Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 212: Cung cấp đến đều không đủ (length: 7988)

Giang Châu ghi lại công thức bánh đã điều chỉnh vừa ý, cẩn thận từng li từng tí vào sổ tay, viết xong đưa cho Triệu Hiểu Phong.
“Ta thấy lò nướng của ngươi, đây là công thức cho một mẻ bánh, ngươi tự điều chỉnh lượng nguyên liệu nếu muốn làm nhiều hay ít hơn.” “Vâng, sư phụ.” Triệu Hiểu Phong trịnh trọng nhận lấy sổ tay, cẩn thận hơn cả lúc nhận được giấy báo trúng tuyển đại học đầu tiên trong đời, khi đặt xuống bàn trà, dù bàn rất sạch sẽ, hắn vẫn cảm thấy không được thích hợp.
Dứt khoát nhờ sư phụ làm điểm tâm bên cạnh tìm một cái khăn lau mới, lót trên bàn trà rồi mới đặt sổ tay lên.
Đây chính là bí kíp, đặt trong tiểu thuyết võ hiệp thì là bí kíp tuyệt thế, có cho cũng không đủ.
“Đến đây, cùng ta làm, ta muốn xem tay nghề thật sự của ngươi.” Triệu Hiểu Phong còn đang lo sư phụ hiểu lầm trình độ thật của mình, còn chưa kịp thể hiện, Giang Châu đã hô hào, lập tức chạy tới, múc một bát bột mì, đổ vào chậu, sau đó cho các loại nguyên liệu cần thiết vào.
Đây là công thức mì hắn điều chỉnh dựa theo cảm giác của mình.
Giang Châu chỉ nhìn qua một cái liền biết có chỗ không ổn.
“Đường mạch nha cho nhiều quá, dùng cái chén nhỏ bên tay trái của ngươi, múc một bát bột mì, thêm hai bát nước, cho hết Na2CO3 trong chén vào mì, khuấy đều.” Nghe được công thức này, Triệu Hiểu Phong còn kích động hơn lúc nãy nhìn thấy bí kíp, bí kíp là bảo vật gia truyền, còn công thức này là phương thuốc độc nhất vô nhị của riêng hắn.
Sau này chỉ cần làm bánh vừa ý, hắn trước cứ nhào bột theo ý mình, nhào xong lại thêm công thức sư phụ vừa cho, chẳng phải là có được công thức bột mì hoàn mỹ sao.
Hắn đúng là một tên tiểu quỷ tinh ranh, gen di truyền từ mẹ mà ra.
Triệu Hiểu Phong vui vẻ nhào bột, động tác thành thạo, tốc độ cực nhanh, rõ ràng so với Giang Châu nhào chậm, lại còn nhào xong nhanh hơn cả Giang Châu.
Nhào xong vẫn giữ được hiệu quả ba không dính, bộ dạng này đủ để hù dọa người khác.
Cuối cùng, hắn ném một phát xuống chậu, chuẩn bị cắt miếng bột, để bột nghỉ ngơi.
“Chờ một chút!” Giang Châu giữ tay cắt bột của hắn lại.
“Đừng nhào nhanh như vậy, tiếp tục nhào, với tốc độ này của ngươi, bột chưa nhào kỹ đâu, còn phải nhào thêm hai phút nữa.” “Hả!” Triệu Hiểu Phong hơi sững sờ.
Hắn vẫn cho rằng nhào bột là chuyện đem bột và tất cả nguyên liệu hòa trộn, nhào thành khối bột trơn mịn là xong.
Tay hắn khỏe, chỉ một cục bột nhỏ như vậy thì tùy tiện là có thể nhào xong, không ngờ vẫn có chuyện nhào không đủ, theo Giang Châu chỉ điểm, Triệu Hiểu Phong lại tiếp tục nhào hai phút nữa.
Bên này, Giang Châu đã bắt đầu trộn dầu.
Làm các loại bánh nướng, điểm quan trọng nhất chính là trộn dầu.
Hắn làm, Triệu Hiểu Phong nhìn theo, đợi hắn sắp xếp xong nguyên liệu, Triệu Hiểu Phong cũng bắt chước làm theo, hắn vẫn là một học trò có thiên phú, chỉ nhìn một chút đã nắm được bảy tám phần công thức, Giang Châu chỉ cần điều chỉnh sơ lại một chút là được.
Nhìn Giang Châu vui mừng khôn xiết, hắn xuyên đến thế giới này, dạy không ít đồ đệ, nhưng người có thiên phú như Triệu Hiểu Phong thì thật không có mấy người.
Nói đến kiểm soát liều lượng, chỉ cần nhìn là làm được, không nói đến độ chính xác, đến khi thực hành thì ai làm cũng không giống nhau.
Trình độ của Triệu Hiểu Phong đã là có thiên phú, nếu như gặp được một sư phụ điểm tâm giỏi thì chắc chắn sẽ trở thành một đại sư điểm tâm, nguyên chủ thật sự đã dạy hư học sinh rồi.
Nhân bánh vừa ý là dùng hoa quả, thêm đường phèn, hạt đậu hà lan đã bị làm nát kích thước bằng hạt đỗ, trộn cùng hoa quế với dầu mè, nhân bánh này phải chuẩn bị trước một ngày, để nguyên liệu đủ ngấm nở, ngày thứ hai dùng mới tốt.
Cũng may mắn nhà bếp này có đủ các loại hoa quả làm nhân bánh, trực tiếp lấy ra dùng, tuyệt đối không làm chậm trễ thời gian làm bánh.
Rất nhanh, Giang Châu làm xong bánh, hắn phủ vừng trắng lên mặt bánh, nhìn thoáng qua những dụng cụ làm khuôn đặt trên kệ, cầm lấy một khuôn hình con bướm, ấn lên bánh một lượt.
Bánh đều có hình dạng cánh bướm, cân nhắc đến thẩm mỹ, hắn dùng dao khứa lên mỗi bánh hai đường, lúc này mới đưa bánh phôi vào lò.
Kiến thức cơ bản làm điểm tâm của Triệu Hiểu Phong rất vững chắc, nếu không thì cũng không tự mày mò nghiên cứu ra công thức riêng của mình.
Giang Châu làm xong, không mất mấy phút hắn cũng làm xong, hắn vốn hay thích nghiên cứu hình dạng các loại bánh, Giang Châu làm hình con bướm, hắn lập tức cầm lấy khuôn hình cá mè, sau khi làm bánh có hình cá, lại dùng dao khứa hai đường vào đuôi, đưa vào lò bên cạnh.
Đồ làm điểm tâm này, thời gian nướng cũng là một yếu tố quan trọng, thừa lúc thời gian còn nhiều, Giang Châu giảng cho Triệu Hiểu Phong thời gian nướng và kỹ xảo nướng các loại bánh khác nhau.
Triệu Hiểu Phong vừa nghe vừa gật đầu, nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong được mở mang rất nhiều, còn hỏi thêm những vấn đề hắn gặp phải khi làm bánh, Giang Châu đều giải thích hết cho hắn.
Đợi Giang Châu nói xong, Triệu Hiểu Phong lập tức mang trà Long Tỉnh nóng hổi lên.
“Sư phụ nói nhiều như vậy chắc khát rồi, đến, uống chút trà, nghỉ ngơi một lát.” Chào hỏi xong Giang Châu, Triệu Hiểu Phong lại đi chào những người khác, quay đầu phát hiện điểm tâm mình đưa cho tổ chương trình đã ăn hết rồi, lập tức dặn dò cửa hàng trưởng mang lên một mâm khác.
“Mọi người đừng khách khí, thích cái nào cứ tùy ý ăn.” Vừa rồi hiếu kỳ, mọi người đã thưởng thức những chiếc bánh đẹp mà ăn khó nuốt, vì ngại không nỡ bỏ, đều cố ăn hết.
Những cô nương đeo túi xách thậm chí còn giấu những chiếc bánh đó vào trong túi, chuẩn bị ra ngoài sẽ ném đi.
Không ai ngờ Triệu Hiểu Phong lại mang thêm một mâm nữa, Lý Hà Mễ người đứng gần điểm tâm nhất lập tức xua tay: “Sư phụ Triệu đừng khách khí, quán đông khách như vậy, anh vẫn nên để bánh bên kia bán thì hơn, đừng để lát nữa không đủ bán đấy.” “Không sao, không đủ thì bên tôi có sư phụ điểm tâm lúc nào cũng làm bổ sung được, đến, nếm thử đi.” Lúc này, những chiếc bánh vừa ý đang nướng trong lò đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mùi hoa quế thoang thoảng bay khắp nơi, kèm theo đó là mùi dầu mè thơm béo.
Mọi người nghe thèm ăn, đều muốn đợi bánh vừa ý ra lò, hảo hảo nếm thử món điểm tâm nổi tiếng trong truyền thuyết Mãn Hán Toàn Tịch này.
Ai còn muốn ăn những chiếc bánh bị lỗi mà Triệu Hiểu Phong đã làm, nhưng người ta quá nhiệt tình, bọn họ không tiện từ chối.
Thấy sắp bị ép phải ăn thêm, Lâm đạo mở miệng.
“Thật ra giờ món điểm tâm quá đẹp, chúng ta không nỡ ăn, khó khăn lắm mới có dịp đến công tác ở một nơi xa xôi thế này, hay là để chúng ta mang về Giang Đông, coi như đặc sản tặng cho người nhà đi.” “Có lý, cứ vậy đi.” Triệu Hiểu Phong bị Lâm đạo thuyết phục, lập tức dặn dò cửa hàng trưởng: “Đi lấy những loại bánh đẹp nhất, được yêu thích nhất của quán, gói vào hộp, mỗi người chuẩn bị một hộp.” Rất nhanh, bánh đã nướng xong, Giang Châu đeo bao tay mang bánh ra, vừa mở cửa lò, hương thơm ngào ngạt càng thêm rõ ràng, thơm nức cả nhà bếp.
Món điểm tâm hình con bướm, nhìn rất nhỏ nhắn đáng yêu, mặt bánh màu vàng ươm óng ánh, vàng rực như một con bướm vàng đang giương cánh muốn bay…
Bạn cần đăng nhập để bình luận