Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 118: Nghiệt duyên cũng là duyên (length: 7889)

Trước mắt xem, Giang đại sư đã thể hiện năng lực cơm chiên, lẩu phối liệu, bánh sủi cảo và mì sợi.
Điều này đã rất lợi hại, mọi người bây giờ xem trực tiếp, không chỉ xem Giang đại sư dạy đồ đệ làm đồ ăn, kiểu trong nháy mắt để đồ đệ thay da đổi thịt, mà còn muốn xem, Giang đại sư còn biết gì khác.
Người đàn ông ưu tú như vậy, đáng lẽ nên được fan của họ yêu mến.
Nghĩ lại xem, thần tượng đều ưu tú như vậy, chẳng lẽ bọn họ không nên cố gắng hơn sao?
Chỉ có kiếm được nhiều tiền hơn, họ mới có thể theo kịp bước chân Giang đại sư, ăn được những món đồ ăn do đồ đệ Giang đại sư làm ngày càng ngon hơn.
Vì mỹ thực, cố lên!
...
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, Giang Châu mới lái xe đến Giang Yến.
Mùa hè năm nay nóng dai dẳng, đã tháng chín rồi mà thời tiết chẳng có chút gì gọi là se lạnh, Giang Châu vừa xuống xe, đi qua hành lang vào sảnh lớn, chỉ một quãng ngắn đã đổ mồ hôi.
Trần Tử Hàng nhanh chóng lấy trong tủ lạnh một cốc coca đá đưa cho hắn, uống mấy ngụm, cùng với gió mát trong phòng, cái nóng mới tan đi.
Vừa ngồi xuống chưa được mấy phút, người của tổ tiết mục cũng tới.
Vì buổi chiều phát sóng, fan của chương trình cả ngày đứng ngồi không yên, trong nhóm liên tục bình luận, rõ ràng là đã chờ không kịp.
Cho nên, Giang Châu vừa lên xe, Uông Dương đã không đợi được mở phòng trực tiếp, bắt đầu quay.
"Xin chào các bạn khán giả, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau, cảm ơn mọi người đã ủng hộ chương trình trực tiếp khám phá quán ăn của chúng tôi, vậy thì, rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu đây, mời mọi người theo dõi chương trình..."
Phòng trực tiếp vừa phát sóng, đã có một lượng lớn fan tràn vào, mọi người chờ đợi đã lâu, quả thực là đói khát không chịu nổi, bình luận lướt nhanh như gió.
"Mong đợi ba ngày trực tiếp, cuối cùng cũng tới, Giang đại sư, ngài biết tôi mấy tiếng này sống như thế nào không? Cứ nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian thôi."
"Không có trực tiếp của Giang đại sư, ăn cơm trưa cũng không thấy ngon, ta ngược lại muốn xem thử, Giang đại sư rốt cuộc đi đâu?"
"Thật tò mò, bay bảy, tám tiếng, mà lại không có trong danh sách đồ đệ của Giang đại sư, điều này nói lên cái gì, lại là một người lọt lưới rồi."
"Bay đến kinh thành cũng chỉ mất ba tiếng, sao có thể bay tận bảy, tám tiếng, chắc chắn là đi nơi hẻo lánh nào đó, máy bay rồi xe bus, còn phải đi thuyền mới tới được loại chỗ thôn quê đó."
Một nơi hẻo lánh như vậy thì có thể làm ăn gì?
Cư dân mạng ai nấy đều hóa thân thành Sherlock Holmes, bác bỏ từng phân tích của người khác, cuối cùng, chẳng ai đoán được sẽ đến đâu, đành phải dán mắt vào phòng trực tiếp, chuẩn bị phân tích tình hình qua phong cảnh.
Xe của tổ chương trình đi qua một cây cầu lớn, nhìn thấy một tòa Tháp Đồng hồ cao lớn, qua khỏi Tháp Đồng hồ là một khu phố thương mại sầm uất.
Trong khi những cư dân mạng khác vẫn còn cẩn thận suy đoán xem đây là thành phố nào, có dấu hiệu đặc biệt gì, thì dân mạng thành phố Giang Đông lại ngơ ngác.
"Sao cái cầu này với cầu lớn ở thành phố Giang Đông của chúng ta trông giống nhau như đúc vậy? Tôi giật mình còn tưởng là ở thành phố Giang Đông."
"Cầu lớn trông đều na ná nhau cả, không có gì lạ, mấu chốt là qua cầu rồi, cái Tháp Đồng hồ kia cũng trông y hệt, tôi cũng suýt tưởng là Giang Đông, có thành phố nào mà cầu lớn với Tháp Đồng hồ giống Giang Đông vậy không?"
"Khu phố thương mại này, ừm... cũng rất giống."
"Phố thương mại của chúng ta hôm nay có hoạt động, vừa rồi ống kính lướt qua mấy tấm poster lớn trên tầng cao nhất, cũng giống y như mấy cái buổi sáng tôi đổi, kỳ lạ thật."
Nhìn thấy mấy người này y theo hình dáng phân tích, đám dân mạng thành phố Giang Đông đã cạn lời.
"Tôi nói này, có khả năng không, đây chính là cầu lớn của chúng ta, Tháp Đồng hồ của chúng ta, mấy cái áp phích kia, cũng là mấy cái buổi sáng mới đổi ấy?"
Ban đầu, màn hình bình luận còn rất náo nhiệt, giờ thì màn hình đã dừng lại một chút, đám dân mạng thành phố Giang Đông còn chưa hiểu chuyện gì, đến khi phản ứng lại mới biết, thì ra nửa ngày, buổi trực tiếp hôm nay vẫn là ở thành phố Giang Đông.
Đã ở thành phố Giang Đông rồi, vậy tại sao lại trực tiếp muộn như vậy?
Không, lúc này không phải trọng điểm, trọng điểm là hôm nay họ lại có lộc ăn, sắp sáu giờ rồi, giờ cơm, nên đi ăn bữa lớn thôi, kích động quá!
"Giờ phút này, tôi muốn cảm ơn bố mẹ tôi, cảm ơn ông bà tôi, cảm ơn tổ tiên mười tám đời của tôi, là họ phù hộ cho tôi được sinh ra ở thành phố Giang Đông, để tôi với Giang đại sư ở chung một thành phố, mới có đãi ngộ ngày nào cũng được ăn mỹ thực như này."
"Tuy tiền đã hết, nhưng tôi còn có thể đi cọ bạn thân, hôm nay hắn tăng ca, nhờ hắn mời khách, mua đồ mang về cùng ăn."
"Gió của Giang đại sư lại thổi tới thành phố Giang Đông rồi sao? Cối xay gió xoay chuyển, sẽ giúp thành phố Giang Đông của chúng ta trở thành căn cứ ẩm thực khiến cả nước hướng tới."
...
Huyện Tân Hoa, thành phố Giang Đông, trên bờ đê, là một con phố ẩm thực, Trần Mộc mở một quán nướng ở đây, lấy tên là quán nướng Tùy Duyên.
Vì sao gọi là Tùy Duyên?
Hắn cảm thấy, mỗi người gặp gỡ và quen biết nhau đều có duyên phận, có thể đến quán của hắn ăn cơm, đó là một loại duyên phận.
Dù quán của hắn đồ nướng quá tệ, hầu như không có ai tới, nhưng luôn có vài du khách đi dạo trên bờ sông sẽ ghé vào.
Vậy chẳng phải là duyên đã tới, dù sao thì, nghiệp duyên cũng là duyên mà.
Để gia tăng nghiệp duyên này, hắn còn cố ý thuê mấy cô Yoshiko chân dài cao ráo, đứng trước cửa mời khách.
Cân nhắc đến việc đôi chân dài của các cô Yoshiko không nhất định hợp với khẩu vị của tất cả mọi người, hắn lại thuê một cô nàng dễ thương, giọng nói nhẹ nhàng chào mời khách, như vậy là song kiếm hợp bích.
Thêm vào đó là trang thiết bị sang trọng trong quán, nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi âu phục, nhìn toàn bộ quán nướng đã thấy sự sang trọng, có đẳng cấp, vẫn có khả năng thu hút không ít du khách.
Đương nhiên, đó là trước đây, từ khi chuyện đồ ăn ở quán quá tệ bị lộ ra, bị bóc phốt, người ta biết hắn là đồ đệ của Giang đại sư thì quán của hắn đã bị mọi người ghét bỏ, trở nên khá nổi tiếng ở khu đó.
Thế nên, hôm nay sau khi xiên nướng xong, đồ đệ của hắn là Tiểu Phương lại đang ủ rũ.
"Sư phụ, quán của chúng ta ế ẩm như vậy, sao thầy còn chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, cơ bản là bán không hết, lãng phí quá."
"Không có lãng phí, bán không hết thì chẳng phải mọi người ăn sao, với lại tay nghề của con không được, không luyện tập với nhiều nguyên liệu nấu ăn sao được, đừng tưởng nhìn video là giỏi, thực hành mới ra chân lý."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, ai chả thích ở lại ăn thịt, coi như là phúc lợi của nhân viên đi, đừng khách sáo, tại lão bản ta đây, không thiếu tiền, Đúng vậy, mặc dù tay nghề Trần Mộc kém, món ăn khách ăn xong đều muốn chửi, nhưng hắn vẫn có đồ đệ, đó là hồi danh tiếng của Giang Châu đang thịnh, nhờ danh tiếng mà thu hút được.
"Đi thôi, bật bếp lên, ta muốn bắt đầu tu luyện, hai ngày tu luyện này, ta lại có thêm cảm ngộ, hôm nay chắc chắn sẽ làm các con bất ngờ."
Dù quán không có khách nào, Trần Mộc vẫn kiên trì ngày nào cũng nướng hết nguyên liệu, danh chính ngôn thuận là tu luyện, chỉ chờ hắn tu luyện thành tài, có thể tái xuất giang hồ.
Đám nhân viên người nhìn ta, ta nhìn người, ai cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận