Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 151: Không bằng chúng ta đem đến Giang Đông thành phố a (tăng thêm ) (length: 7678)

chóp mũi ngửi ngửi đồ nướng kia, khói lửa cháy bên trong truyền đến mùi thơm, A Trạch có chút bị đả kích.
Hắn nàng dâu cảm thấy lão công thực sự có chút đáng thương, an ủi: "Không sao đâu, hơn sáu giờ rồi, đúng lúc là giờ cơm, Giang đại sư ở Giang Đông thành phố có nhiều cửa hàng như vậy, chúng ta đi ăn chỗ khác cũng được, cùng lắm thì xếp hàng lâu hơn một chút."
Phục vụ viên lên tiếng nhắc nhở bọn hắn:
"Các cửa hàng khác cũng đều phải hẹn trước mới có thể ăn, đều là 8 giờ sáng mỗi ngày mới mở lượt đặt, muốn ăn thì phải 8 giờ sáng đi giành, giành được thì ăn, không giành được thì không có."
"Vì sao lại toàn bộ đều phải hẹn trước? Ngươi có phải đang lừa chúng ta không đấy." A Trạch không thể tin được.
Bên cạnh Uông Dương không nhịn được chen vào: "Quán đồ nướng vừa mới khai trương, mấy đồ đệ của Giang đại sư ở Giang Đông liền cùng nhau lên app đặt trước, vụ này trên mạng đã xôn xao mấy ngày rồi, các ngươi không biết hả?"
A Trạch lắc đầu.
"Vậy thì hôm nay các ngươi không ăn được gì rồi, không có lượt thì không đến ăn được, tìm một cái khách sạn tạm ổn đi, sáng mai nghĩ cách mà giành lượt." Bên cạnh có thực khách cũng chen vào nói.
"Thật không ăn được? Ta còn xin nghỉ để đến đây đấy."
"Không ăn được, tiếc."
A Trạch bối rối, A Trạch muốn khóc.
Thất thểu ngồi xổm trên mặt đất, một gã đàn ông mắt đã đỏ hoe, uất ức không chịu nổi.
Một thực khách liếc hắn vài lần, bỗng nhiên nhận ra:
"Ồ, đây không phải là cái người lần trước còn đòi thêm mì, mà còn vứt bỏ mì do Giang đại sư tự tay làm hay sao? Hắn tới Giang Đông rồi kìa."
Hắn kêu lên, các thực khách khác đều tò mò đứng dậy nhìn sang.
"Đúng là hắn, lần trước ta đã thấy rồi, hắn đen thật sự, cũng chỉ vì kém thông tin mà mì Giang đại sư để ngay bên cạnh mà còn không ăn, không ngờ lại còn có lúc đen hơn thế nữa."
"Cũng đúng, đi một chuyến Giang Đông xa xôi như vậy, kết quả không kiếm chác được gì."
"Hắn chắc hối hận đến xanh ruột mất."
Nghe thấy những lời bàn tán đó, A Trạch càng khó chịu hơn.
"Mấy người có nhân tính không vậy, ta đã thảm đến vậy rồi mà còn cười ta."
"Không, ngươi nhìn lầm rồi."
"Rõ ràng mấy người đang cười, cười không ngừng luôn." A Trạch đứng dậy, tức giận đến giơ chân.
"Không phải mà huynh đệ, tại chúng ta không được huấn luyện chuyên nghiệp thôi, gặp chuyện buồn cười là không nhịn được mà cười, không thể nào nín được."
A Trạch tìm một góc tường ngồi xổm xuống, bị đả kích đến uất ức.
Các thực khách cười đủ rồi, thấy hắn vẫn ngồi xổm ở đấy, lại cảm thấy dân mạng này đúng là có chút đáng thương, không dễ dàng gì.
"Hay là hai người tới câu lạc bộ Vân Nhã Hiên đi, chỗ đó cánh cửa cao, không phải xếp hàng, hôm qua vừa mới mở, còn có Mãn Hán toàn tịch." Có thực khách đề nghị.
Vợ A Trạch xua tay: "Ngươi khách khí rồi, ăn không nổi, vẫn là đồ nướng thiết thực hơn."
Một thực khách do dự một chút, rồi vẫy tay gọi họ: "Hay là, hai người ngồi chung bàn với chúng tôi đi, nhà tôi có ba người, hai người ngồi bàn này, lúc gọi món thì ai ăn món người nấy, đến lúc tính tiền thì trả phần của hai người cho tôi là được."
"Thật sao?" A Trạch ngay lập tức đứng lên, chen đến trước mặt người thực khách đó.
"Không sao, người Giang Đông thành phố chúng tôi rất hiếu khách, hai người đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, hi vọng sẽ khiến hai người vui vẻ hơn chút."
Người ở bàn này hào phóng nhường chỗ, để lại hai chỗ trống cho họ.
A Trạch kích động không thôi, nhìn vị đại thúc lớn tuổi, chỉ muốn hảo hảo cảm tạ một tiếng, ngay tại chỗ liền làm một màn quỳ một chân xuống đất.
"Trạch trôi dạt nửa ngày, hận mình chưa gặp được người tốt bụng, may mắn gặp được công, nếu công không chê bỏ, nguyện bái công làm cha nuôi."
Đại thúc: ...
Lấy oán báo ơn đấy à, đây là.
Vợ A Trạch che mặt, bỗng nhiên muốn giả bộ không quen biết hắn, chồng mình quá là nhị bực, thật mất mặt.
Sau khi cùng đại thúc ghép bàn, A Trạch gọi một đống đồ nướng, hôm nay được bữa cơm này không dễ dàng, nhất định phải ăn thật no một bữa, tốt nhất là ăn đến vịn tường đi ra.
Đồ nướng vừa mới chín, vẫn còn phát ra tiếng nổ dầu lách tách, nghe vào lúc này lại vô cùng động lòng, như một điệu Yumi du dương.
Cầm một xâu thịt dê nướng, béo gầy xen kẽ nhau, mỡ chảy xèo xèo, những miếng mỡ đông lại thấm đều vào thớ thịt nạc.
Rắc đồ nướng lên, trên miếng thịt mỡ có lấm tấm những hạt màu đỏ và nâu, tự nhiên mà phân bổ, mang theo cảm giác trong suốt, lúc cầm lên có thể nhìn thấy cả mặt bên kia của miếng thịt.
Màu của thịt nạc thì lại càng tuyệt, vốn đã nướng chín có màu nâu đỏ, rắc thêm gia vị bọc lên càng làm màu sắc thêm đẹp mắt, bóng loáng lấp lánh, nhìn mà chỉ muốn ăn.
Đưa miếng thịt nướng lên miệng, còn chưa kịp ăn, đã ngửi thấy mùi thơm của cây thì là nồng nàn, lẫn vào hương ớt và tiêu, ba loại mùi thơm hòa quyện vào nhau, mới ngửi thôi mà vị giác đã phản ứng, nước miếng trong miệng tụ lại ồ ạt.
Mau đưa thịt vào miệng, dùng sức xé một cái, kéo từ xiên xuống.
Lưỡi vừa chạm đến miếng thịt, cuối cùng cũng được thưởng thức hương vị mê người, so với tưởng tượng còn ngon hơn, cay vừa đủ, tê cũng không gắt, vô cùng vừa phải, không phải loại cay xè lưỡi.
Răng tiếp tục nhai, lớp vỏ ngoài vàng và giòn tan, cái hương khói lửa khi nướng, là không một phương pháp chiên xào nào đạt được.
Vì béo gầy hài hòa, nên không ngấy, nhai thịt không bị dai, rất mềm, răng cắn nhẹ là tách ra ngay, còn mang theo lực đàn hồi khi nhai.
Nhất là khi ăn đến phần thịt mỡ, cái cảm giác nổ dầu, không hề béo mà vẫn rất thơm, càng có thêm cảm giác bất ngờ, hương vị thật sự tuyệt.
A Trạch ăn đến miệng đầy dầu mỡ, vợ hắn ăn còn nhanh hơn hắn.
Đang ăn, vợ A Trạch đột nhiên nói: "Xem ra sau này chúng ta sẽ tiết kiệm được nhiều tiền."
"Vì sao?" A Trạch hỏi.
Vợ A Trạch đáp: "Ngươi đã ăn đồ nướng ngon thế này rồi, sau này còn ăn được đồ nướng ở đâu nữa, chỉ tốn thêm chút tiền cũng đã thấy mình là gà mờ rồi, biết rõ không thể ăn nổi vẫn còn cố ăn, sau này ngoài việc đến Giang Đông để ăn đồ nướng, quán đồ nướng khác ngươi sẽ chẳng thèm ngó đến nữa, không phải tiết kiệm tiền thì là gì?"
"Cũng có lý nhỉ, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sau này muốn ăn đồ nướng lại phải lặn lội đến Giang Đông sao?" A Trạch cũng thấy buồn rầu.
Đại thúc tiếp lời: "Ngươi lo xa rồi, đợi đến ngày mai ăn cơm suất, ngày mốt ăn lẩu, ngươi còn phải sầu, sau này không ăn nổi cơm suất và lẩu ở những nơi khác."
A Trạch không khỏi cảm khái: "Vợ, cô nói xem tôi mà từ chức ở công ty cũ, đến Giang Đông phát triển thì thế nào? Có thể có chỗ đứng ở Giang Đông không?"
Vốn chỉ là nói một câu thuận miệng, không ngờ vợ hắn lại nghiêm túc suy nghĩ.
"Giang đại sư ở thành phố hạng nhất, đương nhiên có tiền đồ hơn cái thành phố hạng 18 của chúng ta rồi, nhưng thành phố lớn thì nhịp điệu nhanh, cạnh tranh lớn, cái tính dở hơi của anh, tôi sợ anh không kham nổi."
"Còn nữa công việc của tôi, làm giáo viên mầm non tuy dễ xin việc, nhưng hiện tại ở trường mọi người sống hòa thuận, quan hệ tốt, tôi không nỡ rời đi."
"Quan trọng nhất là anh đã mua được nhà chưa?"
"Dừng lại!" A Trạch ngắt lời thao thao bất tuyệt của vợ: "Cô chỉ cần nói điều thứ ba là được, mấy cái khác khỏi cần nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận