Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 77: Thân thể này rất tốt a (length: 8051)

Có nhân bánh ăn vào thấy rắn chắc, nhân thịt thành khối, ăn vào vô cùng có cảm giác.
Có nhân bánh ăn vào lại tươi ngon mọng nước, cắn một cái mở sủi cảo, nước canh ngon ngọt liền trực tiếp theo răng môi chảy xuống, mang đến kích thích cực lớn cho vị giác.
Người phụ nữ trung niên nghĩ mãi không ra từ ngữ để hình dung cái mùi vị kia.
Chỉ có thể mặt mày tràn đầy biểu lộ vẻ ngon miệng.
Cảm giác hạnh phúc muốn ăn từ đầu đến chân được thỏa mãn như vậy, liếc nhìn liền có thể thấy.
Đó là một loại ăn được mỹ vị, niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
Bệnh nhân giường bên cạnh lúc này hận không thể lập tức đi mua một bát.
Làm sao đã ăn cơm trưa rồi, phần còn lại cũng không thể lãng phí, chỉ có thể tội nghiệp ăn cơm của mình.
Sau đó người phụ nữ trung niên cùng con trai nàng cũng chưa ăn no bụng.
Con trai một bên cầm đũa gắp rau hành ăn, một bên nhìn mẹ hỏi: "Tiệm sủi cảo xếp hàng đông người lắm sao?"
Nếu không đông người, với khoảng cách này, hắn chống gậy đi qua, ăn no trở về cũng không sao.
Người phụ nữ trung niên nhớ lại, thống khổ lắc đầu.
"Đông lắm, ta đi lúc xếp hàng còn có vài người, sau đó đẩy một lát thì người chen chúc, lúc đi người còn đông hơn, thân thể ngươi sợ là không thể xếp hàng lâu như vậy."
Con trai cũng không phải người không hiểu chuyện.
Nghe vậy thất vọng khẽ gật đầu, để mẹ ra quán cơm bệnh viện mua hai cái màn thầu về, đồ chấm không ăn hết, hắn thấy màn thầu thấm vị, chắc là có thể no bụng.
Người phụ nữ trung niên thấy con trai hiếm khi thèm ăn đồ, sao có lý gì không đồng ý, vui mừng không thôi.
Một trận tai nạn xe cộ, con cả người gầy chỉ còn da bọc xương, không ăn thêm chút nữa, nàng sợ con không đủ dinh dưỡng.
"Chỉ muốn hai cái màn thầu thôi sao? Hay là ta mang cho con một phần canh sườn nhé? Chỉ ăn màn thầu có khi quá đạm bạc không?"
"Được hết, mẹ cứ mua thêm chút cho mẹ ăn."
Người đàn ông giờ khẩu vị ổn hơn, hiếm khi thấy có gì muốn ăn, tâm tình tốt, đến vết thương trên người cũng không thấy đau mấy.
Chớp mắt đến buổi chiều, chưa đến giờ cơm tối, người đàn ông đã bắt đầu giục mẹ ra quán sủi cảo xem thử, nếu mở cửa thì báo tin cho hắn, hắn lập tức qua, tránh đến giờ cơm phải xếp hàng.
Sau đó bệnh nhân giường bên cạnh cũng mong ngóng chờ tin, chuẩn bị lát nữa cùng bọn họ xuống dưới.
Hắn chỉ bị bệnh nhẹ, nằm viện vài ngày là khỏe, vấn đề không lớn, người nhà ngoài việc đưa cơm, cũng không có ai trông nom.
Người phụ nữ trung niên đến quán sủi cảo thì thấy, buổi chiều mà vẫn còn người ăn sủi cảo, bên trong quán ngồi kín chỗ, ngược lại không thấy ai xếp hàng.
Thì ra là quán sủi cảo mở cửa cả ngày!
Người phụ nữ trung niên bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhắn tin cho con trai.
Sau đó hai người đàn ông trong phòng bệnh, một người chống gậy, một người mang theo dây truyền dịch, cứ thế không ngừng không nghỉ chạy ra ngoài bệnh viện.
Khiến người đi ngang qua nhìn ngơ ngác.
"Sức khỏe tốt thật đấy."
Một đôi vợ chồng đi ngang qua nhìn bóng lưng hai người bước đi như bay, người chống gậy đi còn nhanh hơn chân, nhún nhảy một cái đã đi xa, từ đáy lòng khen một câu.
"Đúng vậy, người trẻ tuổi quả là tràn đầy sức sống."
. .
Hai bệnh nhân vào quán, Thịnh mẫu đang làm sủi cảo kinh ngạc đứng lên, nhường chỗ.
"Đến rồi à, để ta thu dọn sủi cảo trên bàn cái đã rồi các người làm."
Thịnh mẫu nhìn người đàn ông tay còn đang truyền dịch, nhất thời luống cuống, không biết nên chào hỏi thế nào.
"Không cần, không cần, bà chủ, cứ nấu đi, ăn xong tính tiền có được không?"
Thịnh mẫu: ...
Bọn họ từ trưa đến giờ, khách đến liên tục không ngớt, đến nỗi muốn đóng cửa nghỉ ngơi cũng không được.
Mì vắt cũng đã phải nhồi lại đến ba lần.
Thịt heo không đủ cũng phải đi mua, khách dù phải chờ vẫn muốn ăn sủi cảo.
Hiếm khi quán sủi cảo buôn may bán đắt, Thịnh phụ Thịnh mẫu đều không nỡ bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền.
Tiền kiếm được buổi trưa thôi đã bằng doanh thu vài ngày trước.
Cả nhà bận rộn, nhưng nhìn mỗi khách ăn sủi cảo xong đều giơ ngón tay cái lên, tâm trạng cũng vui vẻ vô cùng.
Loại cảm giác được tán thành này đúng là thuốc kích thích tinh thần.
Đến Thịnh Vĩ cũng không tránh khỏi.
Nghĩ đến lời sư phụ dặn lúc đi, làm cho thật tốt! Hắn càng hăng hái băm thịt.
"Đây đều là sủi cảo nhân thịt heo rau hẹ, các người có ăn được không?"
Thịnh mẫu mở quán sủi cảo đối diện bệnh viện lâu như vậy, nắm chắc tâm lý kiêng khem của bệnh nhân.
Bây giờ thấy hai người một người giơ dây truyền dịch, một người chống gậy, chắc chắn phải hỏi thêm một câu, nhỡ có vấn đề thì họ gặp xui xẻo.
"Tôi muốn ăn thập cẩm, có không?"
Bác sĩ dù dặn kiêng khem, nhưng người bị tai nạn xe cảm thấy mỗi loại nếm một chút cũng không sao.
Dù sao bác sĩ còn bảo bỏ thuốc lá, buồn cười thật, hắn vốn không cai được, vẫn cứ hút mỗi ngày.
Người truyền nước cũng muốn ăn thập cẩm, nhiều loại vị vậy, sao mà chọn được, tất nhiên là đều muốn nếm thử.
"Thập cẩm phải đợi chút, còn hai loại nhân bánh đang phải gói."
Hai người bảo không sao, dù gì vẫn chưa đến giờ cơm.
Nhưng chưa đợi sủi cảo của họ nấu xong, trong quán bỗng đông nghịt người.
Trong quán không còn chỗ, bọn họ đứng ngay ở cửa ra vào.
Người truyền nước rất nghi hoặc, người bị tai nạn xe lại không phản ứng gì, hắn biết sủi cảo này ngon đến mức nào.
Nhưng nghe mấy người đứng ở cửa kích động nói gì mà đại sư Giang, trù thần, hắn cảm thấy hiếu kỳ.
Chẳng lẽ những gì mẹ hắn nói trưa nay là thật?
Hắn vểnh tai nghe một hồi, lén lấy điện thoại ra tìm kiếm trù thần.
Ôi trời!
Thì ra trong lúc hắn bị tai nạn xe nằm viện, trên mạng lại có nhiều chuyện ồn ào thế này!
Mỗi ngày hắn bị đau đớn giày vò, đến điện thoại cũng lười đụng, chỉ muốn ngủ.
Không ngờ bỏ lỡ nhiều món ngon đến vậy!
"Mẹ, thảo nào sủi cảo này ngon vậy, thì ra là được cao nhân chỉ điểm!"
Người bị tai nạn xe đưa hình ảnh Giang Châu trực tiếp hôm trưa cho mẹ xem.
Người truyền nước cũng tò mò cầm điện thoại, một tay ấn ấn.
Vừa tìm tác trù thần thì liền hiện ra hàng loạt video liên quan đến Giang Châu, nhiều quá, còn có cả các video tổng hợp phát lại trực tiếp.
"Thảo nào nhiều người xếp hàng vậy, tối nay chắc người còn đông hơn."
"May mà chúng ta đến sớm."
"Sủi cảo này ngon quá đi!"
Người truyền nước một bên xem video trên điện thoại, một bên nhìn khách bàn bên cạnh ăn sủi cảo ngấu nghiến, ngay cả rau thơm trong nước chấm cũng không bỏ qua, đều ăn hết.
"Ngon thật, không ngờ sủi cảo rau hẹ lại ngon như vậy, trước giờ tôi vẫn thấy rau hẹ nồng, chưa ăn bao giờ, không ngờ gói sủi cảo lại tươi ngon mọng nước thế."
Người truyền nước nghe xong, hiếu kỳ nhìn chằm chằm người nọ.
Nhìn cái bánh sủi cảo tròn căng kia, cắn một cái thì lộ ra nhân thịt bên trong, có cả rau hẹ xanh biếc, màu sắc tươi ngon, những giọt nước canh bóng loáng cứ thế chảy ra từ chỗ hở.
Từng giọt từng giọt... người đó sợ phí, liền không kịp chấm mà trực tiếp ghé miệng hứng lấy, sợ lãng phí chỗ tinh hoa này.
Nhìn người truyền nước không kìm được nuốt một ngụm nước bọt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận