Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 137: Vương tử mời xuống ngựa (length: 8098)

Đám dân mạng chờ đợi cả ngày, vừa mở phòng phát sóng trực tiếp là lập tức vào xem.
Mắt của đám dân mạng vốn rất tinh tường, thấy Giang Châu ngồi không phải xe buýt hay taxi mà là chiếc xe cũ kỹ của tổ chương trình, dân mạng Giang Đông lại cười phá lên.
“Ha ha, bây giờ tôi cứ thấy xe của tổ chương trình là lại cảm thấy thân thiết lạ thường, lần này khỏi cần đoán địa điểm, chắc chắn là ở quanh thành phố Giang Đông, nếu không chắc chắn đã đổi xe rồi.”
“Thành phố Đại Giang Đông của ta mười quận huyện, đủ cho đồ đệ của Giang đại sư mở nhiều cửa hàng, Giang Đông thành phố uy vũ.”
“Thật sự là Tần Thủy Hoàng ăn hạt tiêu, tê cả người, Uông đại ca, anh cứ nói thẳng đi, lần này Giang đại sư đi thăm dò cửa hàng ở khu nào?”
“Một lần nữa cảm tạ trời cao, để Giang đại sư ở tại thành phố Giang Đông, ngay cả đồ đệ của Giang đại sư thu nhận, phần lớn cũng là người Giang Đông, ôi cái biểu cảm kiêu ngạo của tôi này, thật là không giấu được, không giấu được mà.”
“Thì là, fan các thành phố khác thông cảm cho, chúng tôi thật không có ý khoe khoang đâu, thuần túy chỉ là cảm thán một chút thôi.”
Mấy hôm nay xem trực tiếp bị dân mạng Giang Đông khoe mẽ một mặt, dân mạng các nơi khác cười khẩy: "Vậy mà các người còn ra vẻ tốt bụng nữa."
Dân mạng Giang Đông càng mặt dày mở miệng: "Không cần cảm ơn, đây là việc chúng tôi nên làm."
Dân mạng khác: ...
Nếu như bọn họ có tội, xin hãy dùng món ngon của Giang đại sư để trừng phạt bọn họ, đừng đối xử với bọn họ như vậy.
Mọi người tức không nhẹ, cứ thế nhìn dân mạng Giang Đông múa may, ai cũng không thèm quan tâm, sợ hở miệng ra là bị múa tới trước mặt.
Nhưng mà càng nhìn cái đám khoe khoang kia nói chuyện, càng làm người ta bực bội.
Có dân mạng không kiềm chế được, tức giận nhắn tin: "Hay là chúng ta góp vốn chung, mua cho Giang đại sư một căn nhà ở thành phố khác đi, để Giang đại sư chuyển đi, dân mạng Giang Đông của bọn họ sẽ không còn cơ hội đắc ý như thế nữa."
Cái tin nhắn như kiểu “Vương Tạc” này vừa gửi đi, lập tức làm cả khu bình luận im lặng.
Nói chuyện sợ nhất cái gì, sợ nhất không khí ngượng ngùng.
Lúc này chủ đề đáng ra phải kết thúc.
Nhưng trong đám fan của Giang đại sư, không bao giờ thiếu người có tiền, mấy giây sau, khu bình luận lại náo nhiệt trở lại.
"Tôi tôi tôi, tôi ở thành phố Vinh Đạt có một căn biệt thự để không, quỳ xin Giang đại sư chuyển tới, để cho dân mạng Vinh Đạt chúng tôi cũng được vui vẻ mấy ngày."
“Bên tôi chẳng những có phòng trống, còn có một khách sạn lớn, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cố vấn kỹ thuật thôi, bao ăn bao ở không lương, còn có một đám tiểu đệ sẵn sàng phân công các loại việc, vạn dân viết thư cầu xin Giang đại sư ở lại.”
“Nói như thể ai không có nhà vậy, ông chủ Lĩnh Nam của tôi nói rồi này, Giang đại sư tôi có cả một tòa nhà, cậu thích căn nào thì ở căn đó, mỗi ngày đổi một căn cũng được, không có ý gì khác, chỉ là để dập tắt cái nhuệ khí của đám dân mạng Giang Đông kia thôi.”
Không ngờ hôm nay buổi phát sóng trực tiếp vừa mở ra đã náo nhiệt đến vậy, với tư cách là người dẫn chương trình hiện trường, Uông Dương nhìn những tin nhắn xin giúp đỡ kia, quả thực là hâm mộ đến nhỏ dãi.
Dù chưa tới mục đích, anh ta vẫn cố tình hỏi Giang Châu: “Giang đại sư, dân mạng các tỉnh khác đều muốn tặng nhà, mời cậu tới ở, cậu nghĩ sao về việc này?”
Giang Châu không ngờ đám fan hâm mộ lại có thể cuồng nhiệt đến mức này, lắc đầu cười một tiếng, nhắc nhở bọn họ.
"Trọng điểm không phải ta ở đâu, mà là đồ đệ của ta mở tiệm ở đâu."
Một câu đánh thức người trong mộng, lần này đám dân mạng không còn lộn xộn nữa, không so sánh được, căn bản không so sánh được, nghĩ cũng biết, đồ đệ của Giang đại sư chắc chắn mở tiệm ở quanh Giang Đông nhiều nhất.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì một đoàn người đã đến nơi.
Camera vừa hướng về biển hiệu nơi đến, liền lộ ra tấm bảng hiệu sang trọng đại khí —— Vân Nhã Hiên câu lạc bộ.
“Vị trí hiện tại của chúng ta, là Hoa Trường thị giáp ranh với thành phố Giang Đông, câu lạc bộ này do đồ đệ thứ 29 của ta, Lục Dung mở, nghe nói rất nổi tiếng ở Hoa Trường thị, chúng ta sẽ vào thử xem tay nghề của cậu ta thế nào.”
Giang Châu bắt đầu giới thiệu tình hình đồ đệ của mình, nhìn thấy tên biển hiệu, đám dân mạng đều ngớ người, lại là câu lạc bộ.
Không chỉ bọn họ, tối hôm qua Giang Châu xem tin nhắn của Lục Dung, cũng bị kinh ngạc, rõ ràng là một đầu bếp giỏi, không mở nhà hàng quán ăn, cuối cùng lại mở một cái câu lạc bộ, tuy nói trong câu lạc bộ cũng bán đồ ăn, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quặc.
Thực ra lúc Lục Dung mới xuất sư, cũng đã từng do dự, khi đó hắn tự nhận, mình đã mang danh đồ đệ của Giang Đông thành phố, làm gì cũng kiếm được tiền.
Nhưng Lục Dung cảm thấy, nhà hàng chỉ có ăn uống giải trí không có ý nghĩa gì, hơn nữa lại chẳng thu được bao nhiêu tiền, nếu thêm một vài cái khác vào, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?
Có thêm chút thú vui thì mới hoàn mỹ, con người ta sống không phải là để hưởng thụ hay sao, cho nên, cuối cùng hắn mở cái câu lạc bộ này.
Với tư cách là câu lạc bộ sang trọng và đẳng cấp nhất Hoa Trường thị, nơi này có rượu ngon nhất, dịch vụ tốt nhất, nhân viên phục vụ đẹp nhất và đồ ăn khó nuốt nhất.
Bởi vì tương phản quá lớn, lại là nơi tiêu xài mà người bình thường khó có thể với tới, cho nên ngược lại không có tiếng xấu gì, người có tiền đến đây cũng không phải là chỉ để ăn, cho nên công việc làm ăn cũng rất tốt.
Chỉ là do chịu ảnh hưởng của tai tiếng trên mạng, trước đó có một thời gian, việc làm ăn rất ảm đạm.
Nhưng gần đây lại dần ấm lên, tất nhiên những chuyện này Giang Châu không biết.
Xe vừa dừng ở cửa câu lạc bộ, liền thấy có hai cô nương mặc hán phục, trang điểm lộng lẫy từ trong đi ra, một người đi trước Giang Châu một bước mở cửa xe.
Một người khác thì khom người hành lễ, một tay đưa về phía trước mặt Giang Châu, dịu dàng hô lớn: "Vương tử mời xuống ngựa."
Giang Châu: ...
Cái tên đồ đệ Lục Dung này, bình thường đã nhiều mưu mô rồi, không ngờ hắn không chỉ tự mình chơi, còn đem cái ý tưởng kia vào trong câu lạc bộ, thật là biết cách chơi.
Sau khi Giang Châu và mọi người xuống xe, nhìn thấy một đoàn người khiêng máy quay phim, lại có người đi theo cầm micro, tất cả đều vây quanh Giang Châu một mình.
Các cô nương ra đón khách có chút nghi hoặc, soái ca này nhìn rất đẹp trai, càng nhìn càng thấy mê người, nhưng mà chưa từng gặp bao giờ, chẳng lẽ là ngôi sao mạng nào mới nổi gần đây sao?
Khó trách hơn 5 giờ đã đến hội sở, thì ra là tới quay chương trình.
Phải biết, các câu lạc bộ bình thường 7 8 giờ tối mới bắt đầu có khách tới, 5 giờ đều là vừa mới mở cửa chuẩn bị thôi.
Nhưng mà câu lạc bộ của bọn họ đẳng cấp cao như vậy, khách nào mà chưa từng gặp, ai cũng không hề lộ vẻ kinh ngạc, vẫn cứ nghênh đón một đoàn người vào, không dẫn vào phòng riêng ngay, mà lại dẫn đến một chỗ trống ở đại sảnh.
“Câu lạc bộ của chúng tôi căn cứ theo món ăn mà khách gọi, để bố trí phòng riêng với phong cách khác nhau, mời các vị khách xem qua thực đơn trước, chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng riêng cho khách.”
Rất là cầu kỳ, khó trách Lâm Hạ nói, lúc đặt phòng riêng, bên này hồi đáp là nếu lần đầu tới không rõ tình hình, tốt nhất là trực tiếp đến chọn phòng riêng.
Giang Châu cầm thực đơn xem xét, thật là có ý tứ, nào là phong cách Samba nóng bỏng, phong cách nhu tình như nước, phong cách Paris lãng mạn... một đống phong cách phòng riêng, làm Giang Châu hoa cả mắt.
Mà trên trang đầu thực đơn, ở vị trí đầu tiên, viết chữ vàng lớn: Món ăn đặc biệt riêng của đồ đệ Giang đại sư.
Xem tiếp các món trong thực đơn, nào là cá mú thái lát hoa mẫu đơn, cá trưởng hấp mềm, yêu phiến nướng cháy...
Rất tốt, không phải là món Mãn Hán toàn tịch thì là món ăn địa phương nổi tiếng, cả món ăn và đồ tráng miệng vừa đủ một bàn.
Nhưng ký ức của nguyên thân rõ ràng nói cho hắn biết, Lục Dung lúc đầu đi học chỉ toàn là học mấy món chiên rán, còn mấy món chính này, nguyên chủ cũng không biết, vậy thì làm sao mà có thể truyền lại cho đồ đệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận