Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 128: Đây là cái gì kỳ quái khẩu vị (length: 7948)

"Khụ khụ..." Bên cạnh một thực khách bỗng nhiên kéo hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi giải thích cái gì, chúng ta đợi nửa ngày mới ăn ba xiên nướng nấm hương, lại thêm người, tới tay ba xiên liền biến thành hai chuỗi."
Hắn nói vậy, những thực khách khác cũng kịp phản ứng, từng người nhao nhao ngậm miệng lại không giải thích.
"Hôm nay làm sao thế?" Đàm đại mụ không hiểu.
Người có miệng nhanh nhất đổi giọng: "Mỗi người khẩu vị cũng không giống nhau, mọi người có mọi người yêu thích, ngươi không thích ăn, nói không chừng người khác ưa thích, chúng ta đã cảm thấy cái này xiên nướng ăn rất ngon, căn bản không đủ ăn, vả lại..."
Hắn tăng thêm ngữ khí: "Lão bản hôm nay không cần tiền, mời mọi người miễn phí ăn xiên nướng."
Trần Mộc cũng nói: "Ta vừa mới học một chút kỹ thuật, nướng hương vị cũng không tệ lắm, hôm nay miễn phí, khách nhân có thể lại nếm thử."
Ăn ngon?
Đây cái gì khẩu vị kỳ quái.
Đàm đại mụ không thể nào hiểu được.
Mặt tiền cửa hàng sang trọng, hắn (lão bản) đẹp trai mà xiên nướng lại khó ăn, làm nàng buồn nôn, ai dám đến nữa thì người đó ngu xuẩn.
Chẳng lẽ cũng bởi vì lão bản không cần tiền, những người này đều dựa vào đó đến, có suy nghĩ không chiếm tiện nghi là vương bát đản, nhất định phải ì ở chỗ này chờ ăn xiên nướng.
Đầu năm nay, phàm là chỗ nào nói với người, có đồ miễn phí có thể nhận, về cơ bản đều chen chúc mà đi, huống chi là ăn đồ miễn phí.
Nhưng không đến mức, thật không đến mức, khó ăn như vậy, có tiền cho nàng, nàng cũng không ăn.
"Vậy các ngươi cứ hảo hảo hưởng thụ."
Đàm đại mụ dắt theo thân thích hướng bờ đê bên kia đi đến, vừa lúc lúc này xiên nướng bốc lên dầu, Trần Mộc cho xiên nướng bên trên rắc thêm gia vị, một thanh gia vị rắc lên xiên thịt, lửa than trong thời gian ngắn nhất để thịt nướng cùng gia vị hòa quyện vào nhau.
Chỉ trong thoáng chốc, hương thơm bốn phía, nương theo từng đợt khói bay lả tả khắp nơi.
Ngửi được mùi thơm thân thích thèm ăn lần nữa chảy nước miếng, cẩn thận mỗi bước đi nhìn về phía quán nướng dần dần đi xa, "Chúng ta thật không ăn ở quán nướng kia sao? Lỡ mà thật ăn rất ngon thì sao?"
Đàm đại mụ lời nói thấm thía: "Không nên bị mùi thơm bên ngoài làm cho mê hoặc, gà vịt bán ở chợ cũng thơm, vậy ngươi ăn vào có ngon không?"
Thân thích cảm thấy lời này cũng đúng, dưới lầu nhà nàng trong ngõ hẻm có người bán gà vịt nướng, mỗi ngày trên lầu đều có thể ngửi thấy mùi thịt vịt nướng, trước kia đã từng ăn thử hai lần, mua một lần hối hận một lần, khó ăn muốn chết.
Chỉ có thể chịu đựng cơn thèm, cùng đi tiếp một lúc.
Đi vào cửa hàng có sinh ý tốt nhất thường ngày, Đàm đại mụ vốn cho là còn phải xếp hàng chờ đợi, ai ngờ hôm nay cửa hàng cũng không có đông người như mọi khi.
"Vận may thật tốt, không cần xếp hàng."
Đàm đại mụ gọi thân thích ngồi vào cái ghế dựa lạnh bên cạnh bờ đê, vừa hay thấy bọn trẻ đang chơi chèo thuyền.
Trong quán ít người nên nướng đồ cũng nhanh, rất nhanh một mâm xiên nướng được mang lên.
Đàm đại mụ gọi mọi người, mỗi người một xiên, mình cũng cầm một xiên yêu thích nhất quen tay cho vào miệng, hương vị vẫn ngon như lần trước, Đàm đại mụ rất hài lòng.
"Sao? Mùi vị không tệ chứ."
Đám thân thích gật đầu, quả thật không tệ, đang định tán thưởng thì một mùi thơm quyến rũ lại lần nữa từ đằng xa truyền đến, lần này nướng đúng lúc là thịt dê nướng.
Thịt dê có một mùi thơm nồng đặc, khi cháy trên lửa than thì mùi thơm càng trở nên đậm đà hơn, mùi gia vị cũng có vẻ nồng nàn hơn.
Vị tê cay vốn đã rất kích thích vị giác, thêm mùi cây thì là đặc trưng của hương liệu, khiến cho món xiên nướng này nghe thôi đã thèm chảy nước miếng.
Mọi người đột nhiên cảm thấy, xiên nướng trên miệng bỗng nhiên không thơm nữa, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía quán nướng tùy duyên.
Mùi thơm quyến rũ như vậy, thật sự ăn không ngon sao?
Thế nhưng, rất muốn muốn nếm thử.
Nói thật, Đàm đại mụ cũng đang lẩm bẩm trong lòng, nếu không phải hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi thân thích từ xa tới, sợ bọn họ lạnh nhạt, chỉ dựa vào cái mùi thơm đồ nướng này, nàng cũng muốn thử một lần.
Dù sao cũng không mất tiền, nếm một miếng không được thì cũng chẳng tổn thất gì.
Vừa khéo, trong quán quá chật, có mấy thực khách mang xiên nướng được nhân viên phục vụ phát đi ra ngoài.
Cửa vào quán Tùy Duyên không có bàn, họ bèn tùy ý dựa vào các cột đá bắt đầu ăn xiên nướng.
Chỉ thấy họ cầm xiên nướng, thổi hai hơi, rồi cho ngay vào miệng, một vẻ mặt nóng lòng không thể chờ đợi được, khiến Đàm đại mụ trợn tròn mắt.
Đồ miễn phí thì ngon đấy à, còn ăn như hổ đói.
Mọi người vốn đều mở tiệm ở bờ đê, tiệm này cách quán nướng Tùy Duyên chỉ chừng bốn mặt tiền, ngồi ở đây rất dễ thấy rõ ràng tình hình bên kia.
Tận mắt thấy mấy người đưa xiên nướng vào miệng, Đàm đại mụ có chút hả hê nói: "Cứ chờ xem, bọn họ lát nữa sẽ phun hết thịt ra."
Nàng thậm chí còn giơ hai tay lên, đếm ngược mấy giây: "Ba, hai, một, bắt đầu!"
Hình ảnh buồn nôn như dự đoán không hề xuất hiện, ngược lại thấy những người đó mặt mày hớn hở, trông như đang thưởng thức món ngon trần gian, điều hiếm có.
Bọn họ vừa nhai vừa trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng chỉ vào xiên nướng trên tay đối phương rồi nói gì đó, nhìn vẻ mặt liền biết là đang khen xiên nướng ngon.
Đàm đại mụ cả người đều hoảng hốt, vì sao lại khác xa với dự đoán thế này.
Ở trên bờ đê, mấy người vừa nói chuyện vừa ăn, trong đó có một người, ít nói nhất, ăn xiên nướng nhanh nhất, ba xiên thịt nướng rất nhanh đã ăn hết hai, căn bản không đủ ăn, trong tay chỉ còn lại một xiên, không nỡ đưa lên miệng.
Anh ta chỉ khẽ cắn từng chút, để thỏa mãn vị giác, nhưng một xiên thịt nướng thì được bao nhiêu thịt đâu, lại gặm từng chút một như vậy, sao đủ ăn.
Thấy hai người bên cạnh vẫn còn đang bàn luận xem xiên thịt dê nướng trong tay đối phương ngon hơn hay thịt bò nướng trong tay mình ngon hơn.
Cặp mắt người này cũng không khỏi tự chủ rơi vào hai xiên nướng trong tay bọn họ, thèm thuồng chỉ hận không thể cúi xuống cắn một miếng, càng nhìn càng thèm.
Thừa dịp hai người kia không chú ý, anh ta cúi xuống, đưa đầu lại gần xiên thịt trên tay người gần nhất rồi cố sức cắn một miếng, trực tiếp kéo xuống một miếng thịt nhỏ.
Anh ta nhanh chóng nhai nuốt, sợ bị giành mất, ăn xong miếng đó liền ngẩng lên nhìn, bạn bè vẫn chưa có phản ứng, tranh thủ lại cúi đầu tiếp tục gặm, đến lần thứ ba thì bạn anh ta phát hiện.
Lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, như mèo bị dẫm vào đuôi vậy, inh tai nhức óc.
"Tôn Tử, cậu đúng là biết cách chơi ghê, dám ăn vụng xiên nướng của tao, mau trả lại đây!"
Sau đó, anh ta liền đuổi theo người ăn vụng, nhất định phải cướp lại phần thịt nướng còn lại trong tay, người kia sao chịu, xoay người chạy.
"Dừng lại, trả lại xiên nướng đây, không thì tao tuyệt giao với mày!"
"Không nói tới xiên nướng thì chúng ta vẫn là bạn tốt."
"Vậy thì rút đao quyết chiến tới cùng thôi."
Hai gã đàn ông vì một miếng xiên nướng mà đuổi nhau trên bờ đê, một hồi chạy tới đông, một hồi chạy tới tây, nháo nhào như hai đứa trẻ con vậy, ban đầu còn đấu võ mồm văn minh, đến cuối cùng đều cướp giành đến mức nôn nóng cả lên.
Đàm đại mụ và nhóm thân thích cứ nhìn hai gã đàn ông một hồi chạy ra phía trước, một hồi lại chạy ra phía sau, mùi thơm từ những xiên nướng họ cầm trên tay cứ lén lút len vào lỗ mũi bọn họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận