Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 238: Bốn người biến 400 (length: 8135)

Một tay không, không kịp ăn bánh bao, sức ép nặng nề ập đến, kích phát tiềm lực của mọi người, những bạn học tụt lại phía sau cũng đuổi theo, cả đám tiếp tục chạy về phía cửa hàng bánh bao.
Nhiều người như vậy, ai nấy đều mở định vị, trên đường đi, hễ nơi nào họ đi qua, định vị đều báo đường xá hỗn loạn.
Mấy bác tài taxi, sau khi chở khách đến nơi, vốn định đi đường quen thuộc, chợt phát hiện đoạn đường đó báo kẹt xe nghiêm trọng, đề nghị đi đường vòng, ai nấy đều thấy vô cùng khó hiểu.
"Mấy anh em, có ai biết đường Bạch Dương bên kia đang làm gì không, đêm hôm khuya khoắt giờ này sao lại kẹt xe dữ vậy?"
"Không biết nữa, tôi vừa đi đường vòng qua, mà đoạn đường đó vốn vắng vẻ, còn có mấy tòa nhà bỏ hoang nữa chứ, ban ngày cũng đâu có kẹt xe, sao giờ này lại kẹt vậy, lạ thật."
"Tôi còn tưởng định vị sai, hóa ra kẹt thật, ba giờ sáng hơn có gì mà kẹt được chứ?"
Các bác tài taxi ở Kiến Giang đều đầy dấu chấm hỏi trong đầu, nhưng định vị sẽ không lừa người, chỗ nào mà có nhiều người mở định vị đi qua, thì tránh đường vòng là hơn.
Đám sinh viên còn không biết, bọn họ vậy mà đã tạo ra hiện tượng kẹt xe, càng gần cửa hàng bánh bao, người nói chuyện càng ít.
Hết cách, quá mệt mỏi rồi, đạp xe 40km, nghe thì đơn giản, chứ làm thì chẳng phải người làm.
Cuối cùng, khi mờ sáng, tấm biển hiệu "Cửa hàng bánh bao Trăm Vị" hiện ra trước mắt, đám học sinh đã mệt đến gần chết suýt nữa rơi lệ vì xúc động.
Cuối cùng cũng đến, không dễ dàng gì.
Lúc này vừa đúng bốn giờ, là giờ cửa hàng bánh bao mở cửa, Lưu Đại Lực thân là ông chủ, đương nhiên phải đúng giờ đến, mấy nhân viên cửa hàng đã đứng ở cửa đợi sẵn.
Anh còn chưa mở cửa, mấy nhân viên cửa hàng bỗng chỉ về phía trước, mặt mày hoảng sợ.
"Ông... Ông chủ..."
Lưu Đại Lực còn tưởng gã em họ đầu gỗ của mình lại không tháo trang sức, đi giày trượt tới mua đồ ăn, vừa định quay đầu dạy dỗ, chưa kịp mở miệng, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hết hồn.
Chỉ thấy một đám người đen nghịt, đi xe đạp chung tới, xông tới cửa tiệm của anh, sau khi xuống xe thì vây kín cả cửa tiệm.
Một mảng đen ngòm, người nối người, dưới ánh đèn đường chập chờn, so với Diêm Vương với phán quan hôm qua còn đáng sợ hơn.
"Các ngươi muốn làm gì?" Lưu Đại Lực nuốt nước bọt, ngoài lần tổ chức hội thao cho con thì cũng lâu rồi anh không thấy đám đông nào bao vây như vậy.
"Ông chủ Lưu, hôm nay ông mở cửa muộn hơn hôm qua đó nha, hôm qua giờ này bọn tôi tới là bánh bao của ông đã lên chõ rồi."
Giả Văn Binh sau khi dựng xe xong thì vừa lau mồ hôi vừa vẫy tay với Lưu Đại Lực.
Thấy rõ ràng là mấy sinh viên hôm qua đạp xe tới mua bánh bao, anh nhìn đám người đen nghịt xung quanh, đột nhiên trợn tròn mắt.
"Ngươi đừng nói với ta, những người này đều là bạn học của trường ngươi, đạp 40km tới đây mua bánh bao."
"Đúng vậy, ông chủ, phiền ông mau chóng làm bánh bao đi, tụi tôi đến hơn bốn trăm người, mà nhiều bạn còn phải tám giờ lên lớp, gấp lắm."
Lưu Đại Lực: …
Đầu óc Lưu Đại Lực như muốn ngừng hoạt động, hôm qua chỉ có bốn sinh viên đến mua bánh bao mà anh đã kinh ngạc rồi, tuyệt đối không ngờ được, hôm nay bốn người thành 400.
Mấy người định đến đây lập đội nhóm à!
Cái tiệm bánh bao nhỏ xíu của anh, một ngày bán được bao nhiêu cái bánh, mà một hơi có tới 400 sinh viên, 400 đó!
Nghĩ đến con số này, Lưu Đại Lực chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, biết đến khi nào mới làm xong cho hết được.
Lúc này, anh cực kỳ ghen tị với nam chính trong một bộ phim hoạt hình nọ, nếu anh mà có nhẫn thuật đó thì tốt rồi, một chiêu phân thân vô số cái, đừng nói 400 người, đến 4000 người anh cũng không sợ.
Chủ yếu là đám sinh viên này, vì ăn bánh bao mà chịu khổ biết bao nhiêu.
Đừng nhìn người đang nói chuyện trước mặt còn đầy tinh thần, mà những người đang đứng dựa tường kia không phải để ngắm anh, mà là để vịn, hai chân ai nấy đều run lên, tay chân rã rời, cứ hễ không phải đang thở thì chính là sắp thở rồi.
Mọi người vì ăn bánh bao đã cố gắng như vậy, anh thân là đồ đệ của Giang Đại sư, đương nhiên không thể làm mọi người thất vọng, phải cố gắng để nhiều người được ăn tay nghề của sư phụ, đem tay nghề của sư phụ quảng bá ra bên ngoài, để nhiều người hiểu được, sư phụ rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
Cảm thấy thời gian gấp rút, anh cũng không nói nhiều, lập tức mở cửa, gọi mấy sư phụ vào bếp làm bánh bao.
May mà hôm qua người tới mua bánh bao nhiều quá, làm anh thấy mệt, nên nghe theo lời đề nghị của mấy sư đệ trong nhóm, từ trong thôn tìm đến hai người biết nhào bột, biết băm thịt làm nhân bánh đến phụ.
Chẳng phải sao, hôm nay người vừa đến, đám sinh viên cũng tới, vừa vặn có chỗ phát huy tác dụng.
Trong chốc lát, phòng bếp đã rộn ràng, ai nấy đều lo phận sự của mình, băm thịt nhân, cắt đồ gia vị.
Lưu Đại Lực không có mù quáng đi giúp, mà gọi điện thoại cho bên giao đồ ăn, kêu bọn họ mau mau đem một đợt nguyên liệu đến.
Bốn giờ sáng, chủ cửa hàng nhận được điện thoại thì chỉ muốn chửi người, trong mơ màng nghe thấy đối phương muốn một đợt lớn thịt với rau, thì lập tức tỉnh, thì ra là ông chủ lớn.
Ông chủ lớn còn sớm vậy đã dậy cố gắng, ông ta còn ngủ được sao, lập tức rời giường làm việc.
Hơn 400 sinh viên, tiệm ăn sáng nhỏ xíu làm sao chứa đủ, mọi người đành nhường ghế cho đám học sinh mệt lử nằm sấp.
Những ai còn khỏe thì vừa tới nơi liền đứng tán gẫu, tổ đội chơi game.
Mấy nữ sinh tụ lại một chỗ, lúc thì chỉ trỏ sinh viên này, lúc thì chỉ sinh viên kia, không biết là đang bàn tán ai, thỉnh thoảng lại có thể nghe được họ nói: Đẹp trai quá, các kiểu.
Trong đó có một học bá khá nổi tiếng trong trường, lúc này xung quanh anh đã vây một đám người, ai nấy đều đang hỏi bài anh.
Học bá ngồi trên bậc thang bên đường, hỏi gì đáp nấy, như một cuốn bách khoa toàn thư vậy, đệ tử hỏi gì đều có thể trả lời được.
Mà đám người hỏi bài này, trong tay ai cũng có một quyển sổ tay, cứ vù vù viết liên hồi.
Còn mấy sinh viên năng khiếu thể thao biến thái kia thì bắt đầu vận động tại chỗ, nâng chân cao, nhảy cóc.
Toàn bộ tiệm ăn sáng, quả thực là cực kỳ náo nhiệt.
Có mấy bác gái đi ra từ khu dân cư phía sau, chuẩn bị mua bánh bao, nhìn thấy tiệm ăn sáng đông người như vậy thì ngây người ra.
Chuyện gì thế này, tại sao vừa bước ra khỏi nhà, thế giới lại thay đổi.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi muốn làm gì?
Hỏi rõ rồi mới biết đám này là sinh viên ngàn dặm xa xôi đến mua bánh bao, các bác suýt chút nữa ngất đi vì kinh hãi.
Ròng rã 400 sinh viên đại học, làm cho tiệm ăn sáng đông nghẹt như nêm cối, đừng nói vào trong mua bánh bao, hễ sờ được vào cửa thôi cũng đã là tài giỏi rồi.
Vậy chẳng phải có nghĩa là, hôm nay họ chắc chắn không có bánh bao ăn rồi sao.
Mấy bác buồn bã, vốn là mất ngủ ngủ không được, lần này lại càng không ngủ được, tổn thương tổn thương.
Có người trẻ tuổi bị tiếng hò hét ầm ĩ ở dưới nhà đánh thức, mở cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn thấy một đám người đen nghịt vây quanh tiệm ăn sáng, tại chỗ 'Ngọa Tào' lên một tiếng.
Cầm điện thoại lên quay phim.
Nhà ai hiểu cho a, nửa đêm gà gáy rời giường, nhìn thấy tiệm bánh bao của đồ đệ Giang Đại sư đối diện bị một đám đen nghịt vây quanh, y như đám zombie công thành, chỉ thiếu cái Peashooter nữa là xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận