Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 175: Đắt có đắt đạo lý (length: 7728)

Đám người lớn tuổi không những không chịu để yên, ngược lại càng cố gắng chen lấn.
Đồng thời, càng có nhiều người đi đến, vòng vây càng lớn, với số người này, cho dù con ruồi cũng không bay ra được.
"Đi cái gì đại học đối diện, chúng ta đợi một buổi sáng rồi, làm cho chúng ta mấy cái bánh rán ăn thử, ngươi chịu đựng món súp dê hôm ấy là ta bắt đầu thèm rồi."
"Nhanh nhanh nhanh, chị Đới gia, bảo con trai chị xuống xe, rán cho chúng ta ít bánh rán, ta hôm qua thèm mãi tới giờ."
Đới Phàm tuyệt đối không nghĩ rằng, ra ngoài bán hàng, thì cổng là ra thật, nhưng xe lại bị chặn ở cửa nhà.
Cứ như ra cửa, lại như chưa hề ra vậy.
"Nhưng mà, chỗ ta bán hàng ở đối diện trường đại học, đã nói rồi, khách quen đều mua ở đó, không đi không được."
Đám người lớn tuổi rõ ràng không phải đối tượng để khuyên nhủ.
"Đi đại học trước cũng bán cho hai bà cô này trước đi, bà cô còn chưa có điểm tâm sáng đó."
"Con trai nhà ngươi này, bày sạp ở đâu mà không được, trước cửa nhà chẳng phải dễ hơn sao, muốn rửa dụng cụ gì, vào nhà rửa liền, lại đây, làm bánh rán cho ta ăn no bụng đi."
"Hôm nay ngươi không bán bánh rán, mà hễ ra được khỏi khu này, coi như ta thua."
Đới Phàm: . . .
Hắn cân nhắc tới chuyện hôm nay bày sạp sẽ gặp đủ loại vấn đề, thậm chí việc tăng giá có thể làm khách hàng khó chịu các kiểu, nhưng thật không ngờ tới chuyện này.
Hiện tại mấy vấn đề kia không quan trọng, vấn đề lớn nhất là, hắn làm sao để ra ngoài.
Đã như vậy, thì không thể làm gì khác hơn là lấy ra chiêu cuối.
Đới Phàm mở công tắc loa lên, một giây sau, đoạn ghi âm phát ra.
"Bán bánh rán, công thức bánh rán do Giang đại sư đích thân truyền thụ, làm nên những chiếc bánh rán tuyệt hảo, bánh rán trứng gà 20 tệ một chiếc, bánh rán trứng gà thịt nguội 25 tệ một chiếc, thêm miếng gà 32 tệ một chiếc, mỗi người hạn mua hai chiếc. . ."
Âm thanh vừa phát ra, khung cảnh ồn ào huyên náo lập tức im lặng vài giây, sau đó đám người lớn tuổi đều có chút ngơ ngác.
Bánh rán tăng giá, lại còn tăng nhiều như vậy, 25 tệ một cái thì quá đắt, hơi tiếc tiền thì làm sao?
"Sao lại tăng nhiều như vậy?"
"Tiệm bánh rán đối diện cũng chỉ có 10 tệ một cái, thêm miếng gà 15 tệ thôi."
"Vậy nên tiệm đối diện có làm ngon như hắn đâu, chỉ cái mùi này, gia vị chắc dùng toàn đồ tốt."
"Có thể là chi phí cao, buổi sáng thấy nó mua nhiều sườn cừu lắm, bảo là nấu nước dùng làm bánh, sườn cừu 38 tệ một cân, mắc thiệt, mà vẫn thấy đắt quá."
Đới Phàm cười ngây ngô, ai hỏi cũng không trả lời, nhân lúc đám người lớn tuổi đang sững sờ, cố sức lái xe ba bánh ra ngoài, mẹ Đới tay nhanh mắt lẹ, giúp kéo đám hàng xóm trong khu này ra.
Hai mẹ con gian nan di chuyển xe ba bánh, từng bước một cố gắng chen ra ngoài, cuối cùng cũng gạt được đám đông.
Đới Phàm tranh thủ lúc mẹ mình lên xe, rồi lái xe ba bánh chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa cảm thấy may mắn, cũng may tăng giá, mới phá được vòng vây, quả nhiên không có lý do nào hơn được chiêu cuối này.
Đám người lớn tuổi nhìn bóng lưng Đới Phàm rời đi, ngơ ngác hồi lâu.
Có người lẩm bẩm: "Đắt thì đắt thật, nhưng mà ngon chứ."
"Đúng đó, nó còn bỏ thêm súp dê vào, súp dê thật đó."
"Tôi giờ mà cầm 20 tệ ra đối diện mua hai cái bánh rán, thì có no bụng đấy, nhưng vấn đề đâu phải là cái hương vị tôi muốn."
"Tôi cầm 20 còn có thể ra hẻm mua bốn cái được, đâu có giống."
"Đúng đó, đắt có cái lý của nó, hôm qua ăn ngon rồi, nó còn bảo hôm nay mới đúng vị, vậy hôm nay phải ngon đến cỡ nào nữa, không được, phải ngăn nó lại, mua một cái ăn đỡ thèm rồi tính."
Một ông lớn tuổi dẫn đầu đuổi theo, những người khác nghe thấy, cũng tự nhiên đuổi theo, có mua hay không thì chưa biết, nói chung phải đuổi theo đã, lỡ mà đuổi kịp lại mua thì sao.
Đàn ông thường không quyết đoán bằng phụ nữ, bọn họ chạy rồi, đám người lớn tuổi kia vẫn còn đang suy nghĩ, cân nhắc xem có nên chi 25 tệ để mua cái bánh rán không.
Mấy bà cô khá giả nhịn một chút, vẫn không nhịn được.
"Đắt thì đắt, hôm nay tôi nói gì cũng phải ăn một cái."
Nói xong cũng đuổi theo.
Ngược lại thì vẫn có một vài người lớn tuổi, thấy quá đắt, căn bản không nỡ, lẩm bẩm vài câu rồi về nhà.
Đới Phàm đi xe ba bánh, tất nhiên là nhanh hơn người lớn tuổi, chạy được một đoạn, phát hiện đám người lớn tuổi đuổi theo, Đới Phàm đạp xe nhanh hơn.
Khi ra khỏi khu thì gặp gờ giảm tốc, xe ba bánh chậm lại, mấy ông bà như phát cuồng, lại đuổi kịp, nắm tay lái người nắm tay người, kéo Đới Phàm này túm Đới Phàm kia.
Chỉ cần xe ba bánh của hắn, muốn ép dừng thì quá dễ, trong chớp mắt, quầy bánh rán lại bị bao vây.
"Cậu nhóc, nhanh lên, làm bánh rán đi, 25 tệ thì 25 tệ, tôi thèm một buổi sáng rồi, tôi có dễ gì đâu."
"Đúng đúng đúng, bánh rán hôm nay tôi phải ăn bằng được."
"Ai cũng bảo, hôm nay mà cậu ra khỏi khu này được thì tôi thua."
Đới Phàm không nghĩ rằng, lại bị bao vây, đã bảo là đắt lắm, không nỡ mua đâu, sao lại thành ra như vậy.
Cố gắng giải thích rằng, mình muốn đi bày sạp ở đối diện trường đại học, mọi người muốn ăn thì ra đó mua.
Đám người lớn tuổi ùa lên, ai cũng không phải đối thủ, quán bánh rán thì ngay trong khu, bọn họ tiện tay mua là được, cớ sao phải chạy một quãng đường.
Thấy hôm nay không làm bánh rán cho đám người lớn tuổi là không đi được rồi, Đới Phàm chỉ có thể đẩy xe lên vị trí không chắn đường ở cổng khu, làm bánh rán cho mọi người.
Hắn bật loa thật lớn, hy vọng có thể khiến mọi người lui bớt, rồi ra chỗ bày sạp, đồng thời đặt đồng hồ hẹn giờ sang một bên, vùi đầu làm bánh rán.
Hai phút mới làm xong một chiếc bánh, tốc độ không nhanh không chậm, mẹ Đới đứng bên cạnh bỏ bánh rán vào túi cho khách.
Hôm nay bánh rán đều cho vào túi giấy, cầm trong tay cũng không bị nóng.
Bánh rán làm ra cái này đến cái khác, Đới Phàm vốn nghĩ, giá tăng đắt thế này, người mua chắc chẳng bao nhiêu, sẽ nhanh xong thôi.
Ai ngờ không biết chuyện gì, cứ bán, thấy người vây quanh sắp đi hết, thì lại có người đến.
Mọi người như bàn bạc xong rồi vậy, bên này mấy người, bên kia đến mấy người, người ở quầy hàng mãi không nhiều, mà cứ thế mãi.
Người đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.
Cổng khu một quán bánh rán, loa không ngừng rao giá bánh rán, mà giá đó thì cao ngất ngưởng so với các khu khác, còn hạn mua nữa, vậy mà dòng người trước quán bánh rán không ngừng, mọi người dường như chẳng quan tâm tới giá cả, ai nấy tay cũng cầm bánh rán.
"Người ở khu này giàu thiệt, mắt không chớp mua cái bánh rán 25 tệ."
"Có khi là bánh rán ngon thật đó, nghe thôi đã thấy thơm rồi, không giống mùi bánh rán ở chỗ khác, đặc biệt là khi quét tương."
"Vừa mới lãnh lương, không thì tôi cũng mua cái ăn thử."
Người đi đường cũng tò mò tụ tập đến, muốn mua ít bánh rán ăn.
Lúc này, điện thoại của Đới Phàm vang lên, là ông chủ quầy hàng quen bên chỗ bày sạp gọi tới, hỏi tại sao không tới bán, trước quầy đã có một đám người vây quanh đứng xếp hàng rồi.
Đới Phàm khóc không ra nước mắt: "Tôi bị đám người lớn tuổi trong khu chặn ở cửa, không bán bánh rán cho họ, họ không cho tôi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận