Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 25: Khá lắm, còn có thể đóng gói đây! (length: 7991)

Hắn dám khẳng định những người ngồi trong nhà ăn phần lớn là những người nhận được tin tức trên mạng rồi đến đây check-in.
Họ vừa nếm thử hương vị món ăn, e là đang nghi ngờ cuộc đời, nghĩ đối sách.
Là lừa thêm nhiều người đến cùng họ chịu khổ, hay là ăn chực một bữa cơm khó nuốt, coi như xong chuyện?
Giá cả ở tiệm này không hề rẻ!
Nhìn vào nội thất tráng lệ của cửa hàng và những cô phục vụ viên trẻ trung xinh đẹp, liền có thể nhận ra điều đó.
Ví dụ như mời một bà cô hay ông chú làm phục vụ viên, nhiều nhất cũng chỉ khoảng năm sáu nghìn.
Nhưng người trẻ đẹp, còn phải có khí chất, biết trang điểm, biết ăn mặc, ít nhất cũng phải 8000, 1 vạn trở lên.
Vì vẻ đẹp là cái giá bên ngoài.
Chi phí này không hề thấp.
Cho nên giá thực đơn mấy trăm mấy trăm một món ăn, cũng không khiến mọi người quá kinh hãi.
Chỉ là sau khi cân nhắc lợi hại, xem bữa cơm này có đáng cái giá đó không.
Không đáng trả tiền, vậy thì đều chọn không trả tiền.
...
Kiều Dĩ An đợi đến khi món lẩu gà thứ hai được mang lên, từng ngụm từng ngụm một đã xác định tay nghề của ông chủ tiệm này thật sự không ra gì.
Việc không bị chửi đơn giản chỉ là lấy tiền để giải quyết tai họa.
Khách đến ăn cơm còn không phải trả tiền, đương nhiên sẽ không nói nhiều, nhiều nhất cũng chỉ đánh giá một câu khó ăn.
Chửi thêm vài câu lương tâm cũng cắn rứt.
Dù sao đây là lần đầu gặp phải kiểu quán cơm ăn không ngon còn được trả lại tiền.
Cũng không quá trách móc nặng nề, nhiều nhất chỉ là biết khó ăn, lần sau không đến nữa thôi.
Nếu không ngại đồ ăn khó ăn, còn có thể đến ăn mấy bữa, chơi ăn cơm miễn phí một bữa!
Dù sao lão bản là người chịu thiệt.
Trước kia ít người đến ăn, bí mật này có thể không bị dân mạng biết đến rộng rãi.
Bây giờ bị Giang Châu phát sóng trực tiếp, e là rất nhanh mọi người sẽ đều biết.
Ví dụ như muốn làm đánh giá chân thật, Kiều Dĩ An không định chơi trò miễn phí.
Mở cửa làm ăn, quán cơm vị không ngon thì rất nhiều, nhưng trả lại tiền thì thật sự là có rất ít.
Điều này làm hắn có cảm giác bất an.
"Lão công, ngươi thấy thế nào?"
Nàng dâu cầm bát cơm, gắp từng hạt ăn, còn món ăn thì không đụng một miếng.
Kiều Dĩ An cũng có chút khó nuốt, nghe vậy nhìn nàng dâu của mình, "Ngươi cảm thấy sao?"
Nàng dâu Du Du thở dài.
"Thật khó xử, đồ ăn khó ăn như vậy, trả tiền thì ta cảm thấy mình bị oan, không ăn được mấy ngụm lại phải trả thêm mấy trăm."
"Hỏi trước xem không trả tiền thì sẽ như thế nào đã."
Kiều Dĩ An gật đầu, "Nghe ngươi."
Sau đó bọn họ tìm phục vụ viên.
Lần đầu làm chuyện này, còn chưa quen việc, gọi phục vụ viên đến mà cũng ngại mở miệng.
Vẫn là phục vụ viên chuyên nghiệp hơn, thấy hai người đã ăn gần xong, liền lên tiếng hỏi han: "Thưa quý khách, món ăn có hợp khẩu vị không ạ?"
Nghe vậy, Kiều Dĩ An muốn nói lại thôi, miệng thì nói khó nuốt nhưng đối mặt với cô phục vụ viên nhỏ xinh nhẹ nhàng lại có cảm giác không nói nên lời.
Cô phục vụ viên có lỗi gì đâu, đồ ăn đâu phải cô làm!
Có bực cũng không thể trút lên đầu người ta.
Chỉ có thể phối hợp giải quyết.
"Không hợp khẩu vị lắm, em có muốn nếm thử xem có ngon không?"
Phục vụ viên nghe hắn nói vậy, biểu tình không hề biến đổi một chút, hiển nhiên là không bất ngờ gì.
Món ăn như thế này mỗi ngày các cô đều ăn, có ngon hay không, trong lòng các cô quá rõ, không cần ai nói!
"Thưa anh, khẩu vị mỗi người khác nhau, nếu cảm thấy không ăn được, thì đơn này không cần phải thanh toán ạ, bây giờ anh muốn thanh toán và đóng gói mang về không ạ?"
Khá lắm, còn có thể đóng gói mang về!
Nhìn thái độ làm việc chuyên nghiệp của phục vụ viên, không hề có vẻ ngạc nhiên chút nào, không cần nghĩ cũng biết chuyện như thế này xảy ra thường xuyên.
Kiều Dĩ An bây giờ đối với cái quán cơm này, còn cả Quốc Tài đều tò mò không thôi.
Loại người kỳ quặc nào mới có thể làm ra những chuyện như thế này.
"Vậy, em gái, cho anh hỏi một chút, một tháng ông chủ các em lỗ bao nhiêu tiền?"
Phục vụ viên mỉm cười, "Thưa anh, cái này chúng em không rõ ạ."
"Vậy nếu như chọn không trả tiền, có yêu cầu gì không?"
Nàng dâu Kiều Dĩ An nghĩ ngợi một chút rồi hỏi, chuyện này vẫn là quan trọng hơn.
Quyết định xem bọn họ có nên trả tiền hay không.
"Không có yêu cầu gì ạ, chỉ là khẩu vị món ăn tùy vào từng người, nếu khách cảm thấy không ăn được, ông chủ chúng em sẽ thông cảm, nhưng vẫn sẽ buồn, cho nên mong khách cố gắng đừng đi loan truyền ở đâu ạ."
Kiều Dĩ An và nàng dâu nhìn nhau, mặt đều méo mó.
Lúc bọn họ hỏi đã lờ mờ biết tiệm cơm cho phép miễn phí, nhưng có thể sẽ có yêu cầu như thế.
Chả trách trên mạng không có mấy người chửi mà còn đến quán ăn.
Rõ ràng là cố ý.
Quán cơm dù làm đồ ăn dở tệ, nhưng phục vụ lại thật sự tốt.
Kiều Dĩ An cùng nàng dâu bàn bạc một hồi vẫn quyết định trả tiền rồi rời đi.
Đương nhiên, đã trả tiền, đồ ăn dù có khó ăn thế nào thì cũng phải đóng gói mang về, nếu không thì chẳng phải là lãng phí tiền sao.
Về đến nhà, Kiều Dĩ An liền đem trải nghiệm ăn cơm lần này viết ra, đăng lên mạng xã hội.
Hắn không phải là người đầu tiên đăng bài.
Giờ phút này trên mạng, dân mạng vốn đang chú ý đến quán ăn “tốt lại đến”, đều đã biết tại sao đám đồ đệ Giang Châu mở quán cơm lại không ai chê.
Thật sự là có tiền có thể sai khiến quỷ thần a.
Ba ngày trôi qua, đám dân mạng sau khi phát hiện ra sự thật thì không những không hề chê trách mà còn cảm thấy quán “tốt lại đến” càng thêm tò mò.
Ngay tiếp đó, khi Giang Châu vừa mở buổi phát trực tiếp, đã trực tiếp thu hút một triệu người xem.
Mưa bình luận trong phòng trực tiếp cứ thế hiện ra nhanh chóng, nhìn không kỹ còn không thấy rõ nội dung.
"Chào mừng mọi người đến với phòng trực tiếp tìm kiếm chân tướng."
"Tôi là người dẫn chương trình Uông Dương."
"Tin rằng những fan theo dõi phòng trực tiếp đều biết sự tồn tại của chương trình chúng tôi."
"Để tránh trường hợp những bạn mới đến không biết, ở đây chúng tôi xin được giới thiệu lại một chút."
"Vì Giang trù và những đồ đệ của mình đã mở nhiều quán cơm đều bị lên hot search vì vấn đề khẩu vị, cho nên tổ chương trình của chúng tôi cũng hiếu kỳ giống như Giang trù, quyết định sẽ đi thăm quan những cửa hàng bị chửi lên hot search kia bằng hình thức trực tiếp, mang mọi người đến để hiểu rõ sự thật."
"Bây giờ chúng ta đi đón Giang trù."
Người dẫn chương trình vừa nói xong, xe Alphard cũng đã dừng trước quán cơm của Giang Châu.
Ống kính nhắm thẳng vào cửa lớn theo kiểu giả cổ.
Dân mạng đều nhìn thấy được toàn cảnh của quán cơm, không có biển hiệu, chỉ có một tấm biển gỗ treo trên tường, viết hai chữ Giang yến.
Có thể thấy sự riêng tư, cách biệt của tiệm cơm này ngay từ bên ngoài.
Sau đó người dẫn chương trình bấm chuông cửa, mấy giây sau cửa lớn tự động mở sang hai bên.
Quả nhiên, cửa lớn cổ kính mà lại còn là công nghệ cao toàn tự động.
Dân mạng theo ống kính nhìn một vòng toàn cảnh quán cơm.
Đại môn mở ra, bên trong là hành lang, hoa viên đan xen tinh tế, có hồ nước, có hoa cỏ, không biết người còn tưởng đây là khu thắng cảnh nào đó.
Mưa bình luận trong phòng trực tiếp trong nháy mắt nổ tung.
"Ngọa Tào, cái nơi đẹp thế này là quán cơm?"
"Cái khung cảnh này, cái diện tích này, còn nằm trong một con hẻm nhỏ trong trung tâm thành phố, Giang trù quả là có tiền a!"
"Bây giờ tôi đột nhiên tin lời trên mạng nói Giang Châu vì tiền mà dùng thủ đoạn bẩn thỉu, cái nơi đất chật người đông này lại còn có thể mở một khu diện tích lớn như thế làm một quán cơm không mở cửa cho người ngoài vào, đây phải cần bao nhiêu tiền a!"
"Nghe nói Giang Châu trong nhà vốn dĩ đã giàu có rồi, nếu không sao vừa mới debut đã có thể đi mua chuộc ban giám khảo."
"Cũng không phải, còn bỏ giá cao thu mua đồ đạc nữa, không biết đã kiếm bao nhiêu tiền bất chính rồi!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận