Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 194: Thói quen tốt khó đảm bảo cầm, thói quen xấu khó sửa đổi đang (tăng thêm ) (length: 7680)

Vừa đến quán đồ kho, thấy trong phòng đầy ắp người, con trai thôn trưởng nhìn vào không đi, liền chen vào phía cửa sổ bên kia.
Mọi người nghe mùi thơm, dù còn đang do dự, rốt cuộc có ngon không, có nên mua không, nhưng bị người ta chen lấn, liền không vui.
"Chúng tôi đến trước, muốn mua cũng phải xếp hàng."
Hai người không ngờ quán đồ kho lại đông như vậy, nếu là ngày thường đến, chờ đợi cũng được, có thể nhìn Giang đại sư, thần tượng trong truyền thuyết, cũng rất tốt.
Nhưng hôm nay có việc chính, bọn họ cũng chẳng còn giữ ý tứ gì, thỉnh thoảng có camera bên cạnh, hét lớn: "Phi ca, Phi ca, bọn em đến rồi, đồ kho xong chưa?"
Nhiếp Nhất Phi vẫn đang múa bút thành văn trên trang giấy, ghi chép những kiến thức làm đồ kho mà Giang Châu tiện miệng truyền dạy, chợt nghe có người hét gọi mình.
Đi ra cửa sổ xem, thấy Tiêu Lượng đang nhón chân nhìn vào, vừa nhảy lên, vừa vẫy tay, một mực muốn chen vào cửa sổ, lại cứ bị mọi người chen ra một bên.
Nhiếp Nhất Phi vội đưa hai người vào trong, tìm chỗ ngồi xuống.
"Hai người chờ một chút, đồ kho vừa mới ninh xong, phải một lát nữa mới cắt ra."
"Không sao, anh cứ bận, đám cưới ở thôn mình buổi chiều mới khai tiệc, anh biết mà, không vội, chúng em chờ được."
Cả phòng đều là người của tổ chương trình, hai người ngồi ở đó, có chút gò bó.
Nghe cuộc đối thoại của hai bên, người xem trực tiếp lần này đã hiểu, thảo nào Nhiếp Nhất Phi mỗi ngày không nấu, ngày nào cũng chạy ra ngoài bán, vì sao đúng hôm nay lại ở nhà, còn bắt đầu làm đồ kho, hóa ra hôm nay trong thôn có người làm đám cưới, muốn lấy đồ kho làm món ăn.
Trước đó, trong phòng trực tiếp xuất hiện vài thành phần tiêu cực, cứ xoắn xuýt là kịch bản với kịch bản gì đó, lúc này bị vả mặt, lập tức bị hợp sức công kích, lặng lẽ trốn mất.
Một lát sau, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Nhiếp Nhất Phi nhấc cái vung nồi đồ kho lên, một làn hơi nóng từ bên trong bốc ra, mùi thịt kho nồng nàn bay lên tận trời, như muốn xông thẳng lên mây xanh.
Như thể mở ra cánh cửa thế giới mùi hương, vô số mùi thơm tranh nhau chen chúc xông ra, lan tỏa khắp nơi.
Mùi thơm nồng nàn ấy, bay đến mặt mọi người, ngửi được mùi thơm, ai nấy đều không kìm được bắt đầu nuốt nước miếng.
Mùi thơm của các món khác có lẽ vì lượng ít, hoặc thời gian nấu ngắn, nên đều khá kín đáo, thời gian cũng không lâu, chỉ có món đồ kho, quá thơm, ai nấy đều cảm thấy mình như bị mùi thơm bao trọn.
Trong khoảnh khắc, trong đầu, trong lòng mọi người đều chỉ còn lại chuyện ăn.
Mấy người còn đang do dự cũng không do dự nữa, toàn chen chúc ở cửa sổ, để tránh bị chèn ép, thậm chí chen nhau thành hình bán nguyệt, mắt liếc dọc ngang, sợ mình bị chen ra phía sau.
Nhiếp Nhất Phi trước tiên vớt thịt bò kho đã cho vào ninh sớm nhất.
Món này ninh lâu nhất, lúc này cuối cùng cũng đạt đến độ mềm mong muốn, lại gắp đầu heo ra, đặt lên bàn trà.
Đầu heo vừa ra khỏi nồi, bên ngoài đã hiện ra màu đỏ cánh gián bắt mắt, bóng loáng sáng ngời, thứ màu đỏ tươi ấy, sáng như thể đang phát sáng, còn bốc hơi nóng, đặt xuống bàn trà, mùi thơm theo đó mở toang cửa kính, chui thẳng vào mũi mọi người.
Khoảng cách gần thế này, càng thêm mê người, ai nấy đều dán mắt vào miếng thịt đầu heo, mắt cũng bắt đầu phát sáng.
Một bà cô chợt như điện xẹt lấy trong túi ra chiếc khăn tay, ấn mạnh vào khóe môi, quá thơm, sợ sơ ý một chút, nước miếng đều chảy ra.
Nhiếp Nhất Phi cắt một ít thịt đầu heo, lại cắt một ít thịt bò kho, bỏ vào đĩa.
Có lẽ vì gần đây tập bày biện món ăn quen tay quá, nên khi đưa cho Giang Châu, cứ tự nhiên mà bày biện, thêm mấy cọng rau lên, làm Giang Châu dở khóc dở cười.
Quả thật là thói quen tốt thì khó giữ, thói quen xấu khó bỏ.
Cầm đôi đũa gắp một miếng thịt bò kho đưa vào miệng, ăn xong, ý bảo liếc nhìn Nhiếp Nhất Phi.
Vì đã cải tiến công thức so với trước, nên hương vị đương nhiên không đạt đến yêu cầu của hắn, nhưng đem bán cho thực khách thì hoàn toàn không thành vấn đề, thừa sức đánh bại các quán đồ kho khác bên ngoài.
Mấu chốt là, Nhiếp Nhất Phi kiểm soát được cảm giác rất tốt.
Đồ kho không giống các thứ khác, phải chú ý hỏa hầu hết sức, dù không biết canh lửa, chỉ cần hương vị tốt, thịt ninh nhừ, nhai không sượng răng, không có mùi tanh, cơ bản là không có bí quyết gì đáng nghiên cứu.
Hắn chỉ điều chỉnh hương vị, cho là cảm giác được cái mức đó là được, dù sao thì thực khách bên ngoài phần lớn chẳng nhận ra sự khác biệt nhỏ nhặt đó.
Dù có nhận ra, xem vào hương vị, cũng sẽ không so đo.
Không ngờ Nhiếp Nhất Phi lại ninh thịt bò đúng chuẩn như vậy, đường cắt thịt bò rõ ràng, từng miếng từng miếng độ dày đồng đều, ăn vào miệng cũng không có cảm giác ninh chưa tới, nhai không nát, mà chỉ cắn nhẹ một cái là đã tan trong miệng.
Đừng hiểu lầm, không phải kiểu ninh nát nhừ, nhai vài cái đã nuốt được mà ngược lại, nó rất dai, nhất là chỗ da thịt, dai lại còn rất giòn, càng nhai càng thơm.
Hắn lại nếm thử một miếng thịt đầu heo, cảm giác mềm mại ấy, đúng là cái cảm giác mà thịt đầu heo nên có.
Giang Châu rất ít khi khen đồ đệ, trừ Lục Dung, mà khen cũng không phải là về tay nghề nấu nướng, nhưng Nhiếp Nhất Phi thật sự khiến hắn tìm được chỗ đáng để khen ngợi, không hổ là người đã bỏ công khổ học 3 năm.
"Rất tốt, cảm giác không tệ, thịt bò mềm ngọt, thịt đầu heo thì mềm mại, nhìn là biết đã dùng tâm nghiên cứu."
Nhiếp Nhất Phi ngớ người ra cười vì được khen.
"Đều là sư phụ dạy tốt, cho con bí quyết, để con tự ngộ, sau khi con về mở quán đồ kho, cứ dựa theo bát tự khẩu quyết mà sư phụ cho, mỗi ngày con đều luyện tập, liền luyện được đến trình độ này."
Còn bát tự khẩu quyết, Giang Châu dám chắc là chuyện bịa, Nhiếp Nhất Phi có thể kiểm soát tốt cảm giác như vậy, chẳng liên quan gì đến nguyên chủ cả.
Hắn nếm thử một lượt các món đồ kho, món nào hắn cũng khen đôi ba câu.
Hắn ăn thì mọi người nhìn, vừa nuốt nước miếng, vừa tràn đầy mong đợi.
Đợi Giang Châu nếm thử xong, cả tổ chương trình đều nhìn chằm chằm vào Giang Châu, chờ hắn lên tiếng, để bọn họ cũng được thử.
Nhiếp Nhất Phi đã xem nhiều kỳ livestream rồi, đương nhiên biết lúc này là giai đoạn gì, bèn nói một tiếng với Giang Châu, chờ Giang Châu gật đầu, lại trở về bàn trà, cắt một ít đồ kho, cho vào đĩa, đưa cho người trong tổ chương trình.
"Mọi người vất vả, cùng nhau nếm thử nhé."
Một đĩa đồ kho đưa đến, Uông Dương nhanh tay lẹ mắt giật lấy đĩa, vốn dĩ cậu ta nghĩ mình cầm được sẽ lập tức nghiêng đĩa vào trong ngực, ăn thêm vài miếng.
Tiếc rằng cậu ta đánh giá thấp quyết tâm ăn đồ kho của mọi người, khi tay cậu vừa chạm đến đĩa, vài bàn tay khác cũng nắm lấy đĩa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận