Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 224: Triệu lão bản là hiểu làm sao đao người (length: 7682)

Nhìn rõ người đến là ai, một đám khách hàng đều kích động hẳn lên.
Trong số những người này, phần lớn đều là fan Giang Châu, thậm chí còn có những người đặc biệt chạy đường xa đến mua chút điểm tâm, ba ngày một lần xem livestream không sót buổi nào, không có thời gian xem cũng phải mở livestream lên, có khi còn xem đi xem lại, rất quen thuộc với các đồ đệ của Giang Châu.
Lúc này, mọi người đang xếp hàng mua điểm tâm, vừa muốn tiến lên nói chuyện với các đồ đệ này, lại không nỡ bỏ hàng đang xếp, vừa gấp vừa bối rối lo lắng.
Quả không sai người có trí tuệ là vô cùng, người đứng đầu hàng và người cuối hàng hợp lại bàn kế, lập tức đã có cách.
Dưới sự chỉ huy của một người dẫn đầu, toàn bộ hàng người trực tiếp dàn ngang ra, bao vây thành ba vòng tròn, nhốt mười bốn người vào giữa.
Thấy có người đến mua điểm tâm, người cuối hàng còn nhắc nhở:
"Điểm tâm vẫn chưa ra lò, tới đây xếp hàng, tiện thể ngắm nhìn một chút các đồ đệ của Giang đại sư đi khắp các cửa hàng."
Tiếng hô vừa dứt, người vừa tới lập tức gia nhập vào.
Sao lại ra dáng chỉnh tề như vậy, các người học những thứ trong buổi huấn luyện quân sự ở trường đại học, có trả lại cho huấn luyện viên rồi không vậy?
Triệu Hiểu Phong và mọi người nhẹ tê một hơi, người đã đến trước cửa rồi mà không chịu vào.
"Thịnh lão bản, sao anh lại đến An Thị, các sư huynh đệ hẹn nhau đến đây tụ tập à?"
"Lục lão bản, anh và Triệu lão bản quan hệ chắc chắn rất tốt, âu phục đều cùng một nhãn hiệu, nhìn không hề giống trên mạng nói quan hệ bất hòa chút nào."
"Ôi chao ơi, các đồ đệ của Giang đại sư đều có nhan sắc cao quá, khi thu đồ đệ, có phải là trước chọn dựa theo nhan sắc không?"
Nhiều người như vậy, mỗi người một câu, giống như có vô số con vịt đang kêu, ồn ào nhức óc, căn bản nghe không rõ ai đang nói gì.
Triệu Hiểu Phong lại muốn bảo bọn họ yên lặng lại, nhưng giọng của hắn có to đến mấy cũng bị tiếng ồn ào này át đi.
Bên trong cửa hàng điểm tâm, cửa hàng trưởng vừa bưng ra một mâm lớn bánh sen giòn, chợt phát hiện, người xếp hàng không thấy đâu, quay đầu nhìn lại, trời ơi, lão bản và các sư huynh đệ của lão bản đều bị chặn ở cửa.
Nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tiến lên cứu người, quay đầu cầm ống nói lên, kết nối âm thanh rồi hô về phía cửa:
"Bánh sen giòn vừa ra lò, ba loại hương vị ba kiểu tận hưởng, không ai muốn ăn sao? Vậy tôi mang đi cho những khách hàng mua theo nhóm."
Lời này còn hiệu quả hơn tất cả, rầm rầm, đám khách hàng xếp hàng lại đều chạy về chỗ cũ, vẫn theo đội hình vừa rồi, được chỉ huy quay trở về vị trí ban đầu.
Nhưng bọn họ vẫn không bỏ cuộc việc hỏi thăm tình hình.
Triệu Hiểu Phong chọn lấy câu hỏi mà hắn thích nhất, trả lời: "Các sư huynh đệ có thể đến, đương nhiên là vì tò mò về món tỉnh sư tô do sư phụ làm, đây là món tỉnh sư tô duy nhất còn lại, ta muốn mời mọi người thưởng thức thật kỹ."
Chỉ nhìn khóe miệng hắn cong lên, liền biết hắn đắc ý đến nhường nào.
"Chờ một chút, các người đều đến đây hết rồi, vậy hôm nay những dân ăn hàng ở những nơi khác chẳng phải là đều nhịn đói hết rồi sao."
"Phụt!"
Dân mạng ở thành phố Lâm An không nhịn được, đều cười trên nỗi đau của người khác.
Có thực khách chỉ vào thùng inox trong tay Đào Lực, hiếu kỳ hỏi: "Đào lão bản, trong thùng anh đựng gì vậy?"
Đào Lực mở thùng inox ra, bên dưới bày đầy đá lạnh, trên đá lạnh còn có một thùng nhỏ và một hộp.
"Đây là súp dê đã nấu và nước tương, lát nữa dùng để làm bánh rán."
"Hả?" Các thực khách mắt sáng lên, "Vậy các anh cũng mang theo đặc sản của cửa hàng à?"
"Đúng vậy!" Mọi người gật gật đầu.
Nhiếp Nhất Phi mang theo sốt kho canh, Trần Mộc mang theo đồ nướng và đồ chấm, Dương Nhược Ly cũng mang theo nồi lẩu đáy nồi...
Những thứ cần thời gian chế biến lâu, mọi người đều nghĩ cách mang đến hết.
Giọng các thực khách kích động đến run cả lên.
"Mấy anh không lẽ lại làm như khi khai trương cùng Vương Thất Nguyệt, lại có một trận mở bán giảm giá lớn, 13 người đồ đệ, mười ba loại món ngon hết sao? Ông trời ơi, tôi muốn hạnh phúc ngất đi."
Một cô gái vịn vào quầy hàng: "Khi nào thì bán, điều kiện là gì, 5000 tệ tiền điểm tâm đủ không, tôi đặt hàng luôn bây giờ."
Triệu Hiểu Phong cười ha ha một tiếng: "Đâu ra cái đó, hôm nay là thời gian liên hoan của sư huynh đệ chúng tôi, chẳng những không có mười ba loại món ngon như các người muốn, mà hai mâm bánh ngọt ra lò xong, cửa hàng sẽ đóng cửa luôn."
Nụ cười trên mặt các thực khách lập tức tắt ngấm, Triệu lão bản đúng là biết cách làm đau người ta.
Vừa rồi còn cười những thành phố khác toàn quân bị diệt, chỉ có thành phố Lâm An của họ được ăn, giờ thì gậy ông đập lưng ông rồi.
Triệu Hiểu Phong không có thời gian nói nhảm với các thực khách, mang theo mọi người đi vào phía sau cửa hàng điểm tâm.
Vốn dĩ không gian thao tác rất rộng, nhưng vì có thêm mười bốn người, lập tức trở nên chật chội.
Triệu Hiểu Phong lấy tỉnh sư tô ra từ phòng thao tác, không tùy tiện bày lên khay, mà dùng một chiếc hộp vuông trong suốt đựng vào bên trong, hắn bày chiếc hộp lên bàn, cười híp mắt nói: "Đây chính là tỉnh sư tô sư phụ làm cho ta."
Mọi người lập tức tiến đến, nhìn chằm chằm vào chiếc tỉnh sư tô trên bàn không chớp mắt.
Tỉnh sư tô kiểu dáng xinh đẹp, màu sắc tươi tắn rực rỡ, được tạo hình sư tử, ngây thơ chân thật, dáng vẻ đáng yêu, rất tự nhiên, đặc biệt là ở vị trí đôi mắt, nhìn lâu một chút, thậm chí sẽ có cảm giác, con sư tử này sắp sống dậy.
Mọi người liên tục trầm trồ khen ngợi, cảm thán nói: "Không hổ là tỉnh sư tô do sư phụ làm, hôm qua xem ở phòng livestream, nhìn anh làm, bọn tôi còn tưởng không khác biệt lắm, hôm nay nhìn lại đồ sư phụ làm, khỏi phải nghĩ, anh chắc chắn là làm không được."
Triệu Hiểu Phong cũng không ghen tị, vốn dĩ hắn làm không ngon bằng sư phụ mà.
Lục Dung gõ một cái lên lồng bảo vệ bên ngoài, bất mãn nói: "Triệu sư đệ, đệ keo kiệt quá, cho chúng ta nhìn, thì phải để nhìn cho tử tế, che chắn lại thì được cái gì, chẳng nhìn rõ chút nào."
Nói xong liền đi tháo cái lồng đó ra, còn tháo ra rồi sẽ làm gì, cái đó thì còn phải nói, hắn cũng sẽ không ăn nhiều, chỉ cần cắn một miếng đầu là đã khiến Triệu Hiểu Phong tức chết được rồi.
Hắn vừa nhúc nhích, những người khác cũng nhúc nhích theo, đồ vừa đẹp mắt lại vừa ngon như vậy, ai mà không thèm ăn chứ, trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một ý nghĩ:
"Ta chỉ cắn một miếng thôi."
Sau đó, mọi người đều ngẩn người.
"Ngọa Tào, Triệu sư đệ, ngươi lại còn khóa cái lồng lại à?" Vương Thất Nguyệt trông đoan trang thục nữ cũng không nhịn được mà văng tục.
Lục Dung càng tức giận.
"Ngươi có bị điên không vậy, còn khóa cả tỉnh sư tô, có cần thiết thế không? Giấu trong hộp, đến cả mùi vị cũng không ngửi thấy được, thế thì còn nhìn cái gì nữa?"
Đương nhiên là có cần chứ, đây chính là một cái duy nhất, hắn chỉ cần lơ là một chút thôi là có thể bị cướp sạch đến cặn cũng không còn, hắn không cẩn thận sao được.
"Xin lỗi nha, đám nhóc thèm ăn quá, không khóa lại, đợi các người tới là chẳng còn cái gì hết."
Một đám người nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ tới, Triệu Hiểu Phong lại gian xảo như vậy, ý định cắn một miếng, hoàn toàn đổ sông đổ biển, đừng nói là cắn một miếng, hiện tại ngay cả mùi cũng không ngửi thấy được.
Mọi người giận dữ.
"Giao chìa khóa ra thì không giết, bằng không chúng ta sẽ đại nghĩa diệt thân."
"Ai da, Triệu sư đệ, xem ra hôm nay tam sư tỷ ta phải hành sử quyền của sư tỷ rồi, lập tức lấy chìa khóa ra cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận