Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 221: Sư phụ không có dạy ngươi lươn trộn Xiangyou (length: 7988)

Triệu Hiểu Phong bận rộn cả ngày, tối muộn về nhà lại lo lắng chuyện con trai có thể gây chuyện đến mức phải vào ICU, làm xong xuôi thật là hoa mắt chóng mặt, đến tin nhắn trong nhóm cũng không thèm nhìn.
Sáng hôm sau 6 rưỡi, bỗng dưng tỉnh giấc, hắn nhớ ra chuyện hôm qua mình khiêu khích Lục Dung, còn chưa kiểm nghiệm thành quả đâu, vội vàng lấy điện thoại ra, bấm vào nhóm.
Ngoài dự liệu, trong nhóm không có lấy một tin nhắn nào, sạch trơn, không chỉ Lục Dung không nói gì, mà những sư huynh đệ khác cũng im re không ai hé răng.
Không thể thế được.
Lục Dung làm sao có thể nhịn được?
Còn các sư huynh đệ nữa, chẳng lẽ bình thường bọn họ không hề giao tiếp, không hề nói gì hay sao?
Điều đó không thể nào.
Triệu Hiểu Phong có ảo giác như thể mình bị hắt hủi, không, nhất định là ảo giác thôi.
Các sư huynh đệ nhất định là sợ Lục Dung xấu hổ, cho nên mới giả vờ không thấy tin nhắn.
Nhưng một mình mình làm trò hề thế này thì quá vô vị, cũng nên biết phản ứng của đối phương mới phải.
Triệu Hiểu Phong quá hiểu làm thế nào để chọc tức Lục Dung, lập tức gõ một tin nhắn, @ Lục Dung.
"Sư đệ, đừng ngủ, dậy mà lướt sóng, mau mua vé tàu đến An Thị đi, ta mời ngươi ngắm tỉnh sư tô."
Hắn thậm chí còn cố tình nói ngọng một chữ, đáng lẽ phải là "thăm" thì lại nói là "ngắm".
Hôm qua bị tức đến mức cả đêm Lục Dung đều ngủ không ngon giấc, thao thức cả đêm, đến hơn bốn giờ mới mơ màng ngủ được, điện thoại vừa reo liền giật mình tỉnh, thấy chữ sư đệ, lập tức nổi hết cả da gà.
Sư phụ bảo bọn họ đều là hai mươi chín đồ đệ, vậy mà tên này dựa vào cái gì mà dám gọi hắn là sư đệ.
Biết rõ không thèm trả lời, không nhìn thẳng mặt thì sẽ làm đối phương khó chịu, vậy mà hắn vẫn không nhịn được mà phản kích ngay.
"Đánh rắm, ngươi mới là sư đệ, chân trái của ta đặt chân vào cửa trước ngươi, ta mới đúng là sư huynh."
"Chân ta còn vào bếp trước ngươi đấy, ta mới là sư huynh."
"Sư phụ dạy ta Mãn Hán toàn tịch, trong tất cả sư huynh đệ, chỉ có món ăn của ta là đẳng cấp nhất, làm sư huynh ngươi dư sức."
Ôi chao, lời nói đến tận cửa miệng rồi, vậy ta đây xin không khách sáo.
Triệu Hiểu Phong bình tĩnh nói: "Sư phụ không dạy ngươi lươn trộn Xiangyou."
Lục Dung tiếp tục giương ưu thế của mình lên: "Ngươi chỉ là một cửa hàng bán điểm tâm thôi, làm sao có thể so sánh với món Mãn Hán toàn tịch được, một cái bánh tỉnh sư tô thì có gì hơn người, lúc tiểu sư đệ đi, hắn còn chẳng thèm lấy theo, ngay cả hắn cũng không ham."
"Sư phụ không dạy ngươi lươn trộn Xiangyou."
Lục Dung hít sâu một hơi, cố gắng lục lại ưu thế của bản thân.
"Sư phụ thích ta nhất, trong đám sư huynh đệ, ngoài tiểu sư đệ ra thì sư phụ nói chuyện với ta nhiều nhất, ta là người được sư phụ yêu nhất, biết không?"
"Nhưng sư phụ không dạy ngươi lươn trộn Xiangyou."
Lục Dung: ...
Lục Dung hết chịu nổi.
Quá mẹ nó khinh người quá đáng.
Món lươn trộn Xiangyou đâu phải sư phụ không dạy hắn, vấn đề là hắn học không nổi, sư phụ đã từng làm mẫu cho hắn xem, nhưng vì độ khó quá lớn nên bảo hắn bỏ cuộc luôn.
Cái này chẳng khác gì Triệu Hiểu Phong cứ cù nhây câu trả lời của mình, bất kể hắn nói cái gì thì Triệu Hiểu Phong vẫn cứ đáp lại bằng câu đó.
Thật là bực mình, thật là quá bực mình.
Đối thủ một mất một còn giẫm lên đầu hắn rồi, mà hắn còn không đánh trả lại thì làm được trò gì? Phải online ngay thôi.
"Mọi người đừng có ồn ào nữa, chúng ta đều là đồ đệ của sư phụ, sư phụ nhất định là thích nhìn thấy chúng ta đoàn kết yêu thương nhau hơn."
Đây là nhóm chat các sư huynh đệ, bình thường ngoài nói chuyện phiếm thì cũng hay trao đổi về phương pháp kinh doanh, mọi người đều không có thời gian xem điện thoại thường xuyên.
Chủ yếu là không ai nghĩ được là, sẽ có hai người vào sáng sớm hơn 6 giờ đã gửi tin nhắn, tiếng tin tin trong nhóm vang lên liên tục, làm đánh thức tất cả các sư huynh đệ khác.
Trong đám sư huynh đệ xem kịch, Vincent ra mặt nói trước.
Hồi trước, lúc mới lập nhóm, người trong nhóm còn ít, hắn là người thứ 24, ngoài Trần Tử Hàng ra, hắn là đồ đệ nhỏ tuổi nhất trong nhóm, mọi người hay thích trêu chọc hắn.
Bây giờ, theo việc sư phụ xem xét cửa hàng ngày càng nhiều, người trong nhóm cũng ngày càng đông, cuối cùng hắn không còn là người nhỏ nhất nữa.
Không phải sao, dù biết Triệu Hiểu Phong và Lục Dung chỉ thích đấu võ mồm với nhau thôi, không có hiềm khích gì cả, nhưng khó có cơ hội thì lập tức ra dáng sư huynh.
Hắn vừa lên tiếng thì Triệu Hiểu Phong lập tức nể mặt, không cãi nhau với Lục Dung nữa, mà là tung ra hết những video về món bánh tỉnh sư tô đã lưu trong điện thoại di động.
"Đây, sư huynh Văn, mời ngắm!"
Vincent: ...
Hắn không nên ở trong nhóm, lẽ ra hắn phải ở một nơi thanh tịnh mới đúng.
Lục Dung tức đến run cả người, đủ loại tức giận, tim gan phèo phổi thận đều đang nổi xung, ngồi trên giường mà cứ cầm điện thoại nghiến răng ken két.
Không được, tuyệt đối không thể để tên này quá đắc ý được.
Bánh tỉnh sư tô đúng không, quỷ phủ thần công đúng không, cứ để hắn nuốt vào bụng rồi xem sao.
Hắn quyết ăn một miếng cắn đầu con sư tử, để Triệu Hiểu Phong phải khóc.
Có điều phải nghĩ cách làm sao mới ăn được bánh tỉnh sư tô một cách hợp lý, nếu một mình hắn đến thì chắc chắn Triệu Hiểu Phong sẽ giấu bánh tỉnh sư tô đi, phòng hắn như phòng giặc.
Phải nghĩ ra cách.
Lục Dung khôn khéo như thế nào chứ, con ngươi vừa đảo một vòng là có ý tưởng ngay.
"Chắc hẳn các sư huynh đệ ai nấy cũng đều tò mò về món bánh tỉnh sư tô do chính sư phụ làm ra phải không, mà Triệu sư đệ cũng đã ngỏ ý mời mọi người rồi, chi bằng chọn ngày không bằng gặp ngày, mọi người bàn bạc một chút, giờ đặt vé máy bay luôn, chúng ta cùng nhau thành đoàn đi An Thị, mọi chi phí dọc đường do ta gánh."
"Chúng ta đến xem sư phụ trổ tài quỷ phủ thần công, sẵn tiện anh em sư huynh đệ mình cũng lâu rồi không gặp, tụ họp lại một chút cho thêm tình cảm, để sư phụ thấy được tình nghĩa của chúng ta, mọi người coi như là đi xây dựng đội, đến khi ấy chúng ta sẽ để Triệu sư đệ mời một bữa bánh Mãn Hán toàn tịch thật ngon."
"Xây dựng đội?" Vương Thất Nguyệt vẫn luôn ẩn mình nãy giờ mới khó khăn lên tiếng, chủ yếu là vì có chút động lòng.
Mấy cái bánh ngọt kia nhìn trông thật đẹp mắt, sư phụ đã dạy cho Triệu sư đệ, điểm tâm do Triệu sư đệ làm ra chắc chắn là vừa ngon lại vừa đẹp, mấy cái bánh xinh xắn dễ thương đó, là phụ nữ sao có thể không thích cho được.
Trước khi mở tiệm, nàng còn có thể chạy đông chạy tây, ăn ké các sư huynh đệ xung quanh, chờ đến khi mở tiệm rồi, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, với tư cách là trụ cột của tiệm, mang theo bao nhiệt huyết, từ lúc mở tiệm đến giờ, nàng còn chưa từng được nghỉ ngơi.
"Không sai, tiện thể ta cũng nhớ tay nghề của các sư huynh đệ rồi, mọi người cần nguyên liệu gì với cả nồi niêu gì thì ta chuẩn bị hết, đến lúc đó chúng ta sẽ có một cuộc thi tài mở rộng để giao lưu, mỗi người làm ra món sở trường của mình rồi mọi người cùng ăn, Emma, nghĩ tới mà đã thèm."
Ý kiến này quá hay.
Lập tức làm cho toàn bộ thành phần hay lặn trong nhóm nổi lên.
Mặc dù mọi người đều là đồ đệ của Giang đại sư, hễ ai được Giang Châu xem xét cửa hàng thì tay nghề cũng đều trở nên giỏi, nhưng cách học của mỗi người lại khác nhau, làm sao có thể không thèm tài nghệ của người khác.
Ở Giang Đông này thì còn đỡ, thỉnh thoảng cũng còn có thể đi lại, thưởng thức lẫn nhau, chứ còn ở những nơi khác thì khó lòng mà ăn được.
Nếu có cơ hội xây dựng đội thì có nghĩa là mọi món ngon mình muốn ăn đều sẽ có, một việc quá hời để lấp đầy bao tử như thế này, sao có thể từ chối được cơ chứ.
Đầu bếp không thích ăn ngon thì không phải là đầu bếp tốt.
Các sư huynh đệ ai nấy cũng nhốn nháo nhảy ra.
Tiển Quốc Tài hưởng ứng trước tiên.
"Đi, ta đặt vé máy bay ngay đây, vừa hay dạo này khách mỗi ngày cứ réo ta tăng số đơn, ta cũng muốn ra ngoài trốn một bữa, tiện thể nghỉ ngơi chút, một tuần làm tới năm ngày, chán ngán, muốn làm có hai ngày thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận