Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 270: Phong cách vẽ không giống nhau (length: 7938)

Giang Châu đứng ở trước quán canh chua cá, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt tiền cửa hàng Liêu Bảo Toàn, là một căn nhà có vẻ ngoài như một quán ăn nhỏ.
Không so với biển hiệu làm rất nổi bật, vừa dài lại dễ thấy, chiếm trọn hai gian mặt tiền.
Chỉ là gian bên cạnh, do vị trí địa lý không tốt, có một cây cột lớn chắn ngay cửa, khiến cửa chỉ còn lớn bằng một nửa bình thường, đến giờ vẫn chưa ai thuê, vì vậy, biển hiệu quán canh chua cá chiếm hai gian mặt tiền cũng không ai nói gì.
Toàn bộ mặt tiền cửa hàng lắp đặt thiết bị đơn giản, không có gì trang trí thừa thãi, là một gian thông suốt ở giữa, tương đối dài, bày mười mấy cái bàn nhỏ, bên trái là bàn hai người, bên phải là bàn bốn người, không gian lại được tận dụng rất hợp lý.
Lúc này trong quán đã có không ít người đang dùng bữa, xem ra việc buôn bán cũng không tệ, mười mấy cái bàn nhỏ đã ngồi quá nửa người.
Đến nơi, camera tự nhiên là chĩa thẳng vào cửa hàng, để đám fan hâm mộ thấy rõ mặt tiền cửa hàng của đồ đệ Giang đại sư ra sao, lại ở nơi nào.
"Đây là đồ đệ thứ 30 của ta, Liêu Bảo Toàn, cùng Lục Dung và Trần Hiểu Phong cùng một nhóm vào Giang Yến, ban đầu hắn học làm cá, hiện tại ở Vân Khê thị, khu Định Tây, đường Minh Nguyệt, mở quán canh chua cá này."
Giang Châu đơn giản giới thiệu một chút thông tin của Liêu Bảo Toàn.
Với người đồ đệ này, ấn tượng không có gì nhiều, nhiều nhất là lúc hắn học nấu ăn, ba câu không rời vợ.
Lúc đó chắc là vừa mới kết hôn không lâu, đang trong thời kỳ mặn nồng, có chút thành tựu là muốn khoe với vợ một phen, vợ hắn cũng rất biết phối hợp, cứ hở ra là hô 666, khiến Liêu Bảo Toàn cả người hừng hực, nửa đêm mò dậy vào bếp luyện dao.
Triệu Hiểu Phong nửa đêm ra khỏi giường đi vệ sinh, thấy phòng bếp có đèn, còn tưởng có trộm, hô một đám người xông vào bếp, suýt cho Liêu Bảo Toàn một trận.
Liêu Bảo Toàn nhất chiến thành danh, để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả học viên lúc đó ở Giang Yến.
Về phần Liêu Bảo Toàn làm đồ ăn đến đâu thì trong ký ức của nguyên chủ không có.
Tên địa danh vừa báo ra, fan ở các địa phương khác trong phòng trực tiếp đều lấy sổ ra ghi chép địa chỉ cẩn thận, nghĩ nếu có thời gian đến Vân Khê thị sẽ đặc biệt ghé qua một chuyến, nếm thử món canh chua cá Giang đại sư chỉ điểm.
Nhưng đám fan ở Vân Khê thị lại có chút ngơ ngác, bởi vì trong mặt tiền cửa hàng đồ đệ Giang đại sư mà chương trình chiếu không có quán canh chua cá này.
"Ngọa Tào, ngọa tào, Vân Khê thị của ta thế mà có đồ đệ Giang đại sư mở tiệm, ta có phải trúng số độc đắc rồi không?"
"Oa nha nha, đúng là trúng thưởng, hóa ra quán canh chua cá này là do đồ đệ Giang đại sư mở, hôm trước ta còn đến ăn, thịt cá làm rất được đấy chứ."
"Ngày nào cũng hâm mộ dân mạng nơi khác, bây giờ cái vận may trời cho này cuối cùng cũng đến lượt chúng ta ở Vân Khê thị."
"Người ở khu Định Tây đây, quán canh chua cá ông chủ là hàng xóm của ta, mau nhìn mau nhìn, nhà thứ ba bên cạnh, quán mì thịt kho tàu, thịt bò là do ta mở, ha ha, ta đúng là quá biết chọn địa chỉ, bất giác trúng giải đặc biệt."
"Mà này có phải quán của đồ đệ Giang đại sư thật không vậy? Thật là khó tin?"
Đám dân mạng ở Vân Khê thị sau khi biết quán cơm canh chua cá Vui Vẻ là của đồ đệ Giang Châu mở thì ai nấy đều như được sủng mà kinh, nhưng càng nhiều dân mạng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, căn bản không dám tin.
"Ý gì? Tại sao lại không thể tin?" Các dân mạng khác hỏi tới.
Một người nói không thể tin thì có thể là do quá kinh hỉ, nhưng nếu fan ở đó đều nói không thể tin thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Đám dân mạng Vân Khê thị im lặng, bắt đầu phổ cập cho bọn họ về thông tin của quán canh chua cá Vui Vẻ này.
"Nói thế nào nhỉ, nếu ông chủ quán canh chua cá này là đồ đệ của Giang đại sư, thì phong cách của hắn không giống những đồ đệ khác."
"Không sai, các đồ đệ khác của Giang đại sư, không phải là kỳ quái thì là thiên phú dị bẩm, kiểu sẽ tự mở đường riêng cho mình, còn ông chủ Liêu này, hắn cũng không kỳ quái, cũng không mở ra kiểu đấu đá riêng."
Có người cũng lôi Lưu Đại Phương ra làm ví dụ, với tư cách là người bình thường nhất trong những kẻ kỳ quái, hắn cũng thường xuyên bị lôi ra để so sánh, ngoại hiệu là "anh bình thường".
Dân mạng Vân Khê thị lập tức phản bác hắn.
"Cái đó không giống, quán bánh bao của ông chủ Lưu buôn bán bình thường, cũng giống các quán ăn sáng khác, bánh bao bình thường, việc làm ăn bình thường, không đứng đầu cũng không bị chặn, ai bỏ công mở quán ăn sáng cũng thế cả, không khéo tay lắm thì kết quả cũng vậy, nhưng quán cơm canh chua cá này lại buôn bán tốt."
"Không sai, quán cơm canh chua cá Vui Vẻ này buôn bán rất được, ta ở gần đây, hay đến ăn, hương vị không tệ, cay cay tê tê, rất đưa cơm."
"Vậy nên mới nói phong cách không đúng, hương vị bình thường mà lại buôn bán tốt, có vẻ hắn hơi lạc quẻ."
"Ta nhớ ra rồi, mấy năm trước ông chủ quán này còn đăng quảng cáo là đồ đệ của Giang đại sư, vì hương vị không tệ nên làm ăn tốt, còn mở nhiều chi nhánh, kết quả thị trường bão hòa nên các điểm phải đóng cửa, chỉ còn lại mỗi quán này, tiệm cơm dưa chua của đại sư kia cũng sửa tên rồi, ta còn tưởng là quán sang lại nên có chủ mới làm, hóa ra là ông chủ Liêu vẫn làm."
"Đợi chút, vậy không phải là, ông chủ Liêu này không có thiên phú dị bẩm gì cả, phương thức dạy dỗ đồ đệ của Giang đại sư trước kia, vậy mà lại dạy ra một đầu bếp cừ khôi?"
Đám dân mạng ngẫm kỹ lại, dường như cũng có lý.
Nghĩ đến cách dạy của Giang đại sư trước kia, chắc là như vậy.
Cho hành gừng rượu gia vị ướp cá một lúc, cho dưa chua vừa đủ vào xào trong nồi, thêm nước thêm muối vừa phải, một ít bột tiêu, các loại gia vị vừa phải, cho cá vào đun đến khi gần chín, thế là xong...
Nghĩ đến kiểu dạy cái gì cũng vừa đủ, không sai biệt lắm, giống y hệt Naruto luyện tập Rasengan vậy.
Vậy mà dạy được một người đồ đệ làm đồ ăn không tệ, vậy chẳng phải chứng tỏ người đồ đệ này thiên phú rất tốt hay sao.
Giang Châu vốn cũng thấy lạ, Liêu Bảo Toàn làm ăn quán canh chua cá cũng không tệ, cái quán nhỏ vậy mà lại đông khách, nghe Uông Dương đọc những bình luận của fan bản địa nói về quán canh chua cá làm ăn tốt, hương vị cũng được, thì cũng thấy rất kinh ngạc.
Bản thân nguyên chủ nấu ăn còn tệ hại, mà hắn dạy dỗ một người làm canh chua cá không tệ, vậy thì Liêu Bảo Toàn này đúng là có thiên phú thật.
Không biết so với Trần Hiểu Phong thì ai có thiên phú tốt hơn. Nếu thiên phú thực sự tốt thì hắn cũng có thể dạy thêm vài thứ.
Một đám người đi vào trong quán, quán nhỏ mà người ăn thì đông, lại thêm đám người của đoàn chương trình kéo nhau vào thì lập tức cái quán nhỏ càng thêm chật chội.
Nghĩ đến trong quán còn có người đang ăn, để tránh gây thêm tình trạng chen chúc, đạo diễn Lâm lập tức bảo mấy người làm hậu kỳ đang không có việc gì thì ra ngoài chờ, đừng chen vào.
Tiểu Du vừa bưng một nồi canh chua cá đến, đặt lên bàn bốn người, thấy một đoàn người kéo vào đông như vậy, lại còn dựng cả camera, ngớ người.
Tình huống gì vậy?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận