Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 110: Mau cứu ta, nhanh mau cứu ta (length: 7718)

"Thêm đồ ăn à? Kiểu gì?" Đào Lực vẫn đứng ở cửa sổ nhỏ, tay đang thu dọn giấy tờ, chờ vị khách này lên tiếng.
Thực khách tặc lưỡi chép miệng, giơ ngón tay cái về phía hắn.
"Ngon, chua vừa miệng, cay sảng khoái, đúng rồi, ta cảm thấy món ăn đặc biệt tươi thì sao ấy nhỉ? Chua cay lòng gà với độ tươi về lý thuyết thì không liên quan nhiều lắm chứ."
"Tươi là được rồi, sư phụ dạy ta làm một kiểu canh loãng đơn giản, đợi ngày mai ta sẽ thử làm canh loãng chính thức, hương vị chắc còn tươi hơn chút nữa."
Thực khách này nghe xong, ngày mai còn có thể ăn ngon hơn một chút, lập tức cảm thấy cuộc đời này có hy vọng, về sau mỗi ngày đều có thể ăn được món mì ngon thế này, cuộc sống còn gì mà không vui.
Tiếp đó, Đào Lực lại cho thêm mấy suất đồ ăn, các thực khách bưng đi, ngồi xuống ăn thử xong, đều lộ vẻ mặt hài lòng.
Sự khẳng định của khách khiến Đào Lực thở phào một hơi, cuối cùng cũng không làm sư phụ thất vọng.
Trước đây sư phụ bận rộn ở quán lâu như vậy, nấu cho bao nhiêu người ăn, vậy mà người được sư phụ để mắt đến lại là Văn Sâm sư đệ vừa mới đến quán, hắn có tài đức gì mà khiến sư phụ hao tâm tổn trí như vậy.
Về sau, chỉ cần hắn không ăn bớt xén nguyên liệu, làm theo những gì sư phụ dạy thì kiếm tiền chỉ là vấn đề thời gian, cuộc đời hắn cũng sẽ nhờ hai tiếng đồng hồ ngày hôm nay mà thay đổi, trở thành một đầu bếp đáng ngưỡng mộ.
Nhưng mà sư phụ đến chuyến này, hắn chỉ mời được sư phụ một chén trà mà thôi.
Nghĩ đến sư phụ trước đây rất coi trọng tiền và quà cáp, Đào Lực siết chặt nắm đấm, thề trong lòng.
Chờ tích góp đủ tiền, hắn nhất định sẽ mua một món quà đắt tiền tặng sư phụ, như vậy mới xứng với sự dạy dỗ của sư phụ.
Ngay lúc các thực khách đang thưởng thức đồ ăn ngon, một chiếc taxi dừng lại trước cửa quán mì.
Xe vừa dừng, người đàn ông ngồi sau đã lao ra, vừa chạy vào quán mì vừa hô to: "Giang đại sư còn ở đó không? Có ở đó không, tôi muốn ăn một bát mì do Giang đại sư làm, ai đổi chỗ cho tôi, giá nào cũng được."
Hắn vừa chạy vừa nhìn quanh, trong mắt mang theo sự mong chờ và bất an, chạy đến chỗ cửa sổ, không thấy camera và Giang Châu, ánh mắt liền thay đổi.
Hắn cố gắng nhìn những khách đang xếp hàng, "Chắc là Giang đại sư đi vệ sinh thôi phải không, hắn chắc chắn chưa đi đâu."
Khách đang xếp hàng lắc đầu, chỉ vào điện thoại của hắn, hình ảnh đó chính là cảnh quay trực tiếp trong quán.
"Chẳng phải ông xem được trên sóng trực tiếp rồi sao, còn hỏi làm gì nữa, Giang đại sư đi bảy phút rồi, tôi nhìn đồng hồ đó, tuyệt đối không sai."
"Đi thật rồi à."
Tạ Quốc Bảo không trả lời câu hỏi của khách, trong đầu như có một cái máy phát lại đang lặp đi lặp lại một câu, không ngừng vang vọng.
"Giang đại sư đi rồi... đại sư đi rồi... đi rồi... rồi..."
Hắn mặt mày ngơ ngác đi ra khỏi quán mì, nhìn chằm chằm người tài xế taxi đứng ở đó.
Tài xế thấy xấu hổ, bị ánh mắt của Tạ Quốc Bảo nhìn chằm chằm đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt, vội vàng quay đầu sang hướng khác.
"Thì là, không phải tôi cố ý, đi nhầm cũng đâu phải mỗi mình tôi sai, là anh chưa nói rõ địa chỉ, tiền xe anh vẫn phải trả, cùng lắm thì, tôi... tôi giảm cho anh 20%."
Thời gian quay ngược lại một tiếng trước, Tạ Quốc Bảo vừa xuống máy bay đã không nghĩ đến việc đi xe buýt, trực tiếp thuê luôn một chiếc taxi, nói rõ giá cả, bảo tài xế chạy nhanh nhất có thể.
Hắn còn hứa, chỉ cần trong phạm vi an toàn, tiền phạt vì chạy quá tốc độ hắn sẽ chịu hết, miễn là đến được quán mì trước khi Giang đại sư rời đi.
Hắn nói với tài xế, ở ngõ Văn Cảnh có một quán mì đang livestream, món mì ở đó ngon tuyệt, đây là địa chỉ mà hắn bỏ tiền mua được trên sóng trực tiếp.
Tài xế cũng đã đến nơi trong thời gian ngắn nhất, lúc đó Giang Châu vẫn còn ở đó, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, không có gì bất ngờ thì dựa vào khả năng ném tiền của hắn, hắn sẽ ăn được bát mì của Giang đại sư làm.
Nhưng đời đâu như mơ, sự cố xảy ra.
Khi tài xế hỏi địa chỉ, hắn lại nói nhầm là quán mì ở ngõ Văn Tâm, không may thay, ở thành phố An Hải lại còn có một con ngõ khác là ngõ Ôn Tân, cũng có một quán mì.
Đồng thời, quán mì này lại rất nổi tiếng ở An Hải, chủ quán vui tính, thường xuyên làm video hài, thỉnh thoảng tặng đồ uống bia các kiểu, thêm nữa hương vị cũng không tệ, nên người ngoài cũng biết, đến An Hải du lịch còn ghé qua check-in.
Tài xế tưởng là quán mì đó, chưa đợi Tạ Quốc Bảo nói ở đại lộ nào đã phóng xe đi, còn đảm bảo chắc nịch là sẽ đưa hắn đến đúng chỗ.
Đến khi đẩy cửa quán mì, không thấy Giang Châu và ekip, Tạ Quốc Bảo suýt chút nữa suy sụp ngay tại chỗ.
Tài xế biết mình gặp chuyện, đành phải vớt vát, tăng tốc độ hết mức, mới đưa hắn đến cái quán mì chưa bao giờ nghe tên này, nhìn khung cảnh là biết bán cho công nhân công trường là chính.
Khó hiểu, tại sao một quán mì chưa ai ở địa phương biết đến lại có thể đột nhiên nổi tiếng, giống như chỉ trong một đêm, bỗng dưng hot rần rần trên mạng vậy.
Lúc này, nếu không phải chưa nhận được tiền xe, tài xế đã sớm chạy mất.
"Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi bớt cho anh chút nữa, giảm 30% là hết mức rồi, tôi cũng còn phải nuôi gia đình."
Tạ Quốc Bảo nhìn tài xế, trong lòng muốn g·i·ế·t người.
"Tôi không cần anh bớt tiền, chỉ cần anh trả Giang đại sư lại cho tôi, nếu anh có thể trả Giang đại sư lại cho tôi, tôi đưa anh gấp mười gấp hai mươi lần tiền xe cũng được."
Tài xế sao làm được chuyện đó, rối rít lo lắng đứng yên tại chỗ.
Tạ Quốc Bảo sắp khóc.
Tài xế hại hắn rồi.
Hắn chuẩn bị bao lâu nay, hắn có dễ dàng đâu?
Là một ông chủ không thiếu tiền, Tạ Quốc Bảo tính tình lúc nào cũng rất tốt, cái gì củi gạo dầu muối tương dấm trà phiền não, hắn đều không có.
Sống sung sướng, muốn gì có nấy, mỗi ngày chỉ phiền não chuyện vui chơi, sao hắn lại trở nên nóng nảy như vậy chứ.
Nhưng lúc này, người đàn ông tính tình ổn định này lại muốn hỏng mất thật rồi.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng thấy tiếc nuối.
Hắn ôm ngực thở hổn hển, như thể sắp tức ngất đến nơi, cuối cùng, hắn nhịn không được, thà trút giận lên người khác còn hơn là giày vò chính mình.
Tạ Quốc Bảo xông tới, túm lấy cổ áo của tài xế, lắc mạnh.
"Anh trả Giang đại sư cho tôi, anh trả bát mì của Giang đại sư làm lại cho tôi, mau trả lại cho tôi..."
Tài xế bị hắn túm cổ áo, lắc tới lắc lui không ngừng, đầu óc trong chốc lát bị đảo nhào sắp đều hết cả, hắn cố gắng tự cứu mình.
Nhưng mà sức lực của người đang tức giận rất lớn, căn bản không thể cứu được, chỉ có thể cầu cứu mọi người xung quanh.
"Mau cứu tôi với, mau cứu tôi với..."
Những người đang ngồi xổm ăn mì tán dóc xung quanh, ban đầu còn xem náo nhiệt, thấy tình hình không ổn, có người tốt bụng tiến lên giúp đỡ, mới kéo được hai người ra.
"Đại ca, anh làm sao vậy, không gặp được Giang đại sư, tâm trạng của anh tôi có thể hiểu, nhưng chuyện này cũng đâu thể trách tài xế, chúng ta bình tĩnh lại chút, bình tĩnh lại một chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận