Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 216: Vu Hồ cất cánh (length: 8242)

Trong tiệm, không có đầu bếp điểm tâm nào biết làm bánh Tô tỉnh, hễ ai muốn đặt làm loại bánh này đều do Triệu Hiểu Phong làm, làm nhiều thì quen tay thôi.
Ngay cả Giang Châu cũng gật đầu liên tục, tuy đã thấy Triệu Hiểu Phong làm bánh Tô tỉnh đặt riêng cho người khác, nhưng tận mắt thấy động tác làm nghề này của hắn trôi chảy như mây nước vẫn không khỏi cảm thán.
Nguyên chủ đúng là dạy hư học trò mà, một đầu bếp điểm tâm có tiền đồ vô lượng lại bị ép đi thi đấu nói.
"Không tệ, với tay nghề làm bánh Tô tỉnh của ngươi, sau này học thêm nhiều loại bánh điểm tâm nữa thì chẳng có gì khó khăn, vấn đề của ngươi là ở phần tạo xốp giòn và nhào bột, trọng tâm là phối trộn nguyên liệu điểm tâm."
"Sư phụ nói phải, có phương pháp phối trộn và nhào bột của người, ta sẽ cố gắng nghiên cứu."
Tiếp theo là bước cuối cùng, nổ bánh Tô tỉnh.
Bánh Tô tỉnh nặn xong trông xinh xắn vậy thôi, chỉ khi nổ xong mà nở phồng lên, không hề thay đổi hình dạng thì mới gọi là thành công.
Lúc Triệu Hiểu Phong thả hai chiếc bánh Tô tỉnh của mình vào nồi, còn có chút khẩn trương, không dám thở mạnh.
Bầu không khí bỗng trở nên hồi hộp theo, mọi người đều nhìn chằm chằm vào bánh Tô tỉnh đang nổ trong nồi, không ai dám chớp mắt. Cuối cùng thì bánh Tô tỉnh cũng chiên xong.
Triệu Hiểu Phong vớt chúng ra, đặt lên đĩa. Một phút sau, chúng không hề co lại, không đổi dạng, cũng không xuất hiện tình trạng biến màu do nhiệt độ giảm, vẫn cứ tinh xảo đẹp mắt.
Triệu Hiểu Phong biết mình đã thành công.
Hắn kích động đến suýt rơi nước mắt.
"Sư phụ, cuối cùng con cũng làm ra bánh Tô tỉnh nguyên vị, không cần thêm chất định hình nào rồi. Người xem, nó không hề đổi dạng, cũng không biến sắc."
Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nói với mọi người, hắn là một người làm bánh ngọt thành công.
Nhìn hắn vui vẻ, Giang Châu cũng cong môi cười, dạy một đồ đệ có thiên phú là một việc rất vui vẻ.
Khó trách trong tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ võ lâm gặp nhân vật chính thiên phú dị bẩm lại muốn tranh nhau thu làm đồ đệ, dạy thiên tài khác hoàn toàn với dạy người bình thường.
Bánh Tô tỉnh hôm nay, chỉ cần đổi sang tay một kẻ ngốc, có lẽ đã tắc tị ở khâu tạo xốp giòn rồi, đến mức bỏ cuộc.
"Ngươi có thể nếm thử độ xốp giòn của nó, so sánh với cái ta làm."
Giang Châu tự mình nếm thử một miếng điểm tâm Triệu Hiểu Phong làm.
"Độ nở chưa đủ, đó là lý do bánh Tô tỉnh của ngươi nhỏ hơn ta một chút. Phần phối trộn ngươi điều chỉnh lại đi, nhiệt độ lửa cao thêm khoảng 15 độ nữa, lớp trứng thoa không được đều..."
Triệu Hiểu Phong lập tức ghi lại vào sổ.
Hai thầy trò nghiêm túc dạy học, đám người vây xem đã bắt đầu hô 666, cả hai thầy trò đều là người lợi hại cả, bánh Tô tỉnh khó như vậy mà vào tay hai người thì cứ như nhào đất sét, muốn nặn sao thì nặn, cái nào ra cái đó nhanh gọn.
Dạy đến đây thì buổi phát sóng trực tiếp hôm nay cũng kết thúc.
Triệu Hiểu Phong đã chinh phục được cả bánh Tô tỉnh, về sau làm các loại bánh xốp giòn khác cũng dễ như ăn cháo, Giang Châu rất xem trọng hắn.
"Nghe nói ngươi có ba cửa hàng, một xưởng gia công. Với thiên phú của ngươi, sau này việc buôn bán sẽ ngày càng phát đạt. Sư phụ sẽ luôn dõi theo ngươi, nhìn ngươi thành công."
Sau khi đưa cho Triệu Hiểu Phong một liều "súp gà cho tâm hồn", mọi người cũng nên rời đi.
"Chờ một chút, sư phụ, cũng đã đến giờ này rồi, mọi người cũng nên ăn cơm trưa, con đã đặt bàn rồi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc nhé?"
Giang Châu vừa định từ chối, Triệu Hiểu Phong lại nói: "Sư phụ, con cách Giang Đông thành phố xa như vậy, người từ xa đến đây, chắc là lại bay một chuyến trước khi ăn, bây giờ nhất định là đói rồi, để đệ tử báo hiếu cho người một bữa cơm đi, người xem, tiểu sư đệ đói đến gầy cả người rồi."
Trần Tử Hàng phối hợp xoa bụng diễn.
Hắn nhắc nhở, Giang Châu mới phát hiện, mình cũng thấy đói, quả thực do đường xa nên ăn cơm hơi sớm.
Thêm vào hôm nay làm đồ ăn điểm tâm, mọi người ăn điểm tâm nhẹ nhàng, dù sao cũng không giống như mấy loại cơm hay mì kia no bụng, giờ này chắc hẳn là đều đói rồi.
"Ngươi có lòng, đi thôi."
"Sư phụ mời!" Triệu Hiểu Phong cười đến mặt mày hớn hở.
Tuy đã hoàn thành thành tựu "sư phụ đến cửa hàng thăm dò", không có ngay tại cửa hàng, nhưng hắn cũng đạt được thành tựu "sư phụ chủ động dạy món điểm tâm độ khó cao".
Bây giờ còn đạt được thành tựu đầu tiên "giữ sư phụ lại ăn cơm", quả nhiên hắn mới là đệ tử yêu thích nhất trong lòng sư phụ, thật tự hào quá.
Một đám người đi ra ngoài, Triệu Hiểu Phong trong lúc vội vàng vậy mà đã sắp xếp xe xong xuôi cả rồi, mấy chiếc xe đậu ở đó, chuẩn bị chở hết mọi người đến khách sạn.
Triệu Hiểu Phong thì muốn lên xe, nhưng Giang Châu sao có thể bỏ lỡ thời cơ tốt để gia tăng độ nổi tiếng thế này.
Buổi phát trực tiếp kia đã thu về không ít danh khí trị rồi, nhưng hiện trường làm "show" đồ ăn ngay tại tiệm cũng có thể kiếm thêm được danh khí trị, sao có thể bỏ qua.
Hắn chỉ vào đám đông đang xếp hàng ngày một dài thêm trong tiệm, nói: "Chúng ta đi ăn cơm cũng được, thực khách trong tiệm vẫn còn đang chờ mua đồ điểm tâm do ngươi làm, đi thôi, đừng để bọn họ chờ uổng."
Triệu Hiểu Phong tuy có hơi tiếc, nhưng sư phụ đã lên tiếng thì sao dám cãi, đành để quản lý cửa hàng theo sau, giúp hắn chiêu đãi Giang Châu chu đáo.
Người trong tổ sản xuất chương trình cẩn thận mỗi bước, hết nhìn vào bên trong cửa hàng điểm tâm, nhất là Lâm đạo, vẻ mặt muốn nói gì đó.
"Giang đại sư, chúng ta cứ đi như vậy ạ?"
"Đúng, đi ăn cơm trước, ăn xong thì đi sân bay." Nhận thấy anh ta có ý muốn nói, Giang Châu hỏi: "Có phải bên tổ sản xuất các anh có gì muốn làm không? Tôi có thể tự mình đến sân bay mà."
Lâm đạo gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu.
Làm Giang Châu không biết rốt cuộc là có chuyện hay không có.
Nếu muốn ăn điểm tâm, bọn họ cũng đã bố trí người xếp hàng ở cửa tiệm, lát nữa ăn cơm xong, chắc những người này cũng đã mua được điểm tâm rồi.
Cuối cùng, Lâm đạo vẫn không nói gì, chỉ là lúc rời đi vẫn nhìn chằm chằm vào cửa tiệm điểm tâm, ra dấu kiểu Nhĩ Khang.
Ô ô, bánh Tô tỉnh của anh.
Giang đại sư không cho anh ăn bánh Tô tỉnh.
Làm những hai chiếc bánh, lại không có phần của anh một miếng nào.
Thèm quá đi.
Bánh Tô tỉnh của anh a.
Trần Tử Hàng người cuối cùng lên xe, trước khi đi cố ý kéo Triệu Hiểu Phong vào nhóm các sư huynh đệ của sư phụ mà sư phụ từng đến cửa hàng thăm dò.
"Sư phụ từng đến cửa hàng rồi, vậy thì, Lục Dung cũng có trong cửa hàng phải không?"
"Đương nhiên rồi."
"A! Hắc hắc..." Triệu Hiểu Phong bỗng nhiên bật ra một tràng cười quái dị, như là nghĩ ra chuyện gì đặc biệt vui vẻ.
Trở lại phòng bếp, mấy đầu bếp điểm tâm đang túm tụm vây xem đủ kiểu quanh chiếc bánh Tô tỉnh Giang Châu vừa làm, trông thì thèm mà cũng chẳng dám đụng vào, sợ làm vỡ.
Thấy Triệu Hiểu Phong trở lại, đám đầu bếp điểm tâm liền vây đến.
"Ông chủ, chiếc bánh Tô tỉnh còn lại anh định làm gì vậy?"
"Anh đã ăn một cái rồi, cái này còn lại cho tụi này mở mang tầm mắt chút đi chứ."
"Ông chủ à, anh cứ nói đi, muốn tụi tôi cầu anh như nào thì anh mới bằng lòng cho tụi tôi nhấm nháp chiếc bánh Tô tỉnh này."
Triệu Hiểu Phong đẩy bọn họ ra, "Đi đi đi, chỉ có mà mơ. Đây là do sư phụ làm cho tôi đấy."
Anh ta chụp đủ các góc đẹp của chiếc bánh Tô tỉnh, không bỏ qua góc nào, rồi làm thành một cái video thật cool, đăng lên nhóm bạn vừa kết bạn, sau đó @ Lục Dung.
"Thấy không, bánh Tô tỉnh sư phụ tự tay làm, có cả thảy hai cái, tôi với sư phụ mỗi người ăn một cái, còn thừa lại một cái, cả nước chỉ còn có một chiếc duy nhất đây thôi, là sư phụ, là sư phụ làm cho tôi đấy."
"Ái chà chà, thật không ngờ, sư phụ vậy mà tốt với tôi như vậy, chủ động dạy tôi món điểm tâm số một, vui mừng quá đi mất, lỡ tay một cái, vậy mà tôi học được rồi, hô hô, cất cánh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận