Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 163: Không muốn cùng ngươi đám sư huynh học (length: 7858)

Đới Phàm hận không thể giật lấy cái xẻng nhỏ kia xem thử, có còn là cái xẻng cũ hay không.
Cái xẻng này nhất định có thù với hắn, nếu không sao trong tay hắn lại không nghe lời đến vậy, chỉ muốn nó thịt nát xương tan, quẳng vào sọt rác, mua cái mới về dùng.
Thấy trứng gà đã quấy đều, Giang Châu dùng xẻng nhỏ khẽ lách ở mép bánh tráng, để chỗ mép tách rời khỏi chảo, sau đó xẻng hơi mạnh tay một chút, bánh tráng lật trên không trung một mặt, hoàn mỹ rơi tự do.
Khi rơi vào chảo, cả miếng bánh cứ như có sinh mệnh, tự động giãn ra, vuông vắn nằm trên chảo, không hề bị chồng hay nếp gấp.
Giang Châu nhanh chóng quét một lớp nước tương đã xào lên bánh, đổ thêm hành lá, rau mùi, cải thìa và các loại rau gia vị khác, cuối cùng cuốn bánh quế và rau xà lách vào.
Lúc bày lên đĩa, chỉ thấy xẻng gạt nhẹ lên bánh, liền có tiếng tách tách nhỏ vang lên, có thể thấy bánh rán này thành công đến nhường nào.
Khi Giang Châu bỏ bánh rán vào túi, lại phát hiện vấn đề.
Những loại bánh rán mang độ giòn như vậy, khi gói cần phải dùng túi giấy, thông thoáng khí, bánh rán để bên trong sẽ giòn lâu, khác với túi ni lông, để bên trong bí hơi, hơi nóng tỏa ra, không thoát đi được, bánh rán sẽ mềm oặt, mất đi độ giòn.
“Túi giấy của ngươi đâu?” “Dạ, sư phụ.” Đới Phàm cúi đầu, hạ giọng giải thích: “Doanh thu không tốt, con tiết kiệm chi phí, không dùng túi giấy, chỉ có túi ni lông.” Có thể hiểu được, Giang Châu không xoắn xuýt chuyện này, chỉ nhắc nhở hắn về sau đổi thành túi giấy, sau đó đặt bánh rán vào túi, đưa cho Đới Phàm.
“Nếm thử đi, sau này cố gắng lên, cứ theo hương vị này phát triển, đừng học mấy sư huynh của ngươi, làm ra mấy thử nghiệm kỳ quái.” “Vâng, sư phụ!” Bánh rán vừa làm xong, mùi thơm đã bay khắp nơi, hắn sớm đã thèm thuồng, cầm lấy bánh liền cắn.
Bánh rán vừa chiên xong, cầm trong tay đã thấy bỏng, nhưng hương vị thơm trượt của trứng gà đã xộc vào mũi, đậm đà mà thơm, hành tươi và rau mùi thơm ngát, cũng theo hơi nóng của bánh rán tỏa ra.
Vị cay của nước tương, không phải kiểu cay xộc lên mũi của lẩu, mà là một vị cay đặc trưng, thơm ngon, cay vừa phải, chỉ riêng mùi thơm này đã đủ thu hút người đi đường ghé mua.
Đới Phàm không hề nghi ngờ, dù hắn cũng làm bánh rán, nếu đi ngang qua một tiệm bánh rán nào, ngửi được hương thơm quyến rũ này, hắn cũng sẽ không chút do dự mà mua một phần.
Đây là bánh rán do sư phụ làm sao?
Quá chấn động, hắn cầm miếng bánh vàng rộm lên, trong thoáng chốc, thậm chí cảm thấy như bánh đang phát sáng, tai cũng tự động vang lên một đoạn BGM quen thuộc nào đó.
Hắn cẩn thận từng li từng tí cắn một miếng, lúc cắn, tiếng răng rắc nho nhỏ lúc này lại vang lên lần nữa.
Vỏ bánh giòn tan tùy tiện vỡ ra trong miệng, lộ ra phần trứng gà mềm thơm bên trong, lớp trứng tráng mỏng áp sát vào vỏ bánh.
Độ mềm thơm hòa cùng vỏ bánh giòn, đã hoàn toàn hòa quyện lại với nhau, dù chỉ là cắn một miếng vỏ, cảm giác đạt được sự thỏa mãn lớn lao.
Khi đầu lưỡi chuyển động, lúc thì giòn, lúc thì mềm mại, răng không kìm lòng được cắn nhanh hơn, muốn tận hưởng trọn vẹn cảm giác nhấm nuốt tuyệt vời này.
Khi vỏ bánh đã vỡ vụn, hương thơm của nhân đậu xanh cũng theo đó tràn ra, thanh mát dễ chịu, lại mang theo một chút ngọt ngào thoảng qua.
Chỉ một lớp vỏ thôi, mà đã ngon đến vậy sao?
Đới Phàm nhanh chóng cắn một miếng lớn, lần này, tất cả đồ ăn bên trong đều đã được nếm thử.
Bánh quế giòn xốp cắn nhẹ, liền trực tiếp tan ra trong miệng, trong trẻo, trơn tuột như thoa dầu ngon miệng, mà lại không hề ngán, ngược lại càng nhai càng thơm.
Vì nổ vừa phải, một chút khô của nó được giải tỏa bởi độ giòn và ngon miệng của rau xà lách.
Vị cay nồng của nước tương, kết hợp với hương thơm của hành lá tươi, vị mặn của cải thìa, mỗi một loại gia vị đều vừa đủ, tạo nên một chiếc bánh rán hoàn hảo.
Đới Phàm ăn mà trên mặt lộ rõ vẻ hưởng thụ, quên cả mình đang làm gì, hai tay ôm lấy bánh rán, từng ngụm từng ngụm ăn.
Thấy hắn ăn ngon lành như vậy, những người khác sớm đã sốt ruột, Văn Sâm và Trần Tử Hàng đứng hai bên Giang Châu, mong chờ nhìn hắn.
Giang Châu liếc qua Trần Tử Hàng, tiểu đồ đệ đáng thương này, tay nghề thì chưa học được, mà ngày nào cũng ăn chay, nghĩ đến người còn đang tuổi phát triển, liền nhanh tay làm một chiếc bánh rán cho cậu ta.
Vừa đưa, liền thấy Văn Sâm cũng đang ngóng chờ nhìn mình, thôi được rồi, bình thường cũng không hay nấu ăn cho người khác, khó khăn lắm mới làm bánh rán một lần, thì tiện thể làm thêm cho đám đồ đệ vậy.
Các đồ đệ cho hắn danh tiếng, cũng nên đối tốt với đồ đệ một chút.
“Đới Phàm, đừng có ăn không thôi, lại đây xem này, vẫn còn một vài chi tiết cần phải chú ý, đó là độ lửa của trứng gà, lửa chảo lớn bao nhiêu, có liên quan đến việc trở mặt trứng gà, ta làm lại vài lần cho ngươi xem.” Hắn vừa quay đầu, mọi người liền biết, Giang đại sư chuẩn bị biểu diễn công phu.
Nhóm nhân viên của tổ chương trình nhanh chóng ùa đến vây kín, bao quanh quán bánh rán nhỏ, tạo thành một bức tường người, quyết phải đảm bảo, bánh rán Giang đại sư làm ra, sẽ để họ nếm thử đầu tiên.
Ngoại trừ mấy bà cô và Tạ Quốc Bảo vẫn còn đứng trước quán, thì những người khác căn bản là không chen nổi đến quán bánh.
Lúc này, quán bánh đã có rất đông người vây quanh, ngoài những khách hàng đến mua bánh mỗi ngày, còn có một số người hiếu kỳ, ngửi thấy mùi thơm muốn mua, hay những người xem trực tiếp, đặc biệt chạy đến.
Ai cũng muốn nếm thử tay nghề của Giang đại sư, thấy nhân viên tổ chương trình có thể ăn được bánh rán mà làm tường người chặn đường, ai nấy đều nóng ruột.
"Này, nhân viên của tổ chương trình các người quá vô sỉ rồi, để chiếm chỗ tốt mà chặn cả chúng tôi bên ngoài, gian lận quá rồi, tôi phải khiếu nại lên người xem trực tiếp."
"Nói cái gì đấy, chúng tôi là đang giữ trật tự, đảm bảo cho buổi trực tiếp diễn ra bình thường thôi."
Nhân viên làm chương trình nhiều kinh nghiệm, ăn nói không kẽ hở, bịa chuyện nói cứ như thật.
"Ối giời ơi, các người còn cãi à, chúng tôi đứng trước quầy cũng đâu có chắn quay phim đâu, mà chính các người đang cản trở quay phim đó, vừa rồi tôi còn thấy rõ là các người đẩy một cái làm cậu quay phim phải lùi ra sau đó."
“Hội những người sành ăn ơi, vì bánh rán của Giang đại sư, cố lên!” Trong đám đông, không biết ai kích động hô một tiếng, thế là mọi người thật sự xông lên, cùng với nhân viên tổ chương trình tạo thành một cuộc ẩu đả.
Bởi vì một màn giằng co như vậy, hiện trường liền trở nên lộn xộn.
Mấy người hâm mộ vừa tới còn đang xếp hàng, giờ đều chen cả lên quầy hàng, nhân viên tổ chương trình thì cứ mải xô đẩy nhau, chen chúc hỗn loạn, cả quầy hàng cũng lắc lư.
Khung cảnh này làm Lâm Hạ tim như ngừng đập.
Giang đại sư còn chưa nói sẽ bán bánh, vội cái gì chứ?
Chương trình còn chưa phát sóng xong, nếu sạp hàng bị lật thì đây là sự cố phát trực tiếp, xem như là sự nghiệp của hắn không xong luôn rồi.
“Dừng, mọi người không nên chen lấn, toàn bộ xếp hàng lại, nhân viên hậu kỳ chương trình, tất cả đi xếp hàng hết cho tôi, ngay lập tức, người quay phim đứng lên đầu hàng cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận