Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 67: Hảo muội muội, rất không cần phải! (length: 7756)

"Trời ơi, ta đã về rồi, sao ca ca ngươi vẫn chưa đi bán hàng nữa!"
Đổng Cao Hân học cả ngày, mồ hôi nhễ nhại chạy về đến nhà, thấy Đổng Cao Đạt nhà mình vẫn chưa ra sạp, liền lập tức cảm thấy trời đất tối sầm!
Nàng đã hẹn với đám bạn cùng lớp là tan học về nhà bỏ cặp, sau đó cùng nhau đến chỗ sạp của ca nàng tập hợp.
Vì hoạt động này, cả lớp các nàng đều đã tranh thủ làm xong hết bài tập buổi tối.
Học sinh lớp khác tan học đều đang chơi, chỉ có lớp của bọn họ, hôm nay lạ thường ngoan ngoãn, tan học, cả lớp đều im ắng như tờ, từng đứa học sinh im lặng cúi đầu làm bài tập.
Thầy chủ nhiệm lớp đi thị sát hai lần đều là mặt mày ngơ ngác đi ra, mặt mày hoảng hốt đi vào.
Cảm thấy học sinh lớp này hôm nay đều không thích hợp.
Nếu nói một hai học sinh tan học không thích chơi, chỉ thích làm bài tập thì rất bình thường.
Nhưng cả lớp học sinh đều như thế, vậy chắc chắn là không bình thường rồi.
Thầy chủ nhiệm lớp ban đầu định tìm người hỏi một chút, kết quả vừa gọi học sinh ra, học sinh đã vội hỏi có chuyện gì không, sốt ruột về làm bài tập.
Là một thầy giáo, hắn còn làm được gì nữa chứ!
Chỉ có thể để đám học sinh đi học bài.
Đến khi tan học, thầy chủ nhiệm vẫn không hiểu nổi đám học sinh này hôm nay làm sao.
Đổng Cao Đạt thấy muội mình đã về, cũng biết không ra sạp không được.
Hắn gian nan bò dậy từ ghế sô pha.
Đi ngang qua Đổng mẫu đang chuyển đồ, thấy vậy hừ một tiếng.
"Cũng coi như ngươi chịu dời cái mông bự ra khỏi ghế sô pha, cả ngày, không nằm trên giường thì nằm trên sô pha, rồi còn đi mát xa một chuyến nữa."
Đổng mẫu điểm danh hành trình một ngày của Đổng Cao Đạt, ban đầu còn muốn liên thủ với con gái.
Kết quả con gái vừa vứt cặp đã chạy đi làm chó liếm cho con trai.
"Ca ca vất vả rồi, hôm qua chắc mệt lắm nhỉ, mát xa có đỡ không? Nếu có thì mỗi ngày mình đi nhé."
Đổng mẫu: ...
"Thế nào cũng không được làm ảnh hưởng đến việc bán hàng, hôm nay ta còn ở lớp tuyên truyền giúp ngươi, tối nay cả lớp ta đều sẽ đến ủng hộ ngươi đó, ngươi đừng có mà xìu nhé!"
Đổng Cao Đạt: ...
Muội muội tốt, không cần thiết như vậy đâu!
Một lớp học sinh, ngươi muốn làm chết ca ngươi sao!
Người trong nhà đều biết Đổng Cao Đạt là dạng người gì.
Đứa nhỏ có lười hay không thì từ bé đã thấy rõ.
Giờ nhìn vẻ mặt của hắn là biết tên này lại muốn rút lui.
Đổng Cao Hân mặt lạnh tanh, vì mặt mũi của nàng, liền xông lên kéo ca nàng đi luôn, áo đồng phục cũng không buồn thay, rồi bắt đầu xuống lầu.
"Mẹ, nhanh lên đi, mình xuất phát thôi!"
Đổng Cao Hân nhét Đổng Cao Đạt lên xe ba bánh, sau đó đợi lão mẫu xuống, cùng đi xe điện mang theo nàng ta xuất phát.
Đổng mẫu cầm theo một bình nước nóng hấp tấp chạy theo.
"Muội muội, muội cũng đi hả?"
Đổng Cao Đạt nhìn Đổng Cao Hân ngồi lên xe, ngạc nhiên hỏi.
Hôm qua họp gia đình đâu có nói nàng cũng đi cùng đâu.
"Đi chứ, bài tập của ta làm xong hết rồi, không chỉ mình ta mà bài tập của cả lớp cũng làm xong rồi."
Đổng Cao Đạt nghe vậy cũng không tìm được cớ để người về.
Cứ thế hắn lái xe ba bánh phía trước, mẹ và em gái lái xe điện theo sau nhìn chằm chằm hắn.
Trên đường đi Đổng Cao Đạt đều cảm thấy có ánh mắt thấu xương đang đổ lên lưng mình.
Thật đáng sợ!
Hai con cọp cái một lớn một nhỏ ở đâu ra, không biết mỗi ngày bố hắn ở nhà sống thế nào nữa.
Vẫn là ở phòng trọ tốt, ít nhất có thể nằm cả ngày cũng không ai quản, Đổng Cao Đạt trong lòng khóc thầm một trận.
Buổi tối đường phố cũng không xa, đi xe tầm mười phút là tới nơi.
Nhưng buổi tối đường phố có nhiều người đi lại lắm!
Giao lộ toàn là xe đã đành, người cũng đông nữa, chen nhau còn chẳng lọt, đừng nói đến cái tốc độ rùa bò của đám người Đổng Cao Đạt.
Nhìn giao lộ hoàn toàn không lách xe vào được, Đổng Cao Đạt khó xử.
Vô thức quay đầu tìm mẹ hắn.
Rồi thấy mẹ hắn không biết từ lúc nào đã dừng xe điện, đi về phía hắn.
Đổng Cao Đạt kinh ngạc mở to mắt.
Mẹ hắn sao mà hiệu suất cao vậy?
Còn chưa kịp lên tiếng, Đổng Cao Đạt đã bị mọi người xung quanh nhận ra.
Hôm qua livestream, mặt của hắn mọi người có thể đã nhớ hết rồi.
Hơn nữa còn có rất nhiều kênh video biên tập hình ảnh livestream lại, tóm lại bây giờ hắn cũng có chút danh tiếng trên mạng ở địa phương.
Cơ bản những người xem livestream đều nhận ra hắn.
"A a a a, là đồ đệ Giang đại sư!"
"Ông chủ cơm trứng chiên đến bán hàng, mọi người nhanh nhường đường ra!"
Mấy người cư dân mạng này đầu óc xoay rất nhanh.
Những người đến muộn một bước như bọn họ, đều không thể chen vào chợ đêm, chỉ có thể ngồi xổm ở giao lộ này.
Chỗ trong chợ đêm đã bị người đến sớm chiếm hết rồi.
Không ngờ mọi người đến chậm một bước, còn gặp được ông chủ cơm trứng chiên đến muộn!
Bây giờ từ lúc bọn họ vừa nhìn thấy xe cơm trứng chiên, vậy thì không thể để người này chạy mất được!
Vị trí trong chợ đêm đâu có bằng bên ngoài này, ngay ở chỗ cửa vào, đất trống rộng, vị trí đẹp, thích hợp để bọn họ xếp hàng!
"Ông chủ, bán ở đây đi, trong đó đông người, chỗ hẹp, không xếp hàng được đâu, ngay cái chỗ cửa vào như cái quảng trường này thích hợp để bọn tôi xếp hàng hơn."
"Đúng đó, tụi tôi nhiều người thế này, trong kia không thể chen lọt được đâu!"
"Phải đó, ông chủ, mau bán hàng đi, tôi thèm món cơm trứng chiên của ông lắm rồi!"
"... "
Đổng Cao Đạt nhìn đám thực khách nhường chỗ cho mình.
Hắn đang xoắn xuýt là nên bán tại chỗ hay đi chen vào, đến cái địa điểm đã dự tính.
Nhìn giao lộ tắc nghẽn này, Đổng Cao Đạt không cần suy nghĩ liền chọn bán tại chỗ.
Vị trí khu vực của hắn cũng được tính là tới chợ đêm rồi.
Chỉ là chưa vào bên trong thôi.
Hắn mà bán ở đây, bên trong người rất nhanh cũng có thể nhận được tin tới.
Thế là Đổng Cao Đạt nghe theo đề nghị của đám fan hâm mộ, trực tiếp bày ở vị trí mà mọi người đã chừa cho hắn.
Rồi đám thực khách chờ lâu đã nhanh chóng xếp hàng.
Trong nháy mắt, đồ đạc của Đổng Cao Đạt còn chưa bày xong, hàng người đã kéo dài dằng dặc.
Sau đó người trong chợ đêm cũng chú ý tới tình hình bên này, vừa đến đã thấy Đổng Cao Đạt không biết đã đến từ lúc nào, người xếp hàng đã dài một loạt.
"Ngọa Tào! Đội này từ lúc nào đã sắp hàng đến thế này!"
Lý Hanh cầm đầu đám Hoàng Ngưu tản ra ở các vị trí trong chợ đêm.
Cả đám chuẩn bị hễ Đổng Cao Đạt vừa đến, bọn họ liền xông lên mua đồ.
Bọn họ vốn cho rằng sẽ bán ở trong chợ đêm.
Không ngờ người trực tiếp bán ở lối vào.
Bọn họ thế mà không có ai canh giữ ở cửa ra vào!
"Lão đại, người ta bán ở cửa vào rồi, tao đi trước giành chỗ ở hàng đi, mày tranh thủ mang anh em đến!"
Hoàng Ngưu ở gần cửa vào, vừa nhắn trong nhóm xong, lập tức chạy đến cuối hàng xếp hàng.
Trong chớp mắt, những người vì Đổng Cao Đạt mà đến đều đã biết, người đã đến chợ đêm bán hàng.
Mọi người như ong vỡ tổ đổ về phía cửa vào chợ đêm.
Con đường chợ đêm vừa rồi còn chật kín người, trong nháy mắt đã trống trơn.
Tại quầy hàng của Đổng Cao Đạt ở lối vào, số người xếp hàng đã kéo đến tận lối đi bộ bên đường rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận