Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!
Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 41: Có thể đánh túi sao? (length: 15151)
Một quả cam kia, đã trực tiếp ăn liên tục hai tiếng.
Đám fan hâm mộ từ lúc đầu còn vui vẻ, xem idol livestream ăn uống, còn không phải ăn giả, đến khi trố mắt nhìn miệng nàng không ngừng ăn, lo lắng muốn báo cảnh sát.
Ăn khỏe cũng không phải cách ăn như này chứ!
Ăn nhiều như vậy, bọn họ đều lo lắng cơ thể của idol sẽ gặp vấn đề.
Mưa bình luận nhìn thấy nàng gắp một miếng cam lại xếp hàng giành một đĩa thịt ba chỉ cuộn về, đều đang khuyên can nàng.
"Cam ơi, em đã ăn mười mấy đĩa thịt rồi đấy!"
"Còn có cả đống các loại viên thịt, trứng cút nữa, em đếm không xuể luôn."
"Còn có cả miến, rau xanh đậu phụ các kiểu em cũng ăn không ít!"
"Hải sản trước đó mọi người quên rồi à?"
"Nồi lẩu còn đổi ba lần rồi, đồ ăn nhừ quá, hương vị không còn ngon như ban đầu, còn đổi cả nồi nữa, chỉ có buffet mới ăn được thế này!"
"Mà không đổi nồi lẩu thì sao được, nước canh lẫn đồ ăn bị nàng ăn hết sạch rồi, ta cảm thấy nhân viên phục vụ cũng là thái độ tốt, thấy ăn như vậy chỉ qua hỏi han vài lần, sau đó vẫn cứ phục vụ chu đáo."
"Đại ca, đây là buffet đó, 1088 tệ chứ không phải 188 tệ, phục vụ tốt là đúng rồi!"
"Đây là đang cho nhà hàng tẩu tán hàng tồn kho à? Sao toàn thấy thịt ba chỉ cuộn thế này!"
"..."
Theo lý thuyết, buffet nhà này lượng thịt đông lạnh dự trữ vẫn còn rất nhiều.
Mấy loại thịt bò cuộn, thịt dê cuộn béo kia, lên rất nhiều.
Hầu như vừa ra là hết veo.
Hàng tồn kho vơi đi một chút là thấy tỉ lệ thịt lợn hơi nhiều, liền bắt đầu lên thịt lợn.
Mấy loại sườn non chặt miếng, còn có thịt ba chỉ cuộn, thịt má đào thái mỏng, đều lần lượt được đưa lên.
Bình thường ăn lẩu đúng là rất ít khi ăn thịt ba chỉ cuộn, không kìm được lấy một đĩa ăn thử.
Nói thật, ăn hai tiếng không ngừng, một mình cô cam cũng đã no căng bụng.
Là một đại dạ dày vương, nàng mà cũng ăn no, có thể thấy lượng ăn nhiều cỡ nào rồi.
Nhưng ăn no rồi, không có nghĩa là không thể nhồi thêm được chút.
Thấy lớp lang rõ ràng, có mấy cuộn thịt ba chỉ xếp hoa rất đẹp, nàng lại nổi hứng muốn ăn, muốn thử xem thịt ba chỉ nhúng lẩu có vị gì.
"Mọi người ơi, xem mấy cuộn thịt heo mỡ này đẹp quá này, một lớp mỡ một lớp nạc, tổng cộng có ba bốn lớp, tuyệt vời."
"Thịt ba chỉ ngon như này mà mang đi nướng chắc cũng ngon lắm, đương nhiên tự ta nướng thì chắc không ngon bằng nhúng lẩu rồi, giờ mình cho thịt xuống nồi nha."
Những cuộn thịt mỏng tang bỏ vào nồi nước dùng đang sôi sùng sục, không lâu sau liền chín tái, co lại, cuối cùng cuộn tròn thành một miếng nhỏ.
Độ mỏng như vậy nhúng vài giây là chín, gắp ra ăn ngay, chấm vào nước tương, trực tiếp đưa vào miệng, hoàn toàn không để ý đây là thịt vừa mới gắp từ nồi ra.
"Oa a, mềm quá, thịt heo cuộn cũng ngon nè, cứ như thịt kho tàu được hầm mềm tan ấy, phần mỡ cũng không hề ngấy, cảm giác mềm mại ăn ngon quá trời, trước giờ sao không nghĩ thịt ba chỉ cuộn có thể ăn ngon như vậy nhỉ!"
"Cay cay thơm thơm, ngon quá trời, không hề ngấy, nước lẩu do Giang đại sư cải tiến đúng là tuyệt, cảm giác nhúng cái gì cũng ngon, cứ như đã loại bỏ hết phần không ăn được, chỉ để lại tinh hoa mỹ vị bên trong."
"Thịt ba chỉ này ăn vào mềm mà dễ nhai, lại không có mùi tanh, toàn vị tươi ngon cay nồng của nồi lẩu, rất đậm đà, cảm giác còn ăn được chút hương vị thuốc bắc của nước lẩu."
"Ngon ngon ngon!"
Vừa ăn, cô cam vừa giơ miếng thịt ba chỉ lên trước ống kính, giới thiệu vài câu, chưa mấy chốc một đĩa thịt cuộn đã hết sạch.
Thấy mưa bình luận đều đang hỏi han cô nàng ăn no chưa, ăn nhiều có hại sức khỏe không, cô cam xoa xoa bụng, nhìn nồi lẩu trên bàn, rơi vào trầm tư.
Cúi đầu suy nghĩ một lát, nàng móc điện thoại dự phòng, mở phần giới thiệu về buffet xa hoa Tân Hải.
Buffet thường có quy định về thời gian dùng bữa và điều khoản cấm lãng phí.
Nếu lấy nhiều ăn không hết, khi ra về sẽ bị phạt tiền các kiểu.
Thời gian dùng bữa của buffet xa hoa Tân Hải là bốn tiếng.
Thời gian này với một bữa ăn là quá đủ rồi.
Ai ăn buffet mà có thể ăn không ngừng nghỉ bốn tiếng.
Ngay cả đại dạ dày vương như Tiểu Cam Tử cũng không gánh nổi.
Mới ăn hơn hai tiếng đã không chịu được nữa rồi.
Nàng đang nghĩ, nồi lẩu mới đổi không lâu, còn chưa có nhúng nhiều món như vậy chẳng phải rất lãng phí sao.
Không biết có xin gói mang về được không nhỉ?
Mưa bình luận phòng livestream thấy nàng nửa ngày không có phản ứng gì, cứ ngồi bất động ở đó, đều lo lắng nàng có phải đã ăn quá no không.
Cô cam nghĩ xong thì hoàn hồn, vừa nhìn đã thấy fan từng người đòi báo cảnh sát, dọa cô nàng trừng mắt lớn.
"Không có không có, người ta không sao."
"Ăn thì có hơi căng bụng, nhưng chưa đến mức khó chịu, hôm nay đúng là không kiểm soát được bản thân, bình thường mình toàn ăn no tầm tám chín phần là dừng, ăn nhiều quá sẽ mập nhanh lắm."
Fan trong phòng livestream suy nghĩ kỹ lại, lần này livestream cô cam đúng là ăn nhiều hơn so với khi quay video bình thường.
Vốn tưởng bình thường ăn uống, để duy trì hình tượng đại dạ dày vương, thì đều phải ăn đến ói mới thôi.
Không ngờ, cảm xúc bình thường khi quay video đều là trạng thái chưa no sao!
Một đám fan đều kinh ngạc không nói nên lời.
Biết cô cam ăn khỏe, nhưng không xem livestream thì không biết cô ấy ăn được như vậy.
Trời ơi, đều là người nhà cả mà, sao ăn cơm mà còn che giấu thế này.
"Ta vừa đang nghĩ nước lẩu còn lại ăn không hết, muốn gói mang về."
"Buffet có quy định lãng phí phải phạt tiền không, ta nộp tiền phạt, rồi mang đồ ăn không hết này đi được không?"
Người xem trong phòng livestream nghe cô cam nói, đều câm lặng.
Lần đầu nghe chuyện ăn buffet còn muốn đóng gói.
Người ta có câu nói chí lý, sống lâu, cái gì cũng có thể thấy được.
"Streamer, về sau xem livestream về ăn uống của các blogger, ta chỉ xem một mình ngươi thôi, đúng là quá ham ăn!"
"Ghê thật, dám ăn trực tiếp, thật có dũng khí."
"Không cần biết streamer có phải do Giang Châu mời không, ít nhất đây là ăn thật!"
"Nhìn vào độ tiêu thụ món ăn trong quán là biết, nồi lẩu này chắc ngon lắm, đồ ăn đều muốn bị ăn sạch rồi, đến món rau xào bên quầy cũng bị mang ra nhúng lẩu hết, cả lòng già streamer cũng ăn hết hai đĩa, đến cả ớt và hành tây cũng không tha."
"Nếu không phải ở xa quá, ta thật muốn đến ăn thử buffet này."
"Dạo này thôi đừng đến, vừa có livestream của Giang đại sư xong, chắc chắn dạo này mỗi ngày đều đông nghịt."
"..."
Mưa bình luận trôi qua nhanh quá, cũng không có thông tin gì hữu ích, cô cam gọi nhân viên phục vụ đến, nói ra dự định của mình.
"Bạn ơi, đồ ăn này mình ăn không hết, hơi lãng phí, bên bạn quy định phạt tiền như thế nào vậy, mình muốn mang phần đồ ăn không ăn hết đi."
Nhân viên phục vụ ngẩn người một chút, liếc mắt nhìn cô cam, sau đó hoài nghi mình nghe lầm, ngây ra nhắc lại một lần.
"Thưa cô, cô muốn nộp tiền phạt để mang đồ ăn không ăn hết trên bàn đi, có đúng không ạ?"
Nói xong, cô liếc nhìn bàn ăn trống trơn, lại bắt đầu nghi ngờ mắt mình.
Cô làm nhân viên phục vụ trong tiệm ăn đã nhiều năm như vậy, cô dám khẳng định, bàn ăn sau khi ăn xong trước mắt còn sạch hơn cả bàn ăn sau khi ăn xong ở các quán cơm thông thường.
Đừng nói đồ ăn thừa, đến cả đồ ăn kèm còn ăn sạch sành sanh!
Có chỗ nào có đồ ăn thừa cần đến mức đóng gói với phạt tiền chứ!
"Thưa cô, cô ăn sạch sẽ lắm, không cần phạt tiền đâu ạ."
Cô cam vô cùng nghiêm túc lắc đầu, "Bạn không hiểu rồi, mình là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, không thể thấy lãng phí được, nước lẩu mình cũng muốn uống hết, nếu lãng phí thì mình cảm thấy không ngủ được, nên bạn hiểu ý mình rồi chứ."
Cô cam mở to mắt, trong mắt đều là sự chân thật, vẻ mặt vô cùng chăm chú, hoàn toàn không có ý đùa giỡn trong đó.
Nhân viên phục vụ cẩn thận xác nhận lại, rồi im lặng.
Với tư cách là nhân viên cửa hàng, chuyện như thế này trong tình huống không có quy định rõ ràng, cô chắc chắn phải đi hỏi ông chủ.
Vừa khéo ông chủ cũng đang có mặt tại cửa hàng.
"Thưa cô, cô chờ một lát ạ, chuyện này bên tiệm chưa có quy định rõ ràng, để tôi hỏi ý kiến ông chủ đã ạ."
Cô cam dù rất muốn mang nồi nước lẩu chưa ăn hết đi, cũng sẽ không làm khó một người làm công.
Dương Nhược Ly lúc này đang cùng Văn Sâm và Tiển Quốc Tài ăn lẩu.
Khi Giang Châu lộ diện, với tư cách là đệ tử, bọn họ nhất định phải đến thăm hỏi.
Gặp mặt thì chẳng phải sẽ biết cả hai sư đệ đều đã đến rồi sao.
Sau khi tự giới thiệu, bọn họ mới biết Dương Nhược Ly là đồ đệ thứ mười ba mà sư phụ thu nhận.
Là sư huynh của bọn họ.
Khi nhân viên phục vụ tìm đến, ba người bọn họ đang thảo luận về con đường phát triển buffet sau này.
Nghe nhân viên phục vụ nói vậy, cả ba đều không phải người ngốc, trong miệng nhai những viên thịt nóng hổi, trong lòng đều có suy đoán.
"E rằng vị khách đó ăn đồ lẩu do sư phụ cải tiến, không nỡ bỏ phí, nên muốn mang về để bữa sau có thể tiếp tục nhúng đồ ăn."
"Vậy nếu mà mở tiền lệ này ra, chẳng phải ai ai cũng làm vậy sao, ăn một bữa, nước lẩu mang đi, về còn có thể ăn được một bữa nữa, sư huynh sao kiếm được tiền cuối tuần?"
Văn Sâm và Tiển Quốc Tài nói rất có lý, nhưng Dương Nhược Ly nghĩ một lát vẫn đồng ý cho đóng gói.
Sau khi sư phụ cải tiến nước lẩu, hắn đã có ý định chuyển sang mở cửa hàng lẩu rồi.
Chỉ là trong tay không có vốn, ngay cả cái buffet này làm ăn không có lãi, sắp phải đóng cửa rồi.
Nên hiện tại ý định của hắn là kiếm tiền trước, sau đó sẽ nghĩ tiếp chuyện khác.
Buffet giá cao, nhưng cho phép khách đóng gói, sẽ có thể thu hút thêm nhiều người đến cửa hàng dùng bữa hơn.
Làm sao hắn đều sẽ không chịu thiệt, ngược lại sẽ nhanh chóng kiếm được tiền mở cửa hàng lẩu.
"Có thể, có khách muốn đóng gói, cứ dựa theo tiền phạt trọng lượng mà thu tiền là được."
Văn Sâm cùng Tiển Quốc Tài thấy Dương Nhược Ly ngồi xuống quyết định xong, liền không nói gì thêm.
Vừa rồi cũng chỉ là tùy tiện phân tích một chút.
Dù sao đây cũng là nhà hàng của người ta, tự nhiên là muốn làm sao thì làm vậy.
Cũng giống như nhà hàng của Tiển Quốc Tài.
Kinh doanh kỳ lạ như vậy, mọi người cũng không nói gì.
Cho nên, sau khi đã quyết định xong, nhân viên phục vụ sau khi rời đi, mọi người liền tiếp tục chủ đề trò chuyện lúc nãy.
"Nói với hai vị sư đệ một câu thật lòng, ta lúc đầu bái sư phụ là muốn mượn danh tiếng đồ đệ của trù thần để dễ bề mở mang sự nghiệp, cũng may nhờ đó mà có chút tiếng tăm trong ngành, chứ tay nghề của sư phụ thì ta thật sự không học được, cũng không có cái thiên phú đó, cho nên trước đây trên mạng nói sư phụ làm đồ ăn giả, ta suýt chút nữa tin sái cổ!"
"Sư phụ thật sự quá ít khi ra mặt, bình thường rất ít khi làm món ăn, bị người hiểu lầm cũng bình thường."
"Theo ta thấy, không phải ai cũng có cơ hội ăn được món sư phụ làm, ta ăn một lần rồi, cái mùi vị đó thật sự quá tuyệt vời, sư huynh Quốc Tài làm cơm chan, tay nghề chỉ bằng hai thành của sư phụ, mà đã ngon không tưởng nổi rồi, người ngoài căn bản không biết món ăn sư phụ làm ngon đến mức nào."
Rượu ngà ngà say, mấy người cũng có chút bốc đồng, những lời trong lòng cứ vậy mà tuôn ra như nước.
Phải nói rằng mấy sư huynh đệ bọn họ, vào thời điểm sư phụ bị toàn mạng công kích cũng không nghi ngờ gì về tài nấu nướng của sư phụ thì không đúng.
Bọn họ bỏ ra một số tiền bái sư không hề nhỏ, chưa nói đến tận mắt thấy sư phụ làm đồ ăn, hoặc ăn được món do sư phụ trổ tài, ngay cả dạy dỗ cũng thiếu, nhiều lắm chỉ nhận được vài lời chỉ bảo.
Lúc đó mọi người đều nghĩ, mình giữa đường bái sư, mới vào sư môn, sư phụ chỉ điểm vài câu là chuyện bình thường.
Cũng không có ai nghĩ sư phụ sẽ ngay lập tức truyền dạy chân truyền tay nghề cho đồ đệ mới vào.
Nhưng ai nấy đều không còn nhỏ, ai cũng có gánh nặng cuộc sống, sao có thể ngày nào cũng không làm gì đi theo sư phụ chờ được người chỉ điểm.
Dần dà, chẳng bao lâu mọi người lần lượt xuất sư kiếm tiền, người mở quán cơm, người mở tiệm ăn, người bày sạp, không có tay nghề xuất chúng thì chỉ còn cách dùng danh đồ đệ của trù thần để thu hút khách hàng.
Sau đó nhân số lại quá nhiều, bọn họ lại bị mắng te tua trên hot search.
Còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp giải quyết thì sư phụ đã ra mặt.
Dương Nhược Ly thấy sư phụ nhiệt tình như vậy, hơn nữa chuyện trên hot search đã có người lên tiếng đáp lại, hắn nhẹ nhõm thở ra, vô cùng cảm kích sư phụ.
Nhưng đối với tay nghề của sư phụ, hắn thật sự không ôm quá nhiều hy vọng.
Hai tập chương trình trước đó hắn cũng có xem, nhưng cũng không xem hết trực tiếp, còn phải bận bịu nghĩ cách vãn hồi chuyện làm ăn của nhà hàng, quá bận rộn.
Nghĩ lại mình bỏ lỡ bao nhiêu!
Ân đức của sư phụ, Dương Nhược Ly hắn vĩnh viễn khó quên!
Chuyến đến quán của hắn lần này chẳng khác nào mang cho hắn sự bảo hộ cả nửa đời sau này vậy!
Có nồi lẩu đáy nồi này rồi, hắn cảm thấy tiệm lẩu của mình có thể mở khắp cả nước, thậm chí nước ngoài cũng không ngoại lệ.
Hắn dường như đã thấy vô số tài phú đang vẫy gọi hắn.
Quả thật là sư phụ chỉ cần hơi ra tay đã đủ để hắn hưởng thụ cả đời rồi!
Giang Châu dù cho ba vị đồ đệ này những thứ không giống nhau, nhưng đều là những thứ mà bản thân họ rất muốn, hoặc có thể nói là phù hợp với họ nhất.
...
Cô nàng cam kia sau khi nhân viên phục vụ đi, cứ hết sức thấp thỏm lo lắng, vì không chắc có thể đóng gói mang đi hay không.
Hình ảnh cô ấy trên livestream cũng hiện lên sự bất an.
Mọi người thấy cô ta sốt ruột như vậy, đều cười ngặt nghẽo.
"Chết cười, cam này đi ăn buffet mà còn muốn ăn mang về á!"
"Tao cảm thấy ông chủ không cho đâu, nồi lẩu đáy nồi mà để lộ ra ngoài, lỡ có người nghiên cứu ra thì còn gì là ăn nên làm ra?"
"Tao thấy khả năng đó không lớn đâu, cho dù mọi người biết Giang đại sư thêm cái gì gia vị vào, nhưng trong nồi lẩu đáy nồi vốn có những gì thì cũng đâu ai biết được."
"Các quán lẩu thường có công thức riêng rất cầu kỳ, nguyên liệu cũng rất nhiều, loại canh mà nấu từ nhiều loại nguyên liệu này, cảm giác không ai có thể phân biệt được đã thêm gì."
"Xem ra là ngon thật rồi, không thì sao cô cam lại ăn xong còn muốn đóng gói mang về, chẳng lẽ chưa ăn đã thèm, mà thấy 1088 một người đắt quá nên muốn mang đáy nồi về tự nấu món khác ăn à?"
"Trên lầu đúng là chân lý, nếu mà có thể, 1088, tao đây cũng đâu có gì là không thể đi check-in, rồi mang nồi lẩu đáy nồi về nhà, tha hồ mà ăn."
"Mấy người nghĩ chuyện đó có thể à? Có ai tốt bụng mà cho ăn buffet rồi còn mang đồ về không?"
"..."
Trên màn hình bình luận mọi người đều cảm thấy chuyện đó không thể, nhà hàng chắc chắn không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Sau đó thấy nhân viên phục vụ mang theo hộp đựng đồ trở lại, tất cả những người đang xem trực tiếp đều ngớ người...
Đám fan hâm mộ từ lúc đầu còn vui vẻ, xem idol livestream ăn uống, còn không phải ăn giả, đến khi trố mắt nhìn miệng nàng không ngừng ăn, lo lắng muốn báo cảnh sát.
Ăn khỏe cũng không phải cách ăn như này chứ!
Ăn nhiều như vậy, bọn họ đều lo lắng cơ thể của idol sẽ gặp vấn đề.
Mưa bình luận nhìn thấy nàng gắp một miếng cam lại xếp hàng giành một đĩa thịt ba chỉ cuộn về, đều đang khuyên can nàng.
"Cam ơi, em đã ăn mười mấy đĩa thịt rồi đấy!"
"Còn có cả đống các loại viên thịt, trứng cút nữa, em đếm không xuể luôn."
"Còn có cả miến, rau xanh đậu phụ các kiểu em cũng ăn không ít!"
"Hải sản trước đó mọi người quên rồi à?"
"Nồi lẩu còn đổi ba lần rồi, đồ ăn nhừ quá, hương vị không còn ngon như ban đầu, còn đổi cả nồi nữa, chỉ có buffet mới ăn được thế này!"
"Mà không đổi nồi lẩu thì sao được, nước canh lẫn đồ ăn bị nàng ăn hết sạch rồi, ta cảm thấy nhân viên phục vụ cũng là thái độ tốt, thấy ăn như vậy chỉ qua hỏi han vài lần, sau đó vẫn cứ phục vụ chu đáo."
"Đại ca, đây là buffet đó, 1088 tệ chứ không phải 188 tệ, phục vụ tốt là đúng rồi!"
"Đây là đang cho nhà hàng tẩu tán hàng tồn kho à? Sao toàn thấy thịt ba chỉ cuộn thế này!"
"..."
Theo lý thuyết, buffet nhà này lượng thịt đông lạnh dự trữ vẫn còn rất nhiều.
Mấy loại thịt bò cuộn, thịt dê cuộn béo kia, lên rất nhiều.
Hầu như vừa ra là hết veo.
Hàng tồn kho vơi đi một chút là thấy tỉ lệ thịt lợn hơi nhiều, liền bắt đầu lên thịt lợn.
Mấy loại sườn non chặt miếng, còn có thịt ba chỉ cuộn, thịt má đào thái mỏng, đều lần lượt được đưa lên.
Bình thường ăn lẩu đúng là rất ít khi ăn thịt ba chỉ cuộn, không kìm được lấy một đĩa ăn thử.
Nói thật, ăn hai tiếng không ngừng, một mình cô cam cũng đã no căng bụng.
Là một đại dạ dày vương, nàng mà cũng ăn no, có thể thấy lượng ăn nhiều cỡ nào rồi.
Nhưng ăn no rồi, không có nghĩa là không thể nhồi thêm được chút.
Thấy lớp lang rõ ràng, có mấy cuộn thịt ba chỉ xếp hoa rất đẹp, nàng lại nổi hứng muốn ăn, muốn thử xem thịt ba chỉ nhúng lẩu có vị gì.
"Mọi người ơi, xem mấy cuộn thịt heo mỡ này đẹp quá này, một lớp mỡ một lớp nạc, tổng cộng có ba bốn lớp, tuyệt vời."
"Thịt ba chỉ ngon như này mà mang đi nướng chắc cũng ngon lắm, đương nhiên tự ta nướng thì chắc không ngon bằng nhúng lẩu rồi, giờ mình cho thịt xuống nồi nha."
Những cuộn thịt mỏng tang bỏ vào nồi nước dùng đang sôi sùng sục, không lâu sau liền chín tái, co lại, cuối cùng cuộn tròn thành một miếng nhỏ.
Độ mỏng như vậy nhúng vài giây là chín, gắp ra ăn ngay, chấm vào nước tương, trực tiếp đưa vào miệng, hoàn toàn không để ý đây là thịt vừa mới gắp từ nồi ra.
"Oa a, mềm quá, thịt heo cuộn cũng ngon nè, cứ như thịt kho tàu được hầm mềm tan ấy, phần mỡ cũng không hề ngấy, cảm giác mềm mại ăn ngon quá trời, trước giờ sao không nghĩ thịt ba chỉ cuộn có thể ăn ngon như vậy nhỉ!"
"Cay cay thơm thơm, ngon quá trời, không hề ngấy, nước lẩu do Giang đại sư cải tiến đúng là tuyệt, cảm giác nhúng cái gì cũng ngon, cứ như đã loại bỏ hết phần không ăn được, chỉ để lại tinh hoa mỹ vị bên trong."
"Thịt ba chỉ này ăn vào mềm mà dễ nhai, lại không có mùi tanh, toàn vị tươi ngon cay nồng của nồi lẩu, rất đậm đà, cảm giác còn ăn được chút hương vị thuốc bắc của nước lẩu."
"Ngon ngon ngon!"
Vừa ăn, cô cam vừa giơ miếng thịt ba chỉ lên trước ống kính, giới thiệu vài câu, chưa mấy chốc một đĩa thịt cuộn đã hết sạch.
Thấy mưa bình luận đều đang hỏi han cô nàng ăn no chưa, ăn nhiều có hại sức khỏe không, cô cam xoa xoa bụng, nhìn nồi lẩu trên bàn, rơi vào trầm tư.
Cúi đầu suy nghĩ một lát, nàng móc điện thoại dự phòng, mở phần giới thiệu về buffet xa hoa Tân Hải.
Buffet thường có quy định về thời gian dùng bữa và điều khoản cấm lãng phí.
Nếu lấy nhiều ăn không hết, khi ra về sẽ bị phạt tiền các kiểu.
Thời gian dùng bữa của buffet xa hoa Tân Hải là bốn tiếng.
Thời gian này với một bữa ăn là quá đủ rồi.
Ai ăn buffet mà có thể ăn không ngừng nghỉ bốn tiếng.
Ngay cả đại dạ dày vương như Tiểu Cam Tử cũng không gánh nổi.
Mới ăn hơn hai tiếng đã không chịu được nữa rồi.
Nàng đang nghĩ, nồi lẩu mới đổi không lâu, còn chưa có nhúng nhiều món như vậy chẳng phải rất lãng phí sao.
Không biết có xin gói mang về được không nhỉ?
Mưa bình luận phòng livestream thấy nàng nửa ngày không có phản ứng gì, cứ ngồi bất động ở đó, đều lo lắng nàng có phải đã ăn quá no không.
Cô cam nghĩ xong thì hoàn hồn, vừa nhìn đã thấy fan từng người đòi báo cảnh sát, dọa cô nàng trừng mắt lớn.
"Không có không có, người ta không sao."
"Ăn thì có hơi căng bụng, nhưng chưa đến mức khó chịu, hôm nay đúng là không kiểm soát được bản thân, bình thường mình toàn ăn no tầm tám chín phần là dừng, ăn nhiều quá sẽ mập nhanh lắm."
Fan trong phòng livestream suy nghĩ kỹ lại, lần này livestream cô cam đúng là ăn nhiều hơn so với khi quay video bình thường.
Vốn tưởng bình thường ăn uống, để duy trì hình tượng đại dạ dày vương, thì đều phải ăn đến ói mới thôi.
Không ngờ, cảm xúc bình thường khi quay video đều là trạng thái chưa no sao!
Một đám fan đều kinh ngạc không nói nên lời.
Biết cô cam ăn khỏe, nhưng không xem livestream thì không biết cô ấy ăn được như vậy.
Trời ơi, đều là người nhà cả mà, sao ăn cơm mà còn che giấu thế này.
"Ta vừa đang nghĩ nước lẩu còn lại ăn không hết, muốn gói mang về."
"Buffet có quy định lãng phí phải phạt tiền không, ta nộp tiền phạt, rồi mang đồ ăn không hết này đi được không?"
Người xem trong phòng livestream nghe cô cam nói, đều câm lặng.
Lần đầu nghe chuyện ăn buffet còn muốn đóng gói.
Người ta có câu nói chí lý, sống lâu, cái gì cũng có thể thấy được.
"Streamer, về sau xem livestream về ăn uống của các blogger, ta chỉ xem một mình ngươi thôi, đúng là quá ham ăn!"
"Ghê thật, dám ăn trực tiếp, thật có dũng khí."
"Không cần biết streamer có phải do Giang Châu mời không, ít nhất đây là ăn thật!"
"Nhìn vào độ tiêu thụ món ăn trong quán là biết, nồi lẩu này chắc ngon lắm, đồ ăn đều muốn bị ăn sạch rồi, đến món rau xào bên quầy cũng bị mang ra nhúng lẩu hết, cả lòng già streamer cũng ăn hết hai đĩa, đến cả ớt và hành tây cũng không tha."
"Nếu không phải ở xa quá, ta thật muốn đến ăn thử buffet này."
"Dạo này thôi đừng đến, vừa có livestream của Giang đại sư xong, chắc chắn dạo này mỗi ngày đều đông nghịt."
"..."
Mưa bình luận trôi qua nhanh quá, cũng không có thông tin gì hữu ích, cô cam gọi nhân viên phục vụ đến, nói ra dự định của mình.
"Bạn ơi, đồ ăn này mình ăn không hết, hơi lãng phí, bên bạn quy định phạt tiền như thế nào vậy, mình muốn mang phần đồ ăn không ăn hết đi."
Nhân viên phục vụ ngẩn người một chút, liếc mắt nhìn cô cam, sau đó hoài nghi mình nghe lầm, ngây ra nhắc lại một lần.
"Thưa cô, cô muốn nộp tiền phạt để mang đồ ăn không ăn hết trên bàn đi, có đúng không ạ?"
Nói xong, cô liếc nhìn bàn ăn trống trơn, lại bắt đầu nghi ngờ mắt mình.
Cô làm nhân viên phục vụ trong tiệm ăn đã nhiều năm như vậy, cô dám khẳng định, bàn ăn sau khi ăn xong trước mắt còn sạch hơn cả bàn ăn sau khi ăn xong ở các quán cơm thông thường.
Đừng nói đồ ăn thừa, đến cả đồ ăn kèm còn ăn sạch sành sanh!
Có chỗ nào có đồ ăn thừa cần đến mức đóng gói với phạt tiền chứ!
"Thưa cô, cô ăn sạch sẽ lắm, không cần phạt tiền đâu ạ."
Cô cam vô cùng nghiêm túc lắc đầu, "Bạn không hiểu rồi, mình là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, không thể thấy lãng phí được, nước lẩu mình cũng muốn uống hết, nếu lãng phí thì mình cảm thấy không ngủ được, nên bạn hiểu ý mình rồi chứ."
Cô cam mở to mắt, trong mắt đều là sự chân thật, vẻ mặt vô cùng chăm chú, hoàn toàn không có ý đùa giỡn trong đó.
Nhân viên phục vụ cẩn thận xác nhận lại, rồi im lặng.
Với tư cách là nhân viên cửa hàng, chuyện như thế này trong tình huống không có quy định rõ ràng, cô chắc chắn phải đi hỏi ông chủ.
Vừa khéo ông chủ cũng đang có mặt tại cửa hàng.
"Thưa cô, cô chờ một lát ạ, chuyện này bên tiệm chưa có quy định rõ ràng, để tôi hỏi ý kiến ông chủ đã ạ."
Cô cam dù rất muốn mang nồi nước lẩu chưa ăn hết đi, cũng sẽ không làm khó một người làm công.
Dương Nhược Ly lúc này đang cùng Văn Sâm và Tiển Quốc Tài ăn lẩu.
Khi Giang Châu lộ diện, với tư cách là đệ tử, bọn họ nhất định phải đến thăm hỏi.
Gặp mặt thì chẳng phải sẽ biết cả hai sư đệ đều đã đến rồi sao.
Sau khi tự giới thiệu, bọn họ mới biết Dương Nhược Ly là đồ đệ thứ mười ba mà sư phụ thu nhận.
Là sư huynh của bọn họ.
Khi nhân viên phục vụ tìm đến, ba người bọn họ đang thảo luận về con đường phát triển buffet sau này.
Nghe nhân viên phục vụ nói vậy, cả ba đều không phải người ngốc, trong miệng nhai những viên thịt nóng hổi, trong lòng đều có suy đoán.
"E rằng vị khách đó ăn đồ lẩu do sư phụ cải tiến, không nỡ bỏ phí, nên muốn mang về để bữa sau có thể tiếp tục nhúng đồ ăn."
"Vậy nếu mà mở tiền lệ này ra, chẳng phải ai ai cũng làm vậy sao, ăn một bữa, nước lẩu mang đi, về còn có thể ăn được một bữa nữa, sư huynh sao kiếm được tiền cuối tuần?"
Văn Sâm và Tiển Quốc Tài nói rất có lý, nhưng Dương Nhược Ly nghĩ một lát vẫn đồng ý cho đóng gói.
Sau khi sư phụ cải tiến nước lẩu, hắn đã có ý định chuyển sang mở cửa hàng lẩu rồi.
Chỉ là trong tay không có vốn, ngay cả cái buffet này làm ăn không có lãi, sắp phải đóng cửa rồi.
Nên hiện tại ý định của hắn là kiếm tiền trước, sau đó sẽ nghĩ tiếp chuyện khác.
Buffet giá cao, nhưng cho phép khách đóng gói, sẽ có thể thu hút thêm nhiều người đến cửa hàng dùng bữa hơn.
Làm sao hắn đều sẽ không chịu thiệt, ngược lại sẽ nhanh chóng kiếm được tiền mở cửa hàng lẩu.
"Có thể, có khách muốn đóng gói, cứ dựa theo tiền phạt trọng lượng mà thu tiền là được."
Văn Sâm cùng Tiển Quốc Tài thấy Dương Nhược Ly ngồi xuống quyết định xong, liền không nói gì thêm.
Vừa rồi cũng chỉ là tùy tiện phân tích một chút.
Dù sao đây cũng là nhà hàng của người ta, tự nhiên là muốn làm sao thì làm vậy.
Cũng giống như nhà hàng của Tiển Quốc Tài.
Kinh doanh kỳ lạ như vậy, mọi người cũng không nói gì.
Cho nên, sau khi đã quyết định xong, nhân viên phục vụ sau khi rời đi, mọi người liền tiếp tục chủ đề trò chuyện lúc nãy.
"Nói với hai vị sư đệ một câu thật lòng, ta lúc đầu bái sư phụ là muốn mượn danh tiếng đồ đệ của trù thần để dễ bề mở mang sự nghiệp, cũng may nhờ đó mà có chút tiếng tăm trong ngành, chứ tay nghề của sư phụ thì ta thật sự không học được, cũng không có cái thiên phú đó, cho nên trước đây trên mạng nói sư phụ làm đồ ăn giả, ta suýt chút nữa tin sái cổ!"
"Sư phụ thật sự quá ít khi ra mặt, bình thường rất ít khi làm món ăn, bị người hiểu lầm cũng bình thường."
"Theo ta thấy, không phải ai cũng có cơ hội ăn được món sư phụ làm, ta ăn một lần rồi, cái mùi vị đó thật sự quá tuyệt vời, sư huynh Quốc Tài làm cơm chan, tay nghề chỉ bằng hai thành của sư phụ, mà đã ngon không tưởng nổi rồi, người ngoài căn bản không biết món ăn sư phụ làm ngon đến mức nào."
Rượu ngà ngà say, mấy người cũng có chút bốc đồng, những lời trong lòng cứ vậy mà tuôn ra như nước.
Phải nói rằng mấy sư huynh đệ bọn họ, vào thời điểm sư phụ bị toàn mạng công kích cũng không nghi ngờ gì về tài nấu nướng của sư phụ thì không đúng.
Bọn họ bỏ ra một số tiền bái sư không hề nhỏ, chưa nói đến tận mắt thấy sư phụ làm đồ ăn, hoặc ăn được món do sư phụ trổ tài, ngay cả dạy dỗ cũng thiếu, nhiều lắm chỉ nhận được vài lời chỉ bảo.
Lúc đó mọi người đều nghĩ, mình giữa đường bái sư, mới vào sư môn, sư phụ chỉ điểm vài câu là chuyện bình thường.
Cũng không có ai nghĩ sư phụ sẽ ngay lập tức truyền dạy chân truyền tay nghề cho đồ đệ mới vào.
Nhưng ai nấy đều không còn nhỏ, ai cũng có gánh nặng cuộc sống, sao có thể ngày nào cũng không làm gì đi theo sư phụ chờ được người chỉ điểm.
Dần dà, chẳng bao lâu mọi người lần lượt xuất sư kiếm tiền, người mở quán cơm, người mở tiệm ăn, người bày sạp, không có tay nghề xuất chúng thì chỉ còn cách dùng danh đồ đệ của trù thần để thu hút khách hàng.
Sau đó nhân số lại quá nhiều, bọn họ lại bị mắng te tua trên hot search.
Còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp giải quyết thì sư phụ đã ra mặt.
Dương Nhược Ly thấy sư phụ nhiệt tình như vậy, hơn nữa chuyện trên hot search đã có người lên tiếng đáp lại, hắn nhẹ nhõm thở ra, vô cùng cảm kích sư phụ.
Nhưng đối với tay nghề của sư phụ, hắn thật sự không ôm quá nhiều hy vọng.
Hai tập chương trình trước đó hắn cũng có xem, nhưng cũng không xem hết trực tiếp, còn phải bận bịu nghĩ cách vãn hồi chuyện làm ăn của nhà hàng, quá bận rộn.
Nghĩ lại mình bỏ lỡ bao nhiêu!
Ân đức của sư phụ, Dương Nhược Ly hắn vĩnh viễn khó quên!
Chuyến đến quán của hắn lần này chẳng khác nào mang cho hắn sự bảo hộ cả nửa đời sau này vậy!
Có nồi lẩu đáy nồi này rồi, hắn cảm thấy tiệm lẩu của mình có thể mở khắp cả nước, thậm chí nước ngoài cũng không ngoại lệ.
Hắn dường như đã thấy vô số tài phú đang vẫy gọi hắn.
Quả thật là sư phụ chỉ cần hơi ra tay đã đủ để hắn hưởng thụ cả đời rồi!
Giang Châu dù cho ba vị đồ đệ này những thứ không giống nhau, nhưng đều là những thứ mà bản thân họ rất muốn, hoặc có thể nói là phù hợp với họ nhất.
...
Cô nàng cam kia sau khi nhân viên phục vụ đi, cứ hết sức thấp thỏm lo lắng, vì không chắc có thể đóng gói mang đi hay không.
Hình ảnh cô ấy trên livestream cũng hiện lên sự bất an.
Mọi người thấy cô ta sốt ruột như vậy, đều cười ngặt nghẽo.
"Chết cười, cam này đi ăn buffet mà còn muốn ăn mang về á!"
"Tao cảm thấy ông chủ không cho đâu, nồi lẩu đáy nồi mà để lộ ra ngoài, lỡ có người nghiên cứu ra thì còn gì là ăn nên làm ra?"
"Tao thấy khả năng đó không lớn đâu, cho dù mọi người biết Giang đại sư thêm cái gì gia vị vào, nhưng trong nồi lẩu đáy nồi vốn có những gì thì cũng đâu ai biết được."
"Các quán lẩu thường có công thức riêng rất cầu kỳ, nguyên liệu cũng rất nhiều, loại canh mà nấu từ nhiều loại nguyên liệu này, cảm giác không ai có thể phân biệt được đã thêm gì."
"Xem ra là ngon thật rồi, không thì sao cô cam lại ăn xong còn muốn đóng gói mang về, chẳng lẽ chưa ăn đã thèm, mà thấy 1088 một người đắt quá nên muốn mang đáy nồi về tự nấu món khác ăn à?"
"Trên lầu đúng là chân lý, nếu mà có thể, 1088, tao đây cũng đâu có gì là không thể đi check-in, rồi mang nồi lẩu đáy nồi về nhà, tha hồ mà ăn."
"Mấy người nghĩ chuyện đó có thể à? Có ai tốt bụng mà cho ăn buffet rồi còn mang đồ về không?"
"..."
Trên màn hình bình luận mọi người đều cảm thấy chuyện đó không thể, nhà hàng chắc chắn không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Sau đó thấy nhân viên phục vụ mang theo hộp đựng đồ trở lại, tất cả những người đang xem trực tiếp đều ngớ người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận