Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 177: Ngươi đoán ta vì cái gì hạn mua (length: 8005)

Thằng nhóc vừa đi vừa ăn bánh rán, thơm quá, nó ngậm từng ngụm ăn, mới đi đến đầu ngõ, một cái bánh rán đã vào bụng.
Nó liếm liếm khóe miệng, trơn tuột quay người chạy vọt tới quán bánh rán.
"Ta vừa rồi mới mua một cái, bây giờ còn có thể mua thêm một cái nữa đúng không?"
Đới Phàm chỉ ông cụ đang ăn bánh rán ở bên cạnh, "Cái của ngươi vừa nãy cho ông ấy rồi, không được mua nữa."
Thằng nhóc lại chạy đến trước mặt ông cụ, vẻ mặt khẩn thiết: "Ông ơi, cái bánh rán lúc nãy cháu cho ông, ông có thể trả lại không? Cháu mới ăn có một cái, căn bản không đủ."
Ông cụ sợ hãi vội che miệng túi lại, sợ bị thằng nhóc cướp đi.
"Không được, bánh rán cho ta thì là của ta, ngươi muốn lấy lại thì trừ phi đánh ngã ta, nếu không thì miễn bàn."
Ba cái bánh rán, ông với bà già mỗi người ăn một cái rưỡi, lại uống hai bát cháo đã no bụng rồi, sao có thể trả lại.
Thằng nhóc vèo một cái lùi ra sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm ông cụ, bánh rán tuy ngon, nhưng nó còn cả một đời để sống, nếu thật làm ông cụ ngã xuống thì nửa đời người của nó xong đời.
Nó thật ra muốn đi, nhưng lại không cam tâm, bèn nói: "Hay là cháu thêm tiền ông trả lại cho cháu được không."
Ông cụ đánh giá thằng nhóc từ trên xuống dưới một lượt, hất cằm lên: "Ông đây thời trẻ còn làm nghiên cứu khoa học đó, giờ hàng tháng nhận lương hưu, còn thiếu chút tiền của ngươi chắc, mau cầm mấy đồ còm cõi của ngươi mà đi đi."
Thằng nhóc bất đắc dĩ, bánh rán không đòi lại được, nó liền đánh chủ ý lên người khác, đi đến trước hàng người đang xếp hàng hô: "Xin hỏi ai chỉ muốn mua một cái bánh rán không, có thể nhường một cái bánh rán kia cho cháu được không? Bánh của ngươi cháu trả."
Nói xong, trong hàng người chẳng ai phản ứng nửa lời, mọi người vẫn ai làm việc nấy, như thể căn bản không nghe thấy, khiến thằng nhóc xấu hổ không chịu được.
Vẫn là Đới Phàm giải vây cho nó, "Này em trai, chú đoán xem chỗ ta sao lại phải hạn chế mua không?"
Còn có thể vì cái gì, chắc chắn là vì quá nhiều người mua, phải để ý tới người đến sau.
Sau khi nghe Đới Phàm giải thích, thằng nhóc hỏi rõ thời gian và quy luật bán hàng của hắn xong, lúc này mới bất đắc dĩ rời đi.
Quán bánh rán bên này khí thế buôn bán tấp nập, còn ở một nơi khác, thành phố Giang Đông, quán cơm của đồ đệ Giang Châu là Vương Thất Nguyệt cũng khai trương.
Thời gian khai trương của quán cơm là 10 giờ rưỡi sáng cắt băng, giờ này cắt băng là vừa đẹp, kéo băng xong, nói mấy câu chúc lành, các sư huynh đệ lại biểu diễn một phen, vừa đúng mười một giờ, vừa hay có thể bắt đầu kinh doanh.
Hơn chín giờ, Giang Châu vừa ra khỏi khu chung cư, bên đường đã có một chiếc Land Rover dừng sẵn, đang đợi hắn.
Thấy Giang Châu đi ra, Trần Mộc lập tức xuống xe, vẫy tay với Giang Châu, rồi mở cửa sau xe, đợi Giang Châu lên xe ngồi rồi mới về ghế lái.
"Sao lại là ngươi?"
Không phải là Giang Châu không thích Trần Mộc, với hắn thì đồ đệ nào cũng như nhau.
Mà là nhà Trần Mộc hơi xa chỗ hắn ở, vốn hắn nghĩ sẽ là Văn Sâm hoặc Tiển Quốc Tài đến đón hắn mới phải.
Trần Mộc cười hắc hắc, đắc ý thấy rõ.
"Các sư huynh đệ đều muốn tự mình đến đón sư phụ, mọi người ai cũng không nhường ai, cuối cùng phải oẳn tù tì, vận may của ta tốt nên bốc trúng lượt đầu."
Chẳng qua là lái xe chở hắn một đoạn đường thôi mà, có gì đâu mà phải tranh giành, Giang Châu lắc đầu.
"Đi, đi thôi."
Quán cơm của Vương Thất Nguyệt mở ở khu Kim Hòa của thành phố Giang Đông, nói thật thì mấy đồ đệ này bất kể mở quán hay là bán hàng vỉa hè, đều rất coi trọng quy củ, dù cùng ở một thành phố thì cũng tuyệt đối không mở chung một khu.
Trước đây là để tránh cạnh tranh nghề, giờ thì lại hay, vì không có sư huynh đệ nào khác cùng ở một khu, nên thành độc quyền một nhà.
Tên quán cũng lấy rất đơn giản rõ ràng, quán cơm đồ đệ thứ 3 của Giang đại sư.
So với mấy cái tên quán màu mè thì cái này ý nghĩa hơn nhiều, liếc mắt một cái là biết quán này bán gì, phàm là có fan hâm mộ tới, hoặc khách du lịch tỉnh ngoài tìm tới thì cũng không sợ nhầm, cái tên quán nói lên tất cả.
Cửa ra vào kê một cái bục cao, lúc này trên bục cao đang có người biểu diễn, còn có MC đang tương tác với đám người xem, bên trong quán cũng kín bàn khách.
Lúc này còn chưa bắt đầu kinh doanh, trong quán thì không có khách, mà ngược lại là khu vực chờ ở bên ngoài đã đầy người, cửa vào còn phát kẹo miễn phí, thu hút không ít trẻ con, đang đứng cười đùa vui vẻ ở một góc quán.
Khiến cho cả quán ăn trong ngoài đều nhìn rất náo nhiệt.
Tiển Quốc Tài lúc này đang đợi ở cửa, vừa thấy Giang Châu xuống xe liền xuyên qua đám người, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, sợ khi hỏi han sư phụ mà mình lại nói chậm, tỏ vẻ không thành ý.
"Sư phụ khỏe ạ, hôm nay sư phụ lại đẹp trai thêm một bậc nữa."
"Sư phụ sư phụ, lâu lắm rồi không gặp ngài, đồ nhi nhớ ngài quá."
"Sư phụ..."
Lục Dung đi vệ sinh một chuyến, vừa ra thì thấy sư phụ đã tới, mấy sư huynh đệ thì đang vây quanh sư phụ hỏi han, sốt ruột quá, bèn cố gắng chen qua, ý định đứng trước mặt sư phụ để có thể chào hỏi thật tình.
Kết quả mọi người đã lâu không gặp Giang Châu, cứ chen chúc vào một chỗ chẳng ai chịu nhường ai, ngay cả Trần Tử Hàng đi theo Giang Châu cũng bị đẩy vào trong đó.
Lục Dung sốt ruột, hắn quyết định chơi chiêu độc.
Dù sao sư phụ chỉ nhớ đến người đặc biệt nhất và thân thiết nhất thôi, chẳng nhớ đến người bình thường làm gì, hắn có hơi ngốc nghếch một chút thì biết đâu lại để lại ấn tượng sâu sắc cho sư phụ thì sao.
Thế là hắn hét lớn: "Sư phụ sư phụ, đại sư huynh bị yêu quái bắt rồi."
Mọi người im bặt, ngạc nhiên nhìn hắn, vẻ mặt ai nấy đều hỏi: ngươi đang nói gì thế?
Lục Dung cười ha hả một tiếng vì đã thu hút được sự chú ý của Giang Châu: "Xin lỗi, nói nhầm, sư phụ đến rồi ạ, con đặc biệt mang một chút trà Đại Hồng Bào ở núi Võ Di, cả cái bộ bàn trà con thích nhất nữa, con pha trà mời sư phụ liền ạ."
"Pha trà để ta đi, ta qua giúp ngươi." Trần Tử Hàng chẳng bỏ lỡ cơ hội thể hiện nào.
Mọi người lúc này mới phản ứng được, cơ hội tốt để thể hiện mà lại bị Lục Dung cướp mất, lấy lại tinh thần thì cũng nhanh chóng bắt đầu thể hiện.
"Sư phụ, mời vào bên trong, con đặc biệt để lại cho ngài một phòng riêng."
"Sư phụ, con mang đến một bình rượu ngon quý hiếm, lát nữa ngài nhất định phải nếm thử."
Mọi người dẫn Giang Châu đi vào phòng riêng, ai nấy đều bận rộn, sợ thể hiện chậm một bước, mọi người thì bận không ngơi tay, Vương Thất Nguyệt cũng không chen vào được.
Anh vào bếp lấy ra hai mâm trái cây đặc biệt chuẩn bị cho Giang Châu, bên trong có sơ ri, dâu tây trắng và nhiều loại quả chất lượng khác, bưng ra đặt trước mặt Giang Châu.
Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Giang Châu nhìn qua thì thấy, các đồ đệ đến rất đầy đủ, trừ Đào Lực ở quá xa và Đới Phàm hôm qua vừa đi khảo sát cửa hàng nên không đến được, còn lại thì đều tới cả.
Ai nấy đều phấn khởi tinh thần, mặc vest, chỉnh tề trang phục, trông ra dáng người thành đạt.
Tề Tiêu Nhiên và Đổng Cao Đạt là thay đổi nhiều nhất, lần trước gặp mặt, hai người một người là sư phụ cơm chiên đường phố lận đận, một người là ông chủ tiệm cơm nhỏ sắp đóng cửa.
Cả người trông tràn đầy vẻ chán chường, giờ thì thế nào, tinh thần phấn chấn, mắt có ánh sáng, như trẻ ra mấy tuổi.
Ngay cả Thịnh Vĩ trước đây từng gặp phải sóng gió trên mạng, tính tình hướng nội, hôm nay cũng nói năng trở nên nhiều một cách đặc biệt.
Rõ ràng, sự nghiệp thành công khiến họ quay lại con người lúc ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận