Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 135: Nếu không, ta đi học trộm? (length: 7830)

Miêu lão đại buông tay đang làm dở, quay đầu lại nói: "Ngươi làm sao biết ta bị chèn ép? Ta ít ra cũng là người có quầy đồ nướng ngon nhất nhì cái đường phố này vào buổi tối, kém thì có chút kém, nhưng vẫn chưa đến mức bị chèn ép."
"Đây là tiệm của Trần lão bản đã được Giang đại sư chỉ điểm, còn cần phải suy nghĩ à, đoán cũng ra."
Thư nữ sĩ quả là một fan hâm mộ điển hình của Giang Châu.
Nàng quay lưng lại với Miêu lão đại, giọng nói ngập ngừng, giống như đang nhai thứ gì đó trong miệng.
"Mùi gì thơm thế? Ngươi đang ăn gì à?"
"Ăn cái gì mà ăn, chẳng phải vừa mới ăn cơm xong rồi à." Thư nữ sĩ vẫn quay lưng lại với nhà bếp.
Miêu lão đại cảm thấy không ổn, bước nhanh từ trong bếp đi ra, tiến đến trước mặt Thư nữ sĩ nhìn xem, hay cho là, thấy Thư nữ sĩ đang cầm hai xiên thịt nướng trên tay, đang ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Thấy bị phát hiện, vội vàng giấu ra phía sau, Miêu lão đại nhanh tay đoạt lấy, đặt lên chóp mũi ngửi khẽ, liền biết không phải tay nghề của mình.
Quá thơm, hắn căn bản không làm ra được mùi vị này.
Xiên nướng lại bị Thư nữ sĩ đoạt lại, nắm chặt đầu xiên rồi dùng sức vuốt, thịt trên xiên đều bị lột xuống hết, ăn sạch sẽ, mỡ đông dính đầy cả mặt Thư nữ sĩ, nàng cũng chẳng thèm để ý.
Miêu lão đại bỗng nhiên kịp phản ứng, "Chẳng lẽ ngươi đi mua thịt nướng nhà Trần lão bản?"
"Đúng á."
"Ngươi đi mua khi nào vậy, chẳng phải nói họ phải hẹn trước mới mua được?"
Thư nữ sĩ lộ vẻ ngượng ngùng, "Buổi sáng ta hẹn trước cơm hộp mà không có, thấy quán thịt nướng có số thứ tự, tiện thể hẹn trước một suất luôn."
Miêu lão đại nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Mẹ kiếp, ông chồng nhà ngươi bán đồ nướng, ngươi lại đi mua đồ nướng nhà người khác về ăn.
À, là đồ nướng của đồ đệ Giang đại sư, vậy thì... Cái củ cải khô ấy.
Hắn nhanh chóng đoạt lấy xiên còn lại trong tay Thư nữ sĩ, hậm hực ăn vào miệng.
Tức thì tức thật đấy, nhưng mà ăn đúng là ngon, sao mà thơm thế không biết, ngoài cây thì là, ớt bột, tiêu bột ra thì còn có gì khác, sao mà thơm quá.
Tỉ lệ mỡ nạc của thịt dê rất vừa vặn, xiên que vừa cỡ, ăn vào miệng có cảm giác đang ăn miếng thịt đầy đặn, lại không bị ngán.
Mỡ béo được nướng chảy ra, khiến thịt không hề ngấy, thịt nạc thấm đẫm hương mỡ, lại càng thêm mềm mượt.
Hương cây thì là, tiêu, ớt bột kết hợp hoàn hảo, ngấm hết vào thịt, bên ngoài thì cháy, bên trong thì mềm, thêm cái loại gia vị tẩm ướp đỉnh cao này nữa, ăn vào miệng đúng là một sự hưởng thụ.
Đều là người làm đồ nướng cả, nhưng cái mùi vị này hắn thật tâm phục.
Bị cướp mất xiên nướng, Thư nữ sĩ hậm hực quay người lại, ảo thuật một dạng, từ cạnh quầy hàng lấy ra thêm hai xiên nữa, Miêu lão đại phía sau lại cướp.
Cảnh tượng tiếp theo, khiến Miêu lão đại ngây người.
Dù hắn cướp thế nào, Thư nữ sĩ luôn có thể ở các ngóc ngách quanh quán đồ nướng lấy ra hai ba xiên nướng, hắn có cướp cũng cướp không lại.
Miêu lão đại ở phía sau đuổi theo cướp, còn không nhanh bằng người ta lấy ra.
"Ta nói này, rốt cuộc ngươi giấu bao nhiêu xiên nướng ở trong quán của chúng ta vậy, ngươi là chuột à?"
Thư nữ sĩ hừ lạnh một tiếng, từ sau tủ rượu sờ một cái, lại lấy ra một cái túi, trong túi lại lấy ra xiên nướng, tiếp tục ăn.
Với tư cách một fan của Giang đại sư, đồ đệ Giang đại sư vừa có sản phẩm mới ra, sao nàng có thể không đi nếm thử được, nếu không phải ngại mặt mũi của lão công, làm sao nàng phải lén la lén lút giống như chuột vậy, giấu diếm khắp nơi.
Còn chuẩn bị một hồi khi bận rộn, sẽ lén lút cầm ra ăn, lão công sẽ không phát hiện, ai ngờ xiên nướng thơm quá, liền bại lộ ngay.
Miêu lão đại đi theo lão bà nhặt chỗ ngon, ăn thì sướng miệng và dạ dày, nhưng trong lòng lại khó chịu.
Làm cái quái gì thế này?
Thơm quá, ai bì kịp, cứ thế này thì có mà chết cả lũ.
"Hay là, ta đi học lỏm đi, ngươi thấy sao?" Miêu lão đại cổ cứng lại, bộ dạng quyết không bỏ cuộc.
"Như vậy có tốt không?" Thư nữ sĩ rầu rĩ, trong lòng rục rịch, nhưng vẫn thấy không được đạo đức cho lắm.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn ngày nào cũng ăn thịt nướng ngon như thế à?"
"Muốn!"
Còn do dự một giây, thì chính là bất kính với mỹ vị rồi.
… Ba ngày trôi qua, thật là quá nhanh.
Thoắt một cái đã sắp đến ngày phát sóng trực tiếp rồi, thấy ngày mai lại có thêm một sư huynh đệ may mắn nữa được sư phụ chiếu cố, từ đó lên con đường tương lai tươi sáng, Lục Dung sốt ruột đến phát hoả.
Ngày nhớ đêm mong, ngày đêm ngóng chờ, chỉ mong sư phụ có thể ghé đến tiệm của mình.
Ngày nào cũng ân cần thăm hỏi, biếu quà tặng, dùng đủ mọi biện pháp, vậy mà sư phụ vẫn không đến.
Bất kể lễ vật gì, cho dù là thỏi vàng, đều bị hoàn trả lại, hắn cũng không nản.
Lục Dung ngược lại còn muốn cho sư phụ mỹ nữ hay gì đấy, nhưng hắn thực sự không có cái gan đó, sợ mình biếu không hợp ý, bị sư phụ block mất, hơn một trăm đồ đệ, cạnh tranh lớn lắm đây.
Bây giờ hắn vẫn có chút hy vọng, ngóng trông một ngày nào đó sư phụ có thể nhớ đến mình, vạn nhất lỡ chọc giận sư phụ bị block, thì lúc đấy đến hi vọng cũng chẳng có.
"Ba, chẳng phải ba là người biết giao tế nhất sao, còn nói không có mối quan hệ nào ba không giải quyết được, sao lại không có cách nào mời sư công đến cửa hàng mình vậy, con cũng đã khoe với đám bạn học hết rồi, chỉ chờ sư công vừa đến thì nở mày nở mặt một phen, sư công mà không đến, con có phát hỏa không thì không biết, nhưng mà chắc chắn sẽ thổ huyết đấy."
Con trai của Lục Dung là Lục Hiên nhìn lão ba thở dài, cũng đi theo lảm nhảm lên.
Lục Dung vốn đã bực mình, giờ lại càng thêm bực bội, "Cút sang một bên, còn thúc ta nữa, ông đây cho con thổ huyết trước đấy."
Mắng xong con trai, Lục Dung quay người đi vào phòng bên cạnh, đốt ba nén nhang, thành kính cắm vào lư hương trước tượng thần trên bàn trà.
"Thần Tài gia, mời ngươi phù hộ ta, để sư phụ ta bốc trúng ta đi."
Lục Hiên bĩu môi, cầm điện thoại nhắn tin cho đám bạn học.
"Đám anh em, xem ra ngày mai lại không có trò hay rồi, để lần sau đi, sư công của tao đâu có phải muốn đến là đến đâu, mọi người an tâm chớ nóng vội."
Mấy người bạn thân của Lục Hiên vốn tưởng lần phát sóng này sẽ có hi vọng, ai ngờ tin trực tiếp lại báo hủy, chỉ còn có thể mong đợi lần sau.
Lúc này, tại nhà Giang Châu, Giang Châu cũng đang thao tác trên phần mềm bốc thăm ngẫu nhiên.
Sau khi anh nhấp chuột, khung lựa chọn trên video cứ xoay vòng mãi, cuối cùng dừng lại ở địa chỉ một người đồ đệ.
Giang Châu xem thử, cũng rất khéo.
Đó chính là tên đồ đệ ngày nào cũng nhắn tin cho anh để thể hiện sự tồn tại, cứ động một tí là gửi đủ loại quà cáp, là Lục Dung.
Xem ra tên đồ đệ này cũng có vận may, trong số hơn một trăm đồ đệ chọn ngẫu nhiên, mới phát sóng không được bao nhiêu lần mà đã tự động chọn trúng cửa hàng của Lục Dung.
Chỉ là nhìn sơ qua Lâm Hạ cho thông tin tình hình kinh doanh cửa hàng của Lục Dung, vẻ mặt của Giang Châu liền trở nên quái lạ.
Người khác học được tay nghề của anh, không mở lầu rượu thì cũng là tiệm cơm, bết bát nhất thì cũng là quán ăn nhỏ, nói chung đều là liên quan đến ăn uống, chỉ có chỗ Lục Dung là lạ, hắn lại không mở tiệm cơm.
Thôi vậy, tên đồ đệ này vốn thích gây sự, không làm quán ăn cơm thì cũng là chuyện thường.
Sau đó, Giang Châu báo lại cho Lâm Hạ về quyết định.
Trước khi lên đường, Giang Châu lại đi vòng quanh trong phòng một lượt, xác định là mình đã nắm vững cái khí lực Đại Lực Kim Cương này rồi, mới trở về phòng ngủ đi ngủ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận