Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 296: Tự mình làm bún ốc, quỳ cũng muốn ăn hết (length: 7301)

Không phải đám học sinh không có ý kiến đánh giá, thật sự là không biết nên nói thế nào cho phải.
Liên quan tới chuyện Giang đại sư vì đồ đệ nấu cơm quá khó ăn, từ đó bị lên hot search, đám học sinh vẫn là nghe nói qua. Dù sao, cũng có không ít người vì Giang đại sư dạy đồ đệ nấu cơm nổi tiếng sau, quay về khảo cổ, mới biết chuyện này.
Nhưng cũng đã chứng minh một việc, các đồ đệ của hắn nấu cơm thật rất khó ăn.
Ngoại trừ vài trường hợp cá biệt, phong cách vẽ không giống nhau, những món còn lại đều rất bình thường.
Khu 1 nhà ăn có bún ốc, bọn họ biết chuyện này. Cũng có một vài học sinh thèm ăn, vì phải làm khóa luận hoặc làm thí nghiệm gì đó, không có thời gian ra ngoài, thuận tiện ghé vào hàng bún ốc ít người mua một bát.
Bình thường bún ốc a, hương vị cũng vậy, đến mức bình thường, nếu mang ra ngoài bán quán thì rất ít khách quen kiểu đó.
Nhưng cũng chính là vì bình thường, hương vị chẳng có gì đặc sắc, vậy mà hôm nay, món bún ốc này lại có chút kỳ quái.
Nghe thì có mùi thum thủm, tốt xấu cũng có chút mùi thơm, thế nhưng ăn vào miệng, chỉ thấy thối chứ không có thơm. Cái mùi thối kia, như dính chặt trên đầu lưỡi, khiến người ta khó nuốt nổi.
Khó khăn lắm mới át được cái mùi thối đó, thì lại nếm được vị bún ốc gốc, cay xè, như để che giấu mùi gì đó vậy, đầu lưỡi tê dại, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến thơm tho. Hơn nữa trong vị cay còn có chút vị ngọt phảng phất.
Ngươi thử tưởng tượng xem, ba vị thối cay ngọt hòa trộn, cùng nhau xuất hiện trên đầu lưỡi thì sẽ có cảm giác thần kỳ đến mức nào?
Vài sinh viên mới thử một miếng đã muốn phun ra, ngay cả đám sinh viên ăn uống qua loa, ngày thường vì tiết kiệm tiền hay ăn ở căng tin, cũng cảm thấy mình nuốt không trôi.
Đến khi ăn hết rồi, dư vị vẫn còn vị mặn chát, làm lưỡi khó chịu.
"Thế nào? Nhi tử ta hai ngày nay rất tiến bộ, luôn cố gắng cải tiến. Mùi hôm nay có phải đã khá hơn không?"
Thay đổi quá tốt, lần sau đừng sửa nữa, đám học sinh thầm nhổ nước bọt trong lòng.
Bản chất của bún ốc là phải có cay, sảng khoái, tươi, chua, nóng, tê. Đặc biệt là mùi thum thủm của măng chua, càng tạo nên sự đặc biệt của món ăn này.
Đằng này bát bún ốc này lại chẳng có chút gì gọi là đặc trưng.
"Tại trù, bún ốc làm xong ngươi nếm thử chưa?"
Vu ba ba gật đầu: "Nếm rồi, chẳng phải tại nếm thử rồi nên mới đặc biệt ra đây nói với mọi người rằng, nhi tử ta là đồ đệ Giang đại sư sao? Vui một mình không bằng vui chung, một mình khó chịu không bằng chúng cùng khó chịu chứ."
Đám học sinh: . . . Ngươi đây là đang hố nhi tử đấy à? Không đúng, ngươi hố con trai mình thì thôi đi, ngươi hại chúng ta làm gì? Ngươi có thù oán gì với vị giác của chúng ta sao?
Một học sinh đã từng ăn bún ốc, thấy mọi người chỉ mới ăn một miếng mà mặt đã xanh lét cả lên, thì rất ngạc nhiên.
"Sao mặt các cậu cứ như táo bón thế? Tuần trước tớ cũng vội ăn một suất, bún ốc bình thường mà, mặn cay thôi mà, nếu ủng hộ đồ đệ Giang đại sư thì cũng đừng có kén cá chọn canh quá… Ọe…"
Ăn một miếng bún ốc thật to, cậu học sinh kia vì không chuẩn bị trước, nên phun ra tại chỗ. Rồi nhảy dựng lên hét to một tiếng: "Ọe… Khó ăn quá!"
Hành động đó làm cho cả đám học sinh vừa mới mua bún ốc kinh hãi. Vốn định nếm thử một miếng thật to, lúc này đều không dám gắp, cả đám nhìn nhau, mắt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Nhìn cảnh này làm ta nhớ đến Quốc Tài. Chuyện Quốc Tài đem nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ sử dụng một cách thần kỳ, đến giờ vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ ta."
"Không, Quốc Tài hắn chỉ thích sáng tạo thôi, chứ không có lý do gì mà mù quáng sáng tạo, làm ra cả đống đồ ăn kinh dị như vậy. Kiểu này giống mù cải tiến của Trần lão bản hơn."
"Ta lạy, chẳng lẽ nhi tử tại trù cũng cảm thấy hương vị mình làm bình thường quá, nên mới xem video cải tiến, cái gì cũng tống hết vào canh, thành ra món bún ốc kinh dị nôn mửa này."
"Đồ đệ của Giang đại sư đúng là mỗi người một vẻ, ai nấy cũng thích sáng tạo. Sau khi cải tiến rồi, không lẽ không tự mình nếm thử trước à?"
Một đám học sinh nhìn Vu Hiểu Ba, khẽ bàn tán.
Còn Vu Hiểu Ba, thấy học sinh nếm thử một miếng, người ta muốn nôn hết ra ngoài, thì cả người cũng suy sụp.
Cậu ta nhớ rõ người học sinh này. Dù sao, bún ốc của cậu cũng chẳng nổi bật gì, cả tuần mới có mấy người ghé tới. Cậu có thể nhớ rõ những học sinh ít ỏi ghé qua đó.
Cậu vội bước tới chỗ cậu học sinh nọ, đưa mấy tờ giấy ăn cho cậu, yếu ớt hỏi: "Thật sự khó ăn đến vậy sao?"
Học sinh kia lau miệng, cạn lời nhìn Vu Hiểu Ba: "Cậu cải tiến rồi thì chẳng lẽ không tự nếm trước khi bán à?"
Vu Hiểu Ba còn vô tội hơn cậu ta, chỉ vào ông bố mình mà nói: "Ba tôi nếm thử rồi, tôi hỏi sao rồi thì ổng chẳng nói chẳng rằng bắt đầu bán, còn giới thiệu tôi với mọi người, tôi còn tưởng ít nhiều gì cũng có tiến bộ, ai ngờ đâu ổng hố tôi."
"Không thì cậu nếm thử đi."
Học sinh kia thấy mình quá xui xẻo rồi. Chỉ định tùy tiện ủng hộ đồ đệ Giang đại sư, tùy tiện ăn món bún ốc hương vị quá đỗi bình thường. Ai ngờ lại còn phải chịu tội.
"Ờm..."
Thấy phản ứng của mọi người quá mạnh mẽ, trong lòng Vu Hiểu Ba bất an, đến chính cậu cũng không dám thử. Rốt cuộc là cậu đã mặt không biến sắc mà ăn hết bằng cách nào?
Đang lúc cậu lưỡng lự, đại mụ hấp bánh bao trong bếp nhanh tay nhanh mắt múc một bát bún đưa tới tận tay cậu. Bún khó ăn như vậy, để đảm bảo nhân viên bếp ít ăn một chút, nhất định phải chuẩn bị một bát lớn cho nhi tử ông chủ, lãng phí được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
"Ăn đi, đại mụ chuẩn bị cho con xong cả rồi, không cần cảm ơn ta đâu."
Vu Hiểu Ba chỉ có thể gắng gượng tiếp nhận bát bún chua cay đó, cúi đầu hít hà hương vị. Ừ, cả hương và thối đều có, hơn nữa, để vị cay và mùi thối hòa quyện vào nhau, cậu còn đặc biệt cho thêm rất nhiều ớt, loại cay xé lưỡi ấy.
Nhìn màu sắc thì, miến do đại mụ nấu, vừa chín tới là loại dai mềm. Nước dùng đỏ sậm, một lớp tương ớt dày, bên trên rải đủ thứ nguyên liệu ăn kèm và hành lá xanh biếc, nhìn cũng ra dáng.
Cậu nghĩ, hương vị chắc cũng đến mức vừa miệng thôi, chứ chẳng đến nỗi mới ăn một miếng là muốn nôn. Chẳng lẽ là do mọi người đặt kỳ vọng quá cao, nên khi ăn thấy có sự tương phản quá lớn, mới thành ra buồn nôn?
Với bụng đầy nghi vấn, Vu Hiểu Ba húp một miếng bún ốc, một giây sau, mặt cậu biến sắc, mặt đỏ bừng lên.
Nếu bát bún ốc này không phải do chính tay cậu làm, thì giờ phút này, chắc cậu đã phun ra, đồng thời đập bàn đòi bồi thường tiền. Nhưng vấn đề là đây do chính cậu làm.
Tự mình làm bún ốc thì có quỳ cũng phải ăn cho hết. Thế nên, Vu Hiểu Ba gần như nuốt thẳng vào, khi thở ra thì vừa mặn vừa thối, trời ơi! Cậu che miệng, chẳng dám nói gì.
Đám học sinh nhìn cậu, vì sĩ diện, mà thật sự đã ăn hết bát bún ốc cay thối ngọt đó, liền giơ ngón tay cái lên tán thưởng, trâu bò!
Bạn cần đăng nhập để bình luận