Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 9: Thật sự là vừa ra vở kịch hay. (length: 8090)

"Ta nhớ người dẫn chương trình này cũng có chút tiếng tăm đấy, trước đó dẫn chương trình nào đó ta còn xem qua, giờ cũng bắt đầu lấy tiền lừa dối dân mạng?"
"Tra ra rồi, người dẫn chương trình này còn dẫn qua chương trình tổng nghệ thi đấu nấu ăn nữa, thảo nào nói hay thế."
"Là Giang Châu từng tham gia trận đấu nấu ăn sao?"
"Loại người lòng dạ hiểm độc thế này mà cũng kiếm tiền được ư? Phát trực tiếp cho bao nhiêu người xem như vậy, người dẫn chương trình này có biết là đang trơ tráo trước mặt hơn 100 vạn dân mạng mà tẩy trắng cho Giang Châu không?"
"Quả nhiên thế giới này có tiền là có quyền."
"Thật không còn luật pháp sao? Đã đến mức này rồi, còn có thể tẩy trắng được?"
"Không xem không xem, chán chết, còn tưởng là thật vạch trần sự thật, hóa ra chỉ là màn kịch giả tạo!"
"..."
Cũng không trách khán giả phòng phát trực tiếp mắng, là do phản ứng của mọi người khi ăn sườn xào chua ngọt quá lố.
Ai nấy đều như dùng cả tính mạng để thể hiện món này ngon.
Miệng còn chưa kịp mở, biểu cảm đã nhanh hơn một bước, thể hiện hết rồi.
Một hai người thì không sao.
Nhưng tất cả mọi người đều cùng một kiểu phản ứng thì ai cũng sẽ nghi ngờ là đang diễn trò.
Nhận được nhắc nhở của đạo diễn, người dẫn chương trình có chút nghiêm túc hơn trong mắt, nhưng vẫn cười nói tiếp chuyện chưa xong.
"Nói thật, nếu không phải tự mình ăn thử, tôi cũng không tin món sườn xào chua ngọt này lại có thể ngon đến vậy, Giang lão sư, có thể cho người của tổ chương trình nếm thử không? Tôi thấy bọn họ có vẻ không tin, danh tiếng của tôi bị ảnh hưởng mất rồi!"
"Tôi lấy sự nghiệp ra đảm bảo, thật sự là ngon, không hề lừa người!"
Người dẫn chương trình dùng cách nói chuyện hài hước khoa trương đưa ra yêu cầu của tổ chương trình, cũng tiện trả lời những câu hỏi như mưa của phòng trực tiếp.
Giang Châu gật đầu nhẹ, tỏ vẻ không quan trọng.
Hắn đã làm nhiều sườn xào chua ngọt như vậy, chính là đã tính đến điều này.
Với danh tiếng hiện tại của hắn, chỉ khi càng nhiều người được nếm thử tay nghề của hắn, danh tiếng của hắn mới có thể xoay chuyển, tự tẩy trắng cho mình.
Ngay khi tổ chương trình xoa tay chuẩn bị ăn thử thì Văn Sâm mang phản hồi thử món về.
"Sư phụ, những người ăn thử đều đánh giá 10 sao! Tất cả đều rất thích món sườn xào chua ngọt mà thầy làm, thậm chí có khách đã muốn đặt món luôn rồi, muốn một phần sườn xào chua ngọt nữa."
Văn Sâm chưa kịp ăn thử món sườn xào chua ngọt Giang Châu làm, chỉ thấy phản hồi ăn thử rất tốt, bao nhiêu ngày nay cuối cùng cũng có khách đặt món ăn rồi!
"Sư phụ, có nhận đơn không ạ?"
Văn Sâm phấn khích xoa tay đến trước mặt Giang Châu.
Đối mặt với tình huống này, mọi người đều trở tay không kịp, tất cả đều nhìn Giang Châu.
Nói thật, trực tiếp là có điểm không tốt ở chỗ này.
Trong tình huống không có kịch bản, không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.
Giang Châu suy tư một chút rồi hỏi: "Quán của ngươi có đang mở cửa không?"
Vì đến giờ vẫn chưa đến giờ cơm, trong nhà ăn không có một bóng người, hắn cũng không chắc nhà hàng có đang kinh doanh hay không.
Nghe câu hỏi của hắn, Văn Sâm gật đầu chắc chắn.
Đương nhiên là mở rồi, dù làm ăn không tốt, không có khách nào thì quán cứ mở, biết đâu lại có khách ghé qua, chứ không mở cửa thì chẳng có cơ hội nào.
"Vậy ngươi còn sườn không?"
Một câu của Giang Châu khiến Văn Sâm câm nín.
Dạo gần đây làm ăn không tốt nên anh ta cũng không chuẩn bị nhiều nguyên liệu.
Sườn đều dùng hết rồi.
Nên không thể nhận đơn được!
Văn Sâm vừa kịp phản ứng lại thì thấy bên cạnh có chút ồn ào, vừa quay đầu lại thì thấy từng người trong tổ chương trình đang cầm đũa tranh nhau gắp hết số sườn còn lại trên bàn.
" ! ?"
Ngọa Tào!
Anh còn chưa được ăn sườn xào chua ngọt đây này!
Đây là lần đầu tiên sư phụ cẩn thận hướng dẫn anh làm món ăn, còn bảo anh nếm thử mà giờ đến vị anh còn chưa kịp ăn nữa.
Nhất thời anh cũng chẳng để ý đến gì nữa, vội vàng cầm đũa gia nhập vào đoàn người tranh giành thức ăn.
"Sao các nhân viên lại còn tranh giành đồ ăn với khách mời thế? Không ai nói trước cho tôi biết chuyện này đâu!"
Văn Sâm dáng người to con, dù chậm một bước nhưng vẫn kịp dùng tay tranh được một miếng sườn xào chua ngọt, nhanh chóng đưa vào miệng, sau khi cảm nhận được hương vị thì cả người đều phấn khích.
"Không phải chứ, ngon thế mà các người chẳng nói gì? Thật là gà mờ!"
"Tôi thật sự nghi ngờ tổ chương trình mời sư phụ tôi tham gia chương trình là để có cớ mà đến ăn chùa đồ ăn sư phụ tôi làm đấy!"
"Đừng tranh nữa, món này sư phụ làm cho tôi đấy, tôi không ăn nhiều sao học được đây!"
Văn Sâm vừa ra sức tranh ăn, miệng còn nói không ngớt.
Người dẫn chương trình đang muốn trò chuyện với Giang Châu cũng không kìm lòng được, đi vào gia nhập vòng chiến.
Trận chiến quyết liệt này, mọi người xúm quanh bàn, xô đẩy, cản tay, dùng đủ cách để giành lấy một miếng sườn nhỏ bé.
Còn ai nhớ đến việc hiện trường đang phát trực tiếp nữa chứ.
Duy chỉ có Giang Châu lặng lẽ đứng một bên nhìn máy quay, hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ còn lại sự im lặng.
Giang Châu khẽ bước lên trước ống kính một chút, để mấy người đang tranh giành đồ ăn kia trở thành phông nền, không đến nỗi bị lộ hết vào ống kính.
Đó là chút thiện lương ít ỏi của hắn.
Sau đó, các khách hàng chờ đợi một hồi lâu trong sảnh mà vẫn chưa thấy người đến gọi món ăn thử, bèn không nhịn được mà gọi nhân viên phục vụ ra hỏi.
"Xin chào, ông chủ của các bạn đâu? Chẳng phải vừa nãy nói là đi vào bếp hỏi có được gọi món ăn không sao? Sao giờ vẫn chưa thấy quay lại?"
Nhân viên phục vụ không biết đầu đuôi sự việc, liền bảo sẽ vào bếp xem sao, để các vị khách chờ một lát.
Khán giả xem trực tiếp hiểu rõ hết mọi chuyện, bèn lặng lẽ để lại bình luận "haha".
Thật là một vở kịch hay.
Mọi người đều diễn rất đạt, chẳng ai coi dân mạng là đồ ngốc để mà lừa gạt cả.
Ít nhất là trông còn hay hơn mấy bộ phim thần tượng sến sẩm.
"Nếu không phải là đang phát trực tiếp thì tôi đã tưởng là đang xem bộ phim thần tượng cẩu huyết nào đó rồi."
"Nói thật, kịch bản cũng không tệ, hết vòng này đến vòng khác, nhân vật đúng chỗ, nhiệt độ cũng đủ, đúng là một chương trình hay!"
"Chỉ có mình tôi tò mò xem món sườn xào chua ngọt kia có vị gì thôi à? Trông ngon quá!"
"Mấy diễn viên này cũng chuyên nghiệp quá rồi đấy, để giành miếng sườn mà cả mấy chiêu bẩn thỉu như vậy cũng lôi ra?"
"Dù sao thì đây cũng đang phát trực tiếp đấy, như thế này thì quá đáng rồi chứ?"
"Ha ha ha, cười chết mất, đây là kịch bản gì vậy trời."
"Không thể không nói là tổ chương trình rất hiểu cách marketing, giờ tôi đang tò mò xem tay nghề của Giang Châu rốt cuộc như thế nào."
"Có phải tẩy trắng lộ liễu quá không? Giang Châu có bối cảnh gì à?"
"..."
Khán giả cứ bình luận mắng cả buổi trời mà chẳng thấy tổ chương trình phản hồi, ngược lại thì thấy một đám người giành nhau sườn xào chua ngọt của Giang Châu làm.
Kịch bản vậy mà còn có thể phát triển tiếp được nữa.
Khiến khán giả trở tay không kịp.
Giang Châu không rõ phản ứng của khán giả trong phòng phát trực tiếp, thấy nhân viên phục vụ tìm đến thì hỏi.
"Ngoài sảnh có chuyện gì sao?"
"Là các khách hàng ăn thử ở ngoài hỏi có thể gọi món được không."
Nghe nhân viên phục vụ nói, Giang Châu gọi Văn Sâm lại.
Lúc này thì toàn bộ sườn xào chua ngọt còn lại cũng bị mọi người trong tổ chương trình và Văn Sâm tranh nhau ăn hết sạch rồi.
Nếu như bọn họ không ăn thì may ra còn đủ cho 1-2 phần.
Giờ thì hết sạch rồi.
"Sườn xào chua ngọt hết rồi, hỏi khách xem muốn gọi món khác có được không."
"Sư phụ, thầy thấy thế nào ạ?"
Giang Châu nghĩ đến mục đích mình đến đây lần này bèn nói: "Vậy thì cứ kinh doanh bình thường đi, khi nào có khách gọi món thì ta ở bên cạnh chỉ ngươi làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận