Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 90: Đây là nâng giết a! (hai hợp một ) (length: 15737)

Ông chủ đi rồi, để lại một phòng bếp im lặng.
Mọi người trong bóng tối đều nhìn về phía Lý Đại Hải.
Đang hóng chuyện.
Bọn họ là một đám nhân viên nhà bếp, thực ra quan hệ đều rất tốt.
Quán ăn làm ăn không tốt, bếp núc thường ngày rất nhàn.
Mọi người không có việc gì thì tụ tập một chỗ chơi game, nói chuyện phiếm.
Có chuyện đều là Lý Đại Hải đứng ra gánh vác.
Đi làm thì toàn lười biếng.
Tay nghề của nhóm người cũng đều bình thường, không có gì đặc biệt xuất sắc, không có chuyện cạnh tranh ở nơi làm việc gì.
Cho nên lúc này thấy bếp trưởng bị ông chủ lột chức, mọi người cũng không biết nên nói gì.
Là an ủi Lý Đại Hải đáng thương hay là chúc mừng Vương Thất Nguyệt thăng chức tăng lương?
Bị kẹp ở giữa, nhóm đầu bếp lộ vẻ khó xử.
Thật sự là quá khó!
Đây khác gì bị vợ hỏi, vợ và mẹ cùng nhau rơi xuống sông thì cứu ai chứ!
Khó! Thật quá khó!
Chuyện này liên quan đến bếp trưởng cũ và bếp trưởng mới, mọi người đều không dám mở miệng nói trước, trong bầu không khí im lặng, mọi người ít nhiều đều cảm thấy ngượng ngùng.
Sau đó Lý Đại Hải như kẻ trộm đi đến cửa phòng bếp hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy ông chủ thật sự đã đi rồi, mới quay đầu lại đóng cửa phòng bếp.
"Nguyệt tỷ! Đức hạnh của ông chủ cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ có thể đối xử với ta như vậy, hễ một chút là lại mắng vài câu, cô làm bếp trưởng thì sao biết sẽ không đối xử với cô như vậy? Loại ngày này cô có thể chịu được?"
"Nguyệt tỷ, hiện tại cô là lão đại, cô một câu thôi, muốn đi hay ở, chúng ta đều nghe theo cô!"
"Đám anh em nói có đúng không!"
Lý Đại Hải vung tay lên nhìn về phía những đầu bếp còn lại.
Lời này của Lý Đại Hải nói đúng ý mọi người.
Lúc trước bọn họ cảm thấy như vậy ở sau bếp lười biếng cũng rất tốt.
Nhưng bây giờ thì khác, Nguyệt tỷ là đồ đệ của Giang đại sư, còn được Giang đại sư chỉ điểm qua về nấu nướng.
Cải tiến món ăn, bọn họ tuy chưa được ăn, nhưng nghĩ đến tình huống trước đây Giang đại sư chỉ điểm các đồ đệ, sợ là không tầm thường.
Những đồ đệ được chỉ điểm qua, sự nghiệp hiện tại đều nở hoa lần hai.
Nghĩ đến Vương Thất Nguyệt cũng sẽ như thế.
Nếu Vương Thất Nguyệt dự định làm một mình, dựa vào thân phận đồ đệ của Giang đại sư, còn có tay nghề đã được chỉ điểm, thì thật không cần lo làm ăn.
Bọn họ đi theo Vương Thất Nguyệt, tiền đồ cũng tốt đẹp đấy chứ!
Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, từ khi Vương Thất Nguyệt được Giang đại sư chỉ điểm, đã có ý định ôm đùi.
Hiện tại có Lý Đại Hải dẫn đầu, tất cả đều tích cực lên tiếng, từng người một hưởng ứng nhiệt tình.
"Đúng vậy Nguyệt tỷ, không phải nói ông chủ để cô làm bếp trưởng là không tốt, cô có Giang đại sư chỉ điểm, làm bếp trưởng quá dư sức, nhưng cái mặt của ông chủ đó quá làm người ta..."
Chưa nói hết, mọi người trong lòng đều hiểu.
Chuyện như vậy, tuy rằng có thể hiểu được, cảm thấy với tư cách là ông chủ, càng coi trọng lợi ích, xác thực không có ý xấu, nhưng ít ra cũng phải nói năng ôn hòa một chút chứ, không cho bếp trưởng chút mặt mũi nào, làm như vậy mất mặt, đến lúc đó mọi người còn làm sao cộng sự với nhau được.
Nếu Lý Đại Hải sĩ diện, gặp phải chuyện như thế này, cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt với những thuộc hạ cũ, khẳng định sẽ từ chức.
"Nguyệt tỷ, cô một câu thôi, chúng ta đều nghe cô!"
"Nguyệt tỷ, bây giờ cô hoàn toàn có năng lực mở một quán ăn còn đỉnh hơn cả Sơn Bình quán!"
"Chúng ta đều là cộng sự trung thành nhất của cô!"
"Sơn Bình quán là cái thá gì, Nguyệt tỷ sớm muộn cũng nổi đình đám trên toàn Internet!"
Vương Thất Nguyệt: ...
Sao tự nhiên lại nhiệt huyết như vậy?
Người trong miệng bọn họ nói là cô sao?
Thổi phồng lên như vậy!
Bọn họ sao dám chứ!
Lời này bọn họ dám nói, cô cũng không dám nhận!
"Đừng đừng đừng, khoa trương rồi, các anh đây là đang nâng tôi lên giết đấy!"
"Nếu như chúng ta cùng nhau từ chức, ông chủ có thể để cho chúng ta đi không?"
"Có hơi không thực tế nhỉ!"
Kiểu nói này, tựa như có chút đạo lý, các đầu bếp rơi vào trầm tư.
Nhưng Lý Đại Hải cũng không quan tâm mấy chuyện này.
"Sao nào, cùng lắm thì cái tiền lương tháng này không cần nữa, hắn có thể cản được chúng ta chắc?"
Lời nói này thì không có ý xấu.
Nhưng tiền này, cũng có mấy ngàn chứ ít đâu.
Cứ như vậy không cần, chẳng phải quá đáng tiếc sao?
Vương Thất Nguyệt còn chưa chuẩn bị từ chức đâu, sao mới nói chuyện một lát, đã đến vấn đề tiền lương sau khi từ chức rồi?
"Nói thật, Nguyệt tỷ, món ăn sau khi Giang đại sư cải tiến cô đã ăn chưa?"
"Trên mạng đều đang đồn món ăn sau khi Giang đại sư cải tiến là món ăn của trù thần, ngon không có đối thủ, rốt cuộc có hương vị như thế nào?"
. . .
Một bên khác, Giang Châu sau khi tương tác xong với fan trong phòng livestream, đến trước cửa “Giang Yến”, cũng kết thúc buổi livestream hôm nay.
Người của tổ chương trình luyến tiếc chào Giang Châu, trong mắt đều viết sự không nỡ rời đi.
Buổi livestream này kết thúc, lần livestream tiếp theo phải ba ngày sau.
Trước khi bắt đầu chương trình, bọn họ còn cảm thấy ba ngày livestream một lần có hơi gần, một tuần một lần là tốt nhất, không quá xa không quá gần.
Không ngờ, bây giờ bọn họ lại hận không thể ngày nào cũng livestream!
Tăng ca cũng được!
Bất quá, lúc livestream, ai nấy đều có công việc, dù là có thể xin ăn, cũng ăn không đã thèm.
Ngược lại vì nếm được hương vị ngon, ngày nào cũng khó chịu, thèm ăn rất khó được thỏa mãn, cả người làm việc bây giờ cũng không có tinh thần cao.
Mỗi ngày đều nghĩ đến ăn ăn ăn!
“Đạo diễn, ăn chưa no a!” “Đúng vậy a, Lâm đạo, công việc của chúng ta tiến triển thuận lợi như vậy, tụ tập ăn một bữa cũng không quá đáng chứ?” “Xác thực, chúng ta lâu lắm không tụ tập ăn uống rồi!” “Lâm đạo, anh nói gì đi chứ!” Lâm Hạ: ...
“Cho nên?” Nhìn một đám người nửa ngày không chịu lên xe, bộ dạng không muốn đi, Lâm Hạ cạn lời.
Ít nhất cũng nên uyển chuyển một chút chứ!
Nói thẳng như thế, người sáng mắt vừa nhìn liền biết là có ý gì.
"Cậu cảm thấy Giang đại sư sẽ vì liên hoan, mà nấu cơm cho chúng ta?"
lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, Lâm Hạ không dám nói mình đạt được vị thế cao bao nhiêu, nhưng trong việc nhìn người thì vẫn có chút kinh nghiệm.
Ở chung với Giang Châu lâu như vậy, anh có thể thấy, Giang Châu cũng không phải loại người thích suốt ngày ở trong bếp nấu cơm cho người khác.
Bảo hắn nghiên cứu thực đơn, nghiên cứu kỹ năng nấu nướng thì hắn khẳng định thích, nhưng mở quán làm ăn, nấu cơm cho người khác thì sợ là đang mơ.
Hơn nữa với tay nghề của Giang Châu, anh dám nói cả nước cũng không có mấy đầu bếp có thể so sánh được.
Lời này nói vậy không tuyệt đối, bởi vì nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, anh cũng chưa từng ăn qua món ăn của tất cả mọi người, không có cách nào so sánh với món ăn của Giang Châu, nên khiêm tốn một chút liền nói như vậy.
Nhưng trong lòng, Lâm Hạ cho rằng muốn tìm một đầu bếp có tay nghề giỏi hơn Giang Châu, sợ là không có.
Có rất ít người có thể làm ra món ăn mà khi ăn, linh hồn người ta cũng cảm thấy rung động.
Miếng ăn vừa đưa vào miệng, toàn bộ vị giác đều bị chinh phục.
Ngon đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Các nhân viên trong tổ chương trình nghe Lâm Hạ nói xong liền trợn tròn mắt.
“Chuyện đó, chúng ta đâu dám nghĩ, tối nay chúng ta có thể đến Sơn Bình liên hoan không? Buổi trưa ăn chưa đã nghiền!” Người chủ trì vừa nói xong, những người còn lại đồng loạt gật đầu.
Bọn họ cũng có ý đó.
Hơn nữa món ăn được Giang đại sư chỉ điểm, buổi trưa ăn có hơi ít, buổi tối chắc chắn có thể ăn bù nhỉ?
Thế là, mọi người muốn đến thử lại, giải thèm một chút!
Nếu để cho bọn họ tự đi, có đặt được trước hay không còn chưa biết.
Mấu chốt là đắt!
Đối với đạo diễn mà nói, món ăn đó có lẽ không là gì, nhưng đối với những người làm công như bọn họ mà nói thì là đắt.
Cho nên ánh mắt chờ đợi đều đổ dồn lên người Lâm Hạ.
Lâm Hạ: ...
"Đi!"
Chương trình này hot, những người trong tổ chương trình bọn họ cũng kiếm bộn tiền, mọi người đều bận tối mặt, tăng ca là chuyện bình thường.
Ví dụ như tổ biên tập, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.
Nhất là ngày kết thúc livestream, lại càng bận tối tăm mặt mày.
Muốn biên tập những đoạn livestream đặc sắc nhất đưa ra phát sóng trước, để thu hút thêm fan.
Sau đó còn phải tăng giờ làm việc để biên tập nội dung livestream, chế tác thành chương trình tổng hợp.
Khối lượng công việc này là phi thường lớn.
Vừa vặn quán ăn lần này có phòng lớn, đủ cho mọi người liên hoan.
Trước đây, mấy quán ăn của những đồ đệ mà Giang đại sư đến kiểm tra, không đủ chỗ cho một đoàn người làm phim của họ liên hoan, cũng không thể liên hoan ở đại sảnh buffet được, đến lúc đó sẽ chẳng thể trò chuyện gì, sẽ bị những thực khách xung quanh nghe thấy.
Cơm suất cũng không được, trong quán không có phòng riêng.
Nhiều người như vậy liên hoan, chỉ ăn cơm suất thì người trong nghề sẽ cười chê sau lưng cho mà xem.
Còn có quán sủi cảo kia, quán cơm chiên ven đường, đều không phải nơi thích hợp để liên hoan.
Chỉ có nhà hàng năm sao lần này mới có không gian liên hoan.
Mọi người trong lòng ngầm hiểu ý, mắt nhìn nhau, liền hiểu ra ý tứ của đối phương.
Hiện tại nói ra thì chính là nhất hô bá ứng.
Cả đám thấy Lâm Hạ đồng ý, đều vui vẻ hoan hô lên.
“Đừng vội mừng, tôi gọi điện thoại đặt bàn trước đã.” Lâm Hạ cũng không chắc chắn có thể đặt được phòng riêng.
Vừa lên xe đã gọi điện đặt bàn.
Mọi người cũng không tin đạo diễn không đặt được.
Dù sao thì đạo diễn cũng là một người có tiếng trong giới giải trí, hiện tại còn đang có một chương trình tổng hợp hot trong tay, đúng là đang trong thời điểm nổi tiếng.
Theo họ thấy, gần đây không ít ông chủ muốn tìm đạo diễn hợp tác, thêm quảng cáo vào livestream và các chương trình tổng hợp.
Đạo diễn cũng gặp không ít người, nếu có gì phù hợp thì bàn với Giang đại sư rồi, lại có thêm một khoản thu nhập nữa.
Đây cũng là lý do mọi người cảm thấy việc mời đạo diễn đến liên hoan ở nhà hàng năm sao sẽ không bị từ chối.
Bởi vì một chương trình giải trí nổi tiếng, đạo diễn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Chỉ riêng tiền quảng cáo thôi cũng có thể thu về không ít.
Quả nhiên, Lâm Hạ vừa gọi điện, phòng riêng đã được đặt xong, trực tiếp đặt phòng lớn nhất, buổi tối qua đó ăn.
Ngoài ra, khách ăn trưa chắc chắn không kịp, nhưng buổi tối nhà hàng Sơn Bình muốn náo nhiệt nên vẫn chấp nhận.
Phòng riêng và khu vực ăn ở sảnh đều được đặt kín.
Bên quầy lễ tân, sau khi tất cả chỗ ngồi đều được đặt hết, lập tức báo tin vui này cho lão bản.
Sau đó lão bản vui vẻ cười ha ha trong văn phòng, rồi vẫn không quên dặn bếp sau chuẩn bị cẩn thận, chuẩn bị nhiều món ăn một chút, buổi tối khách đông không được xảy ra sai sót gì.
Vương Thất Nguyệt vừa được bổ nhiệm làm bếp trưởng, chưa rõ ràng mọi chuyện đã phải gánh vác trọng trách, trong lòng vô cùng lo lắng.
"Phải làm sao đây Lý ca, lão bản nói tất cả chỗ ngồi trong cửa hàng đều đã được đặt hết, tối nay khách chắc chắn rất đông, chúng ta phải chuẩn bị bao nhiêu món?"
Lý Đại Hải tuy tay nghề nấu ăn không quá xuất chúng, nhưng những năng lực quản lý của một bếp trưởng thì vẫn có.
Dù trong lòng anh ta đang nghĩ đến việc từ chức, nhưng không phải lúc này.
Giang đại sư vừa khảo sát cửa hàng xong, Vương Thất Nguyệt liền từ chức, điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Chuyện này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Cho nên bây giờ vẫn phải kinh doanh bình thường.
"Không sao đâu Nguyệt tỷ, chị cứ chuyên tâm làm món ăn, mọi việc em đều lo liệu hết, cần nguyên liệu gì em đều biết, bây giờ em đi mua sắm, những người còn lại thì chuẩn bị món, chị vất vả một chút làm đồ ăn, tụi em không biết gì cũng không giúp được gì."
Lý Đại Hải sắp xếp công việc cho mọi người đâu vào đấy, mọi người cũng cảm thấy an tâm, biết mình nên làm gì.
Toàn bộ bếp sau lập tức trở nên bận rộn, giống như một cỗ máy rỉ sét bỗng dưng hoạt động trở lại.
Trong văn phòng, lão bản chờ mãi không thấy nhân viên mang hoa quế gạo nếp ngó sen lên.
Lúc rảnh rỗi, hắn xem lại chương trình trực tiếp ở Giang Châu.
Bây giờ hắn rất thèm món ăn mà Giang Châu đã cải tiến.
Chờ mãi không thấy nhân viên mang lên, lại thèm quá nên hắn tự đứng dậy đi về phía bếp sau.
Sau đó đi đến cửa thấy mọi người đều đang bận rộn hăng say, mà hắn đứng ở cửa cũng không ai để ý, chỉ đành giả bộ ho khan hai tiếng rồi tự đi vào.
"Kia, ta có chút đói bụng, có gì ăn không?"
Lão bản đi vào, nhìn đông nhìn tây, thấy không ai để ý đến mình, trong lòng hơi khó chịu vì mọi người xem nhẹ hắn, nhưng cũng biết buổi tối khách rất đông, ai cũng đang gấp rút chuẩn bị.
Hắn đành im lặng.
"Lão bản, món ăn vẫn còn thiếu lửa, dưa chuột đang ngâm gia vị, vẫn chưa đủ, t·h·ị·t bò kho với hoa quế gạo nếp ngó sen cũng chưa đủ độ chín, còn phải đợi thêm một hai tiếng nữa."
Vương Thất Nguyệt hiện tại với tư cách bếp trưởng được lão bản chỉ định, lúc này chỉ có cô mở miệng báo cáo tình hình cho lão bản.
Xem trực tiếp hồi lâu, giờ vào bếp, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, bụng lão bản sớm đã đói, nghe nói món ăn chưa xong cũng hết cách.
Bảo hắn ăn món khác hắn không muốn, trong đầu bây giờ toàn là mấy món Giang Châu đã cải tiến, nhìn là thèm ăn.
"Vậy các ngươi cứ làm đi, ta đợi ở đây."
Lời này của lão bản vừa thốt ra, những người đang bận rộn trong bếp liền khựng lại.
Có lão bản đứng nhìn làm việc với không có lão bản đứng nhìn, khác nhau rất nhiều.
Mọi người trong lòng đều không khỏi than thở.
Bọn họ cũng lơ đãng làm qua chuyện mà, lão bản làm quá rồi!
Vương Thất Nguyệt lẳng lặng cúi đầu làm việc của mình.
Đám đồng nghiệp giúp cô lột hết trứng muối, cả đậu phụ cũng được sơ chế xong cho vào mâm.
Bây giờ việc cô làm là điều chế nước trộn trứng muối đậu phụ.
Trứng muối đậu phụ là món ăn rất phổ biến, từ nhà hàng lớn đến quán ăn nhỏ, bữa cơm thường ngày đều có món trộn này.
Có người thích ăn, có người lại ghét, xem nó là món kinh dị.
Vương Thất Nguyệt thì rất thích ăn món này, trước đây cô thấy mình làm trứng muối đậu phụ rất ngon, cay tê, rất đậm đà.
Món trộn này cũng là món tủ của cô.
Không ngờ được, ăn món trứng muối đậu phụ do sư phụ cải tiến, cô xấu hổ đến đỏ cả mặt, may mà cô chưa khoe khoang món tủ của mình trước mặt sư phụ.
Cô thì có gì là món tủ chứ!
Cô không có!
Những quả trứng muối trong veo ánh lên màu xanh đen cùng vân băng cầm trên tay, có mùi hơi thum thủm, cảm giác mát lạnh, cái lạnh này không phải do tủ lạnh mà là do chính bản thân trứng mang theo.
Vương Thất Nguyệt cẩn thận cắt tất cả trứng muối thành hạt lựu, để vào thau lớn, rồi cắt đậu phụ tương tự thành hạt lựu, trộn hai thứ với nhau, trắng đen tương phản, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo, phần còn lại là nêm gia vị.
Cô lặng lẽ nhớ lại công thức gia vị sư phụ đã nói, bắt đầu điều chế dựa trên số lượng món ăn.
. . ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận