Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 129: Ăn cơm sự tình, sao có thể gọi đùa nghịch thủ đoạn (length: 7831)

Nếu không phải bạn bè bên cạnh nhắc nhở bọn họ, nếu cứ tiếp tục chạy nữa, sẽ bỏ lỡ lượt nhân viên phục vụ phát xiên nướng tiếp theo, thì có lẽ bọn họ còn đuổi theo thêm hai dặm nữa.
Đã đến mức này, lẽ nào còn muốn trái lương tâm mà nói xiên nướng không ngon sao?
"Ực!" Tiếng nuốt nước miếng rõ ràng từ phía mấy người bạn vang lên, ai nấy cũng bắt đầu thèm thuồng nhìn những xiên nướng bên trong quán, nhưng lại ngại ngùng không dám nói với Đàm đại mụ, đành phải nhẫn nại mà nhai nuốt thịt nướng vô vị trong tay.
Đàm đại mụ cũng chẳng còn tâm trí nào mà ăn thịt nữa, vì chính nàng cũng thèm thuồng.
Thật sự tò mò quá, Đàm đại mụ tiến đến chỗ hai người đàn ông đang thở hồng hộc, chỉ vào xiên thịt nướng còn thừa trong tay một người đàn ông, mặt dày mày dạn nói: "Cậu em, ta quá tò mò xem xiên nướng quán này vốn dĩ có vị gì rồi, cái này cho ta nếm một miếng được không? Chỉ một miếng thôi?"
"À, cái này ta ăn rồi."
"Xin cậu đấy, ta chỉ muốn làm rõ tình hình, hai ngày trước ăn xiên nướng ở đây, đều làm ta buồn nôn cả."
Người đàn ông không biết nhớ đến điều gì, cười ha ha vài tiếng, sau đó lấy đũa, gỡ từ xiên thịt nướng khác chưa gặm qua một miếng đưa cho Đàm đại mụ.
"Xem như chúng ta có mối hữu nghị cùng nhau ăn xiên nướng buồn nôn, chia cho bà một miếng, nhưng chỉ được một miếng thôi đấy."
"Cảm ơn cậu em."
Đàm đại mụ nhận lấy xiên nướng, nhẹ nhàng hít một hơi, khoảng cách gần như vậy, mùi thơm còn nồng đậm hơn lúc nãy ngửi thấy, vừa ăn một cái, mắt nàng lập tức sáng lên.
Đây là cái gì mà ngon tuyệt thế này, chao ôi, cay, tươi, đậm đà, thơm, đủ loại hương vị hoàn mỹ hòa quyện lại với nhau, vị giác khi thưởng thức được hương vị đó, trực tiếp hưng phấn cả lên, đầu lưỡi tê rần.
Than nướng hun khói đặc biệt, lại làm xiên nướng thêm một điểm, lớp vỏ ngoài cháy sém tê cay, hòa quyện với phần bên trong mềm mọng, ăn mà nàng đơn giản không thể tin được, đây lại là đồ một người nướng ra.
"Sao có thể được, ba ngày trước ta mới đến đây, lẽ nào chủ quán này trong vòng ba ngày lại biến từ một kẻ vụng về thành đầu bếp siêu đẳng rồi, chuyện đó căn bản không thể."
"Cũng gần như vậy thôi, tuy không phải đầu bếp siêu đẳng, nhưng là đồ đệ của đầu bếp siêu đẳng, lại đúng là chỉ trong vòng một ngày, tu luyện thành đầu bếp nướng."
Thôi được rồi, người ở độ tuổi đại mụ thì cũng không mấy khi quan tâm đến internet.
Người đàn ông rất nhiệt tình giúp bà phổ cập kiến thức.
"Đại mụ, nếu bà siêng lướt video, để ý đến mấy món ngon một chút, thì đã không không biết rồi, ở Giang Đông thành phố chúng ta có một người được gọi là Giang Châu trù thần, Giang đại sư đó lợi hại lắm, chỉ cần chỉ điểm một chút cho đồ đệ của ông, dù đồ đệ vụng về cỡ nào, cũng đều có thể trong vòng một ngày, mà thành đầu bếp xuất chúng."
Trong vòng một ngày mà thành đầu bếp giỏi, có khoa trương như vậy sao?
Đàm đại mụ tại chỗ mở điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm Giang đại sư này, vừa tìm đã giật mình, đủ loại video cứ liên tục hiện ra, toàn bộ đều liên quan đến video Giang đại sư chỉ điểm đồ đệ, còn có cảnh các thực khách giành giật đồ ăn tại quán của đồ đệ Giang đại sư.
Đàm đại mụ bị chấn động tại chỗ, trầm mặc vài giây sau, bỗng nhiên quay người, lao đến quán nướng đang phát đồ ăn, nhanh chóng trả tiền đóng gói đồ ăn, dắt đám bạn bè đi đến quán nướng tùy duyên.
"Nhân viên phục vụ, cho chúng tôi chút đồ nướng, chúng tôi trả tiền, có đồ ngon nhất không cho chúng tôi trước?"
"Xin lỗi, hôm nay không lấy tiền, chỉ phát miễn phí thôi ạ."
"Hả... Vậy chúng tôi muốn ăn thì chỉ cần ở đây chờ thôi sao?" Đàm đại mụ thấy có chút ngại ngùng.
"Đúng vậy, khách hàng chỉ cần ở đây chờ là được, khi xiên nướng xong tôi sẽ dựa theo số người mà phát công bằng."
Đám bạn bè của Đàm đại mụ đã sớm thèm thuồng từ khi nghe bà nói về vị xiên nướng, dù bụng đã đói, cũng muốn nhẫn nại ở trong quán mà chờ đợi.
Trần Mộc càng nướng càng thuần thục, lúc này xiên nướng ra cũng nhanh, không để Đàm đại mụ bọn họ phải đợi bao lâu, một mâm lớn xiên nướng đã được mang lên.
Nhân viên phục vụ nói sẽ phát đồ, nhưng người thật sự quá đông, phát làm sao cho kịp, mọi người cùng nhau xông lên, bao vây nhân viên phục vụ vô cùng chật chội.
Cũng chỉ là vừa nhìn người liền phát hai ba xiên, sau đó không đủ thì lại phát ít hơn một chút, phát qua phát lại, những người đứng sau không chen được thì không có phần.
Đàm đại mụ cùng đám người lớn trẻ bé, căn bản không phải đối thủ của đám đàn ông kia, chen chúc nhiều lần, mắt thấy cũng sắp chạm được quầy nướng, nhưng vẫn bị gạt ra ngoài, liên tục chen lấn mấy lần cũng không ăn được miếng nào, khiến Đàm đại mụ cuống cả chân.
Mắt thấy một mâm thịt nướng nữa sắp chín, đám người đen nghịt đã phá hỏng cả lối vào đại sảnh, cậu con trai 14 tuổi của Đàm đại mụ nghĩ ra một cách, thừa dịp hỗn loạn mà chen vào bếp, lấy một cái đĩa inox quay trở lại.
Giật lấy xiên nướng từ tay mẹ mình, mở hộp đóng gói đổ lên mặt bàn, bản thân cầm một xiên giả bộ ăn, vừa hô lớn: "Ở đây cũng có xiên nướng, mọi người mau đến nhận, xiên nướng thơm ngào ngạt đây này."
"Cái gì, chỗ này cũng có sao, nhanh nhanh nhanh."
"Để ta cho một cú hồi mã thương."
"Không ai phát thì ta không khách sáo nữa, lấy thêm chút vậy."
"Lấy chỗ này trước, rồi qua bên kia lấy thêm chút, ta liền đi, ăn mười mấy xiên rồi, ngại quá."
Một đám người ầm ầm kéo đến hướng cửa ra vào, đám đông chen chúc lập tức giảm đi, Đàm đại mụ cùng một đám người mắt nhanh tay lẹ, nhân cơ hội chen đến được chỗ lối vào đại sảnh, nhân viên phục vụ cũng vừa hay bưng xiên nướng đến.
Gia đình Đàm đại mụ tám người lớn bé, mỗi người lấy được ba xiên, hài lòng thỏa dạ gọi cậu con trai đến bờ kè cùng nhau nhấm nháp.
Còn các thực khách trong tiệm, sau khi ăn xiên nướng mà cậu con trai bày ra ở quầy, lúc này mới kịp phản ứng.
"Kỳ lạ, mùi vị này sao lại không đúng, căn bản không phải đồ nướng của ông Trần."
"Đúng vậy, đồ nướng của ông Trần, chỉ có một là dở tệ, hai là cực ngon, chứ không có kiểu lưng chừng này."
"Đây là mùi vị của quán nướng cạnh bên mà ta hay đến, sao lại xuất hiện ở đây?"
Trong quán nướng đông người như vậy, đương nhiên có người thấy được hành động của cậu con trai Đàm đại mụ, thấy đám người bị lừa, liền nhếch mép cười lớn.
"Là thằng nhóc đó lấy ra bày ở khay kìa, đó là của cái quán bên cạnh, mọi người nhìn xem, hộp đựng còn ở trên bàn kìa, hắc hắc, may mà ta ăn hết mâm này, không thì ta cũng không có phần."
Các thực khách phát hiện mình bị lừa, từng người lập tức tái mặt.
Con nhà ai mà âm hiểm thế, vì giành xiên nướng mà lại mua xiên nướng ở chỗ khác để đánh lạc hướng mọi người, thật là ý kiến hay, sao bọn họ không nghĩ ra nhỉ?
Trong nhất thời, một đám người lớn vừa tức giận, vừa hậm hực, sớm biết cách này hay như vậy, bọn họ cũng đã thử một lần, đã không khổ sở tranh giành đến vậy rồi.
Quả nhiên, đầu óc người trẻ tuổi vẫn dễ dùng hơn một chút sao?
Bọn họ bất giác nhìn ra ngoài cửa, lo lắng xem có nên mua thêm ít thịt nướng chỗ khác về để làm một vố nữa không.
Trong đại sảnh truyền đến từng tiếng rên la, tiếng chửi bới, còn ngoài cửa, cậu bé nấp sau lưng người lớn, thâm tàng bất lộ, Đàm đại mụ bọn họ đã hoàn toàn chìm đắm trong quá trình thưởng thức mỹ thực.
Xiên nướng ngon tuyệt như vậy, dường như mang đến rung động tâm hồn, ăn xong, nuốt xuống bụng, cả dạ dày cũng phải hưng phấn.
Ngay cả mẹ của cậu bé, vốn đang không mấy hài lòng với cách làm của con, lúc này sau khi ăn được xiên nướng rồi, cũng không còn một chút trách móc.
Chẳng qua chỉ là dùng một chút thủ đoạn để cướp được xiên nướng miễn phí của người ta, chứ có gì, trong việc thưởng thức mỹ thực, sao có thể gọi là đùa giỡn thủ đoạn được?
Phải gọi là cống hiến cả cuộc đời vì mỹ thực, đến cả mắt cũng dài ra mà trở nên đẹp đẽ hơn thế này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận