Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 20: Chẳng lẽ lại ngươi là thiên tài? (length: 8061)

Chiếc xe Alphard dừng trước cửa nhà hàng món ăn riêng tư Giang Châu.
“Vậy hẹn ba ngày sau gặp lại.”
Giang Châu xuống xe, ôn hòa gật đầu nhẹ với Lâm Hạ và những người khác, sau đó lấy chìa khóa mở cửa gỗ, bước vào trong.
Trong xe, Lâm Hạ đóng cửa, nụ cười tươi rói vẫn không nỡ tắt.
“Lâm đạo, chương trình thành công tốt quá, tối nay mở tiệc ăn mừng không?”
Người phụ trách lên kế hoạch vừa có cơ hội là muốn tổ chức tụ tập ăn nhậu ngay.
Mọi người đều quen nhau, nghe xong liền hiểu ý hắn.
Chương trình này, ngay từ lúc chuẩn bị mọi người đã biết có khả năng rất hot.
Nhưng khi mọi chuyện trở thành sự thật, vẫn vô cùng vui sướng.
Lúc đầu dựa theo phương thức mời Giang đại sư lên chương trình với cát-xê, bọn họ ước chừng kiếm lời được nhiều hơn.
Nhưng giờ đổi thành phương thức hợp tác, chương trình kiếm được tiền, mọi người cùng chia.
Thì có chút tiếc nuối.
Nhưng nghĩ lại mọi người cũng thông cảm được.
Chương trình hot không liên quan gì đến bọn họ cả, là do Giang đại sư có sức hút riêng, còn có những tin tức gây mâu thuẫn về hắn, cùng với một tay trù nghệ khiến người ta kinh hãi thán phục, thật sự là quá đỉnh!
Nghĩ đến món ăn mà họ đã nếm hôm nay do Giang Châu làm, mới nếm một chút thôi mà giờ vẫn còn thèm nhỏ dãi.
Tiếc là chỉ được nếm chút hương vị, không đủ để thỏa mãn cơn thèm.
Thật sự muốn buông miệng ra ăn một bữa no nê quá!
"Không biết chờ đến khi quan hệ giữa chúng ta với Giang đại sư tốt hơn, hoặc là chương trình kết thúc, có thể được ăn một bữa do Giang đại sư đích thân làm không."
Lời người dẫn chương trình như nói ra tiếng lòng của mọi người.
Chỉ có chính miệng nếm qua tay nghề của Giang Châu, mới có thể hiểu câu nói này có ý nghĩa gì.
Bọn họ vừa về đến công ty, các đồng nghiệp không đi xem trực tiếp ở hiện trường đã nhao nhao chạy đến.
“Lâm đạo, mọi người về rồi!”
“Tôi xem livestream thấy, đồ ăn Giang Châu làm có ngon thật không hay chỉ là giả vờ thôi, sao mấy người toàn phản bội thế!”
"Livestream đặc sắc thật, nói thật, ngành livestream hot như bây giờ, mà vẫn chưa có buổi livestream nào đặc sắc như vậy, lần này livestream đúng là bùng nổ!”
“Đúng vậy, top tìm kiếm đều bị chúng ta ôm hết rồi.”
“Coi như làm ơn, mọi người mau nói đi!”
Lâm Hạ cùng những người khác bị vây giữa đám đông, nghe mọi người thúc giục, nhìn những người này ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không để cho người khác nói chen vào, chỉ muốn đảo mắt lên trời.
“Dừng dừng dừng!”
“Ít nhất từng người hỏi một câu thôi chứ, cho ta có không gian trả lời được không?”
Lâm Hạ với tư cách đạo diễn, trong đám đồng nghiệp vẫn có uy tín.
Hắn vừa mở miệng mọi người liền im lặng lại nghe hắn nói chuyện.
Sau đó Lâm Hạ ho khan hai tiếng, "Thì là, mấy người hỏi bọn họ đi, tôi còn có việc."
Bị làm ồn đau đầu, Lâm Hạ trực tiếp chuồn.
Sau đó không trốn được các nhân viên công tác còn lại chỉ có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đồng nghiệp, từng người trả lời.
“Tay nghề của Giang đại sư là thật, mấy cái trên m·ạ·n·g toàn là tin bẩn thôi, tại hiện trường chúng tôi đã ăn sườn xào chua ngọt rồi, hương vị đó, đời này tôi chưa từng được ăn đồ ăn nào ngon như vậy, ngon tuyệt vời!”
“Thật không ngờ, tôi xem những tin kia đều do người trong giới tung ra, chúng tôi điều tra đều là thật mà, sao lại thành giả được!”
"Tôi đi, khó tin vậy!"
“Chúng ta cứ tưởng lần này livestream sẽ dìm chết Giang Châu, ai ngờ lại thành livestream tẩy trắng.”
“Vậy trên m·ạ·n·g nói Giang Châu làm giả, mua chuộc ban giám khảo, chèn ép đối thủ, vu khống thí sinh cũng là giả à?”
"Cái này thì không biết, dù sao thì tay nghề của Giang đại sư là thật, tôi dám nói trù nghệ này cả nước không có mấy người có thể sánh bằng, trách sao lại được tung hô thành trù thần.”
“Thật muốn được nếm thử món ăn do Giang đại sư làm quá!”
Trong đám người lặng lẽ nghe mọi người tán gẫu, cô trợ lý nhỏ nghe vậy thì vô cùng nghi hoặc.
“Chúng ta đều biết quá trình của Giang lão sư, muốn ăn món Giang lão sư làm còn không dễ, chờ đến khi livestream thì ngụy trang thành thực khách bình thường đến quán cơm chọn món không phải được sao? Có ai cấm chúng ta không được đến ăn cơm lúc nghỉ ngơi đâu?”
Lời của cô trợ lý nhỏ trong một đám người kêu ca oán thán nghe rất rõ ràng.
Rõ đến mức, vừa dứt lời, đám người ồn ào xung quanh bỗng im bặt.
Sau đó ánh mắt đều hướng về phía cô.
Ngay cả cô trợ lý nhỏ vốn nghĩ rằng lời mình nói không có vấn đề gì, cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Chủ yếu là khung cảnh ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh lại, từng người đều nhìn cô, cứ như có gì đó là lạ.
Thấy cô nói không có vấn đề gì mọi người đều sáng mắt lên.
"Chẳng lẽ lại, cô là thiên tài?"
Ngọa Tào, một đám người, nói nhảm nửa ngày, trong đầu chỉ biết ăn, không ngờ còn có thể như vậy.
“Tôm nhỏ, cô đỉnh đấy, sao tôi không nghĩ ra, đợi đến lúc livestream, tôi sẽ đến sớm bên ngoài địa điểm ngồi chờ, Giang đại sư vừa làm đồ ăn là tôi liền đến chọn món ngay!”
"Đúng thế, không được đi trực tiếp chúng ta cứ theo nhau ra ngoài xem, dù sao cũng còn nhiều cách!"
"Vậy quyết định như thế nhé, hắc hắc, tôi thèm đồ ăn Giang đại sư nấu quá rồi."
“Lâm đạo nói tối nay liên hoan đấy, mọi người chuẩn bị một chút, giải quyết xong việc trong tay rồi đến lúc đó không say không về!”
"..."
Lý Hà Mễ nhìn các đồng nghiệp đang náo nhiệt trở lại, lại khôi phục trạng thái người trong suốt.
Nhưng tâm trạng vẫn rất vui vẻ.
Chứng tỏ mọi người đều cảm thấy biện pháp này ổn.
Vậy ba ngày sau có thể đi thử xem sao.
Trong ánh mắt Lý Hà Mễ hiện lên một tia khát khao, nhìn vào những bức ảnh chụp các món ăn do Giang Châu làm trong tay, thèm thuồng nuốt một ngụm nước bọt.
Chưa từng có món ăn nào mà chỉ nhìn qua màn hình thôi cũng có thể khiến cô thèm ăn như vậy.
Trước kia cô cứ không hiểu, thức đêm thả "độc" là cảm giác gì.
Giờ thì coi như đã được trải nghiệm rồi.
Chỉ cách một màn hình mà đã có thể khiến cô thèm muốn đến điên cuồng, hận không thể lập tức chạy tới ăn.
...
Giang Châu trở lại trong tiệm.
Trần Tử Hàng đã sớm chờ ở đó, thấy Giang Châu liền mặt mày đầy oán hờn.
Đối với tiểu đồ đệ này trong sư môn, Giang Châu vẫn rất kiên nhẫn.
Cười quan tâm hỏi: "Sao thế?"
“Sư phụ đi ăn món sư huynh làm, không mang theo con đi qua…học tập!” Trần Tử Hàng ban đầu muốn nói là không mang theo cậu ta đi ăn thử, nhưng đến khóe miệng lại vô thức đổi từ.
Cậu cảm thấy sư phụ có vẻ muốn nghe thấy hai chữ học tập hơn!
"Buổi sáng thấy con ngủ không ngon, ở lại tiệm nghỉ ngơi còn không tốt hơn sao?"
"Không, con thích học hỏi, nhất là được tận mắt nhìn sư phụ làm món ăn, không thể bỏ lỡ cơ hội này!"
Trần Tử Hàng nói một cách nghiêm túc.
Giang Châu ngược lại tỏ ra như đang suy tư.
Nghĩ đến nguyên thân nhận đồ đệ rồi, đến giờ cũng không dạy cho người ta được gì, chỉ toàn để người ta thái rau rèn luyện kiến thức cơ bản mỗi ngày.
Bây giờ muốn đi theo học tập, cũng là bình thường thôi.
Thế là Giang Châu không hề nghi ngờ lời của Trần Tử Hàng.
Ngược lại rất vui vẻ vỗ vỗ vai cậu.
"Vậy thì đi, ba ngày sau, đến chỗ sư huynh thứ 19 của con, con cứ cùng đi với ta.”
Trần Tử Hàng thấy mục đích đạt được, cười đến là vui vẻ.
Vội vàng vịn tay sư phụ, ân cần nghênh đón vào nhà.
Giang Châu trở về phòng nghỉ, cuối cùng cũng có được khoảng thời gian nghỉ ngơi một mình.
Lần đầu ở trước ống kính lâu như vậy, từng hành động cử chỉ đều không được tự nhiên vô cùng.
Vừa nghĩ đến bị khán giả vây xem, liền không nhịn được thẳng lưng lên, lúc nấu ăn cũng không nhịn được khoe kỹ thuật, vô cùng hoa lệ.
Hơn nửa ngày giày vò xuống, hắn đã thật mệt mỏi.
Nghĩ đến buổi sáng trong lúc livestream nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, Giang Châu vội vàng mở giao diện hệ thống....
Bạn cần đăng nhập để bình luận