Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 218: Ban thưởng hỏa nhãn kim tinh (length: 7834)

Chỉ có cậu thợ Đào trẻ nhất cười nịnh nọt hết cỡ:
"Ông chủ, bình thường lúc tôi làm điểm tâm, ông cũng hay khen tôi có t·h·iê·n phú, ông xem tôi có đủ tư cách làm đồ đệ của Giang đại sư không?"
Ân?
Triệu Hiểu Phong liếc nhìn thợ Đào, trạc tuổi mình, tay nghề cũng rất tốt, những món điểm tâm độ khó cao nhất trong tiệm, không dùng được dụng cụ để làm mà chỉ có thể dùng tay làm, phần lớn đều do thợ Đào đảm nhận, có thể thấy là cũng có chút t·h·iê·n phú.
"Cậu đừng có mơ, từ khi sư phụ tôi đến kiểm tra cửa hàng, danh tiếng tăng lên rất nhiều, hễ ai sành ăn thì đều biết tên tuổi của ông ấy, người muốn bái sư nhiều vô kể, chắc xếp hàng từ Giang đại sư đến tận Paris mất, mà cũng chưa thấy ông ấy nhận ai làm đồ đệ, tôi thấy chắc chắn sư phụ không có ý định nhận đệ tử đâu."
Triệu Hiểu Phong tuy chưa từng hỏi Giang Châu, nhưng anh phân tích có lý có tình, thợ Đào nghe xong cũng có chút thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nhìn Triệu Hiểu Phong.
Không được làm đồ đệ Giang đại sư thì chẳng lẽ không thể làm đồ tôn của ông ấy sao?
Thợ Đào lập tức q·u·ỳ xuống đất, dập đầu ba lần chín lạy, nhanh đến nỗi ai cũng trợn mắt há hốc.
"Cậu làm gì vậy?"
"Sư phụ, xin hãy thu nhận con làm đồ đệ!"
Thợ Đào hô hào một tràng, mấy thợ làm điểm tâm khác như cũng hiểu ra, bỗng chốc đều q·u·ỳ xuống đất, bái lạy làm lễ nhận sư.
"Sư phụ, xin người hãy thu nhận cả chúng con làm đồ đệ!"
Ngọa Tào!
Triệu Hiểu Phong giật mình, trực tiếp nhảy dựng lên tại chỗ.
Đầu năm nay đâu ai lại quỳ như vậy, nhất là khi nhóm thợ làm điểm tâm này, người trẻ nhất thì bằng tuổi anh, người lớn nhất cũng gần 60 rồi, để họ quỳ thì anh giảm thọ mất!
"Các người ác thật, còn bắt tôi quỳ, các người tưởng tôi giảm thọ thì các người sẽ xưng bá giới điểm tâm sao? Không có đâu, sư phụ tôi sẽ báo t·h·ù cho tôi!"
Nhóm thợ cả làm điểm tâm thấy Triệu Hiểu Phong có vẻ mâu thuẫn, bèn tranh thủ đứng dậy:
"Sư phụ, xin người thu nhận chúng con làm đồ đệ đi ạ, năm xưa Giang đại sư đã khảo nghiệm các người như thế nào thì bây giờ người cũng hãy khảo nghiệm chúng con như thế, chúng con đảm bảo dù người có khảo nghiệm thế nào, chúng con cũng sẽ cố gắng hết sức hoàn thành."
Sư phụ đã khảo nghiệm thế nào nhỉ?
Triệu Hiểu Phong cố gắng nhớ lại.
Hình như là bằng năng lực tiền bạc thì phải.
Có rất nhiều người muốn bái sư, cuối cùng thì anh ta đóng học phí nhiều nhất nên mới được chọn.
"Thôi được, các người muốn bái ta làm sư phụ thì đợi một chút, xem biểu hiện gần đây của các người đã, ai biểu hiện tốt nhất thì ta sẽ cân nhắc thu làm đồ đệ."
...
Thành phố Giang Đông, Giang Châu từ sân bay đi ra, được tổ tiết mục đưa đến Giang Yến thì đã hơn mười giờ.
Dù sao cũng phải đến nhà An thị, đường đi xa, cứ đi đi về về thêm một bữa cơm nữa thì mất cả ngày.
Sau khi xuống xe, Giang Châu vặn vẹo chân tay, ngồi quá lâu cảm thấy toàn thân c·ứ·n·g đờ cả lại.
Lâm đạo mới cáo từ Giang Châu xong thì điện thoại vang lên, anh nh·ậ·n máy, sau khi nghe nội dung cuộc gọi thì sắc mặt bỗng trở nên quái lạ.
Đệ tử của Giang đại sư có tâm ý tương thông như vậy sao?
Sau khi cúp điện thoại, anh ta đi đến sau xe, mở cốp sau, mở cái hộp đựng đồ trang trí hình trái tim to nhất, quả nhiên bên trong không phải là điểm tâm mà Triệu Hiểu Phong đã hứa cho bọn họ, mà là mấy hộp quà đóng gói tinh xảo.
Những hộp dẹt là quà cho mọi người, mở ra xem thì là thẻ mua sắm trị giá 2000 tệ, tổ tiết mục bao nhiêu người thì có bấy nhiêu tấm.
Anh ta lại lấy một hộp nhỏ đưa cho Trần t·ử Hàng, lại định lấy cái hộp trang trí hoa lệ, đẹp mắt nhất, cái hộp này rất nặng, nhìn qua chỉ là một hộp nhỏ thôi mà không ngờ lại nặng đến thế.
"Giang đại sư, đây là quà đệ tử Triệu lão bản tặng cho ông."
"Cái gì, Triệu Hiểu Phong tặng quà cho ta?" Giang Châu hơi ngớ người.
"Vâng, Triệu lão bản nói, đưa cho ông ngay tại chỗ thì không có ý nghĩa, cố ý chuẩn bị bất ngờ cho ông, còn nói chắc chắn ông sẽ t·h·í·c·h."
Cảnh này thật quen thuộc.
Phải nói Triệu Hiểu Phong với Lục Dung quả là đối thủ không đội trời chung, ngay cả cách làm cũng giống nhau.
Lục Dung thì thường xuyên tặng quà bị từ chối, nên dứt khoát lén nhờ người trong tổ chương trình mang đến, còn Triệu Hiểu Phong thì muốn tổ chương trình tạo bất ngờ.
Trần t·ử Hàng nhìn Giang Châu cầm hộp quà trên tay, lần đầu tiên sinh ra cảm giác đố kị các sư huynh.
Nghĩ xem anh, với tư cách là đồ đệ duy nhất bên cạnh sư phụ, gần lầu hưởng trăng trước, muốn gì cũng dễ, mà rốt cuộc đến cả tặng quà cũng không đưa nổi.
Còn các sư huynh thì sao, ai cũng trổ tài múa kiếm, cuối cùng, còn có hai người thành công đưa được quà đến tay sư phụ.
Thật đúng là so người với người chỉ thêm bực mình.
Sao anh lại ngu ngốc thế này, không nghĩ ra cách tặng quà cho sư phụ.
Giang Châu lái xe về nhà, đặt hộp quà lên bàn rồi mở ra, vừa mở ra, trước mắt đã thấy cả một mảng sáng lấp lánh, màu vàng rực rỡ dưới ánh đèn pha lê càng thêm chói mắt.
Nhìn kỹ thì Giang Châu lập tức trợn tròn mắt, bên trong đầy ắp cá chiên bé, giống y như rương cá chiên bé mà Lục Dung đã đưa đến lần đầu bị anh bỏ đi.
Anh đổ cá chiên bé ra đếm, số lượng thậm chí cũng y như lần Lục Dung đưa.
Giang Châu: ...
Giang Châu cạn lời.
Anh không ngạc nhiên về chuyện Triệu Hiểu Phong đưa nhiều cá chiên bé như vậy, mà ngạc nhiên là sao Triệu Hiểu Phong lại có tâm ý tương đồng với Lục Dung đến thế.
Hai người chẳng những chọn cách tặng quà giống nhau mà đến cả đồ vật tặng cũng chẳng khác gì.
Đây là cái gọi là hiểu rõ bạn nhất chính là đối thủ của bạn sao?
Anh có dự cảm, nếu mình trả rương cá chiên bé này lại thì Triệu Hiểu Phong cũng sẽ kiên trì như Lục Dung mà tiếp tục gửi những loại quà thần kỳ khác.
Để phòng tránh chuyện đó xảy ra, Giang Châu quyết định cứ thu quà vậy.
Khóe miệng anh giật giật, sau một lúc, cất vàng thỏi trở lại trong hộp, đi lên lầu hai, cất quà cùng với con búp bê Nga Matryoshka mà Lục Dung đã từng đưa vào một cái tủ, khóa lại cẩn thận.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, Giang Châu mới rảnh rỗi mở hệ thống, xem chỉ số danh tiếng.
Lần trước sau khi thăng cấp thì lần này chỉ số danh tiếng của anh không hề tăng lên, bình thường thôi.
Giang Châu mở giao diện chỉ số danh tiếng của đồ đệ.
Dạo gần đây chỉ số danh tiếng tăng quá nhanh, nhận được nhiều quà thưởng khi thăng cấp, chỉ số danh tiếng của các đồ đệ cũng bắt đầu chậm lại, tại vì càng về sau thì chỉ số danh tiếng cần phải càng cao.
Giang Châu xem lần lượt giao diện các đồ đệ xong thì bất ngờ p·h·át hiện, người thăng cấp lại là Nhiếp Nhất Phi, người đã được anh kiểm tra cửa hàng lần trước.
Không tệ, mới kiểm tra cửa hàng chưa được hai ngày mà Nhiếp Nhất Phi đã thăng một cấp, xem ra là có món đặc sản nào đó bán chạy ở cửa hàng.
Giang Châu không khỏi cảm khái, may mà mình có nhiều đồ đệ, nếu không cứ xong việc ghi hình chương trình thì mình đã trắng tay rồi, không được gì hết, sau đó nhanh chóng bấm nhận phần thưởng.
Một viên đan dược xuất hiện trong tay, Giang Châu nhìn thông tin phần thưởng: "Cái gì, Hỏa Nhãn Kim Tinh? Không lẽ nào lại là cái Hỏa Nhãn Kim Tinh mà ta nghĩ tới chứ?"
Trong đầu Giang Châu hiện lên cảnh Đại Thánh sau khi có được Hỏa Nhãn Kim Tinh thì có rất nhiều năng lực, anh lại suy nghĩ lung tung, rồi nghĩ đến thế giới này không có yêu quái thì Hỏa Nhãn Kim Tinh sẽ có thể nhìn thấu được gì, lúc này mới đi xem phần thuyết minh về phần thưởng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận