Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!
Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 40: Trên đời này còn có so với hắn còn không biết xấu hổ người? (length: 15686)
Đám quân đen trong phòng livestream của Hạ Uyên bị mưa đạn công kích dồn dập, có chút mất kiểm soát.
Trong tưởng tượng của họ, với thanh thế lớn như vậy, người nổi tiếng bình thường chẳng phải sẽ hoảng sợ, lập tức thanh minh, không dám chọc vào họ sao?
Sao Giang Châu rõ ràng đang bị bủa vây bởi tin đồn tiêu cực mà vẫn nghênh ngang như vậy?
Với tư cách là dân mạng ác ý, bọn họ khi nào lại bị người ta phớt lờ như một lũ hề thế này?
Trong lúc nhất thời, mưa đạn mắng chửi càng thêm dữ dội!
Bên trong xe Alphard, các thành viên tổ sản xuất mỗi người một chiếc điện thoại, đều đang xem bình luận trên mạng xem có ảnh hưởng gì không.
Lâm Hạ có chút lo lắng.
Tổ sản xuất của họ hiện giờ và Giang Châu là chung một thuyền rồi.
Không thể đứng nhìn đám người ác ý trên mạng kia, chưa từng được nếm qua tài nghệ của Giang Châu mà đã vội vàng suy đoán ác ý, còn tung tin không đúng sự thật, quấy rối buổi livestream của tổ sản xuất!
Thật sự là quá đáng!
Thời gian livestream lần này ngắn ngủi, hậu kỳ biên tập còn không biết có thể cắt ra được bao nhiêu phút nữa.
"Giang đại sư, không quản mấy người đang làm loạn kia sao?"
Theo ý Lâm Hạ, nhiệt độ của chương trình hiện tại đang ngày càng tăng cao, tiền đồ vô cùng tươi sáng.
Tốt nhất là đừng xảy ra tin tức tiêu cực gì, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ người xem, còn cả nhân khí và quà tặng trong buổi livestream.
Giang Châu cười nhạt một tiếng, vẻ mặt khó giấu sự kiêu ngạo, "Món ăn ta làm cũng không phải ai muốn ăn là ăn được!"
Nghe vậy, đám người Lâm Hạ mới tỉnh táo lại.
Giang đại sư chưa bao giờ là một người dễ gần cả.
Nghĩ lại xem, Giang đại sư năm nay mới hơn hai mươi tuổi, mà đã giành được rất nhiều danh hiệu Trù Vương trong các cuộc thi trên toàn quốc.
Là đầu bếp nổi tiếng trong giới, một trù thần được mọi người biết đến.
Người bình thường muốn ăn món ăn do hắn làm căn bản là không được.
Trước kia còn có tin đồn, có đại gia trả giá cao, muốn mời Giang Châu một bàn tiệc, đều không mời được.
Nếu không phải vì mấy đồ đệ của Giang đại sư không học được tinh túy của hắn, tay nghề kém bị chửi lên hot search, thì bọn họ cũng đâu có thể mời được Giang đại sư lộ diện livestream.
Nghĩ lại cái cảnh lúc đó bọn họ bị các tin đồn tiêu cực về Giang đại sư trên mạng lừa gạt, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy kinh sợ!
Hiện tại bọn họ đã là fan trung thành nhất của Giang đại sư rồi!
Không ai được phép chửi Giang đại sư trước mặt họ!
Giang Châu nói xong câu đó, liền thấy sắc mặt đạo diễn thay đổi liên tục, trong lòng hốt hoảng.
Chẳng lẽ lại vừa rồi nói quá ngông cuồng, gây khó chịu cho mọi người sao?
Có điều dựa theo thiết lập nhân vật ban đầu, còn cả hành động trước đây, cùng với trình độ nấu nướng cấp thần hiện tại của hắn.
Chẳng lẽ lại có người nghi ngờ tính chân thực trong kỹ năng nấu ăn của hắn, mà hắn lại phải nấu ăn cho người ta để chứng minh kỹ năng của mình sao?
Nếu thế thì người không biết bao nhiêu mà kể, hắn mệt chết cũng không thể làm hài lòng được hết.
Chi bằng đi giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Sự việc bắt đầu từ khi mấy đồ đệ của hắn mở tiệm, tay nghề không được, sau đó bị khách chê nấu ăn dở lên hot search, từ đó mọi người bắt đầu nghi ngờ kỹ năng nấu ăn của hắn là giả.
Sau đó người sư phụ này liên tục bị tung ra đủ loại tin đồn tiêu cực.
Hiện tại hắn chỉ cần thông qua tổ sản xuất đi thăm mấy quán ăn của đồ đệ, dạy một chút kỹ năng, để họ không đến nỗi bị chửi trên hot search, thì sự việc sẽ giải quyết được hơn một nửa.
"Sao thế? Có gì không đúng à?"
Giang Châu thấy đạo diễn im lặng nửa ngày, nghi hoặc hỏi.
Cái kiểu vừa ra vẻ xong lại im re này thật là khiến người ta sốt ruột!
"Giang đại sư nói đúng!"
Lâm Hạ hồi phục tinh thần, nghe Giang Châu nói vậy, một mặt khẳng định đáp lời!
Giang Châu: ...
Xe đến bên ngoài Giang Yến, Giang Châu dẫn Trần Tử Hàng xuống xe.
Mọi người trong tổ sản xuất quay trở lại nơi nghỉ ngơi.
Không cần phải duy trì vẻ ngầu của một trù thần nữa.
Giang Châu mới lấy điện thoại ra mở livestream của đám người gây rối kia lên xem.
Cả danh tiếng cũng không thèm nhìn đến.
Hắn lại muốn xem sau khi hắn rời đi, bọn họ sẽ làm gì.
Sau đó hắn thấy livestream tối om, không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy một chút âm thanh, nghi hoặc nhìn chằm chằm.
Thoát ra, vào lại lần nữa.
Vẫn thấy một màn hình đen thui, nếu không phải mưa đạn vẫn đang liên tục xuất hiện báo cho hắn đây là livestream của lũ anti thì hắn đã nghĩ đây là livestream màn hình đen rồi.
Mưa đạn trôi rất nhanh, Giang Châu cẩn thận phân biệt một chút, thấy phía trên toàn là chửi mắng hắn, xác định đây là livestream của lũ gây rối.
Nhưng cái màn hình đen này là ý gì đây?
"Hạ ca, anh đưa anh em đi đâu rồi vậy?"
"Tình huống gì thế này, các anh đi ăn cơm, lại nhốt anh em ở trong phòng tối thế này à?"
"Không phải bảo đưa anh em đi xem Giang Châu làm sao tẩy trắng cái vụ làm giả à? Anh đây đưa anh em đi đâu thế?"
"Tối quá à, có cảm giác như đang ngồi tù vậy!"
"Thôi đi, tôi thấy có streamer livestream cam bên cạnh này!"
"Thật à? Trên lầu dẫn tôi theo với."
"Anh em streamer này không thật thà gì hết, bảo là đến đánh vào mặt, kết quả lại nhét chúng ta vào đây, còn mình chạy đi cướp đồ ăn!"
"Tôi đi xem thử xem sao!"
"... "
Bên phòng livestream của blogger ẩm thực cạnh bên hô hào một tiếng, số người trong livestream của anh ta lập tức giảm đi mấy vạn người.
Giang Châu không hiểu ra sao cũng theo dòng người mà vào xem livestream cam bên cạnh.
Chỉ thấy một cô gái cam đang cầm điện thoại đứng xếp hàng chờ thịt cuốn.
Khu vực buffet sang trọng giờ phút này, trải qua sự cải tiến nước lẩu của Giang Châu, đã hoàn toàn biến thành nhà hàng lẩu tự phục vụ.
Dương Nhược Ly đã bảo nhà bếp không cần chuẩn bị đồ ăn gì, cứ rửa sạch sẽ hết tất cả các nguyên liệu rồi đưa ra ngoài.
Giờ thì không còn ai muốn ăn mấy đồ ăn đã chế biến kia nữa.
Chỉ thấy nhân viên phục vụ bưng từ phía sau bếp ra hai nồi lớn thịt bò cuộn và thịt dê cuộn, đám thực khách liếc mắt thấy đã bắt đầu xoa tay ken két, chỉ chờ thịt vừa được đưa lên là nhào tới tranh cướp.
Ăn tự phục vụ thì tất nhiên là phải ăn thịt cho đã chứ.
Mấy đồ rau quả kia quá lời rồi.
Một suất 1088, mà ăn ít đi một miếng cũng thấy đau lòng!
Hạ Uyên đứng giữa đám người, nhìn chằm chằm mấy khay thịt cuốn mới được đưa lên, hai tay xoa vào nhau chờ đợi.
Chờ đến khi thịt cuốn được đặt lên bàn.
Nhân viên phục vụ vô cùng có kinh nghiệm, lập tức rụt tay lại, trượt chân rồi biến mất.
Tốc độ nhanh như dùng kỹ năng lướt.
Vừa thấy thịt cuốn được đưa lên, đội hình vốn còn yên ắng lập tức trở nên hỗn loạn.
Chỉ có hai nồi, lại còn là buffet, không quy định mỗi người được bao nhiêu, không giới hạn số lượng, nên ai nấy đều muốn cướp càng nhiều càng tốt.
Mấy người phía trước cướp hết thì người phía sau chẳng còn cái rắm gì.
Cho nên đồ ăn vừa được mang ra, mọi người vì tranh giành thịt mà trực tiếp từ bỏ cả cái vẻ ngoài tốt đẹp của mình.
"Ấy, đừng nóng vội, đĩa sắp vỡ kìa!"
"Xếp hàng lần lượt nào, chen cái gì?"
"Chen chết người rồi, lùi ra lùi ra!"
Khi bắt đầu cướp thịt, livestream cam cũng không còn ổn định nữa, cô ấy đeo điện thoại lên cổ rồi trực tiếp lao vào tranh cướp.
Sau đó điện thoại lắc lư dữ dội, chao đảo muốn lộn nhào luôn.
Những người xem livestream nhìn cảnh này còn chịu đựng được nữa sao, lúc này ai cũng tức giận bắt đầu chửi bới.
"Trời đất quay cuồng, đầu tôi cũng chóng hết cả lên!"
"A a a a, ta sắp bị ép chết rồi!"
"Streamer có thể livestream đàng hoàng một chút được không, đưa điện thoại cho phục vụ cầm lấy còn hơn là để truyền hình như này!"
"Xem không nổi nữa, cái góc nhìn này thật là quái dị!"
"Ngọa tào, tôi thấy streamer cạnh bên đang ăn trộm đồ ăn kìa!"
Có dân mạng mắt tinh từ cái góc quay kỳ quái này, đã nhìn thấy Hạ Uyên không cướp được thịt, lại đi cướp thịt từ trong mâm của người khác.
"Streamer này chính phái sao? Sao lại làm chuyện này vậy!"
"Chuyện này mà không sợ bị đánh sao!"
"Cười chết mất, không phải bảo là muốn vạch mặt Giang đại sư làm giả sao? Sao ăn có mấy miếng là hết chịu được rồi? Cả livestream cũng bỏ luôn à?"
"Tìm dẫn chương trình làm gì, cũng hay thật đấy, nhốt chúng tôi ở livestream cho ngồi tù, mình lại đi ăn chơi!"
"Tức chết tôi rồi, streamer có thể nhắc nhở cái người bị cướp đồ ăn không, cho tên ăn trộm thịt kia một trận?"
"..."
Cô gái cam mải mê tranh cướp thịt, nào còn chú ý đến chuyện này.
Hạ Uyên lòng tham quá độ, đoạt của người ta một đống thịt trong mâm mà vẫn không nỡ rời đi, còn định giở lại trò cũ.
Đợi khi chủ nhân số thịt quay đầu lại thì đã thấy thịt trong mâm bị người ta ăn trộm rồi, liền lập tức nổi trận lôi đình.
"A! Đồ chó chết nhà ngươi, dám ăn trộm thịt của ta!"
Đây là thịt mà hắn xếp hàng mãi mới cướp được, vậy mà chỉ vừa mới quay đi một chút, đã bị người ta ăn trộm trắng trợn như vậy?
Người đàn ông vô cùng đau khổ, liền đá thẳng một cước vào người Hạ Uyên.
Hạ Uyên còn đang kinh hãi vì bị phát hiện ăn trộm thịt, một giây sau đã nằm vật xuống đất.
Biến cố này, khiến cho những người đang cướp đồ ăn trợn mắt há mồm.
Chỉ trong nháy mắt, ai nấy đều nhanh chóng lùi lại, trực tiếp dọn sạch khu vực xảy ra sự cố.
Trong khoảnh khắc ngã xuống, Hạ Uyên gắt gao ôm lấy thịt cuốn trong ngực, chỉ cần buông tay ra khỏi thịt thì với cái độ va chạm đó hắn căn bản sẽ không ngã, cùng lắm chỉ loạng choạng thôi.
Kết quả mọi người liền cứ trơ mắt nhìn hắn đập thẳng vào nền gạch men sứ, trông rất đau.
Cô gái cam thấy xảy ra sự cố nên cuối cùng cũng nhớ mình đang livestream, vội vàng cầm điện thoại lên hướng về khu vực trống trải quay, để cho các fan hâm mộ thấy rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra.
Giang Châu nhìn người đàn ông nằm dưới đất còn ôm khư khư đống thịt cuốn trong ngực trong màn hình quan sát tỉ mỉ.
Xác định người này đúng là cái người gây rối mà hắn gặp ở ngoài cổng nhà hàng.
Thật khiến người ta hoài nghi hai người này có phải cùng một người không.
Trước và sau khác nhau một trời một vực!
Ngay cả Giang Châu còn nghi ngờ điều này, đừng nói đến đám dân mạng đang ngồi chờ sẵn ở phòng livestream của Hạ Uyên để xem hắn làm loạn.
Giờ phút này thật sự có cảm giác ảo tưởng sụp đổ.
Xấu hổ hận không thể gỡ luôn cả bảng đèn fan trên người xuống!
Chủ nhân của thịt thấy Hạ Uyên ngoan cố như vậy, đơn giản là muốn tức chết!
Người bình thường trộm đồ bị phát hiện, chẳng phải nên trả lại đồ sao?
Kẻ này vậy mà không biết xấu hổ đến thế!
Cũng đúng thôi, người này đoán chừng cũng chẳng phải dạng người bình thường.
Ăn buffet mà còn cướp thịt trong mâm của người khác!
Hành động này khác gì với việc đi ngang qua một người lạ rồi đột nhiên cướp đồ của người ta đâu!
Mặt chủ nhân của thịt đã xanh mét vì tức giận, phẫn nộ nói: "Trả lại cho ta!"
Hạ Uyên xem như không nghe thấy, người đã ném ra ngoài rồi, đống thịt này thế nào cũng phải giữ lại.
Nếu không chẳng phải hắn đã mất mặt, cũng phí một cước vừa rồi sao.
"Ngươi vừa ra tay đánh người, số thịt này coi như là phí thuốc men của ta! Không thì đi bệnh viện luôn đi!"
Chủ nhân của thịt: ? ? ?
Thật sự là chưa từng gặp ai mặt dày mày dạn như vậy!
Tay người đàn ông tức đến run rẩy.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình đúng là đã động tay động chân, hắn hung hăng liếc nhìn Hạ Uyên rồi xoay người bỏ đi.
Thật là chưa từng thấy cách lừa bịp nào như thế!
Về sau đừng để hắn gặp lại, nếu không gặp một lần đánh một lần!
Thấy Hạ Uyên xoay xở khéo léo như vậy, lại còn kiếm được một mâm thịt.
Không ít người trợn mắt há hốc mồm, đầy suy tư nhìn theo bóng lưng Hạ Uyên đang ôm mặt rời đi.
Trong nhà ăn quá đông người.
Thịt vừa được bếp cắt ra đem ra liền hết sạch trong giây lát.
Có người đợi mãi vẫn không cướp được thịt, liền học theo.
Bị đạp một cái mà có thể cướp được thịt, cũng không phải là không được.
Dù sao ăn vào bụng mới là của mình.
Nhưng trải qua chuyện của Hạ Uyên, mọi người cướp thịt đều khôn ngoan hơn, kẹp một mâm thịt là chạy, luôn luôn bảo vệ mâm thịt trong tay, không cho người khác cơ hội.
Điều này khiến những thực khách muốn lặp lại chiêu cũ phải tiếc nuối bỏ về.
Bên kia, Hạ Uyên ôm thịt trở về chỗ ngồi, lật tay đổ thịt vào nồi.
Hắn thích ăn cay, lúc này nhìn thấy những cuốn thịt màu hồng, trong nháy mắt bị luộc thành màu nâu nhạt, tức là thịt đã chín.
Đám đàn em còn lại trên bàn không dám cướp chỗ thịt Hạ Uyên vừa tranh về, chỉ có thể đi xếp hàng.
Hạ Uyên đã sớm quên mất chiếc điện thoại đang để ở một bên.
Thấy cuốn thịt vừa chuyển màu xong, liền nhanh chóng gắp ra một đũa đầy thịt cuốn từ nồi lẩu cay nồng.
Ngay sau đó hắn gắp hết chỗ thịt cuốn còn lại trong nồi ra, chén đồ chấm bé tí trong chốc lát đã chất đầy thịt, trông như ngọn núi nhỏ hùng vĩ.
Nhìn thôi cũng thấy thèm thuồng.
Chủ nhân của những cuốn thịt này cũng thế, hắn chạy đi rồi lại vòng sang hướng khác, lén theo Hạ Uyên trở về.
Chỉ chờ đúng giây phút này.
Hắn nhanh như chớp xông lên, vớ lấy đống thịt cuốn như ngọn núi, sượt một cái gắp đưa thẳng vào miệng, nuốt trọn.
Cảnh tượng này khiến Hạ Uyên còn chưa kịp ăn gì phải choáng váng.
Trên đời này còn có ai vô liêm sỉ hơn cả hắn sao?
Hắn cùng lắm thì chỉ lừa được chút thịt, sao lại có người đi cướp thịt trong chén người khác?
Cũng không sợ bẩn sao!
Lỡ đâu hắn có bệnh thì sao?
Không phải, người này có bị bệnh không đấy?
Những người ngồi bàn bên vô tình thấy được cảnh tượng này, đã bị chấn động cực lớn.
Hoảng hốt ngồi phịch xuống, có chút hoài nghi nhân sinh.
Đây dù sao cũng là một suất buffet xa xỉ 1088 tệ một người, sao lại có khách hành xử như vậy được?
Hạ Uyên bị cướp thịt, cười như mếu, căn bản không dám đứng lên đuổi theo.
Hắn vội vàng bưng chén thịt lên, sợ người kia vừa chạy đi, thịt còn lại trong chén cũng mất.
Cứ phải để cái gì đó an toàn trong bụng đã.
Giờ khắc này, không có thứ gì ngon hơn cuốn thịt chấm tương vừng!
Nồi nước dùng ngon miệng, thả gì vào cũng biến thành mỹ vị.
Nồi lẩu cay nồng thơm lừng, thịt cuốn nhúng ra rất đậm đà, thịt không quá già cũng không quá non, nhúng vừa tới, có chút dai, ăn không biết là thịt gì nhưng rất thơm.
Dầu ớt đỏ tươi đã nhuộm đỏ chén tương vừng.
Vị thơm của tương vừng quyện với thịt cuốn cay cay thơm lừng, cắn một miếng no nê.
Hạ Uyên trong nháy mắt liền thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài hưởng thụ.
Bao công sức bỏ ra, chỉ cần có món thịt cuốn ngon tuyệt này là đáng giá!
Chiếc điện thoại bị bỏ quên trên bàn, không thấy hình ảnh, chỉ nghe thấy âm thanh.
Người bình thường ăn được đồ ngon, đều sẽ phát ra những tiếng than thỏa mãn.
Cho nên khán giả phòng livestream, dù không nhìn thấy Hạ Uyên, nhưng nghe được tiếng ăn đồ cũng có thể đoán được tình trạng của hắn.
"Anh à, anh còn nhớ buổi livestream ở Đại Minh bờ hồ không?"
"Không phải nói chống hàng giả sao? Rốt cuộc ngon không, nói gì đi chứ?"
"Ha ha ha ha, cười chết mất, streamer vừa nãy trộm thịt bị người ta đạp cho một cước, tôi vừa thấy ở một phòng livestream khác."
"Nói thật, đây là muốn nếm thử lẩu của Giang đại sư sau khi cải tiến, hay là đến để chống hàng giả?"
"Cái streamer này có phải đến để gây cười không vậy? Lúc đầu nói khách đặt trước ở nhà ăn toàn là tay trong, làm ầm ĩ lên chống hàng giả, bây giờ thì chính mình ăn trực tiếp cũng không cần mặt mũi nữa, tôi cảm giác streamer càng giống như là tay trong đấy!"
"Nghe thèm quá, cái nồi lẩu đó rốt cuộc thơm như thế nào vậy, ăn một cách xả láng như thế!"
"..."
Trong tưởng tượng của họ, với thanh thế lớn như vậy, người nổi tiếng bình thường chẳng phải sẽ hoảng sợ, lập tức thanh minh, không dám chọc vào họ sao?
Sao Giang Châu rõ ràng đang bị bủa vây bởi tin đồn tiêu cực mà vẫn nghênh ngang như vậy?
Với tư cách là dân mạng ác ý, bọn họ khi nào lại bị người ta phớt lờ như một lũ hề thế này?
Trong lúc nhất thời, mưa đạn mắng chửi càng thêm dữ dội!
Bên trong xe Alphard, các thành viên tổ sản xuất mỗi người một chiếc điện thoại, đều đang xem bình luận trên mạng xem có ảnh hưởng gì không.
Lâm Hạ có chút lo lắng.
Tổ sản xuất của họ hiện giờ và Giang Châu là chung một thuyền rồi.
Không thể đứng nhìn đám người ác ý trên mạng kia, chưa từng được nếm qua tài nghệ của Giang Châu mà đã vội vàng suy đoán ác ý, còn tung tin không đúng sự thật, quấy rối buổi livestream của tổ sản xuất!
Thật sự là quá đáng!
Thời gian livestream lần này ngắn ngủi, hậu kỳ biên tập còn không biết có thể cắt ra được bao nhiêu phút nữa.
"Giang đại sư, không quản mấy người đang làm loạn kia sao?"
Theo ý Lâm Hạ, nhiệt độ của chương trình hiện tại đang ngày càng tăng cao, tiền đồ vô cùng tươi sáng.
Tốt nhất là đừng xảy ra tin tức tiêu cực gì, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ người xem, còn cả nhân khí và quà tặng trong buổi livestream.
Giang Châu cười nhạt một tiếng, vẻ mặt khó giấu sự kiêu ngạo, "Món ăn ta làm cũng không phải ai muốn ăn là ăn được!"
Nghe vậy, đám người Lâm Hạ mới tỉnh táo lại.
Giang đại sư chưa bao giờ là một người dễ gần cả.
Nghĩ lại xem, Giang đại sư năm nay mới hơn hai mươi tuổi, mà đã giành được rất nhiều danh hiệu Trù Vương trong các cuộc thi trên toàn quốc.
Là đầu bếp nổi tiếng trong giới, một trù thần được mọi người biết đến.
Người bình thường muốn ăn món ăn do hắn làm căn bản là không được.
Trước kia còn có tin đồn, có đại gia trả giá cao, muốn mời Giang Châu một bàn tiệc, đều không mời được.
Nếu không phải vì mấy đồ đệ của Giang đại sư không học được tinh túy của hắn, tay nghề kém bị chửi lên hot search, thì bọn họ cũng đâu có thể mời được Giang đại sư lộ diện livestream.
Nghĩ lại cái cảnh lúc đó bọn họ bị các tin đồn tiêu cực về Giang đại sư trên mạng lừa gạt, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy kinh sợ!
Hiện tại bọn họ đã là fan trung thành nhất của Giang đại sư rồi!
Không ai được phép chửi Giang đại sư trước mặt họ!
Giang Châu nói xong câu đó, liền thấy sắc mặt đạo diễn thay đổi liên tục, trong lòng hốt hoảng.
Chẳng lẽ lại vừa rồi nói quá ngông cuồng, gây khó chịu cho mọi người sao?
Có điều dựa theo thiết lập nhân vật ban đầu, còn cả hành động trước đây, cùng với trình độ nấu nướng cấp thần hiện tại của hắn.
Chẳng lẽ lại có người nghi ngờ tính chân thực trong kỹ năng nấu ăn của hắn, mà hắn lại phải nấu ăn cho người ta để chứng minh kỹ năng của mình sao?
Nếu thế thì người không biết bao nhiêu mà kể, hắn mệt chết cũng không thể làm hài lòng được hết.
Chi bằng đi giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
Sự việc bắt đầu từ khi mấy đồ đệ của hắn mở tiệm, tay nghề không được, sau đó bị khách chê nấu ăn dở lên hot search, từ đó mọi người bắt đầu nghi ngờ kỹ năng nấu ăn của hắn là giả.
Sau đó người sư phụ này liên tục bị tung ra đủ loại tin đồn tiêu cực.
Hiện tại hắn chỉ cần thông qua tổ sản xuất đi thăm mấy quán ăn của đồ đệ, dạy một chút kỹ năng, để họ không đến nỗi bị chửi trên hot search, thì sự việc sẽ giải quyết được hơn một nửa.
"Sao thế? Có gì không đúng à?"
Giang Châu thấy đạo diễn im lặng nửa ngày, nghi hoặc hỏi.
Cái kiểu vừa ra vẻ xong lại im re này thật là khiến người ta sốt ruột!
"Giang đại sư nói đúng!"
Lâm Hạ hồi phục tinh thần, nghe Giang Châu nói vậy, một mặt khẳng định đáp lời!
Giang Châu: ...
Xe đến bên ngoài Giang Yến, Giang Châu dẫn Trần Tử Hàng xuống xe.
Mọi người trong tổ sản xuất quay trở lại nơi nghỉ ngơi.
Không cần phải duy trì vẻ ngầu của một trù thần nữa.
Giang Châu mới lấy điện thoại ra mở livestream của đám người gây rối kia lên xem.
Cả danh tiếng cũng không thèm nhìn đến.
Hắn lại muốn xem sau khi hắn rời đi, bọn họ sẽ làm gì.
Sau đó hắn thấy livestream tối om, không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy một chút âm thanh, nghi hoặc nhìn chằm chằm.
Thoát ra, vào lại lần nữa.
Vẫn thấy một màn hình đen thui, nếu không phải mưa đạn vẫn đang liên tục xuất hiện báo cho hắn đây là livestream của lũ anti thì hắn đã nghĩ đây là livestream màn hình đen rồi.
Mưa đạn trôi rất nhanh, Giang Châu cẩn thận phân biệt một chút, thấy phía trên toàn là chửi mắng hắn, xác định đây là livestream của lũ gây rối.
Nhưng cái màn hình đen này là ý gì đây?
"Hạ ca, anh đưa anh em đi đâu rồi vậy?"
"Tình huống gì thế này, các anh đi ăn cơm, lại nhốt anh em ở trong phòng tối thế này à?"
"Không phải bảo đưa anh em đi xem Giang Châu làm sao tẩy trắng cái vụ làm giả à? Anh đây đưa anh em đi đâu thế?"
"Tối quá à, có cảm giác như đang ngồi tù vậy!"
"Thôi đi, tôi thấy có streamer livestream cam bên cạnh này!"
"Thật à? Trên lầu dẫn tôi theo với."
"Anh em streamer này không thật thà gì hết, bảo là đến đánh vào mặt, kết quả lại nhét chúng ta vào đây, còn mình chạy đi cướp đồ ăn!"
"Tôi đi xem thử xem sao!"
"... "
Bên phòng livestream của blogger ẩm thực cạnh bên hô hào một tiếng, số người trong livestream của anh ta lập tức giảm đi mấy vạn người.
Giang Châu không hiểu ra sao cũng theo dòng người mà vào xem livestream cam bên cạnh.
Chỉ thấy một cô gái cam đang cầm điện thoại đứng xếp hàng chờ thịt cuốn.
Khu vực buffet sang trọng giờ phút này, trải qua sự cải tiến nước lẩu của Giang Châu, đã hoàn toàn biến thành nhà hàng lẩu tự phục vụ.
Dương Nhược Ly đã bảo nhà bếp không cần chuẩn bị đồ ăn gì, cứ rửa sạch sẽ hết tất cả các nguyên liệu rồi đưa ra ngoài.
Giờ thì không còn ai muốn ăn mấy đồ ăn đã chế biến kia nữa.
Chỉ thấy nhân viên phục vụ bưng từ phía sau bếp ra hai nồi lớn thịt bò cuộn và thịt dê cuộn, đám thực khách liếc mắt thấy đã bắt đầu xoa tay ken két, chỉ chờ thịt vừa được đưa lên là nhào tới tranh cướp.
Ăn tự phục vụ thì tất nhiên là phải ăn thịt cho đã chứ.
Mấy đồ rau quả kia quá lời rồi.
Một suất 1088, mà ăn ít đi một miếng cũng thấy đau lòng!
Hạ Uyên đứng giữa đám người, nhìn chằm chằm mấy khay thịt cuốn mới được đưa lên, hai tay xoa vào nhau chờ đợi.
Chờ đến khi thịt cuốn được đặt lên bàn.
Nhân viên phục vụ vô cùng có kinh nghiệm, lập tức rụt tay lại, trượt chân rồi biến mất.
Tốc độ nhanh như dùng kỹ năng lướt.
Vừa thấy thịt cuốn được đưa lên, đội hình vốn còn yên ắng lập tức trở nên hỗn loạn.
Chỉ có hai nồi, lại còn là buffet, không quy định mỗi người được bao nhiêu, không giới hạn số lượng, nên ai nấy đều muốn cướp càng nhiều càng tốt.
Mấy người phía trước cướp hết thì người phía sau chẳng còn cái rắm gì.
Cho nên đồ ăn vừa được mang ra, mọi người vì tranh giành thịt mà trực tiếp từ bỏ cả cái vẻ ngoài tốt đẹp của mình.
"Ấy, đừng nóng vội, đĩa sắp vỡ kìa!"
"Xếp hàng lần lượt nào, chen cái gì?"
"Chen chết người rồi, lùi ra lùi ra!"
Khi bắt đầu cướp thịt, livestream cam cũng không còn ổn định nữa, cô ấy đeo điện thoại lên cổ rồi trực tiếp lao vào tranh cướp.
Sau đó điện thoại lắc lư dữ dội, chao đảo muốn lộn nhào luôn.
Những người xem livestream nhìn cảnh này còn chịu đựng được nữa sao, lúc này ai cũng tức giận bắt đầu chửi bới.
"Trời đất quay cuồng, đầu tôi cũng chóng hết cả lên!"
"A a a a, ta sắp bị ép chết rồi!"
"Streamer có thể livestream đàng hoàng một chút được không, đưa điện thoại cho phục vụ cầm lấy còn hơn là để truyền hình như này!"
"Xem không nổi nữa, cái góc nhìn này thật là quái dị!"
"Ngọa tào, tôi thấy streamer cạnh bên đang ăn trộm đồ ăn kìa!"
Có dân mạng mắt tinh từ cái góc quay kỳ quái này, đã nhìn thấy Hạ Uyên không cướp được thịt, lại đi cướp thịt từ trong mâm của người khác.
"Streamer này chính phái sao? Sao lại làm chuyện này vậy!"
"Chuyện này mà không sợ bị đánh sao!"
"Cười chết mất, không phải bảo là muốn vạch mặt Giang đại sư làm giả sao? Sao ăn có mấy miếng là hết chịu được rồi? Cả livestream cũng bỏ luôn à?"
"Tìm dẫn chương trình làm gì, cũng hay thật đấy, nhốt chúng tôi ở livestream cho ngồi tù, mình lại đi ăn chơi!"
"Tức chết tôi rồi, streamer có thể nhắc nhở cái người bị cướp đồ ăn không, cho tên ăn trộm thịt kia một trận?"
"..."
Cô gái cam mải mê tranh cướp thịt, nào còn chú ý đến chuyện này.
Hạ Uyên lòng tham quá độ, đoạt của người ta một đống thịt trong mâm mà vẫn không nỡ rời đi, còn định giở lại trò cũ.
Đợi khi chủ nhân số thịt quay đầu lại thì đã thấy thịt trong mâm bị người ta ăn trộm rồi, liền lập tức nổi trận lôi đình.
"A! Đồ chó chết nhà ngươi, dám ăn trộm thịt của ta!"
Đây là thịt mà hắn xếp hàng mãi mới cướp được, vậy mà chỉ vừa mới quay đi một chút, đã bị người ta ăn trộm trắng trợn như vậy?
Người đàn ông vô cùng đau khổ, liền đá thẳng một cước vào người Hạ Uyên.
Hạ Uyên còn đang kinh hãi vì bị phát hiện ăn trộm thịt, một giây sau đã nằm vật xuống đất.
Biến cố này, khiến cho những người đang cướp đồ ăn trợn mắt há mồm.
Chỉ trong nháy mắt, ai nấy đều nhanh chóng lùi lại, trực tiếp dọn sạch khu vực xảy ra sự cố.
Trong khoảnh khắc ngã xuống, Hạ Uyên gắt gao ôm lấy thịt cuốn trong ngực, chỉ cần buông tay ra khỏi thịt thì với cái độ va chạm đó hắn căn bản sẽ không ngã, cùng lắm chỉ loạng choạng thôi.
Kết quả mọi người liền cứ trơ mắt nhìn hắn đập thẳng vào nền gạch men sứ, trông rất đau.
Cô gái cam thấy xảy ra sự cố nên cuối cùng cũng nhớ mình đang livestream, vội vàng cầm điện thoại lên hướng về khu vực trống trải quay, để cho các fan hâm mộ thấy rõ ràng chuyện gì vừa xảy ra.
Giang Châu nhìn người đàn ông nằm dưới đất còn ôm khư khư đống thịt cuốn trong ngực trong màn hình quan sát tỉ mỉ.
Xác định người này đúng là cái người gây rối mà hắn gặp ở ngoài cổng nhà hàng.
Thật khiến người ta hoài nghi hai người này có phải cùng một người không.
Trước và sau khác nhau một trời một vực!
Ngay cả Giang Châu còn nghi ngờ điều này, đừng nói đến đám dân mạng đang ngồi chờ sẵn ở phòng livestream của Hạ Uyên để xem hắn làm loạn.
Giờ phút này thật sự có cảm giác ảo tưởng sụp đổ.
Xấu hổ hận không thể gỡ luôn cả bảng đèn fan trên người xuống!
Chủ nhân của thịt thấy Hạ Uyên ngoan cố như vậy, đơn giản là muốn tức chết!
Người bình thường trộm đồ bị phát hiện, chẳng phải nên trả lại đồ sao?
Kẻ này vậy mà không biết xấu hổ đến thế!
Cũng đúng thôi, người này đoán chừng cũng chẳng phải dạng người bình thường.
Ăn buffet mà còn cướp thịt trong mâm của người khác!
Hành động này khác gì với việc đi ngang qua một người lạ rồi đột nhiên cướp đồ của người ta đâu!
Mặt chủ nhân của thịt đã xanh mét vì tức giận, phẫn nộ nói: "Trả lại cho ta!"
Hạ Uyên xem như không nghe thấy, người đã ném ra ngoài rồi, đống thịt này thế nào cũng phải giữ lại.
Nếu không chẳng phải hắn đã mất mặt, cũng phí một cước vừa rồi sao.
"Ngươi vừa ra tay đánh người, số thịt này coi như là phí thuốc men của ta! Không thì đi bệnh viện luôn đi!"
Chủ nhân của thịt: ? ? ?
Thật sự là chưa từng gặp ai mặt dày mày dạn như vậy!
Tay người đàn ông tức đến run rẩy.
Nhưng nghĩ đến chuyện mình đúng là đã động tay động chân, hắn hung hăng liếc nhìn Hạ Uyên rồi xoay người bỏ đi.
Thật là chưa từng thấy cách lừa bịp nào như thế!
Về sau đừng để hắn gặp lại, nếu không gặp một lần đánh một lần!
Thấy Hạ Uyên xoay xở khéo léo như vậy, lại còn kiếm được một mâm thịt.
Không ít người trợn mắt há hốc mồm, đầy suy tư nhìn theo bóng lưng Hạ Uyên đang ôm mặt rời đi.
Trong nhà ăn quá đông người.
Thịt vừa được bếp cắt ra đem ra liền hết sạch trong giây lát.
Có người đợi mãi vẫn không cướp được thịt, liền học theo.
Bị đạp một cái mà có thể cướp được thịt, cũng không phải là không được.
Dù sao ăn vào bụng mới là của mình.
Nhưng trải qua chuyện của Hạ Uyên, mọi người cướp thịt đều khôn ngoan hơn, kẹp một mâm thịt là chạy, luôn luôn bảo vệ mâm thịt trong tay, không cho người khác cơ hội.
Điều này khiến những thực khách muốn lặp lại chiêu cũ phải tiếc nuối bỏ về.
Bên kia, Hạ Uyên ôm thịt trở về chỗ ngồi, lật tay đổ thịt vào nồi.
Hắn thích ăn cay, lúc này nhìn thấy những cuốn thịt màu hồng, trong nháy mắt bị luộc thành màu nâu nhạt, tức là thịt đã chín.
Đám đàn em còn lại trên bàn không dám cướp chỗ thịt Hạ Uyên vừa tranh về, chỉ có thể đi xếp hàng.
Hạ Uyên đã sớm quên mất chiếc điện thoại đang để ở một bên.
Thấy cuốn thịt vừa chuyển màu xong, liền nhanh chóng gắp ra một đũa đầy thịt cuốn từ nồi lẩu cay nồng.
Ngay sau đó hắn gắp hết chỗ thịt cuốn còn lại trong nồi ra, chén đồ chấm bé tí trong chốc lát đã chất đầy thịt, trông như ngọn núi nhỏ hùng vĩ.
Nhìn thôi cũng thấy thèm thuồng.
Chủ nhân của những cuốn thịt này cũng thế, hắn chạy đi rồi lại vòng sang hướng khác, lén theo Hạ Uyên trở về.
Chỉ chờ đúng giây phút này.
Hắn nhanh như chớp xông lên, vớ lấy đống thịt cuốn như ngọn núi, sượt một cái gắp đưa thẳng vào miệng, nuốt trọn.
Cảnh tượng này khiến Hạ Uyên còn chưa kịp ăn gì phải choáng váng.
Trên đời này còn có ai vô liêm sỉ hơn cả hắn sao?
Hắn cùng lắm thì chỉ lừa được chút thịt, sao lại có người đi cướp thịt trong chén người khác?
Cũng không sợ bẩn sao!
Lỡ đâu hắn có bệnh thì sao?
Không phải, người này có bị bệnh không đấy?
Những người ngồi bàn bên vô tình thấy được cảnh tượng này, đã bị chấn động cực lớn.
Hoảng hốt ngồi phịch xuống, có chút hoài nghi nhân sinh.
Đây dù sao cũng là một suất buffet xa xỉ 1088 tệ một người, sao lại có khách hành xử như vậy được?
Hạ Uyên bị cướp thịt, cười như mếu, căn bản không dám đứng lên đuổi theo.
Hắn vội vàng bưng chén thịt lên, sợ người kia vừa chạy đi, thịt còn lại trong chén cũng mất.
Cứ phải để cái gì đó an toàn trong bụng đã.
Giờ khắc này, không có thứ gì ngon hơn cuốn thịt chấm tương vừng!
Nồi nước dùng ngon miệng, thả gì vào cũng biến thành mỹ vị.
Nồi lẩu cay nồng thơm lừng, thịt cuốn nhúng ra rất đậm đà, thịt không quá già cũng không quá non, nhúng vừa tới, có chút dai, ăn không biết là thịt gì nhưng rất thơm.
Dầu ớt đỏ tươi đã nhuộm đỏ chén tương vừng.
Vị thơm của tương vừng quyện với thịt cuốn cay cay thơm lừng, cắn một miếng no nê.
Hạ Uyên trong nháy mắt liền thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài hưởng thụ.
Bao công sức bỏ ra, chỉ cần có món thịt cuốn ngon tuyệt này là đáng giá!
Chiếc điện thoại bị bỏ quên trên bàn, không thấy hình ảnh, chỉ nghe thấy âm thanh.
Người bình thường ăn được đồ ngon, đều sẽ phát ra những tiếng than thỏa mãn.
Cho nên khán giả phòng livestream, dù không nhìn thấy Hạ Uyên, nhưng nghe được tiếng ăn đồ cũng có thể đoán được tình trạng của hắn.
"Anh à, anh còn nhớ buổi livestream ở Đại Minh bờ hồ không?"
"Không phải nói chống hàng giả sao? Rốt cuộc ngon không, nói gì đi chứ?"
"Ha ha ha ha, cười chết mất, streamer vừa nãy trộm thịt bị người ta đạp cho một cước, tôi vừa thấy ở một phòng livestream khác."
"Nói thật, đây là muốn nếm thử lẩu của Giang đại sư sau khi cải tiến, hay là đến để chống hàng giả?"
"Cái streamer này có phải đến để gây cười không vậy? Lúc đầu nói khách đặt trước ở nhà ăn toàn là tay trong, làm ầm ĩ lên chống hàng giả, bây giờ thì chính mình ăn trực tiếp cũng không cần mặt mũi nữa, tôi cảm giác streamer càng giống như là tay trong đấy!"
"Nghe thèm quá, cái nồi lẩu đó rốt cuộc thơm như thế nào vậy, ăn một cách xả láng như thế!"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận