Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 52: Ân? Lấy ở đâu màn thầu (length: 15672)

Phòng phát sóng trực tiếp, đám dân mạng xem hết màn kịch vừa diễn ra, từ lúc bắt đầu lo lắng vô cùng đến đau lòng nhức óc, rồi đến giờ tâm như mặt nước hồ thu.
Bọn họ không còn là những khán giả trước đây.
Bây giờ, họ là những khán giả thực thụ, đang nắm giữ "cần câu cơm" của mình!
"A, Tiểu Tiểu thịt bò cái nồi, Ai Gia tự mình sẽ đi ăn!"
"Vừa thèm uống vào mấy ngụm dấm, cũng không tệ lắm, giờ lại không thèm nữa rồi."
"Chờ cuối tuần này, ta sẽ đi ăn tại chỗ, cuối tuần sau thì đến Giang Đông, rồi hạ hạ tuần sau nữa lại ra lò đồ đệ mới của Giang đại sư."
"Giả, đều là giả hết, trước đây công bố địa điểm trước còn tốt, có fan chân chính đến ngồi chờ, bây giờ rút thăm địa điểm ngẫu nhiên, giấu giếm chỉ có chúng ta là khán giả thôi, lỡ như tổ chương trình ngầm sắp xếp trước địa điểm, tìm sẵn đám "mồi nhử" với "thủy quân" ngồi chờ thì chúng ta những người ngoài này biết làm sao!"
"..."
Tề Tiêu Nhiên thấy đám thực khách sau khi ăn hết thịt bò liền trực tiếp bảo anh cho thêm rau xà lách, rồi nhúng vào nồi mà ăn!
Thịt không đủ, thì rau vào góp!
Cái nồi kiểu này, lại không phải nồi lẩu, chút nước canh làm sao mà nhúng nóng rau được chứ, trộn cơm thì còn được!
Nhưng cơm cũng đã ăn hết rồi, trong khi nồi cơm vẫn còn đang đun.
Trong lúc đó, các thực khách chờ không nổi, ngóng trông đáy nồi, ngay cả tỏi với hành cũng nhặt ăn, mắt không rời đáy nồi nước canh.
Đúng lúc này, Lâm đại gia từ bên ngoài nhanh chân bước vào.
Cái tốc độ không hề phù hợp với sức lực của một ông lão bảy mươi tuổi, khó khăn chen vào đám đông.
Lúc này, đồ ăn trong nồi đã hết sạch, nhưng người vẫn đứng quanh bàn thì còn rất nhiều.
Đợi khi Lâm đại gia chen vào giữa đám người, móc ra một cái màn thầu còn nóng hổi, cái màn thầu đã bị bóp méo hết cả.
Mọi người xung quanh thấy thế liền trợn tròn mắt nhìn ông.
Bởi vì lúc nãy ông chen tới chen lui, ít nhiều gì ánh mắt mọi người cũng đều hướng về ông.
Giờ thì nhìn Lâm đại gia tóc đã hoa râm, tự nhiên như móc nước từ trong ngực ra một bọc màn thầu, ai nấy đều ngơ ngác.
"???"
Tình huống thế nào?
Màn thầu này từ đâu ra vậy!?
Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lâm đại gia đã nhanh nhẹn cầm màn thầu lên, quệt vào đáy nồi nước canh rồi bắt đầu ăn.
Lúc nãy chưa ăn no, Tề lão bản lại không lấy tiền, những người hàng xóm như bọn họ ăn nồi coi như xong, không thể mặt dày xin thêm cơm được.
Vậy nên khi nồi hết, cả đám đang chờ đồ ăn thì Lâm đại gia lén lút chạy đi mua hai đồng màn thầu rồi chạy về.
Mọi người không chú ý đến việc ăn uống, mà chỉ tập trung vào Giang Châu thôi.
Căn bản không ai để ý có người rời đi.
Vậy là Lâm đại gia nhanh như chớp mang theo màn thầu trở lại.
Cũng may là bình thường ông vẫn hay rèn luyện, ngày nào cũng đi tập thể dục ở công viên gần đó.
Nếu không thì phen này trở lại, nước canh còn không biết còn bao nhiêu nữa!
Đâu có được như bây giờ, nước canh dưới đáy nồi vẫn còn nguyên.
Ông xé một miếng màn thầu, dùng mặt có lỗ trám chút nước canh rồi cho vào miệng.
Ngay lập tức, mọi người thấy Lâm đại gia lộ ra vẻ thỏa mãn, mặt mày hớn hở hưởng thụ.
Thì ra lão già này mới biết ăn a!
Nước canh ngon như vậy, mà không dùng để trám màn thầu thì quá phí.
Màn thầu vừa mới hấp thì có độ dai, hút nước lại rất tốt, ăn vào vừa ngon vừa có vị.
Những thực khách chậm chân nửa nhịp thấy nước canh đang cạn đi nhanh chóng, đều cuống lên!
Bọn họ vẫn đang chờ trộn cơm nóng với thức ăn đó!
Tề lão bản đã hứa là nấu cơm, nấu thức ăn rồi mà.
Đến lúc cơm nấu xong, cùng với món ăn được nhúng, sau đó đổ hết vào cái nồi gang to, trộn chung lại với cơm, thật không dám tưởng tượng sẽ ngon cỡ nào!
Giờ thấy lão đại gia mặt mày hớn hở tranh nhau dùng nước canh trám màn thầu, bọn họ sốt hết cả ruột gan.
Nhưng nồi thịt bò này vốn dĩ là Tề lão bản miễn phí cho mọi người ăn thử.
Đâu phải là đồ của riêng ai đó.
Giờ không ai có quyền không cho người khác ăn cả.
Người ta bỏ tiền mua màn thầu rồi dùng nước canh của nồi, còn không được sao?
Thế là những thực khách ruột nóng như lửa đốt, cuống cuồng quẹt mã QR trên tường, chuyển tiền cho Tề Tiêu Nhiên.
"Tài khoản alipay báo có 200 tệ!"
"Tài khoản alipay báo có 50 tệ!"
"Wechat báo có 100 tệ!"
"..."
Tề Tiêu Nhiên đang trong bếp bỗng nghe thấy tiếng báo tiền liên tục vang lên, ngớ cả người ra.
Còn chưa kịp ra ngoài xem thì những thực khách đã chuyển tiền xong, cuối cùng cũng có sức thúc giục.
"Tề lão bản ơi, đồ ăn nhúng nước nấu xong chưa vậy, không thì hết phần rồi!"
"Đúng đó Tề lão bản, chết đói mất thôi!"
"Tề lão bản, cơm xong chưa?"
"..."
Khách ăn bao vây bàn ăn hối thúc Tề Tiêu Nhiên, còn mấy người quanh bàn kia thì thấy hành động của Lâm đại gia thật là "chói mắt".
Ông ta thậm chí còn tìm một chỗ ngồi xuống, tay thoăn thoắt quẹt màn thầu, trám nước canh bỏ vào miệng, cứ lặp đi lặp lại động tác như vậy.
Tề Tiêu Nhiên cũng thấy cảnh này.
Lập tức hiểu ra ý nghĩ của những người hối thúc.
"Không cần phải gấp, tuy không có thịt, nhưng nước lẩu thì nhiều, ta đang xào một nồi nước dùng, để các người nhúng rau, vị có lẽ sẽ kém một chút, nhưng bỏ thêm ít thịt heo vào chắc là không đến nỗi nào."
Tề Tiêu Nhiên nghe bên tai tiếng báo tiền liên tục, phục vụ cũng tốt hơn nhiều, niềm nở hết chỗ nói.
Giang Châu nhìn tổ chương trình ăn xong rồi, còn thấy Tề Tiêu Nhiên có thể ứng phó được, liền tính rời đi.
Người dẫn chương trình nhận được ám hiệu của Giang Châu, liền bắt đầu hướng câu chuyện sang phần kết thúc chương trình hôm nay.
Tề Tiêu Nhiên nghe thấy liền vội vàng từ trong bếp chạy ra.
Anh ta đúng là bị thực khách nịnh bợ mà choáng váng đầu óc, sao có thể vì vài câu nịnh nọt mà quên mất việc hầu hạ sư phụ, bỏ cả công việc bếp núc!
Thật sự quá không nên!
"Sư phụ, sư phụ, ngài định đi rồi sao, đệ tử còn chưa kịp tiếp đãi ngài tử tế mà!"
Tề Tiêu Nhiên vừa chạy về phía Giang Châu, vừa lau tay dính nước lên tạp dề, vẻ mặt nóng nảy.
"Không cần, ngươi cứ làm việc của mình đi, ta chỉ đến nếm thử tay nghề của ngươi, xem thử quán của ngươi buôn bán thế nào thôi, sau này cứ cố gắng mà làm là được, đừng để vi sư bị mắng trên mạng là được."
Giang Châu thấy người đồ đệ lớn hơn mình rất nhiều tuổi mà lúng túng nơm nớp nhìn ông, cảm thấy hơi không tự nhiên.
Ông đùa một chút, muốn làm dịu bớt cảm xúc của Tề Tiêu Nhiên.
Tề Tiêu Nhiên gật đầu có chút ngại ngùng.
Sư phụ đã dạy anh làm món ăn như vậy, nếu anh vẫn làm không tốt, bị chửi trên mạng thì chỉ có nước đâm đầu vào gối mà chết.
Anh dám nói, sau này cho dù anh chỉ bán món thịt bò cái nồi này, cũng không lo không có khách!
Ân đức của sư phụ đối với anh quá lớn!
Tề Tiêu Nhiên có cả bụng lời cảm kích muốn nói, nhưng xung quanh nhiều người quá, lại còn đang phát trực tiếp.
Chỉ đành bịn rịn tiễn sư phụ ra về, nhìn chiếc xe của sư phụ rời đi.
Tề Tiêu Nhiên mới quay trở lại bếp tiếp tục chuẩn bị nước dùng theo lời thúc giục của khách.
Lâm đại gia ăn hai miếng màn thầu chấm nước canh, ợ một cái cũng chuyển khoản 100 tệ rồi mới chắp tay sau lưng rời đi.
Ông già tuy thích ăn, nhưng không phải là người tham lam của rẻ.
Nồi thịt bò hôm nay quả là một trải nghiệm mới, sống hơn nửa đời người rồi, sắp xuống lỗ rồi mà ông chưa từng ăn món gì ngon đến vậy.
Cũng coi như mở mang tầm mắt!
Ông cũng không vội về nhà, mới ăn hai cái màn thầu thì bụng vẫn còn rất no, ông định chắp tay sau lưng rồi đi tìm mấy ông bạn già đi uống trà.
Khu dân cư cũ này được cái là có nhiều người già, lại ở lâu nên ai nấy đều quen nhau.
Bình thường mọi người thường tụ tập uống trà, đánh cờ, xem náo nhiệt, con cháu đi vắng nhà cũng không lo buồn chán.
Hôm nay quán của Tề Tiêu Nhiên náo nhiệt như vậy, mấy ông bạn già của ông cũng ở đó.
Chỉ là có người cùng ông giành ăn, có người thì do bị bệnh tim mạch hoặc gì đó nên không dám ăn, chỉ đành ngồi một bên nhìn.
Người đã già rồi, thân thể ít nhiều gì cũng có bệnh, chuyện không có cách nào.
Giờ mấy ông lão bà lão cùng nhau đi về.
Những ông bà không được ăn thịt bò cái nồi thì tiếc hùi hụi, chóp chép miệng nuốt nước miếng ừng ực, nhìn thôi cũng đủ thèm.
"Nhìn các ngươi tranh nhau ăn, có ngon đến thế thật hả?"
Lâm đại gia đang sung sướng vì được ăn ngon, muốn chia sẻ niềm vui trong lòng nhưng không kiềm chế được, gặp ngay mấy người đang đưa lên miệng.
"Cũng không phải ngon lắm, thịt bò thì cũng coi như không tệ, hầm nhừ mềm mà vẫn có độ dai, hàm răng của người già như ta ăn cũng chẳng có vấn đề gì, nếu ăn được phần gân chắc còn ngon hơn nữa, thịt liền gân là ngon nhất."
Bà lão cùng đi nếm thử cũng gật gù.
"Cũng tại ta không ăn được cay, chứ không thì cũng đã giành được mấy gắp, bọn thanh niên đó làm sao giành lại được chứ!"
"Thanh niên da mặt mỏng, chuyện thường thôi mà."
"Ta thấy khu dân cư cũ của chúng ta cũng sắp náo nhiệt lên rồi đây."
"Mà cái ông Giang đại sư đó, nhìn trẻ mà không ngờ lợi hại thật đấy, tay nghề của chủ quán chúng ta đây thì người ở gần ai cũng rõ, không ngờ được chỉ dẫn vài câu mà món ăn đã ngon đến vậy."
Nói đến đây, hành động của Giang Châu hôm nay đã khiến những bà lão này có một sự rung động không hề nhỏ.
"Nghe những người xem náo nhiệt nói, Giang đại sư đó là đầu bếp nổi tiếng, Tề lão bản đây là đồ đệ của ông ta đó."
"Sư phụ lợi hại không có nghĩa là đồ đệ lợi hại, bất quá bái một ông thầy giỏi như vậy cũng được nhờ thật."
Mọi người cứ vừa đi vừa trò chuyện như vậy.
Khu vực này cũng dần yên tĩnh trở lại khi nhóm của Giang Châu đã rời đi.
Vừa mới kết thúc chương trình, trên mạng những video ghi lại buổi phát sóng trực tiếp của chương trình và những video check-in của các fan đã bắt đầu lan truyền.
Trước đó đã quen với các nhà hàng sang trọng và tiệc buffet cao cấp, các thực khách đã xoa tay háo hức muốn đi "check-in".
...
Sau khi đám người Lâm Nhất tiu nghỉu rời đi, tất cả những người làm trong các quán ăn gần đó tụ tập lại trong phòng riêng của một quán ăn.
Lúc này đã là buổi tối.
Bọn họ mỗi người đều đang lướt mạng xem tin tức về các chương trình hôm nay ở Giang Châu, vẻ mặt ai nấy đều nặng trĩu.
Trên bàn bày la liệt những món ngon, nhưng chẳng ai buồn nhìn đến.
Mọi người đến giờ vẫn còn ngỡ ngàng.
Tất cả kế hoạch của họ đã tuyên bố thất bại ngay khi vừa nếm thử hương vị món lẩu thịt bò kia.
Điều này không giống như những gì họ tưởng tượng.
"Không khoa học chút nào, lẽ nào tay nghề của cái Giang Châu kia thật sự cao siêu vậy sao?"
"Lúc xem buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên, cảm thấy đao pháp và tài nấu nướng của hắn so với mấy cuộc thi tay nghề thì tinh xảo hơn nhiều, nhưng cũng đâu đến mức lợi hại thế này?"
"Ta vẫn không tin lắm, hay là thế này, những nguyên liệu nấu ăn mà Giang Châu nói đều có trong bếp của ta, chúng ta cứ thế làm theo thử món lẩu thịt bò xem sao."
Người chủ quán vừa nói vừa nghĩ ngợi lung tung, một mặt không tin tay nghề nấu ăn của Giang Châu lợi hại đến vậy.
Mặt khác, hắn lại có chút tính toán riêng.
Tất cả các chỉ dẫn của Giang Châu đều được công khai bên ngoài, bọn họ lại từng được nếm hương vị, hoàn toàn có thể sao chép lại được.
Đến lúc đó quán ăn của mình cũng có thể bán món này, chẳng phải là làm ăn khấm khá hơn sao.
Nghĩ đến khả năng này, chủ quán cảm thấy nóng ran cả người.
Vừa hay hiện tại đã có sẵn một đám đầu bếp, mọi người cùng nhau làm theo, còn có thể kiếm lời.
Chủ quán đắc ý vỗ đùi một cái.
Lời hắn vừa thốt ra, mọi người ngồi đó đều có chút động lòng.
Dù sao bọn họ thật sự rất tò mò, một món lẩu thịt bò bình thường không có gì đặc sắc, làm sao mà theo cách Giang Châu nói lại có thể trở nên ngon như vậy.
Thế là một đám người bỏ dở bữa ăn, tất cả đều kéo nhau vào bếp.
Bếp sau vì chủ quán đưa khách về ăn cơm, đến giờ vẫn chưa được nghỉ.
Chủ quán vừa vào liền bảo mọi người nghỉ tay.
Giờ này cũng không có khách, đến giờ đóng cửa rồi.
Mọi người đều đi, chủ quán lấy phần thịt bò đã được cố tình để dành ra.
Mọi người phối hợp với nhau làm đồ ăn.
Cắt thịt bò, cắt thịt bò, sơ chế nguyên liệu, sơ chế nguyên liệu.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, họ liền tìm đoạn video trực tiếp đã được dân mạng ghi lại, bắt đầu làm món lẩu thịt bò.
Bên này xào thịt bò, bên kia xào phần đáy nồi, đổ nước dùng vào, sau đó thêm rau củ và đậu phụ vào.
Thịt bò xào xong liền đổ vào nồi lẩu, đun cùng.
Hơn một tiếng bận rộn, cả đám người đều không thấy mệt, ai nấy đều xúm xít quanh bếp lò nhìn nồi lẩu thịt bò.
Họ cứ đun đi đun lại, hương vị vẫn cứ thoang thoảng.
Cho đến khi nồi lẩu sôi sùng sục, cải trắng, lá và cọng đều đã chín nhừ, họ vẫn không ngửi thấy mùi thơm nồng nàn kia.
Chuyện gì thế này?
Rõ ràng cách làm rất đơn giản mà, họ đã hoàn toàn làm theo lời Giang Châu nói, sao chép y chang.
Sao ngửi mùi vị lại khác, màu sắc cũng khác đây.
"Có phải là chúng ta không đun đủ lửa không?"
Lâm Nhất nhìn nồi lẩu thịt bò trên bếp, lại nhìn nồi lẩu thịt bò do Tề Tiêu Nhiên làm trong video, có chút khó hiểu.
Khác biệt quá lớn.
Màu sắc không được hấp dẫn như bọn họ ăn buổi chiều, không đủ độ đậm.
"Hay là lấy nắp đậy lại nấu một hồi?"
"Được." Thế là bọn họ đậy nắp nồi lẩu lại.
Mười phút sau...
Chủ quán nhìn đồng hồ sốt ruột nói: "Chắc cũng được rồi chứ?"
"Mở ra xem nào."
Ánh mắt mọi người nóng rực nhìn chằm chằm vào nắp nồi.
Vừa mở ra.
Ừm...
Vẫn chưa đạt về hương vị!
Hơn nữa nhìn cũng không có vẻ gì là muốn ăn cả.
Cảm thấy không đúng, đám người bắt đầu tìm nguyên nhân.
Lâm Nhất: "Chắc là đáy nồi lẩu và gói nguyên liệu của chúng ta không giống của người ta, chúng ta cũng không biết Tề Tiêu Nhiên dùng nhãn hiệu gì."
Nghe vậy, một đám người nhíu mày.
Nếu không có thực đơn đã được cải tiến như trước, bỏ tiền ra hỏi thăm Tề Tiêu Nhiên dùng loại nồi lẩu và gói nguyên liệu gì, phỏng chừng cũng không khó.
Cùng lắm thì bỏ tiền ra mua.
Nhưng bây giờ...
Nghĩ thôi cũng thấy không thể rồi.
Lâm Nhất nhìn chằm chằm vào nồi lẩu thịt bò, dẫn đầu cầm đũa, "Ăn thử xem, biết đâu hương vị không khác là mấy."
Sao chép cũng không phải một lần là thành công.
Chỉ là muốn thử xem cách làm theo như Giang Châu cải tiến của họ, có phải cũng ngon như vậy không.
Một người gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Từ từ nhai.
"Không đúng, vị hoàn toàn không đúng!"
Cách làm thì giống nhau, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt, đến một chút hương vị tương tự cũng không ăn ra được.
Hoàn toàn là hai vị khác nhau.
Bọn họ vốn cho rằng món lẩu thịt bò sao chép được sẽ không ngon bằng Tề Tiêu Nhiên làm, nhưng về hương vị thì ít nhất cũng phải tương tự chứ?
Sao lại làm ra hai món hoàn toàn khác nhau như thế này?
Lẽ nào tất cả đây đều là có sự chuẩn bị từ trước?
Chỉ là một màn kịch lừa bịp người ngoài thôi sao?
Nguyên liệu có thể ăn là do họ mang đến, lại còn tận mắt thấy Tề Tiêu Nhiên ăn hết.
Làm sao mà giả được đây?
Một đám người ăn hết miếng này đến miếng khác, không tìm ra được vấn đề ở đâu.
Thế là họ mua hết các loại đáy nồi lẩu đang bán trên thị trường, chuẩn bị thử từng loại một!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận