Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 113: Các nàng nói hắn soái a (length: 7813)

"Không sai, ta vừa rồi đã đi chợ mua thức ăn, đem tất cả gia vị cần thiết đều mua về rồi, chỉ còn thiếu mua đồ ăn thôi." Đào Lực thật thà gật đầu.
Còn thức ăn kèm nữa, chủ yếu là thêm đồ ăn, thèm ăn nên muốn ăn, làm món đơn giản ăn kèm cũng được, ví dụ như sư phụ hôm nay làm nhiều nhất là sợi khoai tây chan mì, cải bẹ thái nhỏ chan mì.
Đi chợ mua chút nguyên liệu nấu ăn về, lửa lớn xào nhanh, vài phút là có ngay một nồi, nguyên liệu nấu ăn chỉ cần nghe tên là đã hình dung được độ đơn giản, cũng không cần thêm quá nhiều đồ phụ.
"Vậy ta hiện tại sắp xếp người đi chợ mua chút đồ ăn về, ngươi làm tiếp có được không?"
"Nhưng mà giờ này đi chợ mua đồ ăn, chưa chắc đã tươi ngon, loại thịt cũng không có chất lượng tốt như mua buổi sáng."
"Không sao, đồ ăn chợ chiều cũng có chất lượng tốt, chúng ta dùng nhiều tiền một chút, mua loại đắt hơn là được, tối nay tiền đồ ăn ta bỏ ra, ông chủ cứ việc làm mì lấy tiền là được."
Lão fan thấy Đào Lực có ý làm mì, lập tức lấy điện thoại ra bấm một cuộc.
"Giám đốc Dương, là tôi đây... Tôi không phải đến thị sát công ty con, là đi du lịch, giờ anh lập tức sắp xếp người, đi chợ mua cho tôi ít đồ ăn về, đưa đến hẻm Văn Tâm, tiệm mì Đào Oa, càng nhanh càng tốt."
Nói điện thoại xong, hắn đưa tay về phía Đào Lực: "Có thực đơn không? Viết cho tôi một cái, tôi gửi cho nhân viên của mình, họ sẽ mua tới cho tôi trong thời gian nhanh nhất."
"Hả?" Đào Lực có chút không kịp phản ứng.
Người trung niên trước mặt này có phải là hơi bị trâu bò không, gọi điện thoại, thì là thị sát công ty con, lại còn sai nhân viên mua đồ ăn.
Trong cửa hàng của hắn, lại có vị khách lợi hại như vậy.
Thấy Đào Lực còn đang ngẩn người, đám fan hâm mộ thật không dễ dàng mới thấy hy vọng được ăn mì, tưởng hắn không đồng ý nên sốt ruột.
"Ông chủ, anh vừa nói, chỉ cần có đồ ăn, anh sẽ làm mì cho chúng tôi ăn mà, không phải là anh lừa người chứ."
"Tôi tin tưởng, người có thân phận như anh, nhất định sẽ không tùy tiện nói đùa."
"Ông chủ, chúng tôi cần anh, cần mì của anh, làm ơn, đừng bỏ rơi chúng tôi."
"Anh đẹp trai thế, lại còn tài giỏi nữa, quả thực là đối tượng mà chúng tôi sùng bái, anh trai nhỏ ơi, làm cho chúng em ăn đi."
Một người luôn bị người khác ngó lơ, bỗng nhiên được một đám người đuổi theo khen, đuổi theo tung hô những lời mật ngọt, ai mà không bị đả kích cho mơ màng.
Đào Lực ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy mình như bị những ánh mắt tha thiết xung quanh vây lấy.
Nhiều lời như vậy, tất cả đều là nói cho hắn nghe, còn có mấy cô nàng kia, trước kia gặp trên đường, còn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, mà hôm nay, các nàng lại khen hắn đẹp trai, còn gọi hắn là anh trai nhỏ.
Dù hắn đã ba mươi mấy tuổi, bị gọi anh trai nhỏ thật có chút xấu hổ, nhưng sao lại dễ nghe như vậy chứ.
Thật là vui, thật là vui!
Cơn sốt hừng hực trong lòng chưa tan lại một lần nữa bùng lên, Đào Lực chỉ cảm thấy mình giống như Thủy thủ Popeye trong phim hoạt hình, vừa ăn xong rau bina vậy, toàn thân tràn đầy sức mạnh, nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu sục sôi.
"Được, ta làm cho các ngươi ăn, chỉ cần các ngươi mua đồ ăn ta cần về, ta liền làm mì ăn kèm cho các ngươi."
Đào Lực đập tay xuống bàn trà, hào hứng nói, nhanh chóng viết ra một vài món ăn mà mình cần.
Sau đó, quay người vào trong tiệm, từ dưới quầy lấy ra túi bột mì đã mở, đổ vào chậu, từ từ thêm nước nhiều lần, bắt đầu nhào bột.
Một đám thực khách để chồng chất vali hành lý ở bên cạnh, ngồi trên ghế đẩu bắt đầu chờ đợi.
Lão fan vừa rồi vô cùng tận lực, mang tờ giấy ghi nguyên liệu nấu ăn Đào Lực muốn đi, nửa tiếng sau, một chiếc xe con chạy đến cửa tiệm mì.
Cửa xe mở ra, một người trung niên mặc âu phục giày da nhanh chóng bước xuống xe, từ cốp xe sau lấy ra hai thùng lớn đựng đồ ăn, mang vào nhà bếp.
"Ông chủ, đồ ăn đưa tới rồi, giờ làm được chưa?"
"Không vấn đề, mọi người chờ đấy."
Đào Lực như lên cơn điên, lấy từng loại rau ra, chọn lấy một phần rửa sạch sẽ, rồi ba ba ba cắt thái.
Đám fan hâm mộ cũng không nhàn rỗi, đứng ở chỗ tủ kính nhìn Đào Lực nấu ăn, thấy hắn có một mình, ngay cả người giúp rửa rau lột hành cũng không có.
Vậy là mấy người tự nhận khéo tay đi vào giúp rửa rau, để Đào Lực tiết kiệm thời gian, nếu không phải Đào Lực nói cắt thái rau không tốt ảnh hưởng đến khẩu vị thì chắc bọn họ đã nhận hết luôn phần thái rau rồi.
Đàn ông đại đa số đều không giỏi làm những việc tỉ mỉ cẩn thận, đó cũng là lý do vì sao trong khách sạn mấy việc lặt vặt đều do các dì đảm nhận.
Cho nên, người đi vào nhà bếp hỗ trợ đều là mấy cô nàng xinh đẹp.
Gia cảnh họ khá giả, cũng không quen làm mấy việc này, hái rau cũng rất chậm, nhưng đông người thì khác, một đám cô nương chiếm cả căn bếp vốn không lớn rồi.
Từng làn hương thơm thoang thoảng bay đến, Đào Lực chợt nhận ra, mình đang được mỹ nữ vây quanh, lập tức, lại có chút lâng lâng, ra tay càng thêm chắc chắn.
Từng phần mì ăn kèm được bưng ra, đám khách khứa chật ních cả phòng rất nhanh đã đều được ăn mì ăn kèm, thấy người dần vắng, Đào Lực còn tưởng sắp được nghỉ ngơi.
Nào ngờ đâu vừa làm hai phần xong quay đầu lại, phát hiện hàng người lại dài ra.
Mấy người công nhân buổi trưa đến quán mì ăn, sao giờ cơm có thể không đến ăn mì được, mì ngon như vậy lại thiết thực nữa, ai mà không ăn mới là đồ ngốc.
Bọn họ đến muộn, Đào Lực đã đang nấu ăn, còn không biết tiệm mì thật ra đã đóng cửa rồi, một đoàn công nhân ồn ào kéo đến, khiến tiệm mì vốn đã không lớn càng thêm chật chội.
Để tiệm mì không đến nỗi không còn chỗ đặt chân, đám công nhân dứt khoát làm theo như buổi trưa, xếp hàng ra ngoài cửa, đứng cả lên vỉa hè.
Vừa đứng như thế, tiệm mì bỗng trở nên đặc biệt dễ thấy.
Người qua đường đi ngang qua con hẻm đều lần lượt nhìn về phía này.
"Kỳ lạ, sao ở đây đông người như vậy thế, giờ có phải là đang không có dịch không đấy."
"Ôi giời, tiệm mì này làm ăn tốt vậy sao? Tôi ngày nào cũng đi qua đây, chưa bao giờ thấy quán mì có nhiều người như thế này cả."
"Hay là chúng ta cũng đến quán mì này thử xem, nhiều người như vậy chắc là ngon lắm đấy, xếp hàng còn có thể chém gió hai câu."
"Vừa hay mình chưa ăn tối, cũng đi thử xem sao."
Không ít người đi làm về, cảm thấy đói bụng, cũng dựng xe xuống rồi, đi vào hàng người xếp hàng.
Mọi người ăn cơm đều có một thói quen, thích tụ tập ở những chỗ đông người, trong tiềm thức, bọn họ đều cho rằng, chỗ nào đông người thì chắc chắn hương vị phải ngon.
Mặc dù có chỗ hương vị cũng không được ngon như trong tưởng tượng, nhưng nguyên liệu nấu ăn ở chỗ đông người được thay mới nhanh, đồ ăn mới mẻ hơn là điều chắc chắn không chạy đi đâu được.
Cho nên, mới tạo thành một hiện tượng kỳ lạ, giờ cơm thì những cửa hàng làm ăn tốt sẽ ngày càng tốt, người ngày càng đông, còn những cửa hàng làm ăn không tốt thì dần dần biến mất.
Cũng chính vì vậy, hàng người xếp hàng ở tiệm mì ngày càng dài ra.
Hơn bảy giờ, Đào Lực trong đủ loại hưng phấn, như bị tiêm máu gà, nỗ lực làm mì, càng làm càng thấy sai sai, có phải mình đang bị đám fan này xoay như chong chóng rồi không.
Nhưng không sao cả, kiểu bị xoay như thế này không phải là bị xoay, mà là được sùng bái!
Là một anh trai nhỏ hơn ba mươi tuổi, hắn vui lòng.
Hơn tám giờ, Đào Lực nhìn hàng dài người xếp hàng, nghĩ đây là mọi người công nhận tài nấu ăn của mình, sắp tiêu tan lại có thêm máu gà, tăng thêm tốc độ làm mì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận