Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 228: Tỉnh sư tô tìm được, lại hình như không tìm được (length: 8045)

Vì vậy, những người trong công ty của Chung Tiểu Hải, mỗi ngày một ca đều mong ngóng được ăn đồ ngon do đồ đệ của Giang đại sư làm.
Hôm qua tất cả các cửa hàng đều không mở cửa, hôm nay lại dậy muộn, cướp được súp lơ Hào Hoàng đều nguội cả, Chung Tiểu Hải vội vàng tìm đồng nghiệp cấp cứu, chỉ muốn ké bữa cơm.
Đồ đệ lắc đầu: "Không có hào."
Chung Tiểu Hải lại thúc giục hắn: "Ngươi không cướp được à, nhanh đi hỏi mọi người xem có ai cướp được hào lớn gì không, chúng ta lập team đi ăn cơm, ngày nào cũng tăng ca, mà không ăn chút gì ngon thì mất mạng sớm, ta muốn tráng niên mất sớm."
Cái gọi là hào lớn, chính là hào nhà Vương Thất Nguyệt, một hào có thể đủ cho cả bàn người, còn có đồ nướng quán của Trần Mộc, cũng là một hào một bàn người.
Còn như cơm suất Tiển Quốc Tài thì nhất định phải là một hào một người, đây chính là cái mà mọi người gọi là hào nhỏ, một hào nhiều nhất mua được hai suất cơm.
Nghe xong lời này, không chỉ đồ đệ hắn mà cả những người xung quanh đều tiu nghỉu cả mặt mày.
"Không phải là ta không cướp được hào, mà là hôm nay không có hào."
"Cái gì thế, hôm nay không có hào? Tỉnh sư tô còn chưa xem xong sao?" Vẻ mặt của Chung Tiểu Hải lộ rõ vẻ sụp đổ.
Những người khác còn sụp đổ hơn cả hắn, hắn còn là lão đại, nếu mệt quá thì còn có thể chợp mắt, bọn họ những con trâu con ngựa này chỉ có thể gắng gượng thôi.
"Không phải tỉnh sư tô chưa xem xong, là tỉnh sư tô không thấy, đám đồ đệ của Giang đại sư dẫn một đám người đi bới rác rồi, bây giờ vẫn chưa tìm thấy, có người còn mở livestream đấy, ông có thể qua xem cảnh họ bới rác."
Ta xem cái lông!
Chung Tiểu Hải tê liệt ngồi phịch xuống ghế, mặt mày biểu cảm như muốn tìm cái c·h·ế·t.
Tất cả dân sành ăn ở thành phố Giang Đông đều lâm vào trạng thái thất vọng não nề.
Ngay cả Giang Châu đeo khẩu trang ra ngoài cũng bị nhận ra.
Lúc này, Giang Châu đang ở cửa hàng đồ câu cá, xem cần câu, mấy ngàn tệ một cây và mấy chục tệ một cây để chung một chỗ, đối với hắn mà nói thì không có gì khác biệt.
Hắn hết nhìn bên trái lại ngó bên phải, ngơ ngác chẳng thấy được hai loại cần câu này khác nhau gì khi đi câu cá.
Ông chủ đồ câu ngồi đó, thất hồn lạc phách, trông như vừa phải chịu đả kích nặng nề, Giang Châu hỏi gì, ông ta cũng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, không ra đâu vào đâu.
Giang Châu hết cách, đành mua luôn cây đắt nhất trong cửa hàng, tiện thể mua lưỡi câu lớn, dây câu các thứ, nói chung là mua bừa.
Lúc thanh toán tiền, ông chủ đồ câu có chút phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn đeo khẩu trang, phản ứng lại càng lớn.
"Sao ngươi không đeo khẩu trang, còn đi bới rác?"
Giang Châu: ...
Ông có muốn nghe xem ông đang nói cái gì không?
Ai ngờ đâu ông chủ đồ câu nhận được tiền lại ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục bộ dạng sống không thiết, miệng không ngừng lẩm bẩm: Niềm vui của tôi không còn.
Đầu Giang Châu đầy dấu hỏi chấm, nhưng hắn không quen người ta, cho dù hiếu kỳ thì cũng chỉ là hiếu kỳ thôi, không hỏi nhiều, nhỡ đâu là chuyện riêng tư, hỏi nhiều lại bị ăn đòn.
Cứ như vậy, Giang Châu hoàn hảo bỏ lỡ chân tướng sự việc.
Cuộc chiến dịch bới rác tìm tỉnh sư tô này kéo dài đến hơn ba giờ chiều, mà vẫn không tìm thấy cái được gọi là “tỉnh sư tô bọc nhựa cây, đẹp tuyệt trần” của Triệu Hiểu Phong.
Những người sành ăn đều từ bỏ việc tìm kiếm, đứng sang một bên, chờ kết quả thôi.
Chỉ có đội ngũ vệ sinh là còn siêng năng giúp tìm kiếm.
Còn đám streamer thì cứ thế mà mở livestream, đi lang thang khắp nơi, thỉnh thoảng lại cầm micro phỏng vấn mọi người.
Giữa hè nóng bức, trời nắng như đổ lửa, phơi đến hơn ba giờ chiều, đám người Triệu Hiểu Phong đã mềm oặt hết cả người, ngồi trong phòng điều hòa mát rượi cũng không muốn nhúc nhích.
"Hay là thôi đi."
Trần Tử Hàng đề nghị: "Dù sao thì em cũng chưa xuất sư, cùng lắm thì lúc học ẩm thực Tứ Xuyên em tiện học luôn làm món điểm tâm, đến lúc đó bảo sư phụ làm mẫu một cái tỉnh sư tô, sư phụ làm thêm một cái nữa, em sẽ chuyên môn tặng anh."
Những người khác cũng khuyên Triệu Hiểu Phong.
"Không được, tiếp tục tìm, hôm nay không tìm được thì mai lại tìm." Triệu Hiểu Phong một mực không chịu.
Ngay lúc này, điện thoại của Triệu Hiểu Phong vang lên, là vợ anh gọi tới.
Trong điện thoại, giọng vợ anh có chút cẩn thận hỏi: "Mọi người vẫn còn đang tìm tỉnh sư tô đúng không?"
Triệu Hiểu Phong ừ một tiếng: "Đúng vậy, vẫn chưa tìm được, em cứ ở nhà bật điều hòa thoải mái đi, chuyện này giao cho anh là được."
"Cái đó... Thực ra thì, tỉnh sư tô em tìm thấy rồi."
"Cái gì, em tìm thấy rồi à, ở đâu?"
"Ở nhà!"
Triệu Hiểu Phong bỗng đứng phắt dậy, kích động hét oang oác.
"Sư huynh sư tỷ sư đệ ơi, vợ ta tìm thấy tỉnh sư tô rồi, nhanh lên, chúng ta về nhà."
Anh mừng như điên, kiên trì cả ngày, cuối cùng cũng có kết quả, tuy không phải bới trong bãi rác mà ra, nhưng tỉnh sư tô đã tìm thấy rồi, cái này mới là trọng điểm.
Chỉ có mấy sư huynh đệ, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, ủa vậy nãy giờ bọn họ lại cho rằng tỉnh sư tô ở trong bãi rác là sao, bới nát cái bãi rác cả buổi sáng trời công cốc.
À, là Lục Dung một mực khăng khăng rằng Triệu Hiểu Phong vứt tỉnh sư tô vào thùng rác.
Lục Dung càng tỏ vẻ vô tội: "Ai bảo Triệu Hiểu Phong từng có tiền lệ chứ, hơn nữa, nhà hắn tụi mình lật tung lên rồi còn gì, có tìm thấy đâu."
Không sai, đều là tại Triệu Hiểu Phong cả, tửu lượng kém.
Cho tiền công những người tìm đồ, cả đám người hỏa tốc trở về nhà Triệu Hiểu Phong.
Vợ anh đang đứng trong phòng khách, vẻ mặt có chút gượng gạo.
"Vợ ơi, tỉnh sư tô đâu rồi, mau cho anh xem thử." Triệu Hiểu Phong không kìm nén nổi sự kích động.
"Ở trên bàn ăn nhà mình đó, nhưng mà, có chút thay đổi rồi, anh bình tĩnh một chút, tìm thấy là tốt rồi, tuyệt đối đừng kích động nhé."
Sau đó, Triệu Hiểu Phong nhận được một chiếc tỉnh sư tô vỡ nát.
Ban đầu còn bọc nhựa cây bên ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng Triệu Hiểu Phong lúc mang đi xử lý thì để đảm bảo độ hoàn hảo cho tỉnh sư tô, đã chi một số tiền lớn, yêu cầu bên ngoài chỉ có một lớp mỏng tang thôi, càng mỏng càng tốt.
Anh nghĩ, chỉ cần có thể chống phân hủy, sau đó lại cho vào trong chụp lồng kính thì không sao cả.
Lớp mỏng như vậy, đẹp thì đúng là đẹp đấy, nhưng chắc chắn không thể chịu được va đập.
Giờ thì cái tỉnh sư tô vốn đẹp như tác phẩm nghệ thuật này, chẳng những lớp nhựa bên ngoài có vết nứt vỡ, mà cái tỉnh sư tô bên trong lại càng thảm hại.
Mắt thường cũng có thể thấy vết nứt từ vị trí bị va chạm lan ra tứ phía, biến thành một đống tàn dư tả tơi.
Tuy là được bọc kín nên những vết nứt không bị vỡ ra, nhưng rõ ràng đây không phải là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nữa rồi.
Toàn thân Triệu Hiểu Phong chấn động, suýt ngất xỉu, chỉ vào cái tỉnh sư tô, hồi lâu sau mới hỏi được một câu.
"Sao lại thành ra thế này?"
"Em sẽ giải thích cho anh nghe, nhưng mà em nói trước, đánh con thì nhẹ tay thôi nhé, nó là con mình đó, nó có lỗi bị đánh cũng được, đừng quá hung bạo."
Vợ anh đem sự tình kể cho mọi người nghe.
Thì ra, tỉnh sư tô sở dĩ biến mất, là do con trai Triệu Hiểu Phong cầm đi, buổi sáng mang đến trường khoe với đám bạn học.
Trẻ con mà, thấy đồ đẹp thì tự nhiên phấn khích, tranh nhau giằng co, thế là tỉnh sư tô này bị quăng qua quật lại rồi vỡ thành ra như vậy.
Vợ Triệu Hiểu Phong sau khi biết chuyện thì biết to chuyện rồi, đã mang con trai về nhà ngoại rồi, định đợi chồng bình tĩnh lại sẽ mang về, dù gì thì khi đánh cũng không mất kiểm soát.
Triệu Hiểu Phong: ...
Triệu Hiểu Phong không muốn nói gì, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận