Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 158: Tốt choáng, lại nằm một cái (length: 7535)

Người đàn ông không ngờ rằng, mình vừa mới nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu, lại bị mấy bà cô nhìn thấu, nhưng hắn nhất quyết không nhận.
"Các người nói linh tinh gì đấy, ta chỉ là thấy nơi này quá vắng vẻ, muốn mang cậu em đi văn phòng tòa nhà lớn của chúng ta bán bánh rán thôi."
"Ai nha nha, cái tính nóng như kem của ta."
Một bà cô dắt chó đi tới, xắn tay áo, "Ngươi đúng là đồ lươn lẹo, muốn trộm đồ nhà người ta, bị bắt tại trận, vậy mà còn không nhận, ta cho ngươi biết, ông chủ bánh rán là ông chủ bánh rán của tất cả chúng ta, đừng hòng lừa gạt cậu ấy đến văn phòng."
Người đàn ông lý lẽ hùng hồn, ưỡn ngực.
"Cái gì mà lừa gạt, đây là ta quang minh chính đại mời mọc, người tài tìm nơi cao, nước chảy về chỗ trũng, ở cái xó xỉnh này phơi gió phơi nắng, làm sao thoải mái bằng vào văn phòng, hơn nữa, các ngươi nuôi được, chẳng lẽ ta lại không nuôi nổi?"
"Ta đây đường đường là giám đốc văn phòng, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, mấy ông chủ văn phòng kia còn không ngoan ngoãn đi ủng hộ bánh rán của ông chủ, lại nói, bọn họ mà biết ông chủ bánh rán là đồ đệ Giang đại sư, sau này sẽ nhất phi trùng thiên, không cần ta gọi, bọn họ cũng sẽ tự động tới ủng hộ thôi."
"Ngươi còn quang minh chính đại, đồ không biết xấu hổ, hôm nay, chúng ta sẽ cho ngươi biết, chọc giận các bà cô hậu quả thế nào, chọc giận ta, ta liền đến ngủ ở ngay cửa văn phòng nhà ngươi, nếu ai muốn đi vào, trừ khi bước qua xác ta."
"Ai nha, bước qua đi, ta bảo bảo vệ khiêng ngươi đi ra."
Hai bên khẩu chiến, chiến đấu kịch liệt, ban đầu vẫn chỉ là người nói qua người nói lại, nói đi nói lại, các bà cô nổi nóng, muốn động tay động chân.
Thấy hai bên sắp đánh nhau, Đới Phàm vội vàng tiến lên khuyên can.
Mặc kệ họ có mục đích gì khi ủng hộ quán bánh rán của hắn, dù sao với hắn đều là chuyện tốt, sao hắn có thể để bố mẹ nuôi cơm áo đánh nhau được.
"Mọi người đừng ồn ào nữa, đừng ồn ào nữa, có gì từ từ nói."
Khuyên can mãi, không biết làm sao, tay trái của hắn bị người đàn ông níu lại, tay phải bị các bà cô giữ, hai bên đều bắt đầu kéo hắn.
"Ông chủ, tuyệt đối đừng để tên lươn lẹo này lừa gạt, mau đi theo chúng tôi."
"Các cô bình tĩnh đã, tôi đã có nói là đi đâu." Đới Phàm cố gắng tiếp tục khuyên can, đáng tiếc bị khí thế ồn ào của hai bên lờ đi.
"Đi theo ta, văn phòng của chúng ta là văn phòng lớn nhất huyện, cao đến hai mươi mấy tầng lầu, không cần biết bánh rán có ngon hay không, đảm bảo mỗi ngày bán được 200 cái, túi."
"Không được đi!"
"Muốn đi!"
"Không được!"
"Tôi thật sự không muốn đi, các người thả tôi ra có được không?" Vẫn như cũ bị làm lơ.
Đới Phàm giống như một con búp bê vải bị tranh giành, cứ thế bị hai bên lôi kéo, lúc bị kéo sang bên trái, lúc bị kéo sang bên phải, cực kỳ giống hình ảnh trong truyện ngôn tình tổng tài, tổng tài cùng nam thứ cùng tranh giành nữ chính.
Đới Phàm suốt cả quá trình đều đang lên tiếng, đáng tiếc, không ai thèm để ý đến hắn.
Giám đốc văn phòng thật là một tay cãi nhau giỏi, một mình khẩu chiến với đám bà cô, vậy mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào, các bà cô càng vào guồng, càng cãi càng hăng, hai bên đều quên mục đích ban đầu của mình là gì, chỉ muốn nhanh chóng đánh bại đối phương.
Cãi nhau, cãi nhau, họ đều cảm thấy cái tên đàn ông đứng ở giữa mồm lải nhải không ngừng, giọng lại nhỏ không nghe rõ, thật là vướng chân vướng tay, hai bên đồng thời dùng sức, hất cái tên đáng ghét đó sang một bên, chống tay lên hông tiếp tục cãi nhau.
Đới Phàm chỉ cảm thấy một lực lớn hất mình sang bên, làm đầu óc choáng váng, để ổn định thân dưới, hắn chỉ có thể xoay tròn tại chỗ, mới tránh khỏi bị ngã sấp mặt.
Xoay a xoay a.
Xoay mấy vòng xong, càng choáng váng, hoa mắt chóng mặt ngã xuống đất, bất quá mình tự ngã, còn đỡ hơn bị ném ra mạnh, không bị sứt mẻ tí nào.
Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn đám người vẫn đang cãi nhau, người đẩy kẻ kéo, trong đầu đầy dấu hỏi.
Không phải đang tranh giành việc hắn bày sạp ở đâu sao?
Sao giờ thành ra thế này?
Quá choáng rồi, nằm thêm chút nữa.
Hắn ngửa mặt lên trời, nhìn một hồi, chợt phát hiện, trên đỉnh đầu có một đám người đang đứng, tất cả đều trừng mắt nhìn hắn, đồng thời, ai nấy cũng đang cười.
Đới Phàm vốn đã quen với việc mất mặt bị trêu chọc, cũng chẳng thấy ngại, ngược lại còn thấy những người này quen quen.
Hắn dứt khoát ngửa hẳn đầu ra sau, để nhìn rõ hơn, toàn thân cong lên, đầu cố gắng nhìn.
Chờ đã, cái cửa xe có cái gì thế kia, chẳng phải là camera sao?
Camera?
Ngọa Tào!
Hắn lại nhìn sang bên cạnh camera, một người đang đứng đó.
Dáng người cao gầy, khí chất nổi bật, hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo hắn, dù đứng đó không nói lời nào, cũng mang theo một luồng khí thế khiến hắn thấy sợ hãi.
Má ơi, sư phụ đến, Đới Phàm đột nhiên trừng lớn mắt, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, trong đầu trống rỗng.
Đám cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trực tiếp gõ một loạt haha ha.
"Phát hiện rồi, hắn phát hiện rồi, tôi đoán bây giờ hắn chắc đang rất kinh hỉ, tôi thích nhất xem những cái biểu cảm kinh hỉ muốn nổ tung của đồ đệ Giang đại sư."
"Hôm nay buổi phát trực tiếp thật là quá thích, cả một đoàn người to như vậy đứng ở đó, kết quả hắn từ đầu đến cuối sửng sốt không phát hiện."
"Không phát hiện mới hay, nếu không sao chúng ta có thể được xem cảnh tượng thú vị như vậy."
"Đều tại quay phim tiểu ca quá gian xảo, ngay từ đầu đã gắn camera vào cửa kính xe, nếu không vì xem hắn xoay vòng vòng, còn lâu mới lộ mặt, haha."
"Đồ đệ Giang đại sư bán bánh rán, có cá tính, ngưu bức, quỳ!"
Trước đó, cư dân mạng đều đi theo dõi trực tiếp, đi đến cửa hàng thăm dò, lâu rồi không được thấy cảnh hài hước như vậy, xem mà mở rộng tầm mắt.
Bây giờ đang là giờ ăn cơm, bất kể đi làm hay chưa đi làm, mọi người đều đang ăn cơm.
Mọi người ăn cơm, cũng không tiện mở điện thoại xem kỹ buổi phát trực tiếp.
Trong phút chốc, lượng người xem trong phòng phát trực tiếp tăng vọt, trong nháy mắt, buổi phát trực tiếp đạt đến con số "hot" nhất lịch sử.
Phó đạo diễn nói con số này cho Lâm Hạ, Lâm Hạ cũng kinh hãi.
Không ngờ đến sớm một chút thôi, lại có thể xem được hình ảnh đặc sắc như vậy, điều này khiến hắn không khỏi bắt đầu cân nhắc, lần sau đi thăm dò cửa hàng, có nên sắp xếp người đi trước, mang theo camera nhỏ, quay trước những hình ảnh thú vị hay không.
Không được, phải lên kế hoạch cẩn thận mới được.
"Chẳng lẽ không ai thấy hai nhóm người đang cãi nhau này ngầu lòi sao? Lại muốn đầu tư sớm vào quầy hàng của đồ đệ Giang đại sư, để tránh quầy hàng đóng cửa, chờ không được Giang đại sư, đồng thời, còn có tên lươn lẹo muốn trộm đồ."
"Xong đời, cảm giác mình như muốn dài ra cái đầu vậy? Trong vòng ba phút, tôi muốn biết đồ đệ Giang đại sư còn có chỗ nào bày sạp, tôi cũng muốn đi trộm đồ."
"Trộm đồ làm gì, đầu tư thẳng vào mặt bằng của đồ đệ Giang đại sư không phải tốt hơn sao, bên chúng ta hình như có cửa hàng, đó là của đồ đệ Giang đại sư, tôi đầu tư cho anh ta 100 vạn, cho tôi chút cổ phần không quá đáng chứ."
Đám cư dân mạng nói chuyện rôm rả, người của tổ chương trình xem cũng rất vui vẻ, chỉ có Giang Châu là xoắn xuýt, một lời khó nói hết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận