Thanh Sơn

Thanh Sơn - Chương 5, mảnh sứ vỡ mảnh (length: 13157)

Chỉ có một khắc đồng hồ.
Rất ngắn.
Trần Tích không nói nhảm nữa, hắn cấp tốc dò xét một vòng trong thư phòng, tầm mắt dừng lại trên những quyển sách cùng tờ chiếu thư tản mát, nhanh chóng lật xem sách trên giá.
"Giấy chiếu đều trống trơn, sách vở cũng đều là chuyện đời thường có thể thấy, bên trong không có bất kỳ thứ gì kẹp theo," Kiểu Thỏ nhắc nhở.
Trần Tích quay người đi vào trong sân.
Đây là một căn nhà cấp bốn hai gian, hắn quan sát tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ trong sân, cố gắng tìm kiếm dấu vết để lại. Trần Tích trong lòng biết hắn căn bản không hoàn toàn chắc chắn tìm được manh mối, vừa rồi nói như vậy, bất quá là vì đối mặt với một đám sát thủ tàn nhẫn, chứ không phải nói có khả năng lập tức sẽ chết.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vân Dương dần mất kiên nhẫn: "Quá chậm quá chậm, cần tăng thêm một loại trò chơi, thấy cây Ngô Đồng trong sân này không, ngươi tìm manh mối trong lúc đó, mỗi khi một chiếc lá rơi xuống, ta sẽ đâm một kim vào người ngươi."
Vừa dứt lời, một chiếc lá liền rơi xuống từ trên cành cây.
Vân Dương đưa tay vê vê chiếc lá khô héo giữa không trung cảm khái: "Vận khí của ngươi thật không tốt."
Nói xong, hắn đi đến trước mặt Trần Tích đâm một kim vào lòng bàn tay thiếu niên.
Sắc mặt Trần Tích bỗng nhiên đỏ bừng, cả người cúi gập xuống vì đau đớn kịch liệt, cuối thu, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán hắn lại rơi tí tách xuống.
Trong lòng hắn mắng Vân Dương biến thái, nhưng không cách nào giảm bớt nỗi đau này nửa phần.
Vân Dương chậm rãi nói: "Thời gian bị chậm trễ vì đau đớn, cũng tính trong khắc đồng hồ đó."
Trần Tích vịn cây Ngô Đồng chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi vào bếp, hắn nhất định phải tìm được manh mối trước khi chiếc lá thứ hai rơi xuống!
Trong bếp, chỉ đơn giản là một cái bếp lò xây bằng gạch xanh, một đống lọ đựng gia vị.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, không có một vật thừa.
Trần Tích kiểm tra tất cả các lọ sau đó đi ra khỏi bếp, nhưng vừa bước ra hắn lại đứng bất động.
Hắn lẩm bẩm: "Luôn cảm thấy có gì đó không đúng, hình như bỏ sót chi tiết gì đó."
Vân Dương tựa người vào khung cửa bếp ngáp, vuốt vuốt cây kim bạc trên đầu ngón tay: "Ngươi sắp hết thời gian rồi, xem ra ta đã lãng phí một khắc đồng hồ."
Trần Tích vẫn đứng im, cố gắng suy nghĩ mình vừa rồi đã bỏ sót chi tiết gì!
Đang suy nghĩ, một chiếc lá trên cây Ngô Đồng lại rơi xuống, Vân Dương lại đâm một kim vào sau tai hắn.
Trong chốc lát, Trần Tích gập người ngồi xổm xuống đất, co ro như con tôm không thể động đậy, gần như bị sốc.
Nhưng lần này, không đợi Vân Dương thúc giục, hắn đã đứng dậy quay lại bếp, lấy ra hai cái lọ, bên trong đều là bột màu trắng mịn.
Vân Dương tò mò liếc mắt: "Hai lọ muối, có vấn đề gì sao?"
"Một cái bếp tại sao lại để hai lọ muối?" Trần Tích nói xong, lấy từ trong một cái lọ ra một ít bột trắng mịn xoa nắn trên đầu ngón tay: "Đây không phải muối."
"Không phải muối?" Vân Dương tò mò, hắn và Kiểu Thỏ am hiểu là giết người và xử lý hậu quả, đấu đá, tranh công, về mặt tìm kiếm dấu vết để lại thật sự là điểm yếu.
Trần Tích đưa ngón tay về phía Vân Dương: "Nếm thử xem vị gì."
Vân Dương tức giận nói: "Tiểu tử ngươi cũng thật cẩn thận, nhỡ có độc thì sao? Ta không nếm."
Kiểu Thỏ cười thành tiếng.
Nếu không phải nơi này có xác chết, thiếu nữ sát thủ này cười lên hẳn là rất đáng yêu.
Vân Dương lạnh mặt: "Mau nếm thử."
Trần Tích lấy một chút bột trắng bỏ vào miệng: "Vị đầu cực chát, không rõ mùi vị."
Hắn trầm tư.
Cái thứ này là gì chứ?
Trần Tích nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ của mình, cố gắng tìm kiếm đáp án dựa vào những cuốn sách đã đọc qua.
Chờ chút, đây là phèn chua!
Một số tài liệu phổ cập khoa học quân sự có đề cập, phèn chua là một trong những vật liệu chính dùng để viết mật thư trong tình báo chiến tranh.
Chữ viết bằng nước phèn chua sẽ biến mất sau khi khô. Kỹ thuật gián điệp này có nguồn gốc từ thế kỷ XIII, mãi đến Thế chiến thứ hai mới bắt đầu được các điệp viên sử dụng rộng rãi.
Trần Tích suy nghĩ rất lâu, hắn chắc chắn mình đã tìm ra đáp án: Mật thám Cảnh triều dùng phèn chua để viết mật thư, Chu Thành Nghĩa giấu thứ này trong nhà, lẫn với muối để đánh lạc hướng, lại đặt ở nơi gần mình, thuận tiện như vậy, chứng tỏ việc trao đổi mật thư hẳn là rất thường xuyên, như vậy... trong nhà Chu Thành Nghĩa nhất định có mật thư hắn qua lại với những mật thám khác.
Hắn lập tức lấy chai giấm từ trong bếp về thư phòng, trải từng tờ giấy Tuyên trắng lên bàn, xé một mảnh vải trên người, thấm giấm lau nhẹ nhàng từng chỗ trên giấy Tuyên.
Liên tục chà xát năm, sáu tờ giấy Tuyên mà vẫn chưa có được đáp án mình mong muốn, thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiết trời cuối thu, trên trán Trần Tích đã lấm tấm mồ hôi.
Hắn quay đầu nhìn Chu Thành Nghĩa, thấy đối phương sắc mặt bình tĩnh, không hề hoảng hốt.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?
Không, tuyệt đối không sai!
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi tới, lá khô vàng trên cây Ngô Đồng rơi xuống như mưa, Vân Dương mỉm cười: "Vận khí của ngươi không tốt a..."
"Tìm được!"
"Ừm?" Vân Dương bị thu hút sự chú ý.
Khi lau đến tờ giấy Tuyên thứ mười hai, chỗ bị giấm vàng nhạt xóa đi hiện ra một dòng chữ màu đỏ: "Thành đông, ngõ hẻm Lệ Cảnh, cửa hàng nước ngọt Lý Ký, gặp nguy nan có thể đến ngay."
Vân Dương thấy những chữ này, hai mắt lập tức sáng lên: "Đây là cứ điểm mới của mật thám Cảnh triều, không chừng có nhân vật lớn của Quân Tình ti Cảnh triều đến Lạc Thành!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Kiều Thỏ: "Có công lớn!"
Kiều Thỏ suy nghĩ một chút: "Giết tên nhóc này, công lao thuộc về chúng ta."
"Không được, ta đã hứa không giết hắn. Dù sao hắn cũng không phải người của Mật Điệp ti chúng ta, công lao cuối cùng cũng sẽ được tính cho ngươi."
"Cũng được..."
Trái lại, Chu Thành Nghĩa, tên mật thám Cảnh triều này mặt mày xám xịt.
Hắn không còn che giấu nữa, lúc này rút từ trong thắt lưng ra một thanh kiếm mềm giấu kín, tấn công Trần Tích, đúng là muốn liều mạng giết người diệt khẩu.
Tên mật thám Cảnh triều này với đòn tấn công bất ngờ tốc độ cao, trong nháy mắt đã rũ bỏ vẻ chật vật vừa rồi, hung dữ như mãnh thú.
Trần Tích bay ngược ra sau, còn Kiều Thỏ bên kia bỗng nhiên nhanh như chớp nhảy lên, tựa như hồ điệp bay lượn.
Chỉ thấy nàng chặn đường Chu Thành Nghĩa, thân ảnh hai bên lóe lên, cây ngân châm giữa hai ngón tay nàng như chuồn chuồn lướt nước, đâm vào bên hông Chu Thành Nghĩa.
Oanh một tiếng, Chu Thành Nghĩa mất hết sức lực ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Cũng đúng lúc này, một luồng khí lạnh lẽo từ trong cơ thể Chu Thành Nghĩa tràn ra, trong đêm tối như một con Giao Long trắng xám đang di chuyển, chui vào cơ thể Trần Tích.
Đây là cảm giác hắn chưa từng trải qua trong mười bảy năm cuộc đời, luồng khí lạnh lẽo ấy như nước băng trên sông băng, lạnh lẽo mà trong suốt, không ngừng chảy khắp huyết quản của hắn.
Luồng khí lạnh này từ đâu đến? Vì sao lại đến? Trần Tích không biết.
Những cảnh tượng đêm nay, trước kia chỉ xuất hiện trong phim ảnh, thế giới này hoàn toàn khác với thế giới hắn biết!
Trần Tích quan sát Kiểu Thỏ và Vân Dương, phát hiện hai người này hình như cũng không thấy vừa rồi một màn vừa xảy ra, chẳng lẽ chỉ có mình thấy sao?
Vân Dương thấy Chu Thành Nghĩa không còn khả năng chống cự, có chút phấn khích quay đầu nhìn về phía Trần Tích: "Ngươi, một thầy thuốc tập sự làm sao lại hiểu những thứ này?"
Trần Tích không cần suy nghĩ giải thích: "Phèn chua có thể dùng làm thuốc, có công hiệu cầm máu, chữa loét, giảm đau, cho nên ta có hiểu biết về thứ này."
"Ồ?" Vân Dương từ trong bình bóp một chút phèn chua nhét vào miệng: "Vừa hay dạo này nóng trong người, trong miệng bị lét."
Kiểu Thỏ đứng nghiêm trên lưng Chu Thành Nghĩa: "Còn lúc nào thì tán gẫu nữa, người tiền trạm đã đi ngõ Lệ Cảnh, đi lật cái cửa hàng nước ngọt Lý Ký kia rồi."
Lúc này, tám tên hán tử áo đen chờ lệnh ra cửa lên ngựa, thẳng hướng ngõ Lệ Cảnh nhanh chóng đuổi theo.
Tiếng vó ngựa thanh thúy dẫm lên đường đá xanh giữa đêm khuya, xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Trần Tích hỏi: "Ta có thể đi rồi chứ?"
"Ách... E là không được," Vân Dương lắc đầu.
"Đổi ý?"
"Cũng không phải, vừa rồi ta chỉ nói ngươi có thể sống, nhưng ta không nói muốn thả ngươi đi," Vân Dương phủi phủi bụi trên người: "Ta phải đưa ngươi vào ngục, thẩm vấn cho rõ ràng mới được."
"Thẩm vấn cái gì?"
"Ví dụ như ngươi, một thầy thuốc tập sự của phủ Tĩnh Vương, tại sao lại xuất hiện trong phủ Chu Thành Nghĩa giữa đêm khuya? Tĩnh Vương có phải đã thông đồng với Cảnh triều phương Bắc thông qua Chu Thành Nghĩa, ý đồ mượn lực lượng Cảnh triều làm phản?" Vân Dương buông tay: "Ngươi xem, ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi đây."
Kiểu Thỏ dụ dỗ: "Chu Thành Nghĩa bất quá chỉ là Huyện thừa nho nhỏ, nhưng nếu ngươi có thể khai ra liên quan đến Tĩnh Vương, chúng ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý!"
Trần Tích thầm than tình trạng của mình phức tạp, dường như vượt quá tưởng tượng.
Cảnh triều ở đâu? Tĩnh Vương là ai?
Các mối quan hệ xã hội khi còn sống của người chết phức tạp đến vậy sao?
Hắn đáp: "Ta tới đưa thuốc, bị liên lụy oan."
Trần Tích trả lời như vậy, là bởi vì hắn còn nhìn thấy trong bếp hai gói thuốc viết "Y quán Thái Bình", gói giấy vàng đặt cạnh lò lửa bên cạnh nồi đất trong bếp, chưa bóc ra.
Vân Dương lắc đầu: "Đó chỉ là lời nói một phía của ngươi, ta chỉ tin đáp án ta thẩm vấn được."
Trần Tích chuyển hướng câu chuyện: "Ngươi muốn bắt tên đại nhân vật Quân Tình ti của Cảnh triều kia?"
"Người đi bắt hắn rồi."
"Các ngươi không bắt được hắn ở cửa hàng nước ngọt ngõ Lệ Cảnh đâu, chỗ đó rõ ràng chỉ là nơi giúp Chu Thành Nghĩa chạy trốn, không có đại nhân vật nào ở đó."
Vân Dương suy tư: "Ngươi còn có manh mối khác?"
Trần Tích ngậm miệng không nói.
Vân Dương đi đến trước mặt Trần Tích, ngón giữa và ngón trỏ kẹp cây ngân châm mỏng nhẹ nhàng điểm vào hõm vai Trần Tích.
Trong chốc lát, Trần Tích chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim gan xộc tới, chỉ vài hơi thở, mồ hôi đã ướt đẫm quần áo. Nhưng cơn đau này đến nhanh, đi cũng nhanh, lại thêm vài hơi thở đã biến mất không còn tăm hơi, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vân Dương thản nhiên nói: "Loại thủ đoạn này, ta còn nhiều lắm. Giang hồ bấy nhiêu năm, người chịu được ba châm của ta chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Nhưng Trần Tích vẫn ngậm miệng không nói.
Vân Dương lại đâm một châm lên mu bàn tay Trần Tích, thân thể thiếu niên run lên không ngừng, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Vân Dương lại đâm tiếp hai châm, Trần Tích vẫn im lặng.
"Cả thế này mà cũng chịu được?" Vân Dương kinh ngạc thán phục.
Một giây sau, Trần Tích đột nhiên lật mảnh sành vỡ trong lòng bàn tay ra, run rẩy cứa vào động mạch chủ ở cổ mình!
Mảnh sành vỡ đó, chính là thứ vẫn luôn giấu trong lòng bàn tay hắn.
Mảnh sứa vỡ bay nhanh đến cổ Trần Tích bỗng nhiên dừng lại, chỉ thấy Vân Dương nắm lấy cổ tay hắn: "Lấy cái chết ép buộc?"
"Được rồi, chậm trễ nữa đại công lao liền chạy mất," Kiểu Thỏ giơ ba ngón tay: "Ta dùng danh dự của mẫu thân ta thề, ngươi chỉ cần nói ra tình báo giúp ta hai lần lập công, ta trả lại ngươi tự do."
Vân Dương giơ ba ngón tay: "Ta cũng dùng danh dự của cha mẹ ta thề, nếu nói dối liền để bọn hắn vĩnh viễn đọa lạc vào Vô Gian luyện ngục."
Trần Tích im lặng không nói, suy nghĩ hàm ý trong lời thề này.
Thời đại này người hẳn là mê tín, cho nên lời thề rất nặng. . . Không được, vẫn không thể tin.
Nhưng nếu như mình thể hiện đầy đủ năng lực, để cho mình thật có ích, có nên đánh cược một phen không?
Cuối cùng, hắn thở hổn hển nói: "Cái giấy tuyên kia nhất định là mua xong liền viết lên bằng nước phèn chua, tám phần mười vẫn là vị Cảnh triều đại nhân vật trong miệng ngươi tự tay viết, cho nên bây giờ các ngươi muốn tìm manh mối thì đừng đi Lệ Cảnh ngõ hẻm, mà là tìm cửa hàng bán giấy tuyên kia, cửa hàng này mới là con đường tình báo quan trọng nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Băng Nhãn

Cấp 4

1 tháng trước

Mmm