Thanh Sơn
Thanh Sơn - Chương 223: Năm trăm dặm khẩn cấp (length: 12031)
Bên trong dịch trạm có phòng trà, người làm nhóm lửa đốt hương, hương đàn thoang thoảng theo các khe chạm trổ của lư đồng bay ra.
Trần Tích cùng Trương Tranh ngồi đối diện nhau trên chiếc giường êm, trước mặt đặt một bàn cờ, ván cờ đã đi đến hồi kết.
Khói xanh lượn lờ trong không gian, Trần Tích đặt một quân cờ trắng xuống, đối diện hắn, Trương Tranh trầm tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đặt một quân cờ. Trần Tích tiện tay lại hạ một quân, rồi Trương Tranh lại rơi vào trạng thái suy nghĩ dài dằng dặc...
Trương Hạ ngồi một bên cắn hạt dưa, nhìn thấy anh trai ruột của mình bị đánh cho tan tác, cũng không hề có ý định ra tay giúp đỡ.
Trương Tranh sốt ruột muốn bốc hỏa, ra sức nháy mắt với em gái, Trương Hạ tò mò hỏi: "Anh, mắt anh sao thế, có cát bay vào à?"
Trương Tranh lập tức nhụt chí: "Em ít nhất cũng phải chỉ cho anh một chút nước cờ chứ? Không lẽ cứ trơ mắt nhìn anh ruột bị người ta bắt nạt như vậy à?"
Trương Hạ răng trắng đều tăm tắp khẽ khép lại, nhẹ nhàng cắn vỡ một hạt dưa: "Người xem cờ không nói đạo quân tử, ta không làm chuyện đó."
Trần Tích ngẩng đầu nhìn Trương Tranh: "Trương huynh, chẳng phải ngươi muốn đến tìm ta đánh cờ sao? Kỳ nghệ của ngươi thế này... có vẻ không phải là người thích đánh cờ."
Trương Tranh cứng họng: "Ta..."
Trương Hạ hỏi Trần Tích: "Ngươi đến kinh thành có tính toán gì chưa, ở lại phủ lớn nhà họ Trần hay là tự mua một cái sân nhỏ ở?"
Trần Tích suy nghĩ một lát: "Chắc là ở lại phủ lớn nhà họ Trần."
Bạch Long sai hắn quay về nhà họ Trần, chắc chắn sẽ không để hắn đứng ngoài cuộc, nhất định là càng gần với trung tâm quyền lực càng tốt.
Trương Hạ lại hỏi: "Trần đại nhân có xin cho ngươi vào Quốc Tử Giám làm giám sinh không? Chắc chắn có, nhưng ngươi lại không muốn học kinh nghĩa, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trần Tích cười trêu chọc nói: "Trương nhị tiểu thư chẳng phải trước đây còn trách ta bất tài vô dụng sao?"
Trương Tranh vội vàng giải thích: "Ngươi hiểu lầm rồi, muội muội ta chẳng qua là không ưa những người không có tài năng thôi, nhưng tài năng không nhất thiết chỉ có kinh nghĩa. Đợi đến kinh thành ngươi sẽ biết, nàng nổi tiếng lắm ở kinh thành đó, các giám sinh trong Quốc Tử Giám đều sợ nàng."
"Ồ?" Trần Tích bắt đầu tò mò: "Vì sao vậy?"
Trương Tranh thừa cơ Trần Tích không nhìn bàn cờ, vừa giải thích, vừa vụng trộm thả thêm mấy quân cờ đen vào: "Ngươi không biết đó thôi, Quốc Tử Giám đâu chỉ dạy Tứ Thư, Ngũ Kinh, mà còn dạy cả số học và luật pháp nữa. Tiểu thúc thúc của chúng ta, Từ thuật, không chỉ là Phó giám chính của Khâm Thiên Giám, mà còn kiêm nhiệm Tiến sĩ số học của Quốc Tử Giám nữa."
Trương Tranh tiếp tục: "Tiểu thúc thúc lười biếng, không muốn giờ Mão đã phải rời giường đi dạy học, nên thường sai muội muội ta đến dạy thay. Lúc đầu, đám giám sinh Quốc Tử Giám thấy nàng là con gái, đều không phục, còn kéo nhau đến chỗ tế tửu đại nhân mà kháng nghị. Sau này, muội muội ta ra một câu hỏi, bọn hắn mất cả nửa canh giờ mới có một người trả lời được, lúc đó mới chịu yên."
Trần Tích cúi đầu nhìn qua đám quân cờ thêm ra trên bàn cờ, nhưng không vạch trần, chỉ hạ một quân cờ khác nuốt luôn mấy quân cờ đen đó vào, rồi mới hỏi: "Đề bài gì mà khiến bọn họ mất cả nửa canh giờ vậy?"
Trương Hạ ở bên cạnh cười hì hì nói: "Nhìn ra xa một tòa tháp bảy tầng cao ngất, ánh sáng đỏ rực gấp đôi tăng lên. Tất cả đèn có ba trăm tám mươi mốt cái, hỏi một chút tháp có bao nhiêu đèn?"
Trần Tích không ngẩng đầu lên: "Ba đèn."
Trương Hạ mở to mắt nhìn: "Hả, ngươi nghe câu này rồi à?"
Trần Tích cười: "Ừ, nghe rồi."
Trương Hạ nhặt một hạt dưa đặt ở bên miệng, nghi hoặc quan sát Trần Tích: "Nghe rồi thật à? Thế ta hỏi lại ngươi, có một số thú, sáu đầu bốn chân; chim, bốn đầu hai cẳng. Trên có bảy mươi sáu đầu, dưới có bốn mươi sáu cẳng. Hỏi, chim, thú mỗi loại có bao nhiêu?"
Trần Tích nói ngay: "Tám con thú, bảy con chim."
Trương Hạ giật mình: "Câu này cũng nghe rồi?"
Trần Tích cười ha hả một tiếng: "Cũng nghe rồi."
Hắn chuyển chủ đề: "Hóa ra trước đây Trương nhị tiểu thư 'Số học vô địch' ở Quốc Tử Giám à?"
Trương Tranh cười ha ha nói: "Còn nhờ cái miệng nhanh nhảu của nó nữa. Đám giám sinh đó đều là mấy người thi rớt nhiều năm rồi, thất bại ê chề, uống chút rượu vào là thích chửi đổng mắng người. Có một gã say rượu xông vào gây sự với muội muội ta, nói mình thi không đậu cử nhân tất cả đều do trong Quốc Tử Giám có nữ nhân nhúng tay, rồi ra sức chửi mắng cả họ hàng của muội muội ta."
Trần Tích không lộ vẻ gì: "Rồi sao?"
Trương Tranh kể: "Rồi muội muội ta cho hắn một câu hỏi."
Trần Tích nghi hoặc: "Câu hỏi gì?"
Trương Tranh bưng chén trà lên, uống cạn một hơi: "Muội muội ta hỏi hắn: Mẹ ngươi với mười con thỏ nhốt chung một lồng, vì sao chỉ có bốn mươi cẳng? Tên giám sinh đó nghĩ mãi không ra, bảo mười con thỏ vốn có bốn mươi cẳng, vậy sao cộng thêm mẹ mình mà cũng chỉ có bốn mươi cẳng?"
Trương Tranh đặt chén trà xuống: "Muội muội ta trả lời vì ngươi không có mẹ."
Trần Tích kinh ngạc nhìn về phía Trương Hạ, sức công kích ghê gớm.
Trương Hạ khẽ ho một tiếng, có chút ngượng ngùng cúi đầu uống trà để che giấu.
Lúc này, từ đại sảnh không xa truyền đến tiếng ồn ào, đám quan viên ở đó đang nâng chén cụng ly, uống đến quên cả trời đất.
Trần Tích nhìn sang Trương Hạ: "Bên đó là?"
Trương Hạ đổ vỏ hạt dưa trên tay trái vào trong mâm, phủi tay: "Đó là mấy hào phú nông thôn ở Mạnh Tân tới bái kiến phụ thân ta, phụ thân ta đang uống rượu với bọn họ đó."
Trần Tích tò mò hỏi: "Trương đại nhân sắp thăng Lại bộ Tả thị lang rồi, còn cần giao thiệp với mấy hào phú nông thôn ở huyện nhỏ này sao?"
Trương Hạ ở bên cạnh giải thích: "Người ta có câu hoàng quyền bất cập đến huyện là vậy, chín huyện ở Lạc Thành này quan hệ chồng chéo nhau, nếu không thân với đám hào phú này thì phụ thân ta thu thuế còn không xong nữa. Bọn hào phú nông thôn ở các huyện lớn, cuộc sống còn hơn cả viên ngoại ở Kinh Thành hay Kim Lăng, muốn sai được họ thì còn phải có nhiều lễ lộc nữa, bọn họ mới là thổ hoàng đế."
Mẹ yếu mất nhà cửa, cha mạnh làm thị lang, gia tộc hưng thịnh còn lưu giữ quê quán, người nghèo thì phải đi tha phương. Quan niệm của người đời nhà Ninh, trừ phi ra làm quan, không thì người tài mà không có tiền đồ phải rời xa quê hương để chịu khổ.
Đang nói chuyện, bên ngoài dịch trạm lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Khi đến gần, mọi người thấy một tên lính đang hét lớn trên lưng ngựa: "Khẩn cấp năm trăm dặm!"
Trần Tích và những người khác vội vàng đi ra ngoài, cả Trương Chuyết đang say xỉn cũng đặt chén rượu xuống, nhanh chóng chạy ra đón.
Mức độ khẩn cấp trong dịch trạm chia thành bốn trăm dặm, năm trăm dặm và sáu trăm dặm. Nếu không phải việc quân cơ quan trọng thì không được dùng đến ba mức này.
Tên lính cõng một ống trúc được niêm phong bằng hỏa tất đi tới gần, nhảy xuống ngựa: "Dịch thừa Mạnh Tân ở đâu?"
Một người trung niên râu thưa thớt tiến lên: "Tại hạ là!"
Tên lính cởi ống trúc xuống, rồi móc ra một phong thư từ trong ngực: "Bên trong là công văn khẩn cấp của Binh Bộ, chuẩn bị cho ta một bữa cơm, một con ngựa khoẻ, ta ăn xong sẽ lập tức về bẩm mệnh!"
Dịch thừa nhận lấy ống trúc, thấy trên đó có dấu chữ màu đen được đóng bằng bàn là: Khải gửi Lạc Thành Đồng tri Trần Lễ Khâm, người nào dám mở thì sẽ bị định tội!
Trương Chuyết kinh ngạc: "Quả nhiên là cho Trần đại nhân... Tiểu ca, ai phái lệnh khẩn cấp năm trăm dặm này?"
Tên lính liếc nhìn ông ta, kiêu căng nói: "Thái tử!"
Thảo nào tên lính này lại ngang ngược như vậy, ngay cả dịch thừa cũng không coi ra gì, thì ra là phụng mệnh của Thái tử đến.
Trương Chuyết đưa ống trúc cho Trần Lễ Khâm: "Mở ra xem đi."
Trần Lễ Khâm phun ra một hơi rượu, phá niêm phong, lấy ra một bức thư đóng dấu đỏ. Sau khi xem xong, ông nhíu mày hồi lâu không nói.
Trương Chuyết nghi ngờ nói: "Thái tử nói gì vậy, mà khiến ngươi buồn rầu vậy?"
Trần Lễ Khâm nhìn ông: "Thái tử bảo ta không cần về kinh, trực tiếp đến Cố Nguyên để gặp hắn."
Trương Chuyết vô ý thức thốt lên: "Không được!"
"Hả?" Trần Lễ Khâm ngơ ngác: "Ý của Trương đại nhân là gì?"
Trương Chuyết kéo Trần Lễ Khâm ra một chỗ, mượn cớ say nói nhỏ: "Trần đại nhân, ta xem như chúng ta đã hợp tác ba năm nên mới nói với ngươi những lời này, nếu ngươi thấy không đúng thì cứ xem như ta nói lúc say vậy. Cố Nguyên là một trong Cửu Biên, vốn là nơi cá mè lẫn lộn, những năm gần đây Tấn Đảng ở biên giới ngỗ nghịch triều đình, ăn bớt tiền lương, giết người vu oan nhiều vô kể, nhưng tất cả đều bị nội các ém xuống mà thôi. Thái tử lúc này đến Cố Nguyên chắc chắn có mục đích, ngươi đừng có đến chỗ nước đục này, coi chừng mất cả mạng đó!"
Trần Lễ Khâm lưỡng lự: "Nhưng ta là người trong Đông Cung, là Thiếu chiêm sự Chiêm sự phủ, sao có thể từ chối chứ?"
Trương Chuyết nói: "Chẳng phải ngươi còn chưa đến Lại bộ nhận chức đó sao, vả lại theo luật xưa thì trước khi nhận chức còn phải đến Thành Hoàng miếu ăn chay ba ngày, xin ý chư thần, cứ lấy cớ đó mà từ chối đi!"
Trần Lễ Khâm lắc đầu: "Đã là người của Đông Cung, thì đương nhiên phải hết lòng hết sức phò tá Thái tử. Nếu lệnh khẩn cấp năm trăm dặm của Thái tử ta còn không đi thì sau này ta làm sao mà ở trong Đông Cung được? Thái tử làm sao tin tưởng ta?"
Trương Chuyết trừng lớn mắt: "Ngươi nhất định phải làm tòng long chi thần sao? Ngươi coi chừng bánh từ trên trời rơi xuống nện choáng váng đó."
"Hắn không tin ngươi, cùng lắm thì đưa ngươi đổi đi, đến lúc đó ngươi bất quá là đổi lại làm quan, tổng không đến mức mất mạng!"
Trần Lễ Khâm sắc mặt nghiêm lại: "Trương đại nhân không cần nhiều lời, ta cùng ngươi khác biệt, không có nhiều suy nghĩ bo bo giữ mình như vậy, Quân quân thần thần phụ phụ tử tử, Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Thái tử bây giờ chính là lúc cần người, ta sao có thể không đi? Ta Trần Lễ Khâm không phải hạng người ham sống sợ chết!"
Trương Chuyết bật cười: "Tốt tốt tốt, ngươi lại đi chịu chết, nhà ngươi vợ con già trẻ theo ta cùng đi, ta hộ tống bọn họ đến Kinh Thành."
Trần Lễ Khâm vẻ mặt càng lúc càng đen: "Trương đại nhân đừng nói chuyện giật gân, Thái tử thân ở Cố Nguyên, nơi đó lại nằm trong sự quản thúc của Ninh triều ta, hỏa lực tập trung hơn hai mươi vạn, có gì nguy hiểm mà nói?"
Trương Chuyết suy nghĩ một lát: "Người khác ta không quản, Trần Tích đến theo ta đi."
Trần Lễ Khâm tức giận phất tay áo mà đi: "Hoang đường!"
Trương Chuyết nhìn bóng lưng Trần Lễ Khâm, thở dài một tiếng, hắn cùng thân hào nông thôn chắp tay: "Xem ra không có cách nào tiếp tục uống rượu a, các vị trở về đi."
Mọi người cáo từ, hắn lại nhìn về phía Trần Tích: "Ngươi không cần để ý đến Trần đại nhân, hắn đi Cố Nguyên của hắn, chúng ta đi Kinh Thành của chúng ta, đến lúc đó ngươi cứ ở trong Trương phủ qua ngày, đến Tết Nguyên Tiêu, cho các ngươi mỗi người phát sáu trăm lạng bạc ròng tiền mừng tuổi, đi dạo miếu Thành Hoàng, ngắm đèn, uống hoa tửu, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. Người thiếu niên mà, chơi đùa náo nhiệt là tốt, không cần quan tâm những chuyện quốc gia đại sự."
Trần Tích im lặng một lát, lấy ra từ trong tay áo mật điệp ti lệnh bài: "Trương đại nhân, có lệnh bài này có thể thông suốt."
Trương Chuyết còn muốn khuyên can, lại bị Trần Tích ngăn lại: "Ta biết ý tốt của ngài, phiền xin ngài giúp đưa Tiểu Mãn đi, dẫn nàng đến Kinh Thành ở tạm tại Trương phủ. . Ta phải theo Trần gia đến Cố Nguyên..."
Trần Tích cùng Trương Tranh ngồi đối diện nhau trên chiếc giường êm, trước mặt đặt một bàn cờ, ván cờ đã đi đến hồi kết.
Khói xanh lượn lờ trong không gian, Trần Tích đặt một quân cờ trắng xuống, đối diện hắn, Trương Tranh trầm tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đặt một quân cờ. Trần Tích tiện tay lại hạ một quân, rồi Trương Tranh lại rơi vào trạng thái suy nghĩ dài dằng dặc...
Trương Hạ ngồi một bên cắn hạt dưa, nhìn thấy anh trai ruột của mình bị đánh cho tan tác, cũng không hề có ý định ra tay giúp đỡ.
Trương Tranh sốt ruột muốn bốc hỏa, ra sức nháy mắt với em gái, Trương Hạ tò mò hỏi: "Anh, mắt anh sao thế, có cát bay vào à?"
Trương Tranh lập tức nhụt chí: "Em ít nhất cũng phải chỉ cho anh một chút nước cờ chứ? Không lẽ cứ trơ mắt nhìn anh ruột bị người ta bắt nạt như vậy à?"
Trương Hạ răng trắng đều tăm tắp khẽ khép lại, nhẹ nhàng cắn vỡ một hạt dưa: "Người xem cờ không nói đạo quân tử, ta không làm chuyện đó."
Trần Tích ngẩng đầu nhìn Trương Tranh: "Trương huynh, chẳng phải ngươi muốn đến tìm ta đánh cờ sao? Kỳ nghệ của ngươi thế này... có vẻ không phải là người thích đánh cờ."
Trương Tranh cứng họng: "Ta..."
Trương Hạ hỏi Trần Tích: "Ngươi đến kinh thành có tính toán gì chưa, ở lại phủ lớn nhà họ Trần hay là tự mua một cái sân nhỏ ở?"
Trần Tích suy nghĩ một lát: "Chắc là ở lại phủ lớn nhà họ Trần."
Bạch Long sai hắn quay về nhà họ Trần, chắc chắn sẽ không để hắn đứng ngoài cuộc, nhất định là càng gần với trung tâm quyền lực càng tốt.
Trương Hạ lại hỏi: "Trần đại nhân có xin cho ngươi vào Quốc Tử Giám làm giám sinh không? Chắc chắn có, nhưng ngươi lại không muốn học kinh nghĩa, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trần Tích cười trêu chọc nói: "Trương nhị tiểu thư chẳng phải trước đây còn trách ta bất tài vô dụng sao?"
Trương Tranh vội vàng giải thích: "Ngươi hiểu lầm rồi, muội muội ta chẳng qua là không ưa những người không có tài năng thôi, nhưng tài năng không nhất thiết chỉ có kinh nghĩa. Đợi đến kinh thành ngươi sẽ biết, nàng nổi tiếng lắm ở kinh thành đó, các giám sinh trong Quốc Tử Giám đều sợ nàng."
"Ồ?" Trần Tích bắt đầu tò mò: "Vì sao vậy?"
Trương Tranh thừa cơ Trần Tích không nhìn bàn cờ, vừa giải thích, vừa vụng trộm thả thêm mấy quân cờ đen vào: "Ngươi không biết đó thôi, Quốc Tử Giám đâu chỉ dạy Tứ Thư, Ngũ Kinh, mà còn dạy cả số học và luật pháp nữa. Tiểu thúc thúc của chúng ta, Từ thuật, không chỉ là Phó giám chính của Khâm Thiên Giám, mà còn kiêm nhiệm Tiến sĩ số học của Quốc Tử Giám nữa."
Trương Tranh tiếp tục: "Tiểu thúc thúc lười biếng, không muốn giờ Mão đã phải rời giường đi dạy học, nên thường sai muội muội ta đến dạy thay. Lúc đầu, đám giám sinh Quốc Tử Giám thấy nàng là con gái, đều không phục, còn kéo nhau đến chỗ tế tửu đại nhân mà kháng nghị. Sau này, muội muội ta ra một câu hỏi, bọn hắn mất cả nửa canh giờ mới có một người trả lời được, lúc đó mới chịu yên."
Trần Tích cúi đầu nhìn qua đám quân cờ thêm ra trên bàn cờ, nhưng không vạch trần, chỉ hạ một quân cờ khác nuốt luôn mấy quân cờ đen đó vào, rồi mới hỏi: "Đề bài gì mà khiến bọn họ mất cả nửa canh giờ vậy?"
Trương Hạ ở bên cạnh cười hì hì nói: "Nhìn ra xa một tòa tháp bảy tầng cao ngất, ánh sáng đỏ rực gấp đôi tăng lên. Tất cả đèn có ba trăm tám mươi mốt cái, hỏi một chút tháp có bao nhiêu đèn?"
Trần Tích không ngẩng đầu lên: "Ba đèn."
Trương Hạ mở to mắt nhìn: "Hả, ngươi nghe câu này rồi à?"
Trần Tích cười: "Ừ, nghe rồi."
Trương Hạ nhặt một hạt dưa đặt ở bên miệng, nghi hoặc quan sát Trần Tích: "Nghe rồi thật à? Thế ta hỏi lại ngươi, có một số thú, sáu đầu bốn chân; chim, bốn đầu hai cẳng. Trên có bảy mươi sáu đầu, dưới có bốn mươi sáu cẳng. Hỏi, chim, thú mỗi loại có bao nhiêu?"
Trần Tích nói ngay: "Tám con thú, bảy con chim."
Trương Hạ giật mình: "Câu này cũng nghe rồi?"
Trần Tích cười ha hả một tiếng: "Cũng nghe rồi."
Hắn chuyển chủ đề: "Hóa ra trước đây Trương nhị tiểu thư 'Số học vô địch' ở Quốc Tử Giám à?"
Trương Tranh cười ha ha nói: "Còn nhờ cái miệng nhanh nhảu của nó nữa. Đám giám sinh đó đều là mấy người thi rớt nhiều năm rồi, thất bại ê chề, uống chút rượu vào là thích chửi đổng mắng người. Có một gã say rượu xông vào gây sự với muội muội ta, nói mình thi không đậu cử nhân tất cả đều do trong Quốc Tử Giám có nữ nhân nhúng tay, rồi ra sức chửi mắng cả họ hàng của muội muội ta."
Trần Tích không lộ vẻ gì: "Rồi sao?"
Trương Tranh kể: "Rồi muội muội ta cho hắn một câu hỏi."
Trần Tích nghi hoặc: "Câu hỏi gì?"
Trương Tranh bưng chén trà lên, uống cạn một hơi: "Muội muội ta hỏi hắn: Mẹ ngươi với mười con thỏ nhốt chung một lồng, vì sao chỉ có bốn mươi cẳng? Tên giám sinh đó nghĩ mãi không ra, bảo mười con thỏ vốn có bốn mươi cẳng, vậy sao cộng thêm mẹ mình mà cũng chỉ có bốn mươi cẳng?"
Trương Tranh đặt chén trà xuống: "Muội muội ta trả lời vì ngươi không có mẹ."
Trần Tích kinh ngạc nhìn về phía Trương Hạ, sức công kích ghê gớm.
Trương Hạ khẽ ho một tiếng, có chút ngượng ngùng cúi đầu uống trà để che giấu.
Lúc này, từ đại sảnh không xa truyền đến tiếng ồn ào, đám quan viên ở đó đang nâng chén cụng ly, uống đến quên cả trời đất.
Trần Tích nhìn sang Trương Hạ: "Bên đó là?"
Trương Hạ đổ vỏ hạt dưa trên tay trái vào trong mâm, phủi tay: "Đó là mấy hào phú nông thôn ở Mạnh Tân tới bái kiến phụ thân ta, phụ thân ta đang uống rượu với bọn họ đó."
Trần Tích tò mò hỏi: "Trương đại nhân sắp thăng Lại bộ Tả thị lang rồi, còn cần giao thiệp với mấy hào phú nông thôn ở huyện nhỏ này sao?"
Trương Hạ ở bên cạnh giải thích: "Người ta có câu hoàng quyền bất cập đến huyện là vậy, chín huyện ở Lạc Thành này quan hệ chồng chéo nhau, nếu không thân với đám hào phú này thì phụ thân ta thu thuế còn không xong nữa. Bọn hào phú nông thôn ở các huyện lớn, cuộc sống còn hơn cả viên ngoại ở Kinh Thành hay Kim Lăng, muốn sai được họ thì còn phải có nhiều lễ lộc nữa, bọn họ mới là thổ hoàng đế."
Mẹ yếu mất nhà cửa, cha mạnh làm thị lang, gia tộc hưng thịnh còn lưu giữ quê quán, người nghèo thì phải đi tha phương. Quan niệm của người đời nhà Ninh, trừ phi ra làm quan, không thì người tài mà không có tiền đồ phải rời xa quê hương để chịu khổ.
Đang nói chuyện, bên ngoài dịch trạm lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Khi đến gần, mọi người thấy một tên lính đang hét lớn trên lưng ngựa: "Khẩn cấp năm trăm dặm!"
Trần Tích và những người khác vội vàng đi ra ngoài, cả Trương Chuyết đang say xỉn cũng đặt chén rượu xuống, nhanh chóng chạy ra đón.
Mức độ khẩn cấp trong dịch trạm chia thành bốn trăm dặm, năm trăm dặm và sáu trăm dặm. Nếu không phải việc quân cơ quan trọng thì không được dùng đến ba mức này.
Tên lính cõng một ống trúc được niêm phong bằng hỏa tất đi tới gần, nhảy xuống ngựa: "Dịch thừa Mạnh Tân ở đâu?"
Một người trung niên râu thưa thớt tiến lên: "Tại hạ là!"
Tên lính cởi ống trúc xuống, rồi móc ra một phong thư từ trong ngực: "Bên trong là công văn khẩn cấp của Binh Bộ, chuẩn bị cho ta một bữa cơm, một con ngựa khoẻ, ta ăn xong sẽ lập tức về bẩm mệnh!"
Dịch thừa nhận lấy ống trúc, thấy trên đó có dấu chữ màu đen được đóng bằng bàn là: Khải gửi Lạc Thành Đồng tri Trần Lễ Khâm, người nào dám mở thì sẽ bị định tội!
Trương Chuyết kinh ngạc: "Quả nhiên là cho Trần đại nhân... Tiểu ca, ai phái lệnh khẩn cấp năm trăm dặm này?"
Tên lính liếc nhìn ông ta, kiêu căng nói: "Thái tử!"
Thảo nào tên lính này lại ngang ngược như vậy, ngay cả dịch thừa cũng không coi ra gì, thì ra là phụng mệnh của Thái tử đến.
Trương Chuyết đưa ống trúc cho Trần Lễ Khâm: "Mở ra xem đi."
Trần Lễ Khâm phun ra một hơi rượu, phá niêm phong, lấy ra một bức thư đóng dấu đỏ. Sau khi xem xong, ông nhíu mày hồi lâu không nói.
Trương Chuyết nghi ngờ nói: "Thái tử nói gì vậy, mà khiến ngươi buồn rầu vậy?"
Trần Lễ Khâm nhìn ông: "Thái tử bảo ta không cần về kinh, trực tiếp đến Cố Nguyên để gặp hắn."
Trương Chuyết vô ý thức thốt lên: "Không được!"
"Hả?" Trần Lễ Khâm ngơ ngác: "Ý của Trương đại nhân là gì?"
Trương Chuyết kéo Trần Lễ Khâm ra một chỗ, mượn cớ say nói nhỏ: "Trần đại nhân, ta xem như chúng ta đã hợp tác ba năm nên mới nói với ngươi những lời này, nếu ngươi thấy không đúng thì cứ xem như ta nói lúc say vậy. Cố Nguyên là một trong Cửu Biên, vốn là nơi cá mè lẫn lộn, những năm gần đây Tấn Đảng ở biên giới ngỗ nghịch triều đình, ăn bớt tiền lương, giết người vu oan nhiều vô kể, nhưng tất cả đều bị nội các ém xuống mà thôi. Thái tử lúc này đến Cố Nguyên chắc chắn có mục đích, ngươi đừng có đến chỗ nước đục này, coi chừng mất cả mạng đó!"
Trần Lễ Khâm lưỡng lự: "Nhưng ta là người trong Đông Cung, là Thiếu chiêm sự Chiêm sự phủ, sao có thể từ chối chứ?"
Trương Chuyết nói: "Chẳng phải ngươi còn chưa đến Lại bộ nhận chức đó sao, vả lại theo luật xưa thì trước khi nhận chức còn phải đến Thành Hoàng miếu ăn chay ba ngày, xin ý chư thần, cứ lấy cớ đó mà từ chối đi!"
Trần Lễ Khâm lắc đầu: "Đã là người của Đông Cung, thì đương nhiên phải hết lòng hết sức phò tá Thái tử. Nếu lệnh khẩn cấp năm trăm dặm của Thái tử ta còn không đi thì sau này ta làm sao mà ở trong Đông Cung được? Thái tử làm sao tin tưởng ta?"
Trương Chuyết trừng lớn mắt: "Ngươi nhất định phải làm tòng long chi thần sao? Ngươi coi chừng bánh từ trên trời rơi xuống nện choáng váng đó."
"Hắn không tin ngươi, cùng lắm thì đưa ngươi đổi đi, đến lúc đó ngươi bất quá là đổi lại làm quan, tổng không đến mức mất mạng!"
Trần Lễ Khâm sắc mặt nghiêm lại: "Trương đại nhân không cần nhiều lời, ta cùng ngươi khác biệt, không có nhiều suy nghĩ bo bo giữ mình như vậy, Quân quân thần thần phụ phụ tử tử, Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Thái tử bây giờ chính là lúc cần người, ta sao có thể không đi? Ta Trần Lễ Khâm không phải hạng người ham sống sợ chết!"
Trương Chuyết bật cười: "Tốt tốt tốt, ngươi lại đi chịu chết, nhà ngươi vợ con già trẻ theo ta cùng đi, ta hộ tống bọn họ đến Kinh Thành."
Trần Lễ Khâm vẻ mặt càng lúc càng đen: "Trương đại nhân đừng nói chuyện giật gân, Thái tử thân ở Cố Nguyên, nơi đó lại nằm trong sự quản thúc của Ninh triều ta, hỏa lực tập trung hơn hai mươi vạn, có gì nguy hiểm mà nói?"
Trương Chuyết suy nghĩ một lát: "Người khác ta không quản, Trần Tích đến theo ta đi."
Trần Lễ Khâm tức giận phất tay áo mà đi: "Hoang đường!"
Trương Chuyết nhìn bóng lưng Trần Lễ Khâm, thở dài một tiếng, hắn cùng thân hào nông thôn chắp tay: "Xem ra không có cách nào tiếp tục uống rượu a, các vị trở về đi."
Mọi người cáo từ, hắn lại nhìn về phía Trần Tích: "Ngươi không cần để ý đến Trần đại nhân, hắn đi Cố Nguyên của hắn, chúng ta đi Kinh Thành của chúng ta, đến lúc đó ngươi cứ ở trong Trương phủ qua ngày, đến Tết Nguyên Tiêu, cho các ngươi mỗi người phát sáu trăm lạng bạc ròng tiền mừng tuổi, đi dạo miếu Thành Hoàng, ngắm đèn, uống hoa tửu, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. Người thiếu niên mà, chơi đùa náo nhiệt là tốt, không cần quan tâm những chuyện quốc gia đại sự."
Trần Tích im lặng một lát, lấy ra từ trong tay áo mật điệp ti lệnh bài: "Trương đại nhân, có lệnh bài này có thể thông suốt."
Trương Chuyết còn muốn khuyên can, lại bị Trần Tích ngăn lại: "Ta biết ý tốt của ngài, phiền xin ngài giúp đưa Tiểu Mãn đi, dẫn nàng đến Kinh Thành ở tạm tại Trương phủ. . Ta phải theo Trần gia đến Cố Nguyên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận
Băng Nhãn
Cấp 41 tháng trước
Mmm