Thanh Sơn
Chương 323: Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi
Giờ Hợi, trên đường đã vắng bóng người đi lại.
Xe ngựa Trương gia lắc lư ra khỏi Chính Dương môn. Trong xe, Trương Tranh nhìn về phía Trần Tích, thực sự nghĩ mãi không rõ Trần Tích và Cùng Nhớ kết oán từ khi nào: "Trần Tích, các ngươi đi tìm Cùng Nhớ làm gì?"
Trần Tích đang tựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra: "Luyện binh."
Trương Hạ liếc mắt lườm Trần Tích: "Thật sự là luyện binh?"
Trần Tích cắn chết không nhận, vô cùng chắc chắn nói: "Chính là luyện binh, chúng ta tự chế một trận pháp, cần thực chiến kiểm nghiệm một phen. Đồng liêu luận bàn với nhau không dám hạ tử thủ, vĩnh viễn không luyện ra được bản lĩnh thật sự. Trận pháp này của chúng ta một khi thành thạo..."
Tiểu Mãn xích lại gần, nhỏ giọng hỏi Trương Hạ: "Nhị tỷ, công tử thật sự muốn đi luyện binh à?"
"Giả," Trương Hạ thờ ơ nói: "Ngươi thấy hắn giải thích với người ngoài nhiều lời như vậy bao giờ chưa? Giải thích càng nhiều, trong lòng càng chột dạ, lý do càng giả."
Tiểu Mãn ồ một tiếng.
Bên trong một chiếc xe ngựa khác, Vũ Lâm Quân nhìn những đồng liêu che mặt, đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Có người chỉ vào Đa Báo: "Tiểu tử ngươi mắt vốn đã nhỏ, che mặt vào càng trông tặc mi thử nhãn, giống như là muốn đi trộm chó."
Đa Báo không nhịn được nói: "Ngươi thì tốt hơn chỗ nào?"
Bào ca ngồi trong xe, dò xét hỏi: "Các vị là ai?"
Đa Báo vừa định trả lời: "Chúng ta là..."
Lý Huyền ho một tiếng: "Không sợ mất mặt à? Quên lúc ra cửa dặn dò thế nào rồi sao? Thân phận của các ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu để người ngoài biết được thân phận, e rằng chúng ta sẽ thành trò cười cho cả Kinh Thành."
Đường đường là quân nghi trượng ngự tiền lại đi đánh nhau với đám nắm côn, bất luận thắng thua đều mất mặt.
Bào ca và Nhị đao nghe mà như lọt vào sương mù, nhất thời cũng không đoán ra được thân phận của những người che mặt này... Đánh nhau với đám nắm côn của Cùng Nhớ, sao lại liên quan đến chuyện mất mặt hay không chứ?
Lúc này, xe ngựa ra khỏi Chính Dương môn rẽ về hướng đông, chậm rãi dừng lại sát một đầu ngõ nhỏ yên tĩnh.
Vũ Lâm Quân dồn dập mang theo binh khí nhảy xuống xe. Đợi đến khi trên xe chỉ còn Bào ca và Nhị đao, Nhị đao nhỏ giọng nói: "Ca, bọn hắn chỉ có ngần ấy người, làm sao lập côn?"
Bào ca lại tỏ ra hào sảng hơn hôm qua một chút: "Đều đã đến nước này, tên đã lên cung làm gì có chuyện quay đầu? Biết đâu trong bọn họ có mấy vị hành quan áp trận cũng khó nói! Nhiều người như vậy đi cùng, sợ cái gì chứ? Chầu rượu ở Bát Đại Hẻm này, ta, Bào ca, không thể không uống."
Một bên khác, Trần Tích đang muốn xuống xe, lại bị Trương Hạ giữ lại trong xe: "Nơi này không phải Cố Nguyên. Dưới chân Hoàng thành mà tự ý dùng cung nỏ là tội lớn mưu phản, nhớ kỹ, đừng mặc giáp, đừng dùng cung nỏ. Còn nữa, đừng gây ra quá nhiều mạng người, nếu chết quá nhiều người, chuyện này sẽ không che giấu được đâu."
Trần Tích buông cung nỏ xuống: "Nhiều nhất có thể chết mấy người?"
Trương Hạ suy nghĩ một chút: "Ít hơn năm người thì còn che giấu được, nhiều hơn năm người thì không giấu được. Mặt khác, đừng để lộ thân phận hành quan của nhiều người như vậy, nếu một lúc xuất hiện quá nhiều hành quan, sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng."
Trần Tích đáp: "Hiểu rồi."
Đợi mọi người trong xe đều xuống hết, Trương Hạ lại giữ hắn lại, nghiêm túc nói: "Phi vụ làm ăn ở đây, Trương gia muốn lấy năm thành."
Trần Tích hơi ngẩn ra: "Ngươi đoán được ta muốn làm gì rồi à?"
Trương Hạ phỏng đoán: "Ngươi ở Cố Nguyên buôn bán tin tức kiếm không ít bạc, nhưng lúc trở về gần như chẳng thấy đâu, mà cảnh giới tu hành lại tăng tiến vượt bậc. Theo ta đoán, con đường tu hành của ngươi nhất định cực kỳ tốn kém, cho nên ngươi phải nghĩ cách kiếm tiền. Mà ở ngoại thành này, cách kiếm tiền nhanh không nhiều, liên quan đến Cùng Nhớ cũng chỉ có một hai việc như vậy thôi."
Trần Tích cười cười: "Được."
Trương Hạ ngồi trong xe, nhìn Trần Tích nhảy xuống xe ngựa, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Trương gia ta chỉ bỏ ra mấy cỗ xe ngựa liền chia đi một nửa lợi ích, ngươi không hỏi tại sao à?"
Trần Tích quay lưng về phía nàng, phất phất tay: "Ngươi chắc chắn có lý lẽ của ngươi, không cần hỏi nhiều như vậy."
Trương Hạ ngồi trong xe suy tư một lát, cũng nhảy xuống xe, trèo lên quán rượu cao nhất gần đó, quan sát về phía Bát Đại Hẻm.
Bên trong con ngõ sâu của Bát Đại Hẻm, Tảng Đá hẻm.
Người đàn ông trung niên hôm qua dẫn người đi tìm Bào ca đang ngồi thẳng lưng trên một chiếc ghế dài, hai tay đút vào trong tay áo, nhắm mắt dưỡng thần. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy hắn nhìn như đang ngồi, nhưng thực ra mông lại lơ lửng, không chạm vào ghế. Sau lưng, gánh hát đang diễn vở Định Tây Sơn, hát đến đoạn 'Tướng quân bách chiến vinh quy quê cũ', người đàn ông trung niên khẽ lắc lư đầu, dường như đang thưởng thức vở tuồng.
Từ gánh hát truyền ra lời độc thoại của vai võ tướng, bên ngoài tường, người đàn ông trung niên nhắm mắt, môi khẽ mấp máy theo: "Hai mươi năm, Định Tây Sơn chôn vùi xương trung. Đến hôm nay, thành công lui về lại do dự. Năm đó rời nhà tuổi thiếu niên, ngân thương bạch mã cười gió xuân. Nay trở về bái dưới thềm, giáp tàn gõ cửa, chẳng gặp người xưa."
Người đàn ông trung niên không biết đã nghe bao nhiêu lần, đọc theo không sai một chữ.
Một tên nắm côn vội vã đi qua dưới ánh đèn lồng đỏ, đến trước mặt người đàn ông trung niên: "Tiền gia, vẫn chưa tìm được Bào ca, giống như trốn xuống lòng đất vậy."
Tiền gia mở mắt ra: "Tào Bang có nhận bạc không?"
Tên nắm côn đáp: "Nhận rồi. Nhưng Tào Bang nói hôm qua không có ai mượn đường thủy trốn ra ngoài, ngược lại có người của Tam Sơn Hội từ bên ngoài vào. Tào Bang nhắc nhở chúng ta, gần đây trong Tam Sơn Hội có đại nhân vật về kinh, bảo chúng ta cũng cẩn thận một chút."
Tiền gia bình tĩnh nói: "Tào Bang vốn quen thói châm ngòi thị phi, Tam Sơn Hội vạch trần không ít chuyện bẩn thỉu của bọn hắn, bọn hắn ghi hận trong lòng, nên gặp ai cũng muốn xúi giục gây sự với Tam Sơn Hội. Mấy vị quân gia của Tam Sơn Hội đó không đặt tâm tư vào chuyện làm ăn, bọn hắn có việc của bọn hắn muốn làm, chúng ta đừng dính vào, cũng đừng nên trêu chọc."
Tên nắm côn dạ một tiếng: "Ngài yên tâm, chúng tôi rất khách khí với Kỳ công."
Đúng lúc này, một tên nắm côn chạy tới: "Tiền gia!"
Tiền gia quay đầu nhìn lại: "Tìm được rồi?"
Tên nắm côn thở hổn hển nói: "Tìm được rồi, tìm được rồi!"
Tiền gia chậm rãi đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo dài: "Tìm thấy ở đâu?"
Tên nắm côn đáp: "Tại Lý Sa Mạo hẻm."
Bàn tay đang vuốt áo dài của Tiền gia đột nhiên dừng lại: "Hắn còn dám quay lại?"
"Vâng, hắn nói hôm nay lại đến lập côn!"
Tiền gia túm vạt áo, xoay người rời đi: "Cũng coi là một nhân vật, chắc là biết mình không trốn thoát được, muốn chết đứng."
Tiền gia đi phía trước, đám nắm côn từ các ngõ nhỏ tụ tập lại sau lưng hắn. Có khách làng chơi từ lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy đám nắm côn đông nghịt di chuyển dưới ánh đèn lồng đỏ.
Khi vào đến Lý Sa Mạo hẻm, Bào ca và Nhị đao đứng trơ trọi ở đầu hẻm, trong ngõ đã chật ních đám nắm côn. Trên những căn nhà nhỏ hai bên hẻm, khách làng chơi và kỹ nữ đều chẳng màng làm ăn, dồn dập mở cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài.
Thấy Tiền gia tới, đám nắm côn vội vàng nhường ra một lối đi.
Tiền gia đi tới gần, nhìn Bào ca từ trên xuống dưới, nheo mắt lại: "Vẫn muốn lập côn?"
Bào ca cười ha hả một tiếng: "Đã đến Kinh Thành phồn hoa này, gặp phải chuyện lớn, tự nhiên không có lý nào lại phủi bụi bỏ đi. Cái côn này, ta không lập không được."
Tiền gia dường như có chút cảm khái: "Bào ca sinh không gặp thời, nếu đến Kinh Thành này sớm hơn, có lẽ cũng là nhân vật số một như trong truyện của mấy người kể chuyện xưa, giới đánh đi Kinh Thành cũng nên có tên của ngươi. Nếu thật sự là như vậy, nói không chừng ta còn đang làm việc dưới trướng ngươi đấy."
Bào ca mỉm cười nói: "Tiền gia bây giờ tìm ta nộp tiền bảo kê cũng không muộn, bây giờ nộp tiền bảo kê, ngươi chính là kẻ đầu tiên dâng đầu danh trạng."
Tiền gia như thể nghe được chuyện cười: "Nếu ngươi thật sự có thể lập côn đứng vững dưới chân Hoàng thành này, ta dẫn theo Hình Ý môn làm việc cho ngươi thì có gì không được? Nhưng bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm, ngươi sống sót được rồi hãy nói."
Bào ca cởi chiếc áo ngắn màu đen trên người, tiện tay vứt xuống chân.
Hắn hít sâu một hơi: "Tới đi, chết sống có số, giàu sang nhờ trời!"
Tiền gia bình tĩnh nói: "Lên."
Đám nắm côn mang theo xích sắt và rìu từ bên cạnh Tiền gia lao ra, nhắm vào Bào ca mà dũng mãnh lao tới. Trong con hẻm chật hẹp, đám đông trên lầu nhìn đám nắm côn xuyên qua những dãy đèn lồng đỏ, khoảng cách với Bào ca ngày càng gần.
Có người phụ nữ sau cửa sổ nhỏ giọng nói: "Cứ thế mà chết đi thật đáng tiếc."
Ngay sau đó, từ ngoài hẻm bỗng nhiên xông vào một đội người áo xám che mặt, đi lướt qua bên cạnh Bào ca, đối đầu trực diện với đám nắm côn đang xông lên.
Vừa mới giao thủ, đám đông trên lầu gần như tưởng rằng có nhánh quân đội nào đánh vào, trận hình nghiêm mật, hành động thống nhất. Nhưng kỳ lạ là, những người che mặt này đều cầm ngược trường mâu, chỉ dùng phần đuôi cán gỗ đâm người.
Bày trận.
Tề Châm Chước cầm trường mâu ở hàng đầu, Chu Sùng, Chu Lý cầm lá chắn hộ vệ hai bên trái phải, Đa Báo, Lý Sầm tay cầm tre bương, phía sau còn có bốn tay cầm trường mâu, hai Vũ Lâm Quân cầm Tam Xoa kích làm nhiệm vụ cản hủy đi tay, bảo vệ hai cánh và người bắn nỏ.
Tổng cộng mười hai người.
Mười hai người lập thành Uyên Ương trận xông lên trong con hẻm tối tăm, cây tre bương rất dài đưa ra trước cả người. Cành lá và gai nhọn rậm rạp vươn ra khiến đám nắm côn đối diện khó lòng tránh né.
Một tên nắm côn vừa giơ búa lên định bổ tới, tre bương lập tức đâm tới, cành lá quét vào mặt khiến hắn không mở mắt ra được. Hắn cắn môi nhắm mắt xông về phía trước, nhưng cành tre bương đã đẩy cán búa của hắn lên cao, khiến hắn nhất thời không bổ xuống được.
Tề Châm Chước nhất thời do dự không quyết, Đa Báo đang giơ tre bương, tức giận (*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*) đạp hắn một cước, thấp giọng gầm lên: "Thất thần làm gì, giáo đầu dạy ngươi thế nào? Ngươi không lên thì đổi lại ngươi cầm tre bương!"
"Ồ à," Tề Châm Chước vội vàng lao tới trước, dùng đuôi mâu hung hăng đâm vào ngực tên nắm côn, lập tức đâm gãy hai cái xương sườn, đau đến tên nắm côn đối diện không thở nổi, ngã xuống đất kêu la.
Lại có tên nắm côn không tin tà xông lên, Vũ Lâm Quân lại tiếp tục dùng chiêu cũ đánh ngã hai người. Chỉ một chiêu này đã khiến đám nắm côn không biết làm thế nào.
Chỉ mới đối mặt, đã đánh cho đám nắm côn phải liên tục lùi về sau, khí thế hung ác đến cực điểm.
Tiền gia đứng sau đám đông nheo mắt lại, trong giới đánh đi, hắn chưa từng giao đấu với đội ngũ nào hành động nghiêm mật như vậy. Đây đâu còn là dân chợ búa, rõ ràng là quân đội!
Nhưng trong ngõ hẻm chợ búa, tại sao lại có quân đội?
Hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Tam Sơn Hội?"
Giờ khắc này, tướng sĩ Vũ Lâm Quân giữ im lặng, chỉ lo xông lên phía trước. Lần trước đối đầu với Thiên Sách quân của Cảnh triều quá mức ức chế, những lão binh Thiên Sách quân thân kinh bách chiến đó ai cũng cực kỳ khó đối phó, mỗi một chiêu đều tràn ngập tâm lý đánh cờ. Dù bọn hắn là hành quan, cũng bị Thiên Sách quân ép đến không thở nổi.
Mà bây giờ, sau khi giao chiến với Thiên Sách quân rồi quay lại Kinh Thành, Vũ Lâm Quân chỉ cảm thấy lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tề Châm Chước nhỏ giọng thì thầm: "Hình như cũng không khó lắm nhỉ."
Khi xung phong, đám nắm côn thấy không áp sát được trận hình, liền từ xa ném mạnh phi phủ. Nhưng phi phủ vừa rời tay, Chu Sùng, Chu Lý liền cầm trường thuẫn trong tay chắn trước trận, giống như khép lại một cánh cửa lớn.
Keng keng keng, phi phủ cắm cả vào khiên, căn bản không xuyên qua được. Trong con hẻm chật hẹp này, Uyên Ương trận tựa như một con nhím toàn thân đầy gai lại da dày thịt béo, hung hăng xông tới, gặp người là đâm.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, mấy trăm tên nắm côn đã bị Uyên Ương trận đẩy lui nửa con hẻm, trên mặt đất tiếng kêu rên vang thành một mảnh... Cùng Nhớ đã khoảng mười năm nay chưa từng chịu thiệt lớn như vậy!
Có tên nắm côn bên cạnh Tiền gia gấp giọng nói: "Tiền gia, đến lượt ngài ra tay rồi, không ra tay là không xong đâu."
Tiền gia yên lặng quan sát Uyên Ương trận, hồi lâu sau bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi dẫn năm mươi người vòng ra đánh úp từ phía sau, khiến bọn chúng đầu đuôi không thể tương ứng, để ta xem bọn chúng có còn phối hợp ăn ý như vậy không."
Hắn lại chỉ một người khác: "Cẩu Thặng, ngươi lại dẫn năm mươi người mai phục trong thanh lâu, đợi bọn chúng đi ngang qua cửa thì ngươi dùng bàn ghế xông ra đánh, nhất định phải cắt bọn chúng thành ba đoạn từ giữa! Nhớ kỹ, thành công thưởng ngươi năm mươi lượng bạc, tiền thuốc men ta lo!"
"Được rồi, ngài cứ chờ xem!"
Sau khi giao phó xong tất cả, Tiền gia chậm rãi lùi về sau, mặc cho đám người che mặt này xông vào sâu trong hẻm.
Ngay lúc Vũ Lâm Quân đánh qua trước cửa Di Hồng Viện, cửa nhỏ của Di Hồng Viện bỗng nhiên mở rộng, đám nắm côn dùng bàn ghế làm lá chắn, liều mạng xông vào bên sườn của Uyên Ương trận.
Uyên Ương trận này trong địa hình hẹp dài được xếp thành hàng dọc, bên sườn chính là điểm yếu nhất, tre bương cũng không kịp quay lại.
Tay cầm trường mâu bên sườn cùng với cản hủy đi tay cầm Tam Xoa kích cố gắng ngăn cản đám nắm côn, nhưng đám nắm côn lao ra quá đông, mà Vũ Lâm Quân lại chỉ mới luyện tập một ngày, việc chuyển đổi trận pháp còn chưa thành thạo. Nhất thời, bọn họ thật sự bị đám nắm côn xông vào được, cục diện lập tức từ đơn phương xung phong biến thành hỗn chiến.
Lý Huyền áp trận phía sau nhìn về phía Trần Tích: "Có muốn ra tay cứu vãn tình hình không?"
Trần Tích lắc đầu: "Bọn hắn là hành quan, không chết được đâu. Hiện tại gặp phải trở ngại và biến số cũng không phải chuyện xấu, lúc này nhận chút bài học, dù sao cũng tốt hơn là mất mạng trên chiến trường. Bây giờ đối mặt vẫn chỉ là đám đánh đi chợ búa, nếu thật sự gặp phải tinh nhuệ Cảnh triều, thủ đoạn phá giải trận pháp của đối phương còn nhiều hơn."
Lý Huyền quay đầu nhìn lại con đường bọn họ vừa đi tới, đã có mười mấy tên nắm côn nằm trên mặt đất không dậy nổi, mà Vũ Lâm Quân đến giờ vẫn chưa ai bị thương, sự sắc bén của trận pháp đã bước đầu lộ rõ.
Uyên Ương trận trong tay Vũ Lâm Quân giống như một thanh kiếm đã phủ bụi mấy năm, mỗi lần luyện binh tựa như lau đi lớp gỉ sét và bụi bặm vốn có trên đó.
Thích Gia Quân chính là dựa vào trận pháp công thủ nhất thể này, giết địch ba trăm, tự tổn ba người, tạo nên thần thoại về tỉ lệ chiến tổn vào cuối thời nhà Minh.
Chín trận chín thắng, giết địch 5500 tên (*cấp*).
Lúc này, phía sau lưng Vũ Lâm Quân lại vang lên tiếng la giết, có đám nắm côn dẫn năm mươi người xông tới, muốn bao vây Vũ Lâm Quân vào giữa.
Trần Tích nói với Lý Huyền: "Rút lui! Ta mở đường, ngươi đoạn hậu."
Hắn quay người nghênh đón đám nắm côn đang bao vây tới, Lý Huyền xông vào Uyên Ương trận ổn định lại trật tự, loại bỏ từng tên nắm côn trong trận ra ngoài. Uyên Ương trận cùng Trần Tích đổi hướng, xông về phía trước. Chính lúc lá chắn chuyển hướng còn chưa vững, Tiền gia đột nhiên từ bên cạnh vớ lấy một chiếc búa ném đi: "Không để lại chút người nào mà đã muốn đi? Nơi này là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Nhưng chiếc búa vừa bay tới, Lý Huyền nhảy lên, tung một cước giữa không trung đá vào cán búa, chiếc rìu kêu vù vù bay ngược trở về, còn nhanh hơn cả lúc bay tới.
Tiền gia nghiêng đầu, chiếc búa gào thét lướt qua trước mặt hắn, bổ trúng ngực tên nắm côn sau lưng hắn.
Tiền gia trong lòng kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu lại.
"Cao thủ!"
Tên nắm côn bên cạnh hắn vội vàng nói: "Tiền gia, bọn chúng sắp chạy mất rồi!"
Nhưng Tiền gia lại nhất thời không dám tùy tiện đuổi theo.
Trong ngõ hẻm, Trần Tích mở đường phía trước, Lý Huyền chặn hậu phía sau, chỉ trong thời gian một nén nhang, Vũ Lâm Quân từ đâu tới lại từ đó đánh ra ngoài, thẳng tiến vào màn đêm phía đông thành.
Còn Lý Huyền thì đợi tất cả đồng liêu đều chạy xa, mới vừa đánh vừa lui rời khỏi con hẻm.
Tiền gia nhìn con hẻm bừa bộn, cùng đám nắm côn nằm la liệt kêu rên trên đất, nhất thời không thể tin được đối phương lại thật sự toàn thân rút lui.
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Tiền gia lạnh lùng nói: "Đuổi theo! Ta không tin nhiều người như vậy lại có thể biến mất không còn tăm hơi!"
Đám nắm côn đuổi theo mấy dặm, xuyên qua từng con hẻm, nhưng ngoại trừ tìm thấy mấy cây tre bương bị vứt bỏ, đám người che mặt ban nãy dường như đã biến mất vào hư không.
Đang lúc tìm kiếm, một cỗ xe ngựa chạy qua trên con đường từ Chính Dương môn. Khi xe ngựa và đám nắm côn gặp nhau, người đánh xe hùng hổ nói: "Xe của ai mà cũng dám chặn, có hiểu quy củ không hả? Lăn đi!"
Đám nắm côn liếc nhìn hoa văn chạm khắc rỗng trên xe.
"Khổng tước, quan lớn tam phẩm!"
Bọn hắn vội vàng lui vào ven đường, cung kính nói: "Vô ý va chạm xe ngựa, đại nhân thứ tội."
Người đánh xe hùng hổ quất roi một cái, đánh xe ngựa đi lướt qua đám nắm côn: "Nếu còn có lần sau, bắt hết bọn ngươi nộp quan!"
Đợi xe ngựa đi xa trong đêm tối, đám nắm côn mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tìm kiếm tung tích đám người che mặt.
Trong cỗ xe ngựa đã đi xa kia, có người đang nhỏ giọng phàn nàn: "Chu Sùng ngươi giơ lá chắn chậm quá, vừa rồi có một cái phi phủ suýt chặt trúng ta!"
"Ngươi đừng nói ta, ngươi mỗi lần đâm mâu đều không đủ quả quyết, làm ta gấp đến độ muốn mắng người! Còn ngươi nữa, Đa Báo, cây tre bương kia của ngươi mấy lần quật vào mặt ta rồi, có thể cẩn thận chút được không?"
"Nói bậy (*đánh rắm*), là ngươi tự lao đầu vào tre bương của lão tử, lão tử cứu ngươi mấy lần rồi!"
Sáu chiếc xe ngựa chia thành các nhóm nhỏ, chở đầy một xe bực tức và phàn nàn, lần lượt đi qua Sùng Văn môn, Chính Dương môn, Tuyên Vũ môn lái vào nội thành rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Xe ngựa Trương gia lắc lư ra khỏi Chính Dương môn. Trong xe, Trương Tranh nhìn về phía Trần Tích, thực sự nghĩ mãi không rõ Trần Tích và Cùng Nhớ kết oán từ khi nào: "Trần Tích, các ngươi đi tìm Cùng Nhớ làm gì?"
Trần Tích đang tựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra: "Luyện binh."
Trương Hạ liếc mắt lườm Trần Tích: "Thật sự là luyện binh?"
Trần Tích cắn chết không nhận, vô cùng chắc chắn nói: "Chính là luyện binh, chúng ta tự chế một trận pháp, cần thực chiến kiểm nghiệm một phen. Đồng liêu luận bàn với nhau không dám hạ tử thủ, vĩnh viễn không luyện ra được bản lĩnh thật sự. Trận pháp này của chúng ta một khi thành thạo..."
Tiểu Mãn xích lại gần, nhỏ giọng hỏi Trương Hạ: "Nhị tỷ, công tử thật sự muốn đi luyện binh à?"
"Giả," Trương Hạ thờ ơ nói: "Ngươi thấy hắn giải thích với người ngoài nhiều lời như vậy bao giờ chưa? Giải thích càng nhiều, trong lòng càng chột dạ, lý do càng giả."
Tiểu Mãn ồ một tiếng.
Bên trong một chiếc xe ngựa khác, Vũ Lâm Quân nhìn những đồng liêu che mặt, đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Có người chỉ vào Đa Báo: "Tiểu tử ngươi mắt vốn đã nhỏ, che mặt vào càng trông tặc mi thử nhãn, giống như là muốn đi trộm chó."
Đa Báo không nhịn được nói: "Ngươi thì tốt hơn chỗ nào?"
Bào ca ngồi trong xe, dò xét hỏi: "Các vị là ai?"
Đa Báo vừa định trả lời: "Chúng ta là..."
Lý Huyền ho một tiếng: "Không sợ mất mặt à? Quên lúc ra cửa dặn dò thế nào rồi sao? Thân phận của các ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu để người ngoài biết được thân phận, e rằng chúng ta sẽ thành trò cười cho cả Kinh Thành."
Đường đường là quân nghi trượng ngự tiền lại đi đánh nhau với đám nắm côn, bất luận thắng thua đều mất mặt.
Bào ca và Nhị đao nghe mà như lọt vào sương mù, nhất thời cũng không đoán ra được thân phận của những người che mặt này... Đánh nhau với đám nắm côn của Cùng Nhớ, sao lại liên quan đến chuyện mất mặt hay không chứ?
Lúc này, xe ngựa ra khỏi Chính Dương môn rẽ về hướng đông, chậm rãi dừng lại sát một đầu ngõ nhỏ yên tĩnh.
Vũ Lâm Quân dồn dập mang theo binh khí nhảy xuống xe. Đợi đến khi trên xe chỉ còn Bào ca và Nhị đao, Nhị đao nhỏ giọng nói: "Ca, bọn hắn chỉ có ngần ấy người, làm sao lập côn?"
Bào ca lại tỏ ra hào sảng hơn hôm qua một chút: "Đều đã đến nước này, tên đã lên cung làm gì có chuyện quay đầu? Biết đâu trong bọn họ có mấy vị hành quan áp trận cũng khó nói! Nhiều người như vậy đi cùng, sợ cái gì chứ? Chầu rượu ở Bát Đại Hẻm này, ta, Bào ca, không thể không uống."
Một bên khác, Trần Tích đang muốn xuống xe, lại bị Trương Hạ giữ lại trong xe: "Nơi này không phải Cố Nguyên. Dưới chân Hoàng thành mà tự ý dùng cung nỏ là tội lớn mưu phản, nhớ kỹ, đừng mặc giáp, đừng dùng cung nỏ. Còn nữa, đừng gây ra quá nhiều mạng người, nếu chết quá nhiều người, chuyện này sẽ không che giấu được đâu."
Trần Tích buông cung nỏ xuống: "Nhiều nhất có thể chết mấy người?"
Trương Hạ suy nghĩ một chút: "Ít hơn năm người thì còn che giấu được, nhiều hơn năm người thì không giấu được. Mặt khác, đừng để lộ thân phận hành quan của nhiều người như vậy, nếu một lúc xuất hiện quá nhiều hành quan, sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng."
Trần Tích đáp: "Hiểu rồi."
Đợi mọi người trong xe đều xuống hết, Trương Hạ lại giữ hắn lại, nghiêm túc nói: "Phi vụ làm ăn ở đây, Trương gia muốn lấy năm thành."
Trần Tích hơi ngẩn ra: "Ngươi đoán được ta muốn làm gì rồi à?"
Trương Hạ phỏng đoán: "Ngươi ở Cố Nguyên buôn bán tin tức kiếm không ít bạc, nhưng lúc trở về gần như chẳng thấy đâu, mà cảnh giới tu hành lại tăng tiến vượt bậc. Theo ta đoán, con đường tu hành của ngươi nhất định cực kỳ tốn kém, cho nên ngươi phải nghĩ cách kiếm tiền. Mà ở ngoại thành này, cách kiếm tiền nhanh không nhiều, liên quan đến Cùng Nhớ cũng chỉ có một hai việc như vậy thôi."
Trần Tích cười cười: "Được."
Trương Hạ ngồi trong xe, nhìn Trần Tích nhảy xuống xe ngựa, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Trương gia ta chỉ bỏ ra mấy cỗ xe ngựa liền chia đi một nửa lợi ích, ngươi không hỏi tại sao à?"
Trần Tích quay lưng về phía nàng, phất phất tay: "Ngươi chắc chắn có lý lẽ của ngươi, không cần hỏi nhiều như vậy."
Trương Hạ ngồi trong xe suy tư một lát, cũng nhảy xuống xe, trèo lên quán rượu cao nhất gần đó, quan sát về phía Bát Đại Hẻm.
Bên trong con ngõ sâu của Bát Đại Hẻm, Tảng Đá hẻm.
Người đàn ông trung niên hôm qua dẫn người đi tìm Bào ca đang ngồi thẳng lưng trên một chiếc ghế dài, hai tay đút vào trong tay áo, nhắm mắt dưỡng thần. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy hắn nhìn như đang ngồi, nhưng thực ra mông lại lơ lửng, không chạm vào ghế. Sau lưng, gánh hát đang diễn vở Định Tây Sơn, hát đến đoạn 'Tướng quân bách chiến vinh quy quê cũ', người đàn ông trung niên khẽ lắc lư đầu, dường như đang thưởng thức vở tuồng.
Từ gánh hát truyền ra lời độc thoại của vai võ tướng, bên ngoài tường, người đàn ông trung niên nhắm mắt, môi khẽ mấp máy theo: "Hai mươi năm, Định Tây Sơn chôn vùi xương trung. Đến hôm nay, thành công lui về lại do dự. Năm đó rời nhà tuổi thiếu niên, ngân thương bạch mã cười gió xuân. Nay trở về bái dưới thềm, giáp tàn gõ cửa, chẳng gặp người xưa."
Người đàn ông trung niên không biết đã nghe bao nhiêu lần, đọc theo không sai một chữ.
Một tên nắm côn vội vã đi qua dưới ánh đèn lồng đỏ, đến trước mặt người đàn ông trung niên: "Tiền gia, vẫn chưa tìm được Bào ca, giống như trốn xuống lòng đất vậy."
Tiền gia mở mắt ra: "Tào Bang có nhận bạc không?"
Tên nắm côn đáp: "Nhận rồi. Nhưng Tào Bang nói hôm qua không có ai mượn đường thủy trốn ra ngoài, ngược lại có người của Tam Sơn Hội từ bên ngoài vào. Tào Bang nhắc nhở chúng ta, gần đây trong Tam Sơn Hội có đại nhân vật về kinh, bảo chúng ta cũng cẩn thận một chút."
Tiền gia bình tĩnh nói: "Tào Bang vốn quen thói châm ngòi thị phi, Tam Sơn Hội vạch trần không ít chuyện bẩn thỉu của bọn hắn, bọn hắn ghi hận trong lòng, nên gặp ai cũng muốn xúi giục gây sự với Tam Sơn Hội. Mấy vị quân gia của Tam Sơn Hội đó không đặt tâm tư vào chuyện làm ăn, bọn hắn có việc của bọn hắn muốn làm, chúng ta đừng dính vào, cũng đừng nên trêu chọc."
Tên nắm côn dạ một tiếng: "Ngài yên tâm, chúng tôi rất khách khí với Kỳ công."
Đúng lúc này, một tên nắm côn chạy tới: "Tiền gia!"
Tiền gia quay đầu nhìn lại: "Tìm được rồi?"
Tên nắm côn thở hổn hển nói: "Tìm được rồi, tìm được rồi!"
Tiền gia chậm rãi đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo dài: "Tìm thấy ở đâu?"
Tên nắm côn đáp: "Tại Lý Sa Mạo hẻm."
Bàn tay đang vuốt áo dài của Tiền gia đột nhiên dừng lại: "Hắn còn dám quay lại?"
"Vâng, hắn nói hôm nay lại đến lập côn!"
Tiền gia túm vạt áo, xoay người rời đi: "Cũng coi là một nhân vật, chắc là biết mình không trốn thoát được, muốn chết đứng."
Tiền gia đi phía trước, đám nắm côn từ các ngõ nhỏ tụ tập lại sau lưng hắn. Có khách làng chơi từ lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy đám nắm côn đông nghịt di chuyển dưới ánh đèn lồng đỏ.
Khi vào đến Lý Sa Mạo hẻm, Bào ca và Nhị đao đứng trơ trọi ở đầu hẻm, trong ngõ đã chật ních đám nắm côn. Trên những căn nhà nhỏ hai bên hẻm, khách làng chơi và kỹ nữ đều chẳng màng làm ăn, dồn dập mở cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài.
Thấy Tiền gia tới, đám nắm côn vội vàng nhường ra một lối đi.
Tiền gia đi tới gần, nhìn Bào ca từ trên xuống dưới, nheo mắt lại: "Vẫn muốn lập côn?"
Bào ca cười ha hả một tiếng: "Đã đến Kinh Thành phồn hoa này, gặp phải chuyện lớn, tự nhiên không có lý nào lại phủi bụi bỏ đi. Cái côn này, ta không lập không được."
Tiền gia dường như có chút cảm khái: "Bào ca sinh không gặp thời, nếu đến Kinh Thành này sớm hơn, có lẽ cũng là nhân vật số một như trong truyện của mấy người kể chuyện xưa, giới đánh đi Kinh Thành cũng nên có tên của ngươi. Nếu thật sự là như vậy, nói không chừng ta còn đang làm việc dưới trướng ngươi đấy."
Bào ca mỉm cười nói: "Tiền gia bây giờ tìm ta nộp tiền bảo kê cũng không muộn, bây giờ nộp tiền bảo kê, ngươi chính là kẻ đầu tiên dâng đầu danh trạng."
Tiền gia như thể nghe được chuyện cười: "Nếu ngươi thật sự có thể lập côn đứng vững dưới chân Hoàng thành này, ta dẫn theo Hình Ý môn làm việc cho ngươi thì có gì không được? Nhưng bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm, ngươi sống sót được rồi hãy nói."
Bào ca cởi chiếc áo ngắn màu đen trên người, tiện tay vứt xuống chân.
Hắn hít sâu một hơi: "Tới đi, chết sống có số, giàu sang nhờ trời!"
Tiền gia bình tĩnh nói: "Lên."
Đám nắm côn mang theo xích sắt và rìu từ bên cạnh Tiền gia lao ra, nhắm vào Bào ca mà dũng mãnh lao tới. Trong con hẻm chật hẹp, đám đông trên lầu nhìn đám nắm côn xuyên qua những dãy đèn lồng đỏ, khoảng cách với Bào ca ngày càng gần.
Có người phụ nữ sau cửa sổ nhỏ giọng nói: "Cứ thế mà chết đi thật đáng tiếc."
Ngay sau đó, từ ngoài hẻm bỗng nhiên xông vào một đội người áo xám che mặt, đi lướt qua bên cạnh Bào ca, đối đầu trực diện với đám nắm côn đang xông lên.
Vừa mới giao thủ, đám đông trên lầu gần như tưởng rằng có nhánh quân đội nào đánh vào, trận hình nghiêm mật, hành động thống nhất. Nhưng kỳ lạ là, những người che mặt này đều cầm ngược trường mâu, chỉ dùng phần đuôi cán gỗ đâm người.
Bày trận.
Tề Châm Chước cầm trường mâu ở hàng đầu, Chu Sùng, Chu Lý cầm lá chắn hộ vệ hai bên trái phải, Đa Báo, Lý Sầm tay cầm tre bương, phía sau còn có bốn tay cầm trường mâu, hai Vũ Lâm Quân cầm Tam Xoa kích làm nhiệm vụ cản hủy đi tay, bảo vệ hai cánh và người bắn nỏ.
Tổng cộng mười hai người.
Mười hai người lập thành Uyên Ương trận xông lên trong con hẻm tối tăm, cây tre bương rất dài đưa ra trước cả người. Cành lá và gai nhọn rậm rạp vươn ra khiến đám nắm côn đối diện khó lòng tránh né.
Một tên nắm côn vừa giơ búa lên định bổ tới, tre bương lập tức đâm tới, cành lá quét vào mặt khiến hắn không mở mắt ra được. Hắn cắn môi nhắm mắt xông về phía trước, nhưng cành tre bương đã đẩy cán búa của hắn lên cao, khiến hắn nhất thời không bổ xuống được.
Tề Châm Chước nhất thời do dự không quyết, Đa Báo đang giơ tre bương, tức giận (*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*) đạp hắn một cước, thấp giọng gầm lên: "Thất thần làm gì, giáo đầu dạy ngươi thế nào? Ngươi không lên thì đổi lại ngươi cầm tre bương!"
"Ồ à," Tề Châm Chước vội vàng lao tới trước, dùng đuôi mâu hung hăng đâm vào ngực tên nắm côn, lập tức đâm gãy hai cái xương sườn, đau đến tên nắm côn đối diện không thở nổi, ngã xuống đất kêu la.
Lại có tên nắm côn không tin tà xông lên, Vũ Lâm Quân lại tiếp tục dùng chiêu cũ đánh ngã hai người. Chỉ một chiêu này đã khiến đám nắm côn không biết làm thế nào.
Chỉ mới đối mặt, đã đánh cho đám nắm côn phải liên tục lùi về sau, khí thế hung ác đến cực điểm.
Tiền gia đứng sau đám đông nheo mắt lại, trong giới đánh đi, hắn chưa từng giao đấu với đội ngũ nào hành động nghiêm mật như vậy. Đây đâu còn là dân chợ búa, rõ ràng là quân đội!
Nhưng trong ngõ hẻm chợ búa, tại sao lại có quân đội?
Hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Tam Sơn Hội?"
Giờ khắc này, tướng sĩ Vũ Lâm Quân giữ im lặng, chỉ lo xông lên phía trước. Lần trước đối đầu với Thiên Sách quân của Cảnh triều quá mức ức chế, những lão binh Thiên Sách quân thân kinh bách chiến đó ai cũng cực kỳ khó đối phó, mỗi một chiêu đều tràn ngập tâm lý đánh cờ. Dù bọn hắn là hành quan, cũng bị Thiên Sách quân ép đến không thở nổi.
Mà bây giờ, sau khi giao chiến với Thiên Sách quân rồi quay lại Kinh Thành, Vũ Lâm Quân chỉ cảm thấy lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tề Châm Chước nhỏ giọng thì thầm: "Hình như cũng không khó lắm nhỉ."
Khi xung phong, đám nắm côn thấy không áp sát được trận hình, liền từ xa ném mạnh phi phủ. Nhưng phi phủ vừa rời tay, Chu Sùng, Chu Lý liền cầm trường thuẫn trong tay chắn trước trận, giống như khép lại một cánh cửa lớn.
Keng keng keng, phi phủ cắm cả vào khiên, căn bản không xuyên qua được. Trong con hẻm chật hẹp này, Uyên Ương trận tựa như một con nhím toàn thân đầy gai lại da dày thịt béo, hung hăng xông tới, gặp người là đâm.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, mấy trăm tên nắm côn đã bị Uyên Ương trận đẩy lui nửa con hẻm, trên mặt đất tiếng kêu rên vang thành một mảnh... Cùng Nhớ đã khoảng mười năm nay chưa từng chịu thiệt lớn như vậy!
Có tên nắm côn bên cạnh Tiền gia gấp giọng nói: "Tiền gia, đến lượt ngài ra tay rồi, không ra tay là không xong đâu."
Tiền gia yên lặng quan sát Uyên Ương trận, hồi lâu sau bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi dẫn năm mươi người vòng ra đánh úp từ phía sau, khiến bọn chúng đầu đuôi không thể tương ứng, để ta xem bọn chúng có còn phối hợp ăn ý như vậy không."
Hắn lại chỉ một người khác: "Cẩu Thặng, ngươi lại dẫn năm mươi người mai phục trong thanh lâu, đợi bọn chúng đi ngang qua cửa thì ngươi dùng bàn ghế xông ra đánh, nhất định phải cắt bọn chúng thành ba đoạn từ giữa! Nhớ kỹ, thành công thưởng ngươi năm mươi lượng bạc, tiền thuốc men ta lo!"
"Được rồi, ngài cứ chờ xem!"
Sau khi giao phó xong tất cả, Tiền gia chậm rãi lùi về sau, mặc cho đám người che mặt này xông vào sâu trong hẻm.
Ngay lúc Vũ Lâm Quân đánh qua trước cửa Di Hồng Viện, cửa nhỏ của Di Hồng Viện bỗng nhiên mở rộng, đám nắm côn dùng bàn ghế làm lá chắn, liều mạng xông vào bên sườn của Uyên Ương trận.
Uyên Ương trận này trong địa hình hẹp dài được xếp thành hàng dọc, bên sườn chính là điểm yếu nhất, tre bương cũng không kịp quay lại.
Tay cầm trường mâu bên sườn cùng với cản hủy đi tay cầm Tam Xoa kích cố gắng ngăn cản đám nắm côn, nhưng đám nắm côn lao ra quá đông, mà Vũ Lâm Quân lại chỉ mới luyện tập một ngày, việc chuyển đổi trận pháp còn chưa thành thạo. Nhất thời, bọn họ thật sự bị đám nắm côn xông vào được, cục diện lập tức từ đơn phương xung phong biến thành hỗn chiến.
Lý Huyền áp trận phía sau nhìn về phía Trần Tích: "Có muốn ra tay cứu vãn tình hình không?"
Trần Tích lắc đầu: "Bọn hắn là hành quan, không chết được đâu. Hiện tại gặp phải trở ngại và biến số cũng không phải chuyện xấu, lúc này nhận chút bài học, dù sao cũng tốt hơn là mất mạng trên chiến trường. Bây giờ đối mặt vẫn chỉ là đám đánh đi chợ búa, nếu thật sự gặp phải tinh nhuệ Cảnh triều, thủ đoạn phá giải trận pháp của đối phương còn nhiều hơn."
Lý Huyền quay đầu nhìn lại con đường bọn họ vừa đi tới, đã có mười mấy tên nắm côn nằm trên mặt đất không dậy nổi, mà Vũ Lâm Quân đến giờ vẫn chưa ai bị thương, sự sắc bén của trận pháp đã bước đầu lộ rõ.
Uyên Ương trận trong tay Vũ Lâm Quân giống như một thanh kiếm đã phủ bụi mấy năm, mỗi lần luyện binh tựa như lau đi lớp gỉ sét và bụi bặm vốn có trên đó.
Thích Gia Quân chính là dựa vào trận pháp công thủ nhất thể này, giết địch ba trăm, tự tổn ba người, tạo nên thần thoại về tỉ lệ chiến tổn vào cuối thời nhà Minh.
Chín trận chín thắng, giết địch 5500 tên (*cấp*).
Lúc này, phía sau lưng Vũ Lâm Quân lại vang lên tiếng la giết, có đám nắm côn dẫn năm mươi người xông tới, muốn bao vây Vũ Lâm Quân vào giữa.
Trần Tích nói với Lý Huyền: "Rút lui! Ta mở đường, ngươi đoạn hậu."
Hắn quay người nghênh đón đám nắm côn đang bao vây tới, Lý Huyền xông vào Uyên Ương trận ổn định lại trật tự, loại bỏ từng tên nắm côn trong trận ra ngoài. Uyên Ương trận cùng Trần Tích đổi hướng, xông về phía trước. Chính lúc lá chắn chuyển hướng còn chưa vững, Tiền gia đột nhiên từ bên cạnh vớ lấy một chiếc búa ném đi: "Không để lại chút người nào mà đã muốn đi? Nơi này là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Nhưng chiếc búa vừa bay tới, Lý Huyền nhảy lên, tung một cước giữa không trung đá vào cán búa, chiếc rìu kêu vù vù bay ngược trở về, còn nhanh hơn cả lúc bay tới.
Tiền gia nghiêng đầu, chiếc búa gào thét lướt qua trước mặt hắn, bổ trúng ngực tên nắm côn sau lưng hắn.
Tiền gia trong lòng kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu lại.
"Cao thủ!"
Tên nắm côn bên cạnh hắn vội vàng nói: "Tiền gia, bọn chúng sắp chạy mất rồi!"
Nhưng Tiền gia lại nhất thời không dám tùy tiện đuổi theo.
Trong ngõ hẻm, Trần Tích mở đường phía trước, Lý Huyền chặn hậu phía sau, chỉ trong thời gian một nén nhang, Vũ Lâm Quân từ đâu tới lại từ đó đánh ra ngoài, thẳng tiến vào màn đêm phía đông thành.
Còn Lý Huyền thì đợi tất cả đồng liêu đều chạy xa, mới vừa đánh vừa lui rời khỏi con hẻm.
Tiền gia nhìn con hẻm bừa bộn, cùng đám nắm côn nằm la liệt kêu rên trên đất, nhất thời không thể tin được đối phương lại thật sự toàn thân rút lui.
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Tiền gia lạnh lùng nói: "Đuổi theo! Ta không tin nhiều người như vậy lại có thể biến mất không còn tăm hơi!"
Đám nắm côn đuổi theo mấy dặm, xuyên qua từng con hẻm, nhưng ngoại trừ tìm thấy mấy cây tre bương bị vứt bỏ, đám người che mặt ban nãy dường như đã biến mất vào hư không.
Đang lúc tìm kiếm, một cỗ xe ngựa chạy qua trên con đường từ Chính Dương môn. Khi xe ngựa và đám nắm côn gặp nhau, người đánh xe hùng hổ nói: "Xe của ai mà cũng dám chặn, có hiểu quy củ không hả? Lăn đi!"
Đám nắm côn liếc nhìn hoa văn chạm khắc rỗng trên xe.
"Khổng tước, quan lớn tam phẩm!"
Bọn hắn vội vàng lui vào ven đường, cung kính nói: "Vô ý va chạm xe ngựa, đại nhân thứ tội."
Người đánh xe hùng hổ quất roi một cái, đánh xe ngựa đi lướt qua đám nắm côn: "Nếu còn có lần sau, bắt hết bọn ngươi nộp quan!"
Đợi xe ngựa đi xa trong đêm tối, đám nắm côn mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tìm kiếm tung tích đám người che mặt.
Trong cỗ xe ngựa đã đi xa kia, có người đang nhỏ giọng phàn nàn: "Chu Sùng ngươi giơ lá chắn chậm quá, vừa rồi có một cái phi phủ suýt chặt trúng ta!"
"Ngươi đừng nói ta, ngươi mỗi lần đâm mâu đều không đủ quả quyết, làm ta gấp đến độ muốn mắng người! Còn ngươi nữa, Đa Báo, cây tre bương kia của ngươi mấy lần quật vào mặt ta rồi, có thể cẩn thận chút được không?"
"Nói bậy (*đánh rắm*), là ngươi tự lao đầu vào tre bương của lão tử, lão tử cứu ngươi mấy lần rồi!"
Sáu chiếc xe ngựa chia thành các nhóm nhỏ, chở đầy một xe bực tức và phàn nàn, lần lượt đi qua Sùng Văn môn, Chính Dương môn, Tuyên Vũ môn lái vào nội thành rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận