Thanh Sơn

Chương 226: Trở về kinh

Giờ Dần, Tô Chu nằm trên giường, mê man thiếp đi.
Tiểu Mãn sờ lên trán nàng, thấp giọng nói:
"Công tử, trán nàng hơi nóng, có biện pháp gì tốt không?"
Trần Tích đáp lại:
"Không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể dùng khăn thấm nước cho nàng hạ nhiệt."
Tiểu Mãn nhúng chiếc khăn trắng vào nước lần nữa, đắp lên trán Tô Chu, nàng kín đáo đưa tay vào giữa mái tóc Tô Chu sờ thử, nhưng không sờ thấy đồng tiền đèn lồng còn sót lại.
Nàng lộ vẻ tức giận ngồi trở lại trên băng ghế nhỏ cạnh chậu than, ngơ ngác nhìn ánh lửa lúc sáng lúc tối bên trong chậu than.
Tiểu Mãn vốn định nhân lúc Tô Chu ngủ, trả thù nho nhỏ mối hận bị đối phương cưỡng ép kia, nhưng nàng nghĩ đến đối phương không còn cảm giác gì cả, liền cảm thấy vô nghĩa.
Báo thù, phải để kẻ thù biết thì mới hả giận chứ.
Trần Tích ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh nàng, Ô Vân co lại thành một cục vùi trên đầu gối hắn, đã sớm thiếp đi.
Đêm nay đầu tiên là ám sát Vương tướng quân, sau đó lại đối mặt với sự lùng bắt của Mật Điệp Ti, giờ phút này đã là khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi.
Tiểu Mãn cầm cây kìm sắt nhỏ khều khều chậu than, mở miệng hỏi:
"Công tử, ta trải cho ngài cái chăn đệm dưới đất, ngài cũng nghỉ ngơi một lát nhé?"
Trần Tích ôm Ô Vân, bình tĩnh nói:
"Không cần, ta lo đêm nay lại có người đến điều tra Trần phủ, không ngủ được."
Tiểu Mãn ừ một tiếng, con ngươi nàng đảo tròn:
"Công tử, lúc trước nghe mấy đại ca Binh Mã Ti nói, người đêm nay ám sát Vương tướng quân chính là hành quan?"
Trần Tích ừ một tiếng.
Tiểu Mãn len lén đánh giá hắn:
"Ngài có muốn trở thành hành quan không?"
Ánh mắt Trần Tích hơi rung nhẹ, thờ ơ nói:
"Nghe nói hành quan đều vô cùng thần bí, rất lợi hại, nhưng ta muốn trở thành hành quan thì cũng không có cơ hội."
Tiểu Mãn thấp giọng:
"Có cơ hội."
Trần Tích quay đầu nhìn về phía nàng:
"Ồ?"
Tiểu Mãn bĩu môi về phía Tô Chu trên giường:
"Công tử, thích khách không phải đang ở đây sao, nàng chắc chắn là hành quan. Chúng ta trói nàng lại, ép nàng giao ra môn kính tu hành..."
Trần Tích im lặng.
Tiểu Mãn này tuổi không lớn lắm, lại đúng là mặt dày tâm đen, không nói võ đức!
Nghĩ cũng phải, nàng từ nhỏ đã bị bán cho bọn buôn người, ở chỗ bọn buôn người ngay cả ăn cơm cũng phải tranh giành.
Đến Trần phủ, dù có ở cạnh di nương một thời gian, nhưng di nương rất nhanh cũng mất, nàng lại thành lục bình không rễ. Những ngày làm nha hoàn tam đẳng chắc hẳn rất khổ sở, không ai dạy nàng đạo lý đúng sai, nàng chỉ có thể tự nghĩ ra một bộ triết lý sinh tồn của riêng mình.
Như cỏ dại mọc trên vách đá cheo leo, chỉ có thể không ngừng đâm rễ vào khe đá, chiếm lấy chút dinh dưỡng ít ỏi, như vậy mới có thể sống sót.
Lại nghe Tiểu Mãn tiếp tục dụ dỗ:
"Nghe nói tu hành môn kính của hành quan chỉ cần không bị thương thì có thể trăm bệnh bất xâm, kéo dài tuổi thọ, chỗ tốt nhiều lắm. Không chỉ vậy, chờ ngài thành hành quan rồi, lưng thẳng tắp, người trong Trần phủ này cũng không dám bắt nạt ngài nữa."
Trần Tích lắc đầu:
"Nàng là bạn của Tĩnh Vương, ta cũng là bạn của Tĩnh Vương, mặc dù nàng làm việc có chút cực đoan, ta lại không thể thừa nước đục thả câu vào lúc này."
Tiểu Mãn cụp đầu xuống:
"Vậy được ạ... Vậy sau này lại nghĩ cách khác kiếm cho ngài một cái môn kính hành quan."
Trần Tích kín đáo hỏi:
"Ngươi có vẻ rất hiểu về hành quan?"
Tiểu Mãn thoáng bối rối:
"A? Không có không có, ta chỉ là tình cờ đến quán trà nghe tiên sinh kể chuyện xưa, bọn họ có nhắc tới thôi..."
Trong lòng Trần Tích đại khái có hai suy đoán, suy đoán thứ nhất là: mẹ đẻ của mình là Lục thị sau khi mua Tiểu Mãn về, thấy thân thế nàng đáng thương liền nổi lòng thương hại, lại thêm Tiểu Mãn cũng lanh lợi, Lục thị liền đem Mật ấn Mạn Đồ La của nhánh Cảnh triều kia truyền thụ cho nàng, muốn bồi dưỡng làm tâm phúc.
Chỉ có điều, Lục thị truyền thụ môn kính hành quan cho Tiểu Mãn không bao lâu, liền vì một số nguyên nhân mà hoặc là qua đời, hoặc là bỏ trốn, cũng không dạy thêm quá nhiều thứ khác. Đến nỗi Tiểu Mãn ngoại trừ có một cái môn kính hành quan, còn lại đều giống như thường dân.
Suy đoán thứ hai là: Tiểu Mãn vốn là một thành viên của Quân Tình Ti triều Cảnh, môn kính hành quan cũng là do Quân Tình Ti truyền thụ, là người do vị cữu cữu kia của mình cài vào bên cạnh. Vẻ non nớt mà nàng thể hiện bây giờ, cũng đều là diễn kịch.
Trần Tích suy đi nghĩ lại, hắn cho rằng xác suất của suy đoán thứ nhất cao hơn, xác suất của suy đoán thứ hai thấp hơn.
Chỉ có điều, hắn cũng không cần môn kính hành quan, tính cả Sơn Quân, Kiếm Chủng, còn có Già Vân do nội tướng ban tặng, trên người Trần Tích đã có ba môn kính tu hành.
Đang lúc suy tư, Trần Tích bị tiếng ồn ào ngoài sân kéo về thực tại, hắn ôm Ô Vân đang nằm trên đầu gối mở cửa xem xét, liền thấy nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Lương thị là Đông Chí, đang đánh thức toàn bộ nha hoàn trong Quần Phương uyển dậy.
Trần Tích nhìn sắc trời một chút, trời còn chưa sáng, gà cũng chưa gáy.
Hắn ôm Ô Vân, đứng trước cửa Minh Tuyền uyển tò mò hỏi:
"Đông Chí cô nương đang làm gì vậy?"
Đông Chí hành lễ vạn phúc:
"Bẩm Tam công tử, lão gia và phu nhân tạm thời dặn dò phải nhanh chóng thu dọn tài vật trong nhà, chúng ta trời vừa sáng sẽ rời Lạc Thành."
Trần Tích hỏi:
"Chúng ta cùng Trương gia vào kinh sao?"
Đông Chí cười giải thích:
"Bẩm Tam công tử, Trần gia chúng ta đi riêng, không đi cùng ai cả. Đúng rồi, ngài cũng dọn dẹp đồ đạc một chút đi, xe ngựa đã đậu ngoài phủ rồi, lão gia phu nhân ở chiếc thứ nhất, Đại công tử ở chiếc thứ hai, Nhị công tử ở chiếc thứ ba, ngài cùng Tiểu Mãn ngồi chiếc thứ tư."
Nói xong, nàng không để ý đến Trần Tích nữa, quay người cao giọng hô:
"Tất cả dậy đi, Lập Thu ngươi dẫn người đi nấu nước nấu cơm, những người còn lại theo ta đến Văn Vận đường thu dọn đồ đạc. Hôm nay tất cả phải làm việc cẩn thận cho ta, đồ vật trong Văn Vận đường mà làm hỏng một món thôi, bán hết các ngươi đi cũng không đền nổi!"
.
Giờ Mão, gà gáy.
Trong Trần phủ, đám nha hoàn yến yến oanh oanh đi tới đi lui xuyên qua, đem những vật muốn mang đi trong phủ từng cái đăng ký vào sổ sách, chuyển lên xe ngựa, xe bò đậu bên ngoài Thúy Vân ngõ hẻm.
Cửa Trương phủ đóng chặt, yên tĩnh tựa hồ không vội rời khỏi Lạc Thành.
Trong sương mù sáng sớm, Trần Tích cùng Tiểu Mãn cùng nhau khiêng một chiếc hòm gỗ lớn đi xuyên qua Trần phủ, nhét vào xe ngựa. Có gã sai vặt tiến lên giúp đỡ, cũng bị hắn khéo léo từ chối.
Đông Chí thấy cảnh này, vội vàng ngăn cản:
"Tam công tử, cái rương này đặt trên xe bò phía sau là được rồi, không cần để trong xe ngựa chiếm chỗ. Trên xe bò đều có che bạt vải dầu, không cần sợ tuyết rơi, mưa dột."
Trần Tích chui ra khỏi xe ngựa, phủi phủi bụi trên tay, cười giải thích:
"Gia sản khó khăn lắm mới tích góp được, để bên người cho an tâm một chút."
Đông Chí quay người vào phủ, thu lại nụ cười, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ai dà, đúng là chưa thấy qua sự đời, không biết còn tưởng bên trong chứa bao nhiêu bảo bối."
Sau bữa sáng, người nhà họ Trần dồn dập lên xe ngựa, vội vàng lên đường như chạy nạn. Bọn họ không còn lưu luyến nữa, Trần Lễ Khâm và Lương thị thậm chí không nhìn lại Trần phủ thêm một cái, chỉ có đám nha hoàn khóc thành một đám.
Nha hoàn Trần phủ, có người cùng về kinh thành, có người thì ở lại trông coi gia nghiệp ở Lạc Thành, cứ như vậy mà chia xa. Đối với người thời đại này mà nói, khoảng cách giữa Lạc Thành và Kinh Thành, chính là cả một đời người.
Trước xe ngựa của Trần Tích, Lập Thu một bên dùng khăn lau nước mắt, một bên dặn dò Tiểu Mãn:
"Về Trần gia đại trạch đừng có ngốc nghếch mà gây sự với người ta nữa, thu lại cái tính xấu đó của ngươi đi, có lúc nhịn được thì cứ nhịn."
Tiểu Mãn cũng đỏ hoe vành mắt:
"Vâng, ta biết rồi Lập Thu tỷ, nhưng ta nhịn không được."
Lập Thu bị nàng làm cho tức cười, dùng ngón tay chỉ vào gáy nàng:
"Tiểu quỷ nhà ngươi cứ không nghe lời ta, sẽ có lúc ngươi chịu thiệt thôi, đến lúc đó người ta lại giáng ngươi xuống làm nha hoàn tam đẳng, không có ta, xem ngươi làm thế nào."
Tiểu Mãn ngồi xổm ở vị trí xa phu, nước mắt lã chã rơi xuống:
"Lập Thu tỷ, ngươi ở Lạc Thành cũng phải sống tốt nha, sang năm đến tuổi rồi, sớm tìm một nhà tốt mà gả đi, lấy chồng xong nhất định phải viết thư cho ta..."
Lập Thu vừa khóc vừa nói:
"Sao nào, ngươi còn định cho ta thêm của hồi môn à?"
Tiểu Mãn lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa nói:
"Đâu phải, ta chỉ chúc mừng một chút thôi."
Lập Thu dở khóc dở cười:
"Thương ngươi chết đi được!"
Bên trong chiếc xe ngựa thứ nhất, truyền đến giọng nói bình tĩnh của Trần Lễ Khâm:
"Còn muốn khóc đến bao giờ? Lên đường."
Gã sai vặt bên cạnh hắn vội vàng vung tay:
"Xuất phát, xuất phát."
Phu xe ngồi nghiêng bên xe ngựa, giơ roi quất một cái, xe ngựa chậm rãi chuyển bánh.
Lập Thu đuổi theo về phía trước hai bước, đem bọc vải trên vai nhét vào lòng Tiểu Mãn:
"Đến Kinh Thành rồi, cũng đừng nhớ thương người và việc ở Lạc Thành nữa, sống cho tốt!"
"Ta biết rồi á!"
Xe ngựa lắc lư, Tiểu Mãn chui vào trong xe quay đầu nhìn lại, nàng nhìn cổng nhà Trần phủ ngày càng xa, còn có đám nha hoàn đứng tại chỗ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Hồi lâu sau, nàng chui trở lại vào trong xe, kinh ngạc ngồi xuống:
"Công tử, chúng ta cứ thế đi rồi sao?"
Trần Tích ngồi chen cùng cái rương gỗ, trong lòng ôm Ô Vân:
"Lập Thu đối với ngươi rất tốt?"
Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua khe rèm, nhẹ nhàng rơi trên mặt Tiểu Mãn:
"Trong nhà cao cửa rộng này, thế nào mới được xem là tốt chứ? Nếu công tử muốn nói đến cái ơn cứu mạng kiểu đó, thì chắc chắn là không có. Chỉ là có lúc ta bị Vương Quý làm khó dễ, rõ ràng đến giờ ăn cơm rồi, hắn lại đột nhiên bắt ta đi múc nước, quét rác, chờ làm xong việc quay về, trong nồi chỉ còn lại miếng cháy cơm cắn không nổi. Những lúc như thế, Lập Thu tỷ sẽ vụng trộm để dành cho ta bát cơm, vậy đã coi là rất tốt rất tốt rồi."
Trần Tích ừ một tiếng:
"Xem nàng ấy cho ngươi những gì kìa."
Tiểu Mãn mở bọc vải ra, chỉ thấy trong bọc nhét đậu phụ tắm của Lưu Ký chợ Đông, son phấn dầu của Nam Sanh Ký, bút Thạch Đại lâu năm ở chợ Đông...
Trần Tích vô thức che tai Ô Vân lại, một khắc sau, Tiểu Mãn ngồi trong xe bật khóc nức nở, như một đứa trẻ chưa lớn.
Lúc này, một trận tiếng ồn ào cắt ngang tiếng khóc.
Một nha hoàn chạy ra khỏi Trần phủ, vừa khóc vừa đuổi theo xe ngựa, chạy sát bên cạnh xe ngựa của Trần Vấn Hiếu, bám riết không buông:
"Nhị công tử ngài không mang ta theo sao? Ngài đã nói sẽ dẫn ta cùng vào kinh mà, ta đã mang cốt nhục của ngài..."
Trần Vấn Hiếu bối rối ra lệnh cho gã sai vặt:
"Còn ngây ra đó làm gì, kéo nàng ta đi!"
Gã sai vặt kéo nha hoàn kia đi, bóng dáng dần dần biến mất trong màn sương lạnh lẽo phía sau.
Đoàn xe nhà họ Trần tổng cộng tám chiếc xe ngựa, kéo theo hai mươi hai chiếc xe bò chở hàng hóa, mang đi mười tám nha hoàn, hơn bốn mươi gã sai vặt và gia đinh. Vương Quý ngồi trên chiếc xe bò cuối cùng không nói một lời, bây giờ hắn không còn thân phận quản gia, đến xe ngựa cũng không được ngồi. Đi khoảng nửa canh giờ, đội xe đi đến trước cổng thành phía Bắc.
Bỗng nghe có người lớn tiếng hô ở ngoài xe:
"Trần đại nhân! Ha ha ha, Trần đại nhân muốn đi sao không báo cho ta một tiếng, làm ta đợi ở đây mãi!"
Trần Lễ Khâm nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng thắt lại, thầm kêu không ổn.
Hắn vén rèm cửa sổ nhìn ra, liền thấy Trương Chuyết, vợ cả của Trương Chuyết là Từ thị, Trương Hạ, Trương Tranh đang ngồi ở một quán trà trước cổng thành ăn Tào phớ và bánh quẩy vàng óng.
Dưới cổng thành, hơn trăm chiếc xe của Trương gia xếp thành hàng dài, vô cùng hoành tráng. Không chỉ có đám nha hoàn và gã sai vặt đông đảo, thậm chí còn mời cả người của Lương thị tiêu cục ở Lạc Thành hộ tống.
Trương Chuyết lau miệng đi ra khỏi quán trà, tươi cười hớn hở nói:
"Trần đại nhân, Trương mỗ đã chờ ở đây từ lâu, chúng ta cùng về kinh nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận