Thanh Sơn
Thanh Sơn - Chương 209: Lửa đốt, đồ chơi làm bằng đường, mật ba đao (length: 13923)
Chợ phía đông vô cùng náo nhiệt, xe ngựa đi lại tấp nập, người đi đường đông đúc như mắc cửi.
Ngày Tết đang đến gần, trên đường dài người dân nô nức mua sắm đồ Tết.
Tiểu thương hai bên đường bày quầy bán hàng, có bán câu đối đỏ ngày Tết, có bán giấy tiền vàng bạc cúng Thành Hoàng lão gia, đèn lồng, có rao bán thịt khô, lạp xưởng, gà khô, vịt muối, đủ màu sắc rực rỡ.
Trần Tích ở giữa phố xá đông đúc, đột nhiên cảm thấy có không khí ngày lễ, đây là lần đầu tiên hắn đón Tết Nguyên Đán ở thế giới này... Không, bây giờ nên gọi là ngày Tết.
Trần Tích đi phía trước, Tiểu Mãn vui vẻ lẽo đẽo theo sau.
Hắn quay đầu nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi lại cao hứng vậy?"
Tiểu Mãn vừa cười vừa nói: "Công t·ử sau khi đi y quán, Vương Quý giận ta chống đối hắn, liền giáng ta xuống làm nha hoàn hạng ba, hai tháng mới được nghỉ một ngày. Mà lại những ngày nghỉ ít ỏi đó, Vương Quý đều sai ta đi rửa bô, chăm hoa tỉa cỏ, hái rau, ta đã lâu không được ra khỏi phủ rồi."
Trần Tích im lặng một lúc: "Tiểu Mãn, vì sao ngươi lại bán mình vào Trần gia?"
Tiểu Mãn đáp ngay: "Anh trai ta muốn cưới vợ, nhà không có tiền, năm chín tuổi, cha mẹ liền bán ta cho người môi giới."
Trần Tích thờ ơ hỏi: "Ai đã mua ngươi vào Trần phủ?"
Tiểu Mãn tự nhiên nói: "Là di nương a. Ngài không nhớ sao? Ta nhớ rõ lắm. Hôm đó trời lạnh lắm, người môi giới đội rơm rạ lên đầu chúng ta, dẫn chúng ta đứng ở cổng trường Lục Súc của kinh thành. Di nương ban đầu chỉ đi ngang qua, không có ý định mua ta, vì ta còn nhỏ không làm được việc. Nhưng lúc đó người môi giới kia vừa đánh vừa mắng ta, di nương thấy tội nghiệp, liền dùng hai lượng bạc mua ta về."
Trên đường phố, Trần Tích nghiêng người tránh một ông lão khiêng cột mứt quả, tò mò hỏi: "Người môi giới kia vì sao đánh ngươi?"
Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "Khi đó có một gia đình muốn mua ta làm con dâu nuôi từ bé, người môi giới nói tướng mặt ta đầy đặn, ra giá bảy lượng, bên kia không chịu. Người môi giới tức giận, liền đánh mắng ta, nói ta không biết lựa lời để người ta vừa lòng."
Trần Tích nghi hoặc hỏi: "À, hắn không phải muốn bảy lượng sao, di nương sao lại dùng hai lượng mua được ngươi rồi?"
Tiểu Mãn cười hở cả răng mèo: "Di nương khôn lắm, lại rất kiên nhẫn, nàng mặc cả một tiếng đồng hồ, ép giá xuống còn bốn lượng. Sau đó di nương phát hiện người môi giới đó không có giấy phép, liền sai người bắt người môi giới đó vào ngục, hai lượng đó cũng không phải đưa cho người môi giới, mà là đưa cho quan sai..."
Ở Ninh triều, người môi giới phải có giấy phép mới được phép kinh doanh, nếu không sẽ bị vào nhà tù.
Luật lệ có ghi: Mua bán phải có môi giới, có giấy tờ xác nhận. Mua hàng không có người môi giới, cân non tráo đổi. Phàm là người môi giới ở thành phố, nông thôn và bến cảng, đều phải có người đứng ra bảo đảm, trình báo với quan để đăng ký tên, tuổi, quê quán, hàng hóa buôn bán, và báo cáo hàng tháng để quan xét duyệt.
Trần Tích nhất thời câm lặng, mẹ ruột Lục thị của mình, mua một con nha hoàn mà lại còn đưa cả cò mồi vào. Tiểu Mãn khôn ngoan lanh lợi như vậy, chắc chắn là học được từ Lục thị kia...
Hắn quan sát kỹ Tiểu Mãn, một lát sau nói: "Ngươi ở đây chờ, ta đi làm chút chuyện."
Tiểu Mãn "ừ" một tiếng: "Công t·ử, chuyện này có cần phải nhớ không?"
"Không cần."
"Vậy đi ạ."
Trần Tích ôm Ô Vân rời đi, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Chỉ còn Tiểu Mãn đứng một mình, tò mò nhìn ngó xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở hàng thịt lừa nướng sát vách.
Nàng nhìn một lúc lâu, thèm thuồng muốn mua một miếng nếm thử, nhưng mấy lần lấy hầu bao ra rồi lại đắn đo cất lại, không nỡ. Tiểu Mãn cứ vậy đứng giữa dòng người qua lại, không hề ngại ngùng nhìn chằm chằm.
Người bán thịt bị nàng nhìn lâu thì thấy có chút không tự nhiên: "Cô nương, cô xem lâu như vậy rồi, có muốn mua một miếng không?"
Tiểu Mãn ngây ngốc nhìn đống lửa: "Ta nhìn lâu như vậy rồi, có thể cho ta một miếng không?"
Người bán thịt lườm nàng, nhỏ giọng chửi: "Đồ ngốc."
Lúc này, dưới bóng râm mái hiên ngõ nhỏ, Trần Tích lẳng lặng nhìn bóng lưng Tiểu Mãn, nói với Ô Vân: "Lời của nàng có lý, không giống đang nói dối, nhưng mà nàng xuất hiện đột ngột quá."
Ô Vân kêu "meo" một tiếng: "Ngươi thấy nàng có vấn đề?"
Trần Tích suy tư: "Bảo là có vấn đề, ta đi một mình, nàng lại không hề lén lút đi theo, mà lại ngoan ngoãn đứng chờ. Thôi cứ xem xét thêm vậy."
"Hôm nay ngươi ra đây là muốn làm gì?"
"Mua nhân sâm."
Nói xong, hắn ôm Ô Vân quay người đi vào bóng tối trong ngõ.
Ở phía bên kia, Tiểu Mãn đang nhìn ngó xung quanh, một đám trẻ con khoảng 8, 9 tuổi đá cầu đi ngang qua nàng.
Lũ trẻ bẩn thỉu, quần áo lôi thôi, khi tranh cầu còn thường xuyên va vào người đi đường. Một đứa trẻ chạy va phải Tiểu Mãn, không thèm xin lỗi mà cứ thế bỏ đi, thì thấy Tiểu Mãn bất thình lình giơ tay ra, bắt lấy ngón trỏ và ngón giữa của đứa trẻ, gập xuống.
Đứa trẻ kinh hô một tiếng, quỳ xuống đất. Nó cố giãy dụa đứng dậy, nhưng hai ngón tay bị Tiểu Mãn nắm chặt, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Thấy nó ánh mắt kiên quyết, tay kia lấy một lưỡi dao cạo giấu dưới lưỡi, hướng vào tay Tiểu Mãn chém tới.
"Bốp" một tiếng, Tiểu Mãn đánh rớt con dao, tức giận nói: "Tuổi còn nhỏ mà không học điều tốt!"
Đứa trẻ run rẩy, vội vàng van xin: "Đau đau đau, nữ Bồ tát tha mạng, nữ Bồ tát tha mạng a."
Tiểu Mãn nhìn người qua lại xung quanh, thấy không có bóng dáng Trần Tích, mới quay lại nhìn đứa trẻ: "Dám trộm đồ của ta Tiểu Mãn, ngươi không muốn sống nữa hả? Lấy hầu bao ra đây!"
Đứa trẻ run rẩy lấy từ trong ngực ra một cái hầu bao lụa màu xanh nhạt: "Cho người cho người."
Tiểu Mãn buông tay, hai tay chắp sau lưng, hằn học nói: "Cút đi!"
Tiệm cầm đồ Đỉnh Xương.
Trần Tích bước qua cửa, phía sau quầy cao, lão chưởng quỹ râu tóc bạc trắng nheo mắt, từ cái lỗ nhỏ nhìn ra, lười nhác nói: "Muốn cầm cố gì đây... Ôi, đại nhân, sao ngài lại tới đây!"
Nói xong, lão chưởng quỹ nhảy khỏi ghế, nhanh nhẹn mở cửa bên hông, mời Trần Tích vào.
Hắn quát nạt người hầu: "Còn đứng đơ ra đó làm gì, mau pha trà cho đại nhân."
Trần Tích khoát tay: "Không cần trà, ta còn có việc. Lần trước nhờ ông thu mua nhân sâm thế nào rồi, được mấy củ?"
"Đại nhân đợi một lát," lão chưởng quỹ cúi người đi vào hậu phòng, cùng người hầu nâng ra hai hộp gỗ dài, mở ra xem, bốn mươi củ nhân sâm được sắp xếp ngay ngắn, rễ nhân sâm được buộc bằng chỉ vàng trên nền lụa đỏ.
Lão chưởng quỹ giải thích: "Đại nhân lần trước dặn dò, Bách Lộc Các bị niêm phong, triều đình chắc chắn sẽ bán đấu giá tài sản của nó. Tiểu nhân cho người chuẩn bị trước, thu được tận bốn mươi hai củ!"
Trần Tích đưa tay, nhẹ nhàng vuốt từng củ nhân sâm: "Hàng tồn của Bách Lộc Các chỉ có chừng này sao?"
Lão chưởng quỹ lộ vẻ khó xử: "Tiểu nhân có thể làm được nhiều vậy đã là giỏi rồi, giá thấp như thế mà vẫn mười lăm lượng bạc một củ, rất nhiều hiệu thuốc đều tranh nhau mua đây."
Trần Tích ừ một tiếng, chỉ vào hai củ: "Hai củ này không cần, số còn lại ta lấy hết."
Lão chưởng quỹ ngạc nhiên: "Đại nhân sao lại không lấy?"
Trần Tích liếc ông một cái: "Chất lượng không tốt."
Lão chưởng quỹ bực mình: "Ngài chỉ đưa tay khẽ chạm mà đã chắc chắn niên đại không đúng? Tiểu nhân mở tiệm cầm đồ hơn bốn mươi năm, còn chưa bao giờ thất bại với nhân sâm. Loại nhân sâm này là do người trồng hay là dã sâm, đủ năm đủ tháng hay không, tiểu nhân xem một cái là biết ngay, không thể sai được. Lúc trước chẳng phải là do ngài bảo tiểu nhân đi mua sao, sao giờ mua xong rồi lại không nhận chứ. Tiệm cầm đồ của tiểu nhân tuy nhỏ, nhưng phía sau..."
Trần Tích đưa tay lướt qua mặt lão chưởng quỹ: "Sáu mươi mốt tuổi."
Lão chưởng quỹ trợn tròn mắt: "Ngài thật sự có bản lĩnh này, đến tuổi của tiểu nhân mà cũng nhìn ra được?"
Trần Tích mỉm cười nói: "Ta không chỉ biết tuổi của ngươi, mà còn biết người nhà ngươi có hai con trai làm sai nha ở phủ, một người là thư lại, một người là bộ khoái. Con trai làm bộ khoái của ngươi hằng năm tuần tra ở bến tàu chợ phía đông, lại thích ăn chơi, bòn rút, có muốn ta sai người đến áp giải chúng về đây để hỏi không?"
Lão chưởng quỹ câm nín.
Trần Tích lấy xâu Phật Môn Thông Bảo Trần Vấn Tông đưa cho hắn ra: "Bốn mươi củ nhân sâm, mỗi củ mười lăm lượng, tổng cộng sáu trăm lượng. Chỗ ta có một ngàn bảy trăm lượng bạc ròng Phật Môn Thông Bảo."
Lão chưởng quỹ nói một tiếng: "Ngài đợi một chút."
Nói xong, ông lấy từ trong kho hậu viện ra một xâu Phật Môn Thông Bảo: "Đại nhân, Thông Bảo này trị giá một ngàn một trăm hai lượng."
Trần Tích tùy ý hỏi: "Phật Môn Thông Bảo này là thật hay giả? Có phải là một ngàn một trăm hai lượng không? Ngươi không có lừa ta chứ?"
Lão chưởng quỹ cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, vị đại nhân này sao việc này cũng không biết? Chẳng lẽ mới nhậm chức?
Chưởng quỹ cười hòa: "Ngài xem Thông Bảo này tổng cộng mười tám hạt, sáu hạt đầu tiên biểu thị nó xuất phát từ chùa miếu nào, sáu hạt giữa biểu thị nó cấp cho ai, có thể thuận tiện tìm đến nguồn gốc, sáu hạt cuối là đại diện cho giá trị."
Chưởng quỹ tiếp tục nói: "Mà này Thông Bảo phòng bị làm giả thủ đoạn thứ nhất, trước sáu, bên trong sáu, sau sáu điểm đều do Lạc Thành Đà La tự, Kinh Thành Duyên Giác tự, Kim Lăng Tê Hà tự sai khiến cố định tăng nhân điêu khắc, đầu bút lông, lưỡi đao bắt chước không được.
Nói đến chỗ này, chưởng quỹ lấy ra một đầu lưu ly kính lúp nhắm ngay phật châu: "Thứ hai là mật áp, ngài nhìn kỹ này Thông Bảo bên trên kỳ thật còn có khắc cực kỳ nhỏ bé kinh văn, hơn trăm chữ mới chiếm một hạt gạo lớn, người bình thường làm không được. Mà lại hơn trăm chữ đối ứng kinh văn chỉ có Phật Môn biết được. . . Tóm lại, Thông Bảo này vừa mới bắt đầu, thật giả rất dễ phân biệt, chất cảm hoàn toàn khác biệt."
Trần Tích hiểu rõ, thời xưa các thương hiệu đổi tiền cũng dùng chuyên gia viết chữ để làm ngân phiếu phòng bị làm giả, cũng không có gì lạ.
Đến mức kỹ thuật điêu khắc mini này giống như tiền giấy hắn đã dùng qua vậy, sờ một chút chữ nổi điểm lồi, nhìn chút Thủy Ấn, lại sờ chất liệu, tiền giấy thật tiền giả rất dễ phân biệt, chất cảm khác biệt.
Hắn suy tư một lát: "Nếu có người cũng nắm giữ kỹ thuật điêu khắc mini này, chẳng phải là. ."
Chưởng quỹ hoảng rồi: "Đại nhân nói cẩn thận, ý tưởng này của ngài tuyệt đối không thể để Phật Môn biết. Huống hồ, bây giờ trên giang hồ người biết điêu khắc mini đều bị bắt đi làm hòa thượng, tay nghề này trong dân gian đã thất truyền!"
Trần Tích cười cười, ôm lấy hai cái hộp gỗ ra cửa: "Đừng sợ, chỉ đùa một chút."
Đợi cho hắn cùng Tiểu Mãn tụ hợp, thì đã là hai tay trắng trơn.
Trần Tích mua hai cái bánh thịt lừa nướng đưa cho Tiểu Mãn: "Ăn đi."
Tiểu Mãn mắt sáng long lanh: "Công tử mua cho ta sao?"
"Không thì sao?"
Tiểu Mãn nhận bánh nướng, mặt mày hớn hở cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa hỏi: "Công tử, việc này có nhớ được không?"
"Có thể."
Trời tối người yên.
Trần Tích đã nằm trên giường chìm vào giấc ngủ, Ô Vân không biết tung tích.
Ngoài Minh Tuyền Uyển truyền đến tiếng ho khan của Lập Thu, Tiểu Mãn đang vùi trên băng ghế nhỏ trông coi chậu than lúc này mở mắt, nàng đứng dậy đẩy then cửa, nghiêng người theo khe cửa chui ra ngoài.
Lập Thu kéo nàng lại một bên: "Nghe trong phủ người nói Tam công tử hôm nay dẫn ngươi ra phủ rồi?"
Tiểu Mãn ừ một tiếng.
Lập Thu lại hỏi: "Đều nhớ kỹ sao?"
Tiểu Mãn theo trong tay áo móc ra tờ giấy xếp lại: "Cho, đều nhớ kỹ."
Lập Thu mừng rỡ, vội vàng mở giấy ra, trong miệng thấp giọng nhắc: "Gia Ninh năm thứ ba mươi mốt, ngày mười ba tháng chạp, công tử mang Tiểu Mãn đi chợ phía đông."
"Công tử mua bánh thịt lừa nướng cho Tiểu Mãn."
"Công tử mua mứt quả cho Tiểu Mãn."
"Công tử mua đồ chơi bằng đường cho Tiểu Mãn."
"Công tử mua mật ba đao cho Tiểu Mãn."
"Tiểu Mãn còn muốn ăn đào giòn, công tử không cho."
Lập Thu: "?"
Nàng ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm nói: "Cái này của ngươi là cái gì?"
Tiểu Mãn vui tươi hớn hở ợ một tiếng: "Lập Thu tỷ, tỷ nói có đủ kỹ không?"
Lập Thu nhíu mày: "Kỹ thì kỹ, chẳng qua không có nhớ chuyện gì quan trọng, ngươi có phải đang hù ta không?"
Tiểu Mãn ủy khuất nói: "Hôm nay thật chỉ có mấy chuyện đó thôi, ta mỗi chuyện đều nhớ kỹ. Về sau nếu có chuyện khác, ta khẳng định sẽ nhớ luôn. Lập Thu tỷ yên tâm, ta có hù ai cũng không hù ngươi."
"Được rồi, coi như ngươi còn chút lương tâm," Lập Thu xoay người rời đi, Tiểu Mãn ở sau lưng nàng chậm rãi thu lại nụ cười, quay người trở về phòng, đóng cửa cẩn thận.
Nàng liếc mắt đánh giá Trần Tích đang trên giường, sau đó theo trên bàn bốc mấy quả mật ba đao nhét đầy miệng, lại ngồi xuống băng ghế nhỏ tiếp tục chợp mắt.
Trên đường nhỏ trong Trần phủ, Lập Thu cúi đầu đi nhanh, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy.
Đi qua mấy cánh cửa thuỳ hoa, Lập Thu đi tới một góc tường ho nhẹ vài tiếng, đợi khi bên ngoài tường có tiếng ho khan đáp lại, nàng ném ra ngoài mảnh giấy trong tay, vội vàng trở về Quần Phương Uyển...
Ngày Tết đang đến gần, trên đường dài người dân nô nức mua sắm đồ Tết.
Tiểu thương hai bên đường bày quầy bán hàng, có bán câu đối đỏ ngày Tết, có bán giấy tiền vàng bạc cúng Thành Hoàng lão gia, đèn lồng, có rao bán thịt khô, lạp xưởng, gà khô, vịt muối, đủ màu sắc rực rỡ.
Trần Tích ở giữa phố xá đông đúc, đột nhiên cảm thấy có không khí ngày lễ, đây là lần đầu tiên hắn đón Tết Nguyên Đán ở thế giới này... Không, bây giờ nên gọi là ngày Tết.
Trần Tích đi phía trước, Tiểu Mãn vui vẻ lẽo đẽo theo sau.
Hắn quay đầu nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi lại cao hứng vậy?"
Tiểu Mãn vừa cười vừa nói: "Công t·ử sau khi đi y quán, Vương Quý giận ta chống đối hắn, liền giáng ta xuống làm nha hoàn hạng ba, hai tháng mới được nghỉ một ngày. Mà lại những ngày nghỉ ít ỏi đó, Vương Quý đều sai ta đi rửa bô, chăm hoa tỉa cỏ, hái rau, ta đã lâu không được ra khỏi phủ rồi."
Trần Tích im lặng một lúc: "Tiểu Mãn, vì sao ngươi lại bán mình vào Trần gia?"
Tiểu Mãn đáp ngay: "Anh trai ta muốn cưới vợ, nhà không có tiền, năm chín tuổi, cha mẹ liền bán ta cho người môi giới."
Trần Tích thờ ơ hỏi: "Ai đã mua ngươi vào Trần phủ?"
Tiểu Mãn tự nhiên nói: "Là di nương a. Ngài không nhớ sao? Ta nhớ rõ lắm. Hôm đó trời lạnh lắm, người môi giới đội rơm rạ lên đầu chúng ta, dẫn chúng ta đứng ở cổng trường Lục Súc của kinh thành. Di nương ban đầu chỉ đi ngang qua, không có ý định mua ta, vì ta còn nhỏ không làm được việc. Nhưng lúc đó người môi giới kia vừa đánh vừa mắng ta, di nương thấy tội nghiệp, liền dùng hai lượng bạc mua ta về."
Trên đường phố, Trần Tích nghiêng người tránh một ông lão khiêng cột mứt quả, tò mò hỏi: "Người môi giới kia vì sao đánh ngươi?"
Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "Khi đó có một gia đình muốn mua ta làm con dâu nuôi từ bé, người môi giới nói tướng mặt ta đầy đặn, ra giá bảy lượng, bên kia không chịu. Người môi giới tức giận, liền đánh mắng ta, nói ta không biết lựa lời để người ta vừa lòng."
Trần Tích nghi hoặc hỏi: "À, hắn không phải muốn bảy lượng sao, di nương sao lại dùng hai lượng mua được ngươi rồi?"
Tiểu Mãn cười hở cả răng mèo: "Di nương khôn lắm, lại rất kiên nhẫn, nàng mặc cả một tiếng đồng hồ, ép giá xuống còn bốn lượng. Sau đó di nương phát hiện người môi giới đó không có giấy phép, liền sai người bắt người môi giới đó vào ngục, hai lượng đó cũng không phải đưa cho người môi giới, mà là đưa cho quan sai..."
Ở Ninh triều, người môi giới phải có giấy phép mới được phép kinh doanh, nếu không sẽ bị vào nhà tù.
Luật lệ có ghi: Mua bán phải có môi giới, có giấy tờ xác nhận. Mua hàng không có người môi giới, cân non tráo đổi. Phàm là người môi giới ở thành phố, nông thôn và bến cảng, đều phải có người đứng ra bảo đảm, trình báo với quan để đăng ký tên, tuổi, quê quán, hàng hóa buôn bán, và báo cáo hàng tháng để quan xét duyệt.
Trần Tích nhất thời câm lặng, mẹ ruột Lục thị của mình, mua một con nha hoàn mà lại còn đưa cả cò mồi vào. Tiểu Mãn khôn ngoan lanh lợi như vậy, chắc chắn là học được từ Lục thị kia...
Hắn quan sát kỹ Tiểu Mãn, một lát sau nói: "Ngươi ở đây chờ, ta đi làm chút chuyện."
Tiểu Mãn "ừ" một tiếng: "Công t·ử, chuyện này có cần phải nhớ không?"
"Không cần."
"Vậy đi ạ."
Trần Tích ôm Ô Vân rời đi, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Chỉ còn Tiểu Mãn đứng một mình, tò mò nhìn ngó xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở hàng thịt lừa nướng sát vách.
Nàng nhìn một lúc lâu, thèm thuồng muốn mua một miếng nếm thử, nhưng mấy lần lấy hầu bao ra rồi lại đắn đo cất lại, không nỡ. Tiểu Mãn cứ vậy đứng giữa dòng người qua lại, không hề ngại ngùng nhìn chằm chằm.
Người bán thịt bị nàng nhìn lâu thì thấy có chút không tự nhiên: "Cô nương, cô xem lâu như vậy rồi, có muốn mua một miếng không?"
Tiểu Mãn ngây ngốc nhìn đống lửa: "Ta nhìn lâu như vậy rồi, có thể cho ta một miếng không?"
Người bán thịt lườm nàng, nhỏ giọng chửi: "Đồ ngốc."
Lúc này, dưới bóng râm mái hiên ngõ nhỏ, Trần Tích lẳng lặng nhìn bóng lưng Tiểu Mãn, nói với Ô Vân: "Lời của nàng có lý, không giống đang nói dối, nhưng mà nàng xuất hiện đột ngột quá."
Ô Vân kêu "meo" một tiếng: "Ngươi thấy nàng có vấn đề?"
Trần Tích suy tư: "Bảo là có vấn đề, ta đi một mình, nàng lại không hề lén lút đi theo, mà lại ngoan ngoãn đứng chờ. Thôi cứ xem xét thêm vậy."
"Hôm nay ngươi ra đây là muốn làm gì?"
"Mua nhân sâm."
Nói xong, hắn ôm Ô Vân quay người đi vào bóng tối trong ngõ.
Ở phía bên kia, Tiểu Mãn đang nhìn ngó xung quanh, một đám trẻ con khoảng 8, 9 tuổi đá cầu đi ngang qua nàng.
Lũ trẻ bẩn thỉu, quần áo lôi thôi, khi tranh cầu còn thường xuyên va vào người đi đường. Một đứa trẻ chạy va phải Tiểu Mãn, không thèm xin lỗi mà cứ thế bỏ đi, thì thấy Tiểu Mãn bất thình lình giơ tay ra, bắt lấy ngón trỏ và ngón giữa của đứa trẻ, gập xuống.
Đứa trẻ kinh hô một tiếng, quỳ xuống đất. Nó cố giãy dụa đứng dậy, nhưng hai ngón tay bị Tiểu Mãn nắm chặt, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Thấy nó ánh mắt kiên quyết, tay kia lấy một lưỡi dao cạo giấu dưới lưỡi, hướng vào tay Tiểu Mãn chém tới.
"Bốp" một tiếng, Tiểu Mãn đánh rớt con dao, tức giận nói: "Tuổi còn nhỏ mà không học điều tốt!"
Đứa trẻ run rẩy, vội vàng van xin: "Đau đau đau, nữ Bồ tát tha mạng, nữ Bồ tát tha mạng a."
Tiểu Mãn nhìn người qua lại xung quanh, thấy không có bóng dáng Trần Tích, mới quay lại nhìn đứa trẻ: "Dám trộm đồ của ta Tiểu Mãn, ngươi không muốn sống nữa hả? Lấy hầu bao ra đây!"
Đứa trẻ run rẩy lấy từ trong ngực ra một cái hầu bao lụa màu xanh nhạt: "Cho người cho người."
Tiểu Mãn buông tay, hai tay chắp sau lưng, hằn học nói: "Cút đi!"
Tiệm cầm đồ Đỉnh Xương.
Trần Tích bước qua cửa, phía sau quầy cao, lão chưởng quỹ râu tóc bạc trắng nheo mắt, từ cái lỗ nhỏ nhìn ra, lười nhác nói: "Muốn cầm cố gì đây... Ôi, đại nhân, sao ngài lại tới đây!"
Nói xong, lão chưởng quỹ nhảy khỏi ghế, nhanh nhẹn mở cửa bên hông, mời Trần Tích vào.
Hắn quát nạt người hầu: "Còn đứng đơ ra đó làm gì, mau pha trà cho đại nhân."
Trần Tích khoát tay: "Không cần trà, ta còn có việc. Lần trước nhờ ông thu mua nhân sâm thế nào rồi, được mấy củ?"
"Đại nhân đợi một lát," lão chưởng quỹ cúi người đi vào hậu phòng, cùng người hầu nâng ra hai hộp gỗ dài, mở ra xem, bốn mươi củ nhân sâm được sắp xếp ngay ngắn, rễ nhân sâm được buộc bằng chỉ vàng trên nền lụa đỏ.
Lão chưởng quỹ giải thích: "Đại nhân lần trước dặn dò, Bách Lộc Các bị niêm phong, triều đình chắc chắn sẽ bán đấu giá tài sản của nó. Tiểu nhân cho người chuẩn bị trước, thu được tận bốn mươi hai củ!"
Trần Tích đưa tay, nhẹ nhàng vuốt từng củ nhân sâm: "Hàng tồn của Bách Lộc Các chỉ có chừng này sao?"
Lão chưởng quỹ lộ vẻ khó xử: "Tiểu nhân có thể làm được nhiều vậy đã là giỏi rồi, giá thấp như thế mà vẫn mười lăm lượng bạc một củ, rất nhiều hiệu thuốc đều tranh nhau mua đây."
Trần Tích ừ một tiếng, chỉ vào hai củ: "Hai củ này không cần, số còn lại ta lấy hết."
Lão chưởng quỹ ngạc nhiên: "Đại nhân sao lại không lấy?"
Trần Tích liếc ông một cái: "Chất lượng không tốt."
Lão chưởng quỹ bực mình: "Ngài chỉ đưa tay khẽ chạm mà đã chắc chắn niên đại không đúng? Tiểu nhân mở tiệm cầm đồ hơn bốn mươi năm, còn chưa bao giờ thất bại với nhân sâm. Loại nhân sâm này là do người trồng hay là dã sâm, đủ năm đủ tháng hay không, tiểu nhân xem một cái là biết ngay, không thể sai được. Lúc trước chẳng phải là do ngài bảo tiểu nhân đi mua sao, sao giờ mua xong rồi lại không nhận chứ. Tiệm cầm đồ của tiểu nhân tuy nhỏ, nhưng phía sau..."
Trần Tích đưa tay lướt qua mặt lão chưởng quỹ: "Sáu mươi mốt tuổi."
Lão chưởng quỹ trợn tròn mắt: "Ngài thật sự có bản lĩnh này, đến tuổi của tiểu nhân mà cũng nhìn ra được?"
Trần Tích mỉm cười nói: "Ta không chỉ biết tuổi của ngươi, mà còn biết người nhà ngươi có hai con trai làm sai nha ở phủ, một người là thư lại, một người là bộ khoái. Con trai làm bộ khoái của ngươi hằng năm tuần tra ở bến tàu chợ phía đông, lại thích ăn chơi, bòn rút, có muốn ta sai người đến áp giải chúng về đây để hỏi không?"
Lão chưởng quỹ câm nín.
Trần Tích lấy xâu Phật Môn Thông Bảo Trần Vấn Tông đưa cho hắn ra: "Bốn mươi củ nhân sâm, mỗi củ mười lăm lượng, tổng cộng sáu trăm lượng. Chỗ ta có một ngàn bảy trăm lượng bạc ròng Phật Môn Thông Bảo."
Lão chưởng quỹ nói một tiếng: "Ngài đợi một chút."
Nói xong, ông lấy từ trong kho hậu viện ra một xâu Phật Môn Thông Bảo: "Đại nhân, Thông Bảo này trị giá một ngàn một trăm hai lượng."
Trần Tích tùy ý hỏi: "Phật Môn Thông Bảo này là thật hay giả? Có phải là một ngàn một trăm hai lượng không? Ngươi không có lừa ta chứ?"
Lão chưởng quỹ cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, vị đại nhân này sao việc này cũng không biết? Chẳng lẽ mới nhậm chức?
Chưởng quỹ cười hòa: "Ngài xem Thông Bảo này tổng cộng mười tám hạt, sáu hạt đầu tiên biểu thị nó xuất phát từ chùa miếu nào, sáu hạt giữa biểu thị nó cấp cho ai, có thể thuận tiện tìm đến nguồn gốc, sáu hạt cuối là đại diện cho giá trị."
Chưởng quỹ tiếp tục nói: "Mà này Thông Bảo phòng bị làm giả thủ đoạn thứ nhất, trước sáu, bên trong sáu, sau sáu điểm đều do Lạc Thành Đà La tự, Kinh Thành Duyên Giác tự, Kim Lăng Tê Hà tự sai khiến cố định tăng nhân điêu khắc, đầu bút lông, lưỡi đao bắt chước không được.
Nói đến chỗ này, chưởng quỹ lấy ra một đầu lưu ly kính lúp nhắm ngay phật châu: "Thứ hai là mật áp, ngài nhìn kỹ này Thông Bảo bên trên kỳ thật còn có khắc cực kỳ nhỏ bé kinh văn, hơn trăm chữ mới chiếm một hạt gạo lớn, người bình thường làm không được. Mà lại hơn trăm chữ đối ứng kinh văn chỉ có Phật Môn biết được. . . Tóm lại, Thông Bảo này vừa mới bắt đầu, thật giả rất dễ phân biệt, chất cảm hoàn toàn khác biệt."
Trần Tích hiểu rõ, thời xưa các thương hiệu đổi tiền cũng dùng chuyên gia viết chữ để làm ngân phiếu phòng bị làm giả, cũng không có gì lạ.
Đến mức kỹ thuật điêu khắc mini này giống như tiền giấy hắn đã dùng qua vậy, sờ một chút chữ nổi điểm lồi, nhìn chút Thủy Ấn, lại sờ chất liệu, tiền giấy thật tiền giả rất dễ phân biệt, chất cảm khác biệt.
Hắn suy tư một lát: "Nếu có người cũng nắm giữ kỹ thuật điêu khắc mini này, chẳng phải là. ."
Chưởng quỹ hoảng rồi: "Đại nhân nói cẩn thận, ý tưởng này của ngài tuyệt đối không thể để Phật Môn biết. Huống hồ, bây giờ trên giang hồ người biết điêu khắc mini đều bị bắt đi làm hòa thượng, tay nghề này trong dân gian đã thất truyền!"
Trần Tích cười cười, ôm lấy hai cái hộp gỗ ra cửa: "Đừng sợ, chỉ đùa một chút."
Đợi cho hắn cùng Tiểu Mãn tụ hợp, thì đã là hai tay trắng trơn.
Trần Tích mua hai cái bánh thịt lừa nướng đưa cho Tiểu Mãn: "Ăn đi."
Tiểu Mãn mắt sáng long lanh: "Công tử mua cho ta sao?"
"Không thì sao?"
Tiểu Mãn nhận bánh nướng, mặt mày hớn hở cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa hỏi: "Công tử, việc này có nhớ được không?"
"Có thể."
Trời tối người yên.
Trần Tích đã nằm trên giường chìm vào giấc ngủ, Ô Vân không biết tung tích.
Ngoài Minh Tuyền Uyển truyền đến tiếng ho khan của Lập Thu, Tiểu Mãn đang vùi trên băng ghế nhỏ trông coi chậu than lúc này mở mắt, nàng đứng dậy đẩy then cửa, nghiêng người theo khe cửa chui ra ngoài.
Lập Thu kéo nàng lại một bên: "Nghe trong phủ người nói Tam công tử hôm nay dẫn ngươi ra phủ rồi?"
Tiểu Mãn ừ một tiếng.
Lập Thu lại hỏi: "Đều nhớ kỹ sao?"
Tiểu Mãn theo trong tay áo móc ra tờ giấy xếp lại: "Cho, đều nhớ kỹ."
Lập Thu mừng rỡ, vội vàng mở giấy ra, trong miệng thấp giọng nhắc: "Gia Ninh năm thứ ba mươi mốt, ngày mười ba tháng chạp, công tử mang Tiểu Mãn đi chợ phía đông."
"Công tử mua bánh thịt lừa nướng cho Tiểu Mãn."
"Công tử mua mứt quả cho Tiểu Mãn."
"Công tử mua đồ chơi bằng đường cho Tiểu Mãn."
"Công tử mua mật ba đao cho Tiểu Mãn."
"Tiểu Mãn còn muốn ăn đào giòn, công tử không cho."
Lập Thu: "?"
Nàng ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm nói: "Cái này của ngươi là cái gì?"
Tiểu Mãn vui tươi hớn hở ợ một tiếng: "Lập Thu tỷ, tỷ nói có đủ kỹ không?"
Lập Thu nhíu mày: "Kỹ thì kỹ, chẳng qua không có nhớ chuyện gì quan trọng, ngươi có phải đang hù ta không?"
Tiểu Mãn ủy khuất nói: "Hôm nay thật chỉ có mấy chuyện đó thôi, ta mỗi chuyện đều nhớ kỹ. Về sau nếu có chuyện khác, ta khẳng định sẽ nhớ luôn. Lập Thu tỷ yên tâm, ta có hù ai cũng không hù ngươi."
"Được rồi, coi như ngươi còn chút lương tâm," Lập Thu xoay người rời đi, Tiểu Mãn ở sau lưng nàng chậm rãi thu lại nụ cười, quay người trở về phòng, đóng cửa cẩn thận.
Nàng liếc mắt đánh giá Trần Tích đang trên giường, sau đó theo trên bàn bốc mấy quả mật ba đao nhét đầy miệng, lại ngồi xuống băng ghế nhỏ tiếp tục chợp mắt.
Trên đường nhỏ trong Trần phủ, Lập Thu cúi đầu đi nhanh, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy.
Đi qua mấy cánh cửa thuỳ hoa, Lập Thu đi tới một góc tường ho nhẹ vài tiếng, đợi khi bên ngoài tường có tiếng ho khan đáp lại, nàng ném ra ngoài mảnh giấy trong tay, vội vàng trở về Quần Phương Uyển...
Bạn cần đăng nhập để bình luận
Băng Nhãn
Cấp 41 tháng trước
Mmm