Thanh Sơn

Thanh Sơn - Chương 206: Tâm thành thì Linh (length: 12410)

Bên trong khu nhà Minh Tuyền, Ô Vân lẳng lặng nằm trên bệ cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tiểu Mãn qua lại.
Tiểu Mãn vừa lau bàn, vừa hát ngân nga điệu ca dao trên đường phố Ninh Triều: “Giận người giàu sang, thảnh thơi người gặp họa, chẳng hề đoái hoài bản thân, đáng tiếc tâm địa hỏng rồi. Người nói chưa hẳn toàn thật, nghe chuyện chỉ nghe ba phần. Chớ kết oán cùng tiểu nhân, tiểu nhân tự có kẻ đối đầu…” Bài ca dao dài lê thê vẫn chưa hết, Tiểu Mãn như một chú ong nhỏ, bay qua bay lại trong phòng, đến cả góc khuất cũng lau sạch sẽ.
Ô Vân thấy không có gì mới mẻ nữa, liền chậm rãi nhắm mắt ngủ. Một ngày mười hai canh giờ, mèo ngủ mất tám, ngủ một giấc là hết ngày.
Tiểu Mãn quay đầu thấy Ô Vân nhắm mắt, lén la lén lút tới gần, muốn bế nó xuống từ bệ cửa sổ. Nhưng nàng chưa kịp tới gần, Ô Vân đã mở mắt nhìn nàng lạnh lùng, Tiểu Mãn liền hai tay chắp sau lưng, lại ngân nga bài hát, coi như không có gì xảy ra mà đi ra ngoài.
“Công tử này Ly Nô, kỳ lạ quá đi…” Vừa lẩm bẩm, ngoài cửa liền vang lên tiếng gọi: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, mở cửa!” Mắt Tiểu Mãn sáng lên: “Chị Lập Thu.” Nàng chạy tới mở cửa, Lập Thu thần bí kéo nàng vào phòng.
Đợi cả hai vào phòng, Tiểu Mãn ngập ngừng hỏi: “Chị Lập Thu, sao mà thần bí thế?” Lập Thu ghé sát thì thầm: “Có chuyện tốt như bánh trên trời rơi xuống, xem em có muốn nhận không.” Tiểu Mãn bĩu môi: “Bánh trên trời rơi xuống mà còn trúng em á? Em làm gì có số đó.” Dứt lời, nàng định quay người lau bàn, Lập Thu liền túm lấy cánh tay, kéo nàng về: “Sao không nghe chuyện tốt đã rồi nói?” Tiểu Mãn uể oải: “Chuyện gì chứ?” Lập Thu nhỏ giọng: “Có người trả tiền, mỗi tháng cho em hai lượng bạc, em chỉ cần nói cho chị biết công tử nhà em khi nào ra ngoài, khi nào về nhà thôi. Nếu biết được công tử nhà em thích cái gì, hay đi lại với ai, còn được thêm ba lượng nữa.” Tiểu Mãn mở to mắt: “Mỗi tháng năm lượng bạc ư!?” Lập Thu nén vui sướng: “Sao, làm chút việc nhỏ vậy thôi mà đã có tiền tiêu, cầm đủ hai năm tiền cưới chồng, đời này khỏi lo.” Tiểu Mãn nắm chặt chiếc khăn lau: “Không được không được, chị Lập Thu cũng biết, công tử nhà em dù khó tính, đối xử với em vẫn tốt, em không thể làm vậy với hắn.” Lập Thu sốt ruột: “Tốt cái gì mà tốt, em quên hai năm nay em hốt bô, dọn phân cực khổ thế nào à? Mấy ông chủ nào xem mình ra gì, em còn trung thành tuyệt đối cái nỗi gì? Tệ quá đi!” Tiểu Mãn do dự.
Lập Thu thấy có hy vọng, vội vén tay áo Tiểu Mãn lên: “Em xem tay mình da nứt toét kìa, nhìn xem môi em khô rộp thế này. Lúc trước không tiếc đi chợ phía đông mua ít son phấn dầu, cuối cùng cũng không nỡ. Giờ có tiền chẳng những mua được son phấn dầu, mà còn mua được cả đá kẻ lông mày loại tốt nhất, mua được đồ rửa mặt thơm nức nữa.” Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: “Thế cũng không được, em không thể hại công tử nhà em được.” Lập Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con bé này, nói chuyện với chị còn làm bộ làm tịch gì nữa, chị còn lạ gì em. Nói đi, muốn bao nhiêu?” Tiểu Mãn dõng dạc: “Mười lượng.” Lập Thu nắm tay nàng, vỗ tay cái “bốp”: “Quyết định!” Nói rồi, nàng mở túi tiền, móc ra mười đồng bạc hoa mai. Tiểu Mãn hai tay ôm lấy, đôi mắt sáng rỡ vì đồng bạc: “Nhiều vậy à… chị Lập Thu, chủ thuê không chỉ cho mười lượng đâu nhỉ, chị định ăn bao nhiêu tiền lời vụ này?” Lập Thu hơi xấu hổ: “Chị chẳng lẽ lại tay trắng ra về được à? Chị chăm sóc em hai năm nay, em có làm gì cho chị kiếm chút tiền cưới chồng về dưỡng lão không? Với cả có chuyện này, chị cũng có thể theo Trần gia về kinh thành, Lạc Thành tẻ ngắt, sao bằng Kinh Thành vui vẻ chứ.” Tiểu Mãn đảo mắt: “Chủ thuê là ai vậy?” Lập Thu cảnh giác: “Có biết quy tắc không hả, chuyện này sao nói cho em được? Em lo việc của mình là được rồi.” Tiểu Mãn vâng một tiếng: “Được rồi chị Lập Thu. Sau này công tử ra ngoài khi nào, về nhà lúc nào, thích gì, đi lại với ai, em sẽ lặng lẽ nói cho chị biết.” “Không uổng công chị thương em, đi đây!” Lập Thu hớn hở ra mặt, mang theo làn hương thơm rời đi.
Tiểu Mãn ngó nghiêng xác định nàng đi xa, liền vội cúi đầu đếm từng đồng bạc trong tay, sợ đếm sai.
Nàng nhìn thoáng qua Ô Vân trên bệ cửa sổ, cười híp mắt lộ hai chiếc răng khểnh, cẩn thận nhét hết số bạc hoa mai vào ngực.
“Phàm là đạo làm con, mùa đông thì sưởi ấm, mùa hạ thì mát mẻ, sớm hôm thì thức khuya dậy sớm.” Cái gọi là sớm hôm thức khuya dậy sớm, là đạo hiếu yêu cầu con cái sớm chiều vấn an cha mẹ, đêm hầu hạ đi ngủ, rót nước rửa chân, trải chiếu chăn.
Ngoài Phật đường, Trần Tích và Trần Vấn Tông cung kính chắp tay đứng: “Trần Tích thỉnh an phu nhân.” “Vấn Tông thỉnh an mẫu thân.” Lương thị ngồi xếp bằng trong Phật đường, không quay đầu ôn tồn nói: “Trần Tích hai năm nay ở y quán, quả thực lớn hơn rồi, trước đây con hỏi thăm còn ngập ngừng, giờ về nhà đã chủ động rồi.” Trần Tích mỉm cười: “Hai năm rồi, cũng phải hiểu chuyện hơn trước.” Lương thị đứng dậy trên bồ đoàn, áy náy nói: “Trước kia ta quản lý người hầu lơ là, mới xảy ra chuyện Vương Quý buồn cười như vậy, con trai, chịu thiệt cho con.” Trần Tích vẫn giữ vẻ điềm đạm chắp tay: “Phu nhân đừng tự trách, ở đâu cũng có người xấu kẻ tốt, người bận bịu trăm công nghìn việc, bị người khác lợi dụng sơ hở cũng là chuyện dễ hiểu.” Lương thị cảm khái: “Con thông cảm cho ta thì tốt, đêm qua trong lòng ta cứ nghi ngờ áy náy, trằn trọc khó ngủ, đọc đi đọc lại Địa Tàng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh mới an tâm được một chút, Phật học quả là đại trí tuệ, giúp chúng ta quay về quang minh, giữ tâm thanh tịnh.” Trần Tích hơi khó hiểu, nếu trong lòng bà nghi ngờ áy náy, nói lời xin lỗi với ta là được rồi, sao tự dưng lại lôi Phật học vào đây?
Lương thị đổi giọng nói: “Nào, Vấn Tông, Trần Tích, hôm nay hai con không phải học bài, theo ta đọc Phật kinh đi, có lợi cho cả hai đấy.” Trần Vấn Tông rất mực cung kính đáp: “Vâng, nghe mẫu thân an bài.” Trần Tích trong lòng hơi động, Lương thị bị phạt ở Phật đường sám hối, không cam lòng. Cần biết rằng, chủ mẫu đương gia bị phạt sám hối đã là mất hết mặt mũi, sau này không giành lại được thể diện, trước mặt người hầu cũng không còn uy nghiêm.
Bây giờ bà ta quả nhiên tìm cớ khó có thể bắt bẻ, giữ luôn mình ở Phật đường.
Có điều, Trần Vấn Tông đã đồng ý rồi, mình căn bản không thể cự tuyệt.
Trần Tích đồng ý, cùng Trần Vấn Tông ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Trần Vấn Tông hỏi: “Mẫu thân, hôm nay đọc bộ nào?” Lương thị nhẹ nhàng nói: “Đọc bộ Địa Tàng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh mà đêm qua ta đã đọc đi, đọc nhỏ thôi, thành tâm ắt linh ứng.” Trần Vấn Tông gật đầu: “Vâng.” Trần Tích thầm kêu không ổn.
Một quyển Địa Tàng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh đọc liền mạch, người quen đọc thì mất nửa canh giờ, người không quen đọc cả canh giờ cũng nên.
Bà này đúng là đã ăn chắc hắn rồi.
Sáng sớm, ba người sánh vai ngồi trên bồ đoàn bắt đầu đọc, Trần Vấn Tông là người đọc xong trước tiên, đọc xong không vội vã mà ngồi dưỡng thần chờ Trần Tích.
Trần Tích lần đầu đọc kinh thư này, loạng choạng hết một canh giờ, miệng đắng lưỡi khô.
Đang lúc hắn chuẩn bị đứng lên từ biệt Lương thị, thì thấy Lương thị đã đứng dậy rót trà cho hai người: “Đến uống chút trà cho đỡ khát, lát nữa chúng ta lại đọc tiếp 《Đại Bàn Nhược Kinh》.” Trần Tích hơi sững sờ. Dù chưa đọc qua Đại Bàn Nhược Kinh, nhưng hắn biết đây là một trong những bộ kinh dài nhất thế gian. Địa Tàng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh chỉ có mười bảy ngàn chữ, mà Đại Bàn Nhược Kinh thì lại có đến sáu trăm quyển, tổng cộng là bốn trăm tám mươi vạn chữ.
Lương thị quả quyết muốn giữ hắn lại Phật đường để trút giận.
Trần Vấn Tông nâng chén trà lên, nhàn nhạt nhấp mấy ngụm: “Đa tạ mẫu thân ban trà.” Nói rồi, anh ta lại trở về bồ đoàn, lấy một quyển Đại Bàn Nhược Kinh ra.
Trần Tích thấy vậy, uống cạn chén trà trong một hơi, cũng ngồi xuống tùy tiện chọn một quyển.
Lần này, ba người đọc từ sáng đến khi mặt trời lên cao mới kết thúc, Trần Tích đọc đến miệng đắng lưỡi khô, đầu óc choáng váng.
Lương thị dùng tay áo khẽ mím môi: “Tốt, hôm nay hai con đã tỏ lòng hiếu thảo, về nghỉ đi, mai lại đến.” Trần Vấn Tông định đứng dậy, nhưng Trần Tích lại kéo anh lại: “Huynh trưởng khoan đã.” Trần Vấn Tông hiếu kỳ nói: “Sao vậy?” Trần Tích ngồi trên bồ đoàn thành khẩn nói: “Huynh trưởng, trước kia có lẽ là do đệ chưa đọc hiểu ý nghĩa đại trí tuệ trong kinh thư, nên mới thấy nhàm chán. Hôm nay đệ đọc hai quyển Phật Kinh, luôn cảm thấy mình đã giác ngộ, có cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng, chi bằng hôm nay chúng ta cứ ở lại đây, cùng phu nhân đọc thêm mấy quyển.” Trần Vấn Tông mắt sáng ngời: “Thật sao?” Trần Tích chân thành nói: “Thật mà.” Lương thị cười ngăn lại nói: "Không thể, không thể, hôm nay hai người các ngươi đã đọc rất nhiều, phải biết đạo đối nhân xử thế, dục tốc bất đạt, tuyệt đối không thể ham hố liều lĩnh."
Trần Vấn Tông lắc đầu: "Mẫu thân, đây cũng không phải là ham hố liều lĩnh, tam đệ ngày xưa đọc không vô kinh nghĩa, nói chính mình giống như đang xem t·h·i·ê·n thư, sầu c·h·ế·t phụ thân. Bây giờ hắn có thể tìm thấy niềm vui thích trong việc đọc sách, chúng ta sao có thể không thành toàn cho hắn? Tự nhiên là rèn sắt khi còn nóng!"
Nói xong, Trần Vấn Tông lại ngồi xếp bằng xuống, tự mình chọn một quyển Đại Bàn Nhược Kinh đọc, Trần Tích cũng chọn một quyển, nghiêm túc, nói lẩm bẩm.
Một lát sau, Trần Tích thấy Lương thị chậm chạp không động, dừng lại niệm kinh, tò mò hỏi: "Phu nhân không đọc sao?"
Trần Vấn Tông cũng dừng lại nói: "Mẫu thân, có muốn nhi t·ử chọn cho ngài một quyển không."
Lương thị cười nhận kinh thư Trần Vấn Tông đưa tới: "Được, mẫu thân vậy thì cùng các ngươi xem một lát."
Trần Tích bỗng nhiên nói: "Tâm thành thì Linh."
Miệng Lương thị hơi hơi mím lại, sau một hồi cũng không nói lời nào, cúi đầu đọc Đại Bàn Nhược Kinh. Vốn nàng có thói quen nghỉ trưa, hôm nay lại là buồn ngủ quá.
Ba người từ giữa trưa đọc đến chạng vạng tối, Trần Tích đọc xong một quyển lại đổi một quyển, Trần Vấn Tông vẫn như cũ vững vàng, trong thời gian Trần Tích đọc ba quyển, hắn đã đọc được sáu quyển. Phàm là chỗ nào Trần Tích không hiểu, hắn đều có thể giải thích từng cái.
Trần Tích trong lòng nghĩ, vị huynh trưởng này học vấn, x·á·c thực x·ứ·n·g ·đ·á·n·g là đứng đầu Dự Châu, Giải Nguyên Lang.
Đến chạng vạng tối, thanh âm của Lương thị đã không còn mềm mỏng nữa, nàng bình tĩnh nói: "Hôm nay có muốn tạm đọc đến đây thôi không?"
Trần Tích lắc đầu: "Phu nhân, chính là lúc rèn sắt khi còn nóng, ta bây giờ cầu học như khát, còn muốn đọc thêm mấy quyển."
Lương thị im lặng một lát: "Được."
Trong nội đường Phật có nha hoàn, ma ma thắp hơn mười ngọn đèn ánh nến, chiếu lên pho tượng Phật mạ vàng càng thêm lộng lẫy.
Dưới pho tượng trang nghiêm, Trần Tích cùng Lương thị rõ ràng đọc kinh Phật, sắc mặt lại càng đọc càng dữ tợn, chỉ có một mình Trần Vấn Tông là t·h·í·c·h như m·ậ·t ngọt, không biết mệt mỏi.
Đến đêm khuya giờ Hợi, Trần Tích chậm rãi khép lại quyển Đại Bàn Nhược Kinh trong tay mình, lúc này Lương thị hỏi: "Trần Tích có phải đọc mệt rồi không?"
Trần Tích hít một hơi thật sâu, lại đổi một quyển cầm trong tay: "Phu nhân, tâm thành thì Linh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Băng Nhãn

Cấp 4

1 tháng trước

Mmm