Thanh Sơn
Thanh Sơn - Chương 211: Bán quan, mua quan (length: 15275)
Ai đang giám thị mình? Không phải Vương Quý, cũng không phải Lương thị.
Ở thời đại này nuôi bồ câu đưa thư không hề dễ dàng, muốn từ chim non bắt đầu tiến hành huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp, huấn luyện mục tiêu từ dễ đến khó, từ gần đến xa, từ ban ngày đến đêm tối.
Để có được thế lực bồ câu đưa tin, cần tổ chức nghiêm mật, lại có được rất nhiều nhân lực vật lực tài lực, không phải Vương Quý cùng Lương thị có thể làm được.
Bạch Long đang giám thị mình sao? Không thể, bởi vì kiểu giám thị này đã bắt đầu từ mấy năm trước, khi đó Bạch Long căn bản không biết mình là ai.
Vậy cũng chỉ có hai khả năng, một là người cữu cữu đang ở vị trí cao trong triều Cảnh, hai là người mẹ đẻ tung tích không rõ của mình.
Còn người khu sử Thao t·h·iết đêm qua… Trần Tích đứng trong phòng, nhìn Tiểu Mãn ngoài phòng đang bận trước bận sau. Nàng vừa đặt ấm nước lên bếp lò, giờ lại tranh thủ lúc nấu nước, quét đống tro bụi và lá rụng trong sân lại.
Trần Tích khẽ hỏi: "Ô Vân, ngươi thấy nàng có giống hành quan không?"
Ô Vân kêu meo một tiếng: "Không giống… Ngươi tin nàng là hành quan, hay tin ta là thần tiên?"
"Cũng đúng nhỉ," Trần Tích tự nhủ: "Đường đường hành quan lại cam tâm tình nguyện làm việc hầu hạ người khác sao… Thử xem sao, thử thì sẽ biết."
Trong tai vang lên tiếng nước sôi sùng sục trong ấm, Tiểu Mãn bỏ chổi trong tay xuống, như một cơn gió chạy về phòng bên, mang một chậu nước ấm đến: "Công tử, đến giờ rửa mặt rồi! Lát nữa sẽ búi tóc cho ngài thật gọn gàng, giữa trưa còn phải đến Trương phủ dự tiệc thăng chức đấy!"
Nói rồi Tiểu Mãn bưng chậu nước, lung la lung lay từ phòng bên đi ra, Trần Tích đón lấy: "Để ta, chậu nước nặng quá."
Tiểu Mãn cản lại nói: "Không cần đâu!"
Trần Tích không quan tâm nàng nói gì, tự mình nhận lấy chậu nước, hai người giằng co, thấy nước sắp đổ, Tiểu Mãn đành buông tay.
Ngay khi Tiểu Mãn buông tay, Trần Tích cũng buông tay theo.
Chậu nước rơi giữa hai người, Trần Tích không nhìn chậu nước, mà nhìn Tiểu Mãn.
Thời gian như chậm lại, chậu nước từ từ rơi xuống đất, mắt Tiểu Mãn từ từ mở to, nàng muốn đưa tay ra chụp lấy chậu nước, nhưng đã muộn.
"Loảng xoảng" một tiếng, chậu nước rơi xuống đất, nước nóng từ thành chậu bắn ra, làm ướt giày vải của Tiểu Mãn.
"Á…!" Tiểu Mãn kêu lên một tiếng, nhảy sang một bên.
Trần Tích vội nói: "Xin lỗi xin lỗi, tại ta."
Tiểu Mãn cũng cản lại nói: "Sao lại tại ngài, tại ta."
Trần Tích: "Hả?"
Tiểu Mãn buồn bã nói: "Tại ta không có bốn cánh tay."
Trần Tích: "…"
Trong lòng hắn nghĩ, lẽ nào người khu sử Thao t·h·iết, thật không phải Tiểu Mãn?
Tiểu Mãn cúi đầu nhìn đôi giày ướt sũng, tủi thân oán trách: "Ngài đừng có nghịch nữa, việc của tôi tớ thì để tôi tớ làm đi, ngài tranh làm chi vậy?"
Trần Tích nhìn Tiểu Mãn, xin lỗi: "Thật ngại quá, chỉ là… ngươi không mong muốn bớt vất vả sao?"
Tiểu Mãn hơi ngẩn ra, khẽ nói: "Ngài không hiểu, bọn ta từ nhỏ đã bị bán vào tay môi giới, chuyện đầu tiên bị dạy chính là phải có ích. Có ích thì mới có chủ mua về, không bị môi giới đ·á·n·h đ·ậ·p; có ích mới làm người ta yêu thích ở nhà chủ, không bị bán đi lần nữa."
Trần Tích im lặng, "Có ích" hình như chính là triết lý sinh tồn mà Tiểu Mãn đã học được từ nhỏ.
Hắn hỏi: "Ngươi có đồ thay giày không?"
Tiểu Mãn tùy tiện nói: "Đương nhiên là có rồi."
Trần Tích nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Vậy hôm nay ta dẫn ngươi đến Trương phủ ăn một bữa ngon, coi như tạ lỗi."
Tiểu Mãn nhếch miệng lên, trong miệng lại lẩm bẩm: "Thật ra ta cũng không thèm như vậy…"
Trần Tích nói: "Nghe nói không chỉ có hải sản, còn là đầu bếp chuyên môn được mời từ Nghênh Tiên Lâu."
"Thật sao?" Mắt Tiểu Mãn sáng lên rồi hơi lo lắng: "Công tử, phu nhân có khi không cho ngài đến Trương phủ dự tiệc không? Theo quy củ, ngài là con thứ, không nên đến dự tiệc."
Trần Tích cười: "Yên tâm, sẽ không đâu."
Năm Gia Ninh thứ 31, ngày 13 tháng Chạp, buổi trưa.
Ngõ Thúy Vân giăng đèn kết hoa, mặt đất toàn giấy vụn đỏ sau khi đốt pháo, lộng lẫy và chói mắt.
Gã sai vặt của Trần phủ và Trương phủ dẫn theo sọt đứng ở cửa, phát kẹo nước và ô mai cho trẻ con, mở hàng cho nam nữ già trẻ đi ngang qua.
Tiền thưởng được gói bằng giấy đỏ phát ra, người dân nhét tiền vào ngực, tiện tay vứt giấy đỏ, cả con đường giấy đỏ bay phấp phới, náo nhiệt tưng bừng.
Đến giữa trưa, người hầu các nhà giơ cao quà tặng chạy tới.
Trước cổng Trương phủ, một người sai vặt đứng thẳng. Ai đưa quà tặng đến, hắn liền cầm danh sách quà, lớn tiếng gọi tên: "Hội buôn Huy Thương, Vương Xương Cốc lão gia, dâng sáu đôi Đông châu Nam Hải, một đôi san hô đỏ, một nhánh ngọc phỉ thúy như ý..."
"Hội buôn Tấn Thương, Kiều Đức Tr·u·ng lão gia, dâng hai mươi thỏi bạc hình bí đao, một tượng Di Lặc mạ vàng..."
Đội người xếp hàng chờ tặng lễ nghe thấy gọi tên, liền thay đổi sắc mặt.
Có quản sự xoay người rời đi, vừa đi vừa thì thầm: "Tên Trương Chuyết này ăn uống thật khó coi, quan lại nào lại thu lễ trắng trợn như vậy?"
Tiểu hỏa kế bên cạnh quản sự tò mò hỏi: "Chưởng quỹ, ta không cần đưa à?"
Quản sự nói: "Sao có thể không đưa? Ta phải quay về kho một chuyến để chuẩn bị lại lễ vật! Nghe nói Trương đại nhân này có tài trí nhớ không quên, bị đồng nghiệp chê cười chỉ là chuyện nhỏ, nếu bị vị Lại bộ tả thị lang nhớ tên thì sau này khó mà yên thân!"
"Hắn là Lại bộ, sao quản được chúng ta…"
"Ngươi biết cái gì!"
So với sự náo nhiệt của Trương phủ, Trần phủ có vẻ lạnh lẽo hơn.
Lễ vật vào Trần phủ, đều được Lương thị cho người lặng lẽ mang ra sân sau, cùng danh sách quà cất kỹ chờ hết ngày kiểm kê.
Tuy rằng tổ chức tiệc hôm nay là vì nhận quà, nhưng Trần gia bận tâm sĩ diện, không muốn dính quá nhiều tiền bạc vào.
Lương thị đứng trong chính đường, mơ hồ nghe thấy âm thanh gọi tên quà tặng từ ngõ Thúy Vân, rồi cúi xuống nhìn danh sách quà tặng của mình, rõ ràng thua kém rất nhiều. Thực ra, quà tặng đến Trần phủ đều là thứ mà dân thường mấy đời không kiếm được, nhưng người ta sợ so sánh, dù có được bao nhiêu, chỉ cần kém người khác là không vừa lòng.
Nha hoàn Đông Chí đứng một bên, nhìn sắc mặt Lương thị, khẽ nói: "Trương gia kia cũng quá vô liêm sỉ, lại thu hối lộ trắng trợn giữa ban ngày. Quan xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, quả là tầm nhìn hạn hẹp."
Lương thị nghe thấy bên ngoài gọi tên quà tặng, lơ đãng nói: "Trương đại nhân thu tiền nhiều năm như vậy mà không xảy ra chuyện gì, cũng xem như có bản lĩnh đấy."
Đông Chí lầm bầm: "Bản lĩnh gì chứ, chẳng phải có Từ các lão bảo kê cho hắn sao?"
Lương thị trầm giọng nói: "Không được vô lễ, giờ Trương đại nhân là quan đường trong Lại bộ, phải kính trọng mới đúng."
Đang nói, Trần Lễ Khâm mặc áo màu tía không cổ đi từ trong nhà ra, chân đi hài da, đầu đội mũ ô sa, quả là quý khí bức người.
Lương thị khen ngợi: "Lão gia bình thường lếch thếch, nay chải chuốt lại một chút, đã có dáng quan lớn rồi, chắc qua vài năm nữa sẽ vào được bộ đường, làm chức Thượng thư thôi."
Trần Lễ Khâm cười nói: "Phu nhân đừng có nói thế trước mặt người ngoài, người ta lại cười chê, nói Trần Lễ Khâm ta mê làm quan. Giờ thân là Thiếu Chiêm sự phủ, tận tâm phò tá Thái tử là đủ."
Lương thị chỉnh lại cổ áo cho hắn: "Trong lòng ta, lão gia đỉnh t·h·i·ê·n lập địa, còn giỏi hơn mấy vị quan đường kia. Có ngài phò tá Thái tử, đợi khi Thái tử lên ngôi, ngài nhất định sẽ đạt được nguyện vọng, vang danh thiên hạ. Gia chủ sắp xếp cho ngài chuyện này, chẳng phải là muốn trải đường cho ngài sao."
Trần Lễ Khâm cười tươi: "Cũng kỳ lạ, trước kia nhà mình sắp xếp thăng quan cho ta đều bị cản trở, Ti Lễ Giám cũng gây khó dễ đủ đường. Giờ không biết thế nào, đột nhiên trong cung lại đồng ý để ta nhậm chức này. Chắc do ta trị thủy có công, nên được bệ hạ để mắt."
Lương thị vui mừng ra mặt: "Lão gia được bệ hạ để mắt, đây là chuyện vui lớn."
Trần Lễ Khâm hỏi: "Mấy người mới bàn gì đấy?"
Lương thị hơi lảng đi: "Thiếp vừa sai Đông Chí đi gọi Vấn Tông và Trần Tích, định đưa chúng nó cùng đi dự tiệc, cũng để Trần Tích biết, lão gia trong lòng vẫn có nó."
Trần Lễ Khâm mừng rỡ: "Trước ta còn lo lắng nàng với Trần Tích hục hặc mẹ con, nay thấy hai người hòa hảo như trước, còn có thể cùng nhau niệm Phật, ta mới yên tâm. Nhưng hôm nay không thích hợp để mang Trần Tích đi, theo quy củ từ xưa của Ninh triều, thứ thiếp và con thứ không được ngồi vào bàn tiệc, nó có công danh thì còn đỡ, nay chưa đỗ đạt, dẫn nó đến dự tiệc chỉ khiến người ngoài cảm thấy Trần gia ta không hiểu quy tắc."
Lương thị kéo tay Trần Lễ Khâm, ngập ngừng nói: "Lão gia thật sự không dẫn nó đi sao?"
"Một phần vạn hắn tưởng rằng ta vị này làm mẹ lòng dạ nhỏ mọn nên làm thế nào cho phải?"
Trần Lễ Khâm vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Cũng không phải chuyện gì lớn, Trần Tích từ nhỏ đã hiểu những quy củ này, bao nhiêu năm nay đều như vậy rồi, hắn sẽ không nghĩ nhiều đâu."
Nói xong, hắn bảo gã sai vặt: "Dặn nhà bếp, hôm nay cho Trần Tích thêm hai món, lại mang một bình rượu, bảo nhà bếp làm cẩn thận chút, chớ có chậm trễ hắn."
Gã sai vặt ấp úng: "Lão... Lão gia, Tam công t·ử sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ."
Trần Lễ Khâm hơi ngạc nhiên: "Hắn đi đâu?"
Gã sai vặt vội nói: "Trương nhị tiểu thư tới gọi hắn sang nhà bên giúp việc ạ."
. . . .
Giờ phút này.
Trước cửa hông Trương phủ, có gã sai vặt dẫn đường cho mấy quan viên mang quà đến một cách kín đáo: Cửa chính dành cho thương nhân, cửa hông dành cho quan viên, quan viên tặng quà dĩ nhiên không thể quá phô trương. Trong một khoảng sân nhỏ, thấy Trương Hạ đang ngồi ngay ngắn sau một chiếc bàn trải vải lụa đỏ, Trần Tích thì dẫn Tiểu Mãn ngồi chơi bên chiếc bàn đá trong sân.
Có nha hoàn không ngừng đưa trà bánh, Tiểu Mãn vui vẻ ăn không ngừng, bánh quế, bánh tơ vàng, bánh bông tuyết, bánh mắt phượng, đều là các món điểm tâm nổi tiếng của chính tâm trai, ngày thường khó có cơ hội ăn được.
Thấy nàng phồng má nhỏ giọng hỏi: "Công t·ử, ta nghe gã sai vặt trong phủ nói, Trương đại nhân muốn nhận ngài làm con nuôi hả?"
Trần Tích liếc nàng: "Sao vậy?"
Tiểu Mãn khẽ nói: "Hay là ngài đến Trương phủ đi, ta thấy Trương phủ hào phóng hơn Trần gia chúng ta nhiều."
Trần Tích dở k·h·ó·c dở cười: "Cũng chỉ vì cho ngươi ăn điểm tâm thôi à?"
Tiểu Mãn lại đảo mắt: "Ngài và Trương nhị tiểu thư kia rốt cuộc là có quan hệ gì? Trong phủ ai cũng đồn đủ kiểu... Nhưng mà ngài nhất định đừng có qua lại thân thiết với nàng ta."
Trần Tích nghi hoặc: "Vì sao?"
Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "Nghe nói Trương nhị tiểu thư kia tính tình dữ dằn lắm, không phải người thích hợp làm chủ mẫu. Với lại ngài xem dáng vẻ của nàng ta kìa, ngài... Ngài loại người như vậy sao mà áp chế được nàng."
Trần Tích nhíu mày: "Ta là loại người nào?"
Tiểu Mãn suy nghĩ một chút: "Người bình thường bị ức hiếp thì hoặc là uất ức, hoặc là tức giận, ngài không giống, ngài sinh ra uất khí."
Trần Tích tức giận nói: "Ăn bánh của ngươi đi."
Trước bàn đỏ, một vị quan viên trẻ tuổi đi lên, rất cung kính dâng lên danh sách quà tặng.
Hắn cẩn thận đánh giá Trương Hạ, lại không ngờ rằng hậu trạch Trương phủ lại do một nữ oa oa làm chủ.
Trương Hạ không để ý đến ánh mắt của hắn, cầm bút lông tiếp nhận danh sách quà tặng, xem qua một lượt rồi ngẩng đầu nhìn vị quan viên trẻ tuổi trước mặt: "Cần chức quan gì?"
Quan viên vội vàng khiêm tốn nói: "Ti chức nghe nói chức Huyện thừa huyện Úy thị Dự Châu đang khuyết, hạ quan muốn được bổ vào chức đó."
Trương Hạ liếc hắn một cái, hờ hững nói: "Vậy lễ vật này của ngươi còn chưa đủ."
Trong tiết trời giá lạnh, mồ hôi lạnh đã toát ra trên trán vị quan viên: "Hạ quan sẽ bù thêm phần nữa trong vài ngày tới."
Trương Hạ ừ một tiếng rồi cầm bút lông viết lên danh sách quà tặng dòng chữ "Huyện thừa huyện Úy thị đợi bổ" bảy chữ, sau đó ném danh sách sang một bên: "Không cần vào dùng bữa, về chuẩn bị lễ vật đi."
Quan viên trẻ tuổi liên tục vâng dạ, rồi lui ra khỏi cửa hông Trương phủ.
Việc mua quan bán tước công khai như vậy, hiếm thấy trong suốt lịch sử hưng suy ngàn năm của Ninh triều.
Nhưng mà, Trương Chuyết bây giờ muốn bổ chức Lại bộ tả thị lang, quan lại trong bộ đều trọng bên trái, tả thị lang chủ nội, hữu thị lang chủ ngoại, mà hắn lại có thể quyết định chức Huyện thừa một huyện.
Hơn nữa, sau khi Lưu Cổn tự vẫn, chức Thượng thư Lại bộ do Từ các lão tạm thời kiêm nhiệm, Trương Chuyết lại cưới cháu gái Từ các lão, biết đâu sau này chức Thượng thư này cũng sẽ thuộc về Trương Chuyết.
Đợi quan viên trẻ tuổi đi rồi, Trần Tích đứng dậy đi đến bên bàn đỏ, cầm danh sách quà tặng lên xem, có chút bực bội nói: "Ngươi sáng sớm đã gọi ta đến giúp, nhưng cái này cũng đâu cần đến ta."
Trương Hạ quay đầu nhìn hắn: "Phụ thân phái ta gọi ngươi đến, tự nhiên là có thâm ý."
Trần Tích không hiểu: "Xin nghe chỉ giáo."
Trương Hạ chỉ vào danh sách quà tặng trên bàn, nhỏ giọng nói: "Phụ thân cần ngươi nhớ kỹ các món quà quan viên đưa đến hôm nay, rồi dùng mật tấu gửi về Ti Lễ Giám ở Kinh Thành."
Trần Tích khẽ giật mình: "Trương đại nhân muốn ta làm đ·â·m lưng cho việc nhà Trương gia ư? Nhiều danh sách quà tặng như vậy không phải tầm thường, nếu gửi đến Kinh Thành, không tránh khỏi bị người khác công kích, Trương đại nhân có mưu đồ gì?"
Trương Hạ cười: "Ngươi thật cho rằng cha ta tự mình nhận hết chỗ này sao? Bình thường người ngoài thấy ông ấy nhận nhiều thế thì đều cho là ông tham ô lắm, giờ có ngươi giúp ghi chép lại rồi nhân tiện gửi mật tấu đi, đối phương sẽ biết, cha ta đều chuyển nguyên si về Kinh Thành."
Trần Tích không lộ vẻ gì: "Gửi về Kinh Thành? Cho ai, làm gì?"
Trương Hạ không giấu diếm: "Mua quan."
Ở thời đại này nuôi bồ câu đưa thư không hề dễ dàng, muốn từ chim non bắt đầu tiến hành huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp, huấn luyện mục tiêu từ dễ đến khó, từ gần đến xa, từ ban ngày đến đêm tối.
Để có được thế lực bồ câu đưa tin, cần tổ chức nghiêm mật, lại có được rất nhiều nhân lực vật lực tài lực, không phải Vương Quý cùng Lương thị có thể làm được.
Bạch Long đang giám thị mình sao? Không thể, bởi vì kiểu giám thị này đã bắt đầu từ mấy năm trước, khi đó Bạch Long căn bản không biết mình là ai.
Vậy cũng chỉ có hai khả năng, một là người cữu cữu đang ở vị trí cao trong triều Cảnh, hai là người mẹ đẻ tung tích không rõ của mình.
Còn người khu sử Thao t·h·iết đêm qua… Trần Tích đứng trong phòng, nhìn Tiểu Mãn ngoài phòng đang bận trước bận sau. Nàng vừa đặt ấm nước lên bếp lò, giờ lại tranh thủ lúc nấu nước, quét đống tro bụi và lá rụng trong sân lại.
Trần Tích khẽ hỏi: "Ô Vân, ngươi thấy nàng có giống hành quan không?"
Ô Vân kêu meo một tiếng: "Không giống… Ngươi tin nàng là hành quan, hay tin ta là thần tiên?"
"Cũng đúng nhỉ," Trần Tích tự nhủ: "Đường đường hành quan lại cam tâm tình nguyện làm việc hầu hạ người khác sao… Thử xem sao, thử thì sẽ biết."
Trong tai vang lên tiếng nước sôi sùng sục trong ấm, Tiểu Mãn bỏ chổi trong tay xuống, như một cơn gió chạy về phòng bên, mang một chậu nước ấm đến: "Công tử, đến giờ rửa mặt rồi! Lát nữa sẽ búi tóc cho ngài thật gọn gàng, giữa trưa còn phải đến Trương phủ dự tiệc thăng chức đấy!"
Nói rồi Tiểu Mãn bưng chậu nước, lung la lung lay từ phòng bên đi ra, Trần Tích đón lấy: "Để ta, chậu nước nặng quá."
Tiểu Mãn cản lại nói: "Không cần đâu!"
Trần Tích không quan tâm nàng nói gì, tự mình nhận lấy chậu nước, hai người giằng co, thấy nước sắp đổ, Tiểu Mãn đành buông tay.
Ngay khi Tiểu Mãn buông tay, Trần Tích cũng buông tay theo.
Chậu nước rơi giữa hai người, Trần Tích không nhìn chậu nước, mà nhìn Tiểu Mãn.
Thời gian như chậm lại, chậu nước từ từ rơi xuống đất, mắt Tiểu Mãn từ từ mở to, nàng muốn đưa tay ra chụp lấy chậu nước, nhưng đã muộn.
"Loảng xoảng" một tiếng, chậu nước rơi xuống đất, nước nóng từ thành chậu bắn ra, làm ướt giày vải của Tiểu Mãn.
"Á…!" Tiểu Mãn kêu lên một tiếng, nhảy sang một bên.
Trần Tích vội nói: "Xin lỗi xin lỗi, tại ta."
Tiểu Mãn cũng cản lại nói: "Sao lại tại ngài, tại ta."
Trần Tích: "Hả?"
Tiểu Mãn buồn bã nói: "Tại ta không có bốn cánh tay."
Trần Tích: "…"
Trong lòng hắn nghĩ, lẽ nào người khu sử Thao t·h·iết, thật không phải Tiểu Mãn?
Tiểu Mãn cúi đầu nhìn đôi giày ướt sũng, tủi thân oán trách: "Ngài đừng có nghịch nữa, việc của tôi tớ thì để tôi tớ làm đi, ngài tranh làm chi vậy?"
Trần Tích nhìn Tiểu Mãn, xin lỗi: "Thật ngại quá, chỉ là… ngươi không mong muốn bớt vất vả sao?"
Tiểu Mãn hơi ngẩn ra, khẽ nói: "Ngài không hiểu, bọn ta từ nhỏ đã bị bán vào tay môi giới, chuyện đầu tiên bị dạy chính là phải có ích. Có ích thì mới có chủ mua về, không bị môi giới đ·á·n·h đ·ậ·p; có ích mới làm người ta yêu thích ở nhà chủ, không bị bán đi lần nữa."
Trần Tích im lặng, "Có ích" hình như chính là triết lý sinh tồn mà Tiểu Mãn đã học được từ nhỏ.
Hắn hỏi: "Ngươi có đồ thay giày không?"
Tiểu Mãn tùy tiện nói: "Đương nhiên là có rồi."
Trần Tích nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Vậy hôm nay ta dẫn ngươi đến Trương phủ ăn một bữa ngon, coi như tạ lỗi."
Tiểu Mãn nhếch miệng lên, trong miệng lại lẩm bẩm: "Thật ra ta cũng không thèm như vậy…"
Trần Tích nói: "Nghe nói không chỉ có hải sản, còn là đầu bếp chuyên môn được mời từ Nghênh Tiên Lâu."
"Thật sao?" Mắt Tiểu Mãn sáng lên rồi hơi lo lắng: "Công tử, phu nhân có khi không cho ngài đến Trương phủ dự tiệc không? Theo quy củ, ngài là con thứ, không nên đến dự tiệc."
Trần Tích cười: "Yên tâm, sẽ không đâu."
Năm Gia Ninh thứ 31, ngày 13 tháng Chạp, buổi trưa.
Ngõ Thúy Vân giăng đèn kết hoa, mặt đất toàn giấy vụn đỏ sau khi đốt pháo, lộng lẫy và chói mắt.
Gã sai vặt của Trần phủ và Trương phủ dẫn theo sọt đứng ở cửa, phát kẹo nước và ô mai cho trẻ con, mở hàng cho nam nữ già trẻ đi ngang qua.
Tiền thưởng được gói bằng giấy đỏ phát ra, người dân nhét tiền vào ngực, tiện tay vứt giấy đỏ, cả con đường giấy đỏ bay phấp phới, náo nhiệt tưng bừng.
Đến giữa trưa, người hầu các nhà giơ cao quà tặng chạy tới.
Trước cổng Trương phủ, một người sai vặt đứng thẳng. Ai đưa quà tặng đến, hắn liền cầm danh sách quà, lớn tiếng gọi tên: "Hội buôn Huy Thương, Vương Xương Cốc lão gia, dâng sáu đôi Đông châu Nam Hải, một đôi san hô đỏ, một nhánh ngọc phỉ thúy như ý..."
"Hội buôn Tấn Thương, Kiều Đức Tr·u·ng lão gia, dâng hai mươi thỏi bạc hình bí đao, một tượng Di Lặc mạ vàng..."
Đội người xếp hàng chờ tặng lễ nghe thấy gọi tên, liền thay đổi sắc mặt.
Có quản sự xoay người rời đi, vừa đi vừa thì thầm: "Tên Trương Chuyết này ăn uống thật khó coi, quan lại nào lại thu lễ trắng trợn như vậy?"
Tiểu hỏa kế bên cạnh quản sự tò mò hỏi: "Chưởng quỹ, ta không cần đưa à?"
Quản sự nói: "Sao có thể không đưa? Ta phải quay về kho một chuyến để chuẩn bị lại lễ vật! Nghe nói Trương đại nhân này có tài trí nhớ không quên, bị đồng nghiệp chê cười chỉ là chuyện nhỏ, nếu bị vị Lại bộ tả thị lang nhớ tên thì sau này khó mà yên thân!"
"Hắn là Lại bộ, sao quản được chúng ta…"
"Ngươi biết cái gì!"
So với sự náo nhiệt của Trương phủ, Trần phủ có vẻ lạnh lẽo hơn.
Lễ vật vào Trần phủ, đều được Lương thị cho người lặng lẽ mang ra sân sau, cùng danh sách quà cất kỹ chờ hết ngày kiểm kê.
Tuy rằng tổ chức tiệc hôm nay là vì nhận quà, nhưng Trần gia bận tâm sĩ diện, không muốn dính quá nhiều tiền bạc vào.
Lương thị đứng trong chính đường, mơ hồ nghe thấy âm thanh gọi tên quà tặng từ ngõ Thúy Vân, rồi cúi xuống nhìn danh sách quà tặng của mình, rõ ràng thua kém rất nhiều. Thực ra, quà tặng đến Trần phủ đều là thứ mà dân thường mấy đời không kiếm được, nhưng người ta sợ so sánh, dù có được bao nhiêu, chỉ cần kém người khác là không vừa lòng.
Nha hoàn Đông Chí đứng một bên, nhìn sắc mặt Lương thị, khẽ nói: "Trương gia kia cũng quá vô liêm sỉ, lại thu hối lộ trắng trợn giữa ban ngày. Quan xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, quả là tầm nhìn hạn hẹp."
Lương thị nghe thấy bên ngoài gọi tên quà tặng, lơ đãng nói: "Trương đại nhân thu tiền nhiều năm như vậy mà không xảy ra chuyện gì, cũng xem như có bản lĩnh đấy."
Đông Chí lầm bầm: "Bản lĩnh gì chứ, chẳng phải có Từ các lão bảo kê cho hắn sao?"
Lương thị trầm giọng nói: "Không được vô lễ, giờ Trương đại nhân là quan đường trong Lại bộ, phải kính trọng mới đúng."
Đang nói, Trần Lễ Khâm mặc áo màu tía không cổ đi từ trong nhà ra, chân đi hài da, đầu đội mũ ô sa, quả là quý khí bức người.
Lương thị khen ngợi: "Lão gia bình thường lếch thếch, nay chải chuốt lại một chút, đã có dáng quan lớn rồi, chắc qua vài năm nữa sẽ vào được bộ đường, làm chức Thượng thư thôi."
Trần Lễ Khâm cười nói: "Phu nhân đừng có nói thế trước mặt người ngoài, người ta lại cười chê, nói Trần Lễ Khâm ta mê làm quan. Giờ thân là Thiếu Chiêm sự phủ, tận tâm phò tá Thái tử là đủ."
Lương thị chỉnh lại cổ áo cho hắn: "Trong lòng ta, lão gia đỉnh t·h·i·ê·n lập địa, còn giỏi hơn mấy vị quan đường kia. Có ngài phò tá Thái tử, đợi khi Thái tử lên ngôi, ngài nhất định sẽ đạt được nguyện vọng, vang danh thiên hạ. Gia chủ sắp xếp cho ngài chuyện này, chẳng phải là muốn trải đường cho ngài sao."
Trần Lễ Khâm cười tươi: "Cũng kỳ lạ, trước kia nhà mình sắp xếp thăng quan cho ta đều bị cản trở, Ti Lễ Giám cũng gây khó dễ đủ đường. Giờ không biết thế nào, đột nhiên trong cung lại đồng ý để ta nhậm chức này. Chắc do ta trị thủy có công, nên được bệ hạ để mắt."
Lương thị vui mừng ra mặt: "Lão gia được bệ hạ để mắt, đây là chuyện vui lớn."
Trần Lễ Khâm hỏi: "Mấy người mới bàn gì đấy?"
Lương thị hơi lảng đi: "Thiếp vừa sai Đông Chí đi gọi Vấn Tông và Trần Tích, định đưa chúng nó cùng đi dự tiệc, cũng để Trần Tích biết, lão gia trong lòng vẫn có nó."
Trần Lễ Khâm mừng rỡ: "Trước ta còn lo lắng nàng với Trần Tích hục hặc mẹ con, nay thấy hai người hòa hảo như trước, còn có thể cùng nhau niệm Phật, ta mới yên tâm. Nhưng hôm nay không thích hợp để mang Trần Tích đi, theo quy củ từ xưa của Ninh triều, thứ thiếp và con thứ không được ngồi vào bàn tiệc, nó có công danh thì còn đỡ, nay chưa đỗ đạt, dẫn nó đến dự tiệc chỉ khiến người ngoài cảm thấy Trần gia ta không hiểu quy tắc."
Lương thị kéo tay Trần Lễ Khâm, ngập ngừng nói: "Lão gia thật sự không dẫn nó đi sao?"
"Một phần vạn hắn tưởng rằng ta vị này làm mẹ lòng dạ nhỏ mọn nên làm thế nào cho phải?"
Trần Lễ Khâm vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Cũng không phải chuyện gì lớn, Trần Tích từ nhỏ đã hiểu những quy củ này, bao nhiêu năm nay đều như vậy rồi, hắn sẽ không nghĩ nhiều đâu."
Nói xong, hắn bảo gã sai vặt: "Dặn nhà bếp, hôm nay cho Trần Tích thêm hai món, lại mang một bình rượu, bảo nhà bếp làm cẩn thận chút, chớ có chậm trễ hắn."
Gã sai vặt ấp úng: "Lão... Lão gia, Tam công t·ử sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ."
Trần Lễ Khâm hơi ngạc nhiên: "Hắn đi đâu?"
Gã sai vặt vội nói: "Trương nhị tiểu thư tới gọi hắn sang nhà bên giúp việc ạ."
. . . .
Giờ phút này.
Trước cửa hông Trương phủ, có gã sai vặt dẫn đường cho mấy quan viên mang quà đến một cách kín đáo: Cửa chính dành cho thương nhân, cửa hông dành cho quan viên, quan viên tặng quà dĩ nhiên không thể quá phô trương. Trong một khoảng sân nhỏ, thấy Trương Hạ đang ngồi ngay ngắn sau một chiếc bàn trải vải lụa đỏ, Trần Tích thì dẫn Tiểu Mãn ngồi chơi bên chiếc bàn đá trong sân.
Có nha hoàn không ngừng đưa trà bánh, Tiểu Mãn vui vẻ ăn không ngừng, bánh quế, bánh tơ vàng, bánh bông tuyết, bánh mắt phượng, đều là các món điểm tâm nổi tiếng của chính tâm trai, ngày thường khó có cơ hội ăn được.
Thấy nàng phồng má nhỏ giọng hỏi: "Công t·ử, ta nghe gã sai vặt trong phủ nói, Trương đại nhân muốn nhận ngài làm con nuôi hả?"
Trần Tích liếc nàng: "Sao vậy?"
Tiểu Mãn khẽ nói: "Hay là ngài đến Trương phủ đi, ta thấy Trương phủ hào phóng hơn Trần gia chúng ta nhiều."
Trần Tích dở k·h·ó·c dở cười: "Cũng chỉ vì cho ngươi ăn điểm tâm thôi à?"
Tiểu Mãn lại đảo mắt: "Ngài và Trương nhị tiểu thư kia rốt cuộc là có quan hệ gì? Trong phủ ai cũng đồn đủ kiểu... Nhưng mà ngài nhất định đừng có qua lại thân thiết với nàng ta."
Trần Tích nghi hoặc: "Vì sao?"
Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "Nghe nói Trương nhị tiểu thư kia tính tình dữ dằn lắm, không phải người thích hợp làm chủ mẫu. Với lại ngài xem dáng vẻ của nàng ta kìa, ngài... Ngài loại người như vậy sao mà áp chế được nàng."
Trần Tích nhíu mày: "Ta là loại người nào?"
Tiểu Mãn suy nghĩ một chút: "Người bình thường bị ức hiếp thì hoặc là uất ức, hoặc là tức giận, ngài không giống, ngài sinh ra uất khí."
Trần Tích tức giận nói: "Ăn bánh của ngươi đi."
Trước bàn đỏ, một vị quan viên trẻ tuổi đi lên, rất cung kính dâng lên danh sách quà tặng.
Hắn cẩn thận đánh giá Trương Hạ, lại không ngờ rằng hậu trạch Trương phủ lại do một nữ oa oa làm chủ.
Trương Hạ không để ý đến ánh mắt của hắn, cầm bút lông tiếp nhận danh sách quà tặng, xem qua một lượt rồi ngẩng đầu nhìn vị quan viên trẻ tuổi trước mặt: "Cần chức quan gì?"
Quan viên vội vàng khiêm tốn nói: "Ti chức nghe nói chức Huyện thừa huyện Úy thị Dự Châu đang khuyết, hạ quan muốn được bổ vào chức đó."
Trương Hạ liếc hắn một cái, hờ hững nói: "Vậy lễ vật này của ngươi còn chưa đủ."
Trong tiết trời giá lạnh, mồ hôi lạnh đã toát ra trên trán vị quan viên: "Hạ quan sẽ bù thêm phần nữa trong vài ngày tới."
Trương Hạ ừ một tiếng rồi cầm bút lông viết lên danh sách quà tặng dòng chữ "Huyện thừa huyện Úy thị đợi bổ" bảy chữ, sau đó ném danh sách sang một bên: "Không cần vào dùng bữa, về chuẩn bị lễ vật đi."
Quan viên trẻ tuổi liên tục vâng dạ, rồi lui ra khỏi cửa hông Trương phủ.
Việc mua quan bán tước công khai như vậy, hiếm thấy trong suốt lịch sử hưng suy ngàn năm của Ninh triều.
Nhưng mà, Trương Chuyết bây giờ muốn bổ chức Lại bộ tả thị lang, quan lại trong bộ đều trọng bên trái, tả thị lang chủ nội, hữu thị lang chủ ngoại, mà hắn lại có thể quyết định chức Huyện thừa một huyện.
Hơn nữa, sau khi Lưu Cổn tự vẫn, chức Thượng thư Lại bộ do Từ các lão tạm thời kiêm nhiệm, Trương Chuyết lại cưới cháu gái Từ các lão, biết đâu sau này chức Thượng thư này cũng sẽ thuộc về Trương Chuyết.
Đợi quan viên trẻ tuổi đi rồi, Trần Tích đứng dậy đi đến bên bàn đỏ, cầm danh sách quà tặng lên xem, có chút bực bội nói: "Ngươi sáng sớm đã gọi ta đến giúp, nhưng cái này cũng đâu cần đến ta."
Trương Hạ quay đầu nhìn hắn: "Phụ thân phái ta gọi ngươi đến, tự nhiên là có thâm ý."
Trần Tích không hiểu: "Xin nghe chỉ giáo."
Trương Hạ chỉ vào danh sách quà tặng trên bàn, nhỏ giọng nói: "Phụ thân cần ngươi nhớ kỹ các món quà quan viên đưa đến hôm nay, rồi dùng mật tấu gửi về Ti Lễ Giám ở Kinh Thành."
Trần Tích khẽ giật mình: "Trương đại nhân muốn ta làm đ·â·m lưng cho việc nhà Trương gia ư? Nhiều danh sách quà tặng như vậy không phải tầm thường, nếu gửi đến Kinh Thành, không tránh khỏi bị người khác công kích, Trương đại nhân có mưu đồ gì?"
Trương Hạ cười: "Ngươi thật cho rằng cha ta tự mình nhận hết chỗ này sao? Bình thường người ngoài thấy ông ấy nhận nhiều thế thì đều cho là ông tham ô lắm, giờ có ngươi giúp ghi chép lại rồi nhân tiện gửi mật tấu đi, đối phương sẽ biết, cha ta đều chuyển nguyên si về Kinh Thành."
Trần Tích không lộ vẻ gì: "Gửi về Kinh Thành? Cho ai, làm gì?"
Trương Hạ không giấu diếm: "Mua quan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận
Băng Nhãn
Cấp 41 tháng trước
Mmm