Thanh Sơn

Thanh Sơn - Chương 178: Một môn chi cách (length: 14576)

Sáng sớm, Trần Tích lẻ loi trơ trọi tỉnh lại.
Ngủ trong căn phòng trống rỗng, không còn mùi rượu của Lương Cẩu Nhi, cũng mất tiếng ngáy của Xà Đăng Khoa, hơi ấm cũng bị mang đi theo họ.
Hắn mặc quần áo chỉnh tề ra cửa, liếc mắt cái thang dựa tường viện, sau đó khom lưng vác đòn gánh đi vào phố An Tây.
Trong sân, vại nước đã đầy, nhưng Trần Tích vẫn như mọi ngày đi gánh nước, dường như bằng cách cố chấp này, có thể khiến thời gian dừng lại trước khi binh họa xảy ra.
Phố An Tây vắng người qua lại, hắn một mình đứng bên Tỉnh, chầm chậm quay chiếc guồng trên miệng giếng, đong đưa đong đưa rồi ngẩn người ra.
Mãi đến khi người hầu bàn của tiệm bánh bao đến gánh nước, hắn mới hoàn hồn, múc nước mát, vác đòn gánh đi tới thư viện Tri Hành.
Đông đông đông, Trần Tích gõ cửa gỗ đóng chặt của thư viện Tri Hành.
Một lát sau, Vương Đạo Thánh mở cửa, nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Trần Tích cười cười, nghiêng người đi vào nội viện: "Ta là đệ tử thân truyền của ngài, ở gần như vậy, nên giúp ngài gánh nước chẻ củi mới phải."
Vương Đạo Thánh đi theo sau hắn vào sân nhỏ, quan sát hắn kỹ lưỡng rồi đột nhiên nói: "Ngươi trong lòng có nghi hoặc, có vấn đề muốn hỏi ta phải không?"
Trần Tích dừng bước, không ngờ Vương tiên sinh nhìn thấu mình.
Hắn đặt đòn gánh xuống, đổ nước trong thùng gỗ vào vại: "Tiên sinh, lúc nhà họ Lưu mưu phản có tìm đến ngài không?"
Vương Đạo Thánh đứng bên cạnh đáp: "Có, Lưu các lão hứa hẹn quan to lộc hậu, hi vọng ta có thể bày mưu tính kế giúp hắn, nhưng ta cự tuyệt."
Trần Tích hỏi: "Nhà họ Lưu không làm khó ngài sao?"
Vương Đạo Thánh lắc đầu: "Nhà họ Lưu không làm khó ta, trong mắt bọn hắn ta chỉ là hòn đá vừa xấu vừa cứng, không cần thiết lãng phí thời gian."
Trần Tích vui vẻ: "Ngài sao lại hình dung mình như thế?"
Vương Đạo Thánh thuận miệng nói: "Là người khác hình dung ta như vậy."
Trần Tích tò mò nói: "Ngài không tức giận sao?"
Vương Đạo Thánh suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Sẽ tức giận."
Trần Tích hỏi: "Tiên sinh cũng lại vì cái nhìn của người khác mà tức giận sao?"
Vương Đạo Thánh cười nói: "Ta cũng còn nhiều điều chưa nghĩ thông suốt."
Trần Tích ồ một tiếng, lại khom lưng vác thùng gỗ khác lên đổ nước.
Vương Đạo Thánh bình tĩnh nói: "Ngươi đến thư viện Tri Hành, hẳn không phải chỉ muốn hỏi những chuyện này."
Trong thư viện Tri Hành chỉ còn tiếng nước ào ào vang, khuấy động trong vại.
Một lúc lâu sau, Trần Tích cuối cùng nói thật: "Tiên sinh, hiện giờ có một người, nàng chỉ cần còn sống, đối với ta, đối với rất nhiều người mà nói chính là tai họa ngầm. Bây giờ cách đơn giản nhất là một đao giết nàng, chỉ cần làm đủ kín đáo, ngoại trừ trời biết đất biết ta biết, không ai biết được."
Vương Đạo Thánh thản nhiên nói: "Vậy thì tốt rồi, ngươi còn do dự gì nữa."
Trần Tích đổ nước xong, cầm thùng gỗ trống không nhìn về phía ông: "Nhưng một đao này xuống, có vài người ta cũng không còn cách nào đối mặt. Cho nên ta muốn hỏi tiên sinh, người này ta rốt cuộc có nên giết hay không?" Vương Đạo Thánh vừa cười vừa nói: "Cứ theo lương tâm mình mà làm."
Trần Tích cúi đầu lẩm bẩm: "Lương tâm?"
Vương Đạo Thánh nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như ngươi đánh mất một túi tiền trên đường, ngươi sẽ thấy khó chịu chứ?"
Trần Tích gật đầu: "Sẽ có chút, dù sao cũng mất của."
Vương Đạo Thánh lại hỏi: "Nếu ngươi thấy một người ăn mày sắp chết cóng trên đường, ngươi chỉ cần cho hắn năm văn tiền là có thể cứu hắn, nhưng ngươi không cứu. Ngày hôm sau ngươi nghe nói hắn chết rét, ngươi có thấy khó chịu không?"
Trần Tích lại gật đầu: "Cũng sẽ có một chút."
Vương Đạo Thánh hỏi: "Tại sao ngươi thấy khó chịu, ngươi rõ ràng không mất tiền mà."
Trần Tích im lặng không nói.
Vương Đạo Thánh gật đầu, hắn nói trong lòng: "Ngươi khó chịu là vì trong lòng ngươi mất đi một mảnh."
"Ừm?"
Vương Đạo Thánh vừa cười vừa nói: "Kỳ thực ví dụ này cũng không chính xác. Chỉ là người đời phần lớn chỉ thấy được mất bên ngoài, mà không thấy được mất trong lòng mình. Ngươi hỏi ta, trong lòng đã có đáp án, cứ theo lòng mà làm là được."
"Cảm ơn tiên sinh."
Trần Tích vác đòn gánh đi đến y quán, trước cửa đã dừng một cỗ xe ngựa, phu xe ngồi xổm trước cửa gặm bánh ngô khô cứng, đây là xe ngựa hắn hẹn hôm qua.
Phu xe thấy Trần Tích đến vội vàng ôm nửa cái bánh ngô còn lại vào lòng, cười nói: "Quan gia, ngài còn phải tự mình gánh nước à?"
Trần Tích liếc nhìn trời: "Đến sớm vậy, chưa đến giờ Thìn chúng ta hẹn."
Phu xe vui vẻ nói: "Trời đánh tránh miếng ăn, tiểu nhân vất vả kiếm ăn thế này, tự nhiên phải đến sớm, kẻo quan gia có việc đi gấp lại không có xe."
Trần Tích nói: "Chờ một lát, ta để đồ vào đã."
Hắn vào y quán đặt đòn gánh xuống, lấy bánh chính tâm trai và một vò rượu nữ nhi hồng mua hôm qua, rồi mới lên xe.
Xe ngựa lắc lư ra khỏi thành, phu xe ngồi phía trước, quay đầu lại hỏi: "Quan gia, ngài chắc chắn ra khỏi thành được chứ? Hôm qua cũng có khách thuê ta ra khỏi thành, kết quả bị quan binh ở cổng thành chặn lại. Mấy hôm nay không hiểu sao, bến tàu không cho đi, cổng thành cũng không cho ra, khách từ nam chí bắc sốt ruột lắm."
Trần Tích cười nói: "Yên tâm, sẽ không để ngươi đi tay không."
Nửa canh giờ sau, xe ngựa đến trước cổng thành Nam, ba tầng chướng ngại vật dựng ở trong cổng thành, mười mấy tên lính mặc giáp trụ chặn đường: "Trong xe là ai?"
Trần Tích vén rèm xe bước xuống, lấy từ trong tay áo ra lệnh bài Mật Điệp ti: "Mật Điệp ti."
Một viên thiên tướng chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nhìn trên nhìn dưới: "Thì ra là đại nhân Mật Điệp ti, ngài muốn đi đâu?"
Trần Tích cất lệnh bài: "Đến Lưu gia đại trạch làm việc công."
Thiên tướng cũng không hỏi nhiều, chỉ chắp tay thi lễ: "Theo quy củ, mạt tướng phải lục soát xe của đại nhân."
Trần Tích ngạc nhiên hỏi: "Xe của ta cũng phải kiểm tra? Mật Điệp ti chúng ta có lệnh bài ra vào cả Tử Cấm thành, sao cổng thành Nam Lạc Thành này còn nghiêm ngặt hơn Tử Cấm thành?" Thiên tướng vội vàng giải thích: "Đây không phải quy củ của mạt tướng, mạt tướng không làm chủ được. Tướng quân nhà ta có lệnh, phàm xe ra vào đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, không được bỏ sót, ai trái lệnh sẽ bị xét nhà, chém đầu và liên luỵ đến ba họ."
Trần Tích nhíu mày: "Nếu ta không cho kiểm tra thì sao?"
Thiên tướng giật mình, rồi chậm rãi lùi lại.
Hắn nhận một cây trường kích từ tay lính, nói: "Đại nhân đừng làm khó mạt tướng, mạt tướng cũng chỉ làm theo lệnh."
Dứt lời, mấy chục tên lính đứng đầu chậm rãi tiến lên, phu xe sợ đến run cả chân.
Trần Tích cười: "Tướng quân đừng kích động, ta cho ngươi kiểm tra."
Hắn lui sang một bên để mặc lính vén rèm xe, bên trong trống không, nhìn một cái là thấy hết. Viên thiên tướng còn ngồi xổm xuống kiểm tra gầm xe, xác nhận không có gì bất thường mới thở phào.
Thiên tướng chắp tay với Trần Tích: "Đại nhân, đắc tội."
Trần Tích mặt trầm xuống, nói tiếp: "Mật Điệp ti ta lần đầu bị người ta lục soát xe, vị tướng quân này, chúng ta còn gặp lại."
Thiên tướng không nói gì, quay đầu vẫy tay với lính: "Cho đi!"
Thấy lính dọn chướng ngại vật sang bên đường, Trần Tích vén rèm xe ngồi lại vào trong, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thuê cỗ xe ngựa này, chính là muốn thử xem có thể dùng lệnh bài ra vào hay không. Hiện tại, ra vào thành thì không vấn đề gì, nhưng chỉ bằng lệnh bài muốn đưa Vân Phi đi chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Nếu vậy, chi bằng cứ để Vân Phi trốn trong thành, đợi thời cơ thích hợp hơn.
Trần Tích dần chìm vào trầm tư, mãi đến khi xe ngựa dừng lại, phu xe ở ngoài gọi: "Đại nhân, tới rồi."
"Ngươi đợi ta ở cửa, lát nữa còn phải đưa ta về thành," hắn xách theo điểm tâm và bình rượu xuống xe, nhặt lấy vòng sắt trên đầu thú ở cánh cổng đỏ nhà họ Lưu rồi gõ.
Cánh cổng lớn được người từ bên trong chậm rãi kéo ra, trong khe cửa, Kim Trư mắt sáng lên: "Sao ngươi lại đến đây?"
Trần Tích vừa bước vào, vừa ngờ vực hỏi: "Kim Trư đại nhân, sao ngài lại canh cửa vậy?"
Trên mặt trắng tròn của Kim Trư đầy vẻ xui xẻo: "Mẹ kiếp, thằng cháu Bạch Long làm khó ta, ta đang ngủ ngon lành, vậy mà hắn cứ nói nhà họ Lưu cực kỳ quan trọng, cần cao thủ canh gác, lôi ta tới đây."
Trần Tích tò mò: "Sao ngài không nhờ Thiên Mã đại nhân nói giúp?"
Kim Trư tức tối: "Thiên Mã đã rời Lạc Thành, nội tướng có việc cần hắn làm. Giờ trong Lạc Thành này, Bạch Long là quan lớn nhất của Mật Điệp ti ta. Thôi, đợi xong việc này, ta tránh mặt hắn là được! Tránh voi chẳng xấu mặt nào!"
Nói rồi, hắn nhỏ giọng lầm bầm: "Lạ thật, thằng cháu này sao cứ nhằm vào ta, hay là ta nói xấu sau lưng nó, bị nó nghe được rồi?"
Trần Tích mặt mày kỳ quái: "Đại nhân, ngài bớt nói đi thì hơn."
Lúc này, Kim Trư cúi nhìn điểm tâm và rượu trong tay hắn, tò mò hỏi: "Cho ta à?"
Trần Tích cười đưa bình rượu cho hắn: "Rượu là cho ngài, điểm tâm thì không."
Kim Trư tặc lưỡi: "Biết ngay ngươi không đến thăm ta không."
Hắn gọi Tây Phong: "Ngươi dẫn người canh cửa, ta đưa Trần Tích vào."
Kim Trư dẫn Trần Tích đi qua con ngõ gạch xanh dài hun hút, màn trắng dưới mái hiên đã được dỡ bỏ, thi thể trên mặt đất cũng được xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại những vết máu khô trong kẽ gạch, chuyển sang màu tím đen sẫm.
Đến trước cửa một tiểu viện, Kim Trư phất tay với mật điệp canh cửa: "Các ngươi ra chỗ khác nghỉ ngơi đi."
Mật điệp canh gác chắp tay lui ra, Trần Tích vừa định đẩy cửa, Kim Trư đã nắm lấy cổ tay hắn, nghiêm trọng nói: "Ta biết ngươi thân thiết với Tĩnh vương phủ, cũng biết ngươi với thế tử, quận chúa... Nhưng tình hình đã thay đổi."
Trần Tích lặng lẽ hỏi: "Thay đổi thế nào?"
Kim Trư hạ giọng: "Ngươi biết Bạch Long đang làm gì không? Hắn đang tìm bằng chứng buộc tội Tĩnh Vương mưu phản! Chắc chắn là nội tướng bày mưu tính kế, muốn một mũi tên trúng ba đích."
"Ba đích?" Trần Tích nghi hoặc: "Ngoài nhà họ Lưu, Tĩnh Vương, còn ai nữa?"
Kim Trư nói: "Bạch Long muốn bắt Vân Phi, gán tội thông đồng với địch phản quốc cho Tĩnh vương phủ. Lai lịch Vân Phi không đơn giản, La Thiên tông phía sau nàng âm thầm thao túng vận chuyển đường sông ở hai giang một hà nhiều năm, từ lâu đã là cái gai trong mắt bệ hạ và nội tướng. Bạch Long bắt Vân Phi không chỉ muốn hại Tĩnh Vương, mà còn muốn mượn tội danh của nàng diệt trừ La Thiên tông."
Trần Tích im lặng.
Tên nội tướng này thật tham lam, muốn một lúc nuốt trọn nhiều thứ như vậy.
Kim Trư trầm giọng nhắc nhở: "Nội tướng muốn làm gì, chưa bao giờ thất bại. Hôm nay Tĩnh Vương còn là Tĩnh Vương, quận chúa còn là quận chúa, ngày mai chưa biết chừng sẽ thành tù nhân. Ngươi tuyệt đối đừng qua lại với họ nữa, tự hủy hoại tiền đồ. Ta nói rõ rồi đấy, tự ngươi suy nghĩ, có còn muốn vào gặp họ không?"
Trần Tích nói khẽ: "Kim Trư đại nhân, đa tạ ngươi tốt bụng nhắc nhở, nhưng điểm tâm đã mua rồi, nếu không mang vào thì phí phạm."
Kim Trư quan sát tỉ mỉ nét mặt Trần Tích, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thiếu niên tâm tính thật không biết nặng nhẹ! Hôm nay ta lặng lẽ mở một con đường cho ngươi vào gặp quận chúa, thế tử, về sau đừng đến Lưu gia đại trạch nữa, an tâm ở y quán tu hành. Với tốc độ tu hành của ngươi, sớm muộn gì cũng thành đạt."
Dứt lời, hắn đẩy cửa sân, tránh người sang một bên.
Trần Tích quay đầu, bất ngờ thấy Bạch Lý không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa, đang nhìn chằm chằm mình.
Hắn muốn đi vào trong, Bạch Lý lại chắn đường, không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi trở về đi."
Trần Tích cười cười, tiện tay đẩy cánh tay nàng ra muốn đi vào: "Quận chúa, ta có chuyện muốn hỏi Vương gia. Đây là điểm tâm chính tâm trai, ngươi cùng thế tử..."
Nhưng Bạch Lý giật lấy điểm tâm trong tay hắn ném ra cửa, dây gai bọc điểm tâm bung ra, điểm tâm rơi lả tả trên đất thành từng mảnh vụn.
Bạch Lý lạnh lùng nói: "Trần Tích, ngươi cũng chỉ là kẻ tham tiền, học trò vặt, nếu không thấy ngươi keo kiệt tội nghiệp, ta cũng sẽ không tốt bụng cho ngươi lộ phí, càng không kết bạn với ngươi. Ngươi là thân phận gì? Ta là thân phận gì? Cần gì ngươi phải đưa chút điểm tâm này cho ta? Ra ngoài!"
Vừa nói, Bạch Lý vừa đóng sầm cửa sân lại, cài then.
Trong cửa, Bạch Lý dựa lưng vào cửa nhếch môi, cúi mắt xuống, ngoài cửa Trần Tích cúi đầu nhìn điểm tâm trên mặt đất rất lâu không nói.
Một cánh cửa, như ngăn cách vạn dặm.
Đúng lúc này, Tây Phong cầm một tờ tín chạy nhanh tới: "Đại nhân, Bạch Long sai người đưa thủ lệnh tới, nói là ở chợ phía đông Lạc Thành bắt được ma ma thân cận của Vân Phi là Hỉ Đường, biết được nơi ẩn náu đại khái của Vân Phi. Hắn bảo chúng ta tập hợp đủ người, vào thành lục soát!"
Kim Trư nhận thư xem xét, sải bước đi ra ngoài: "Nhanh nhanh nhanh, đừng để Vân Dương cùng Kiểu Thỏ giành công!"
Trần Tích đi theo ra ngoài, đến góc đường, hắn bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía cuối con đường nhỏ, nơi cánh cửa đã đóng kín.
Kim Trư quay đầu lại thúc giục: "Làm gì đấy, nhanh lên!"
"Tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Băng Nhãn

Cấp 4

1 tháng trước

Mmm