Thanh Sơn

Thanh Sơn - Chương 182: Mở tiệc chiêu đãi (length: 13779)

Quân Thiên Tuế… Đã không còn là đội quân từng cùng Tĩnh Vương vào sinh ra tử năm nào nữa.
Suốt những năm tháng dài đằng đẵng, Ti Lễ Giám dùng đủ mọi thủ đoạn chia rẽ, đe dọa, tan rã đội quân này. Kẻ nào không nghe lời thì bị chém đầu, chỉ kẻ nào chịu phục tùng mới được sống sót.
Không có viện binh.
Trần Tích chợt thấy một trận bất lực, dường như dù hắn có nỗ lực bao nhiêu, vẫn sẽ có một bàn tay can thiệp, sửa đổi từng chút một vận mệnh mà hắn liều mình thay đổi.
Chẳng lẽ quẻ tượng sư phụ xem, không thể nào thay đổi được chút nào sao?
Đây là số mệnh ư?
Không được!
Trần Tích đứng giữa vòng vây của tướng sĩ Thiên Tuế quân, như hòn đá ngầm giữa biển triều, nhưng chưa kịp để bọn họ xúm lại, hắn không tiến mà lại lùi, như tàu phá băng giữa đại dương, xông thẳng tới viên thiên tướng!
Không ai ngờ hắn lại liều lĩnh như vậy, dám toan tính chém tướng. Bị bất ngờ, viên thiên tướng vung trường kích, chỉ thấy trường kích gào thét lao tới, rồi dừng lại trong tay Trần Tích.
Trần Tích dùng sức vặn mạnh: "Buông tay!"
Một luồng sức mạnh lớn từ thân kích truyền tới khiến hắn buộc phải buông tay: "Hành quan, gần đạt Tiên Thiên!"
Các tướng sĩ còn lại thấy vậy liền bao vây, nhưng trường kích trong tay Trần Tích đã đổi hướng, quét ngang như lưỡi trăng tròn, đẩy tất cả ra xa.
Chờ bọn họ kịp phản ứng, Trần Tích đã đứng sau lưng viên thiên tướng, dùng lưỡi trăng của trường kích kề lên cổ hắn: "Những người còn lại lui ra, nếu không hắn khó giữ được mạng! Nói mau, bảo thuộc hạ của ngươi lui!"
Thiên tướng trầm giọng: "Thiên Tuế quân ta không sợ chết, ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng."
Trần Tích cười lạnh: "Ngươi nếu thật không sợ chết, sao lại bán chúa cầu vinh?"
Lời này vừa dứt, đám tướng sĩ cầm kích nhìn nhau.
Trần Tích khống chế viên thiên tướng, vừa chậm rãi lùi về phía cửa doanh, vừa cao giọng nói: "Hiện giờ Tĩnh Vương bị Mật Điệp ti giam giữ trong ngục ở Lạc Thành, bị vu oan hãm hại, nguy hiểm cận kề. Tĩnh Vương tự tay viết huyết thư, nhờ ta mang đến cho Vương tướng quân, mong ông ta đêm nay cướp ngục, cứu thế tử và quận chúa. Thế nhưng Vương tướng quân ngoài mặt đồng ý, lại mang huyết thư đi báo cho Mật Điệp ti, viên thiên tướng này cũng vậy, vu oan ta là tàn dư của Lưu gia! Nếu ta là người của Lưu gia, ta đến doanh trại Thiên Tuế quân các ngươi làm gì?!"
Cả doanh trại xôn xao.
Lưỡi trăng của trường kích trong tay Trần Tích cứa vào cổ viên thiên tướng, tạo nên một vết máu: "Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ lấy mạng ngươi, chúng ta cùng chết."
Thiên tướng cười lạnh: "Ngươi giết ta rồi thì chạy làm sao?"
Trần Tích bỗng cao giọng: "Các vị tướng sĩ hãy nhìn rõ mặt ta, ngày đó ở Lục Hồn sơn trang, thế tử và quận chúa ở ngay bên cạnh ta, ta từng dắt ngựa cho quận chúa!"
Có tướng sĩ nhận ra Trần Tích: "Ta nhớ hắn, lúc đó ta tưởng hắn là nghi tân của vương phủ!"
Chồng của công chúa gọi là phò mã, chồng của quận chúa gọi là nghi tân, tuy thân phận có sai sót, nhưng quả thật nhiều người nhận ra Trần Tích.
Trần Tích khẽ thở phào, đang định nói tiếp thì ánh mắt liếc thấy trên chòi canh phía sau, một người mặc giáp thiên tướng đang trèo lên, mặt lạnh tanh giương cung bắn lén, cửa doanh cũng đang từ từ đóng lại!
Hắn bỗng xoay người, dùng viên thiên tướng chắn mũi tên.
Không ổn, trong doanh trại này có quá nhiều kẻ bị mua chuộc! Trần Tích vứt xác chết, vừa chạy thục mạng, vừa ném trường kích về phía thiên tướng trên chòi canh. Trường kích lao đi vun vút, viên thiên tướng vội cúi người, trường kích sượt qua đầu hắn, đập nát đỉnh chòi canh.
Cửa doanh trại Thiên Tuế quân đang khép lại từ từ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Tích bay người lao tới, chui ra ngoài theo khe hở đang khép.
Hắn lao tới, thân thể lúc chạm đất bỗng nhiên chống hai tay, chỉ lại phát lực một lần như báo săn vọt ra ngoài, không hề dừng lại.
Từng mũi tên bắn tới, nhưng không đuổi kịp bước chân hắn, chỉ có thể găm xuống từng dấu chân sau lưng hắn.
Trần Tích đến chỗ cột ngựa của mình, vươn người nhảy lên, hắn hung hăng kẹp bụng ngựa, chiến mã như mũi tên rời cung lao vút ra ngoài, bỏ lại toàn bộ huyên náo và ồn ào phía sau.
Trần Tích không ngừng thúc ngựa, khiến chiến mã tăng tốc hết lần này đến lần khác, nhưng mà chiến mã của hắn đã kiệt sức rồi, chỉ có thể chạy chậm lại từ từ.
Hắn quay đầu nhìn lại, xác định sau lưng không có người đuổi theo, lúc này mới thở phào.
Nhưng hôm nay phải làm sao?
Như Vương tướng quân nắm huyết thư giao cho Bạch Long, huyết thư chính là bằng chứng Tĩnh Vương xúi giục Thiên Tuế quân cướp ngục, cũng là tội mưu phản lớn.
Hơn nữa, một khi huyết thư này rơi vào tay Bạch Long, Trần Tích cũng chính là đồng mưu. . . Có lẽ chỉ cần đuổi kịp Vương tướng quân, sự tình liền còn có đường lui, nhưng hắn nhất định là không đuổi kịp, đối phương nhanh hơn hắn quá nhiều.
. . .
Sau hai canh giờ, khi đầu tường Lạc Thành xuất hiện ở cuối chân trời, Trần Tích nắm chặt dây cương, từ từ siết lại, chiến mã giảm tốc độ, cuối cùng dừng tại chỗ.
Hắn nhìn phía trước cửa thành, lông mày cau lại: Hiện tại trốn khỏi Ninh triều, còn kịp.
Chỉ cần giống Ti Tào Quý cùng Ngô Hoành Bưu, đi trước Kim Lăng, Dương Châu ẩn náu tránh đầu sóng ngọn gió, trốn ở trên thuyền du ngoạn Tần Hoài hà đợi một hai tháng, sau đó lại vòng lên phía bắc đi tới Cảnh triều.
Từ đó về sau, chuyện Ninh triều cùng mình lại không liên quan, những người kia, những chuyện kia, chắc chắn sẽ có một ngày quên lãng.
Trần Tích phảng phất nhìn thấy một con đường bạch cốt trải dài vào trong thành, có tuyết trắng mênh mông rơi xuống trên những mảnh xương vỡ, cặn bã xương vỡ như bụi gai kỳ lạ, đi lên rồi sẽ không thể quay đầu.
Hắn trong khoảnh khắc ngẩng đầu, thấy trên trời thật sự có bông tuyết rơi xuống, đây là trận tuyết thứ ba của mùa đông năm nay ở Lạc Thành.
Đi, hay ở lại?
Không thể đi.
Sau một khắc, Trần Tích một lần nữa thúc ngựa tăng tốc xông vào Lạc Thành, đợi cho đến gần nha môn lúc, chợt nghe có người gọi tên hắn: "Trần Tích, ngươi làm gì ở đây?"
Trần Tích bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Kim Trư dẫn Tây Phong xuống xe ngựa.
Hắn nghi ngờ hỏi: "Kim Trư đại nhân, ngươi không phải đang bắt Vân Phi à, sao lại tới nha môn này?"
Kim Trư đầy lửa giận: "Ta đang tìm manh mối của Vân Phi, Bạch Long đột nhiên phái người truyền khẩu lệnh, triệu tập tất cả cầm tinh đến nha môn. Cũng không biết con hàng này lại muốn làm trò gì, coi mọi người như khỉ đùa nghịch, triệu tập đến rồi lại đuổi đi!"
Nói xong, hắn gõ gõ cửa sắt nha môn: "Mở cửa!"
Đợi cho ngục tốt mở cửa, Kim Trư đi đầu xuống cầu thang, hắn thấy Trần Tích không nhúc nhích, quay đầu nghi ngờ hỏi: "Đi chứ, thất thần làm gì?"
Trần Tích ừ một tiếng rồi đi theo xuống, hắn không biết Bạch Long vì sao đột nhiên triệu tập tất cả cầm tinh, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ biết, bản thân hắn, Tĩnh Vương, thế tử, quận chúa, đều là mạng sống như chỉ mành treo chuông.
Bước vào hành lang tối tăm, Trần Tích liếc nhìn cuối đường, trước cửa phòng giam số một chữ Giáp đã tụ tập không ít người, Phùng đại bạn cùng Bạch Long đứng cạnh nhau.
Khi hắn lại đi qua phòng giam số bảy, thế tử cùng Bạch Lý đang nắm lan can đứng trong lồng giam, thế tử vội vàng hỏi Kim Trư: "Kim Trư đại nhân, xảy ra chuyện gì, sao lại đến đây nhiều người như vậy? Các ngươi muốn làm gì?"
Kim Trư cùng Trần Tích đều không trả lời.
Đợi cho hai người đến trước cửa số một nhà giam, Bạch Long không nói gì, thần sắc biến mất dưới mặt nạ.
Phùng đại bạn mỉm cười, mở miệng nói: "Chư vị gần đây vất vả, trước hết là dẹp yên Lưu gia mưu phản tạo loạn, lại bắt được Tĩnh vương phủ, thủ phạm phản nghịch này."
Đồng tử Trần Tích bỗng nhiên co lại.
Sau một khắc, Phùng đại bạn từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, phía trên dùng máu tươi viết chữ: "Ngay hôm nay, Tĩnh Vương viết huyết thư, ra lệnh cho Thiên Tuế quân đến đây cướp ngục, phạm tội lớn mưu phản!"
Vân Dương, Kiểu Thỏ, Mộng Kê, Kim Trư nhìn nhau, bọn họ cũng vừa mới biết chuyện này!
Phùng đại bạn cười nói: "May mà trong Ti Lễ Giám ta có thiếu niên anh hùng, lừa gạt được huyết thư từ chỗ Tĩnh Vương rồi lập tức giao nó cho ta, mới không để Tĩnh Vương cùng Thiên Tuế quân gây nên sai lầm lớn... Đúng không, Trần Tích?"
Vân Dương, Kiểu Thỏ, Mộng Kê đồng thời quay đầu nhìn về phía Trần Tích, trong mắt lóe lên vẻ mặt khó hiểu, mọi người đều biết hắn giao thiệp rất thân với Tĩnh vương phủ, không ngờ cuối cùng hắn lại bán đứng Tĩnh Vương.
Trần Tích đứng sững tại chỗ.
Hắn tưởng huyết thư ở trong tay Bạch Long, không ngờ Phùng đại bạn lại đứng sau màn tính kế tất cả, Bạch Long từ đầu đến cuối không nói một lời.
Phùng đại bạn này là nhân vật nào? Bệnh Hổ? Hay đối phương vốn không thuộc cầm tinh nào lại áp đảo cầm tinh khác?
Hắn biết huyết thư này rõ ràng là Vương tướng quân lừa gạt được rồi giao cho Phùng đại bạn, thế mà hiện tại Phùng đại bạn lại nói là hắn lừa gạt từ tay Tĩnh Vương.
Vì sao?
Vì sao?
Vì sao!?
Trần Tích quay đầu nhìn về phía nhà giam chữ Giáp số một, thấy Tĩnh Vương đang đối mặt với mình, đôi mắt kia không buồn không vui, không có chút cảm xúc.
Trong ngục tối ẩm ướt âm u lạnh lẽo, Trần Tích chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, như có thứ gì đó nổ tung.
Kim Trư dùng cánh tay huých Trần Tích, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nói chuyện đi!"
Trần Tích hoàn hồn, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo, chắp tay hành lễ: "Bẩm Phùng đại bạn, thuộc hạ chỉ làm chuyện phận sự."
Phùng đại bạn đưa tay ra hiệu về phía hắn hai lần: "Đừng khiêm tốn, lần này nếu không có ngươi, Ti Lễ Giám ta thật sự khó mà định tội Tĩnh Vương. Đây là một công lớn, ta về kinh sẽ tâu lên, xin thưởng cho ngươi."
Nói xong, hắn cười rồi từ trong tay áo rút ra một cuộn giấy trắng: "Vừa hay, lệnh thăng chức ngươi lên nội tướng Hải Đông Thanh cũng đã đến, chúc mừng. Sau này chớ kiêu ngạo, công lao thuộc về người khác, Ti Lễ Giám ta đang cần các thiếu niên anh tài vì nước mà cống hiến."
Trần Tích tiến lên mấy bước, nhận lấy cuộn giấy: "Tạ Phùng đại bạn."
Phùng đại bạn cười như không cười: "Không cần cám ơn ta, hãy cám ơn nội tướng đại nhân đã thưởng thức ngươi. Ba ngày sau, Bạch Long, Vân Dương, Kiểu Thỏ, Kim Trư, cùng áp giải Tĩnh Vương vào kinh." Nói xong, Phùng đại bạn quay đầu nói với Bạch Long: "Bạch Long đại nhân mời đi, chúng ta cùng đến Tĩnh vương phủ kiểm kê tịch biên gia sản, rồi bàn bạc hành trình về kinh."
Bạch Long cười: "Được."
Đợi cho hai người đi rồi, Kiểu Thỏ nghiêng đầu, tò mò đánh giá Trần Tích: "Thật ra việc xử lý Tĩnh vương phủ, ngươi cứ công khai giao cho mọi người cũng không ai nói gì, dù sao ngươi với thế tử, quận chúa là bạn bè. Không ngờ tên nhóc ngươi lại tàn nhẫn tự tay đâm bọn họ một nhát."
Trần Tích im lặng không nói.
Vân Dương cười tủm tỉm nói: "Ngươi cũng càng ngày càng giống một vị cầm tinh rồi."
Đột nhiên, Trần Tích vừa cười vừa nói: "Vân Dương đại nhân quá khen, thuộc hạ may mắn được thăng chức lên Hải Đông Thanh đã là khó khăn lắm rồi, dự định ngày mai tại Nghênh Tiên lâu mở tiệc mừng, không biết có hân hạnh được mời các vị đại nhân đến dự không?"
Kim Trư cười to một tiếng: "Đi, chúng ta cùng đi, mừng cho ngươi thành công! Ê, Mộng Kê ngươi cũng đến cùng uống một chén, chúng ta lần trước uống rượu là khi nào nhỉ, vẫn là lúc bệ hạ nam tuần mở tiệc chiêu đãi quần thần trên đường đó à?"
Mộng Kê phủi tro bụi trên tay áo, thản nhiên nói: "Uống thì uống, dù sao cũng rảnh rỗi."
Kim Trư nhìn về phía Vân Dương và Kiểu Thỏ: "Hai ngươi thì sao? Nể mặt chút chứ, mọi người là đồng liêu, đâu phải kẻ thù."
Vân Dương còn chưa lên tiếng, Kiểu Thỏ cười mỉm đáp: "Được thôi, cùng đi. Nhưng ta muốn uống Hoa Điêu ủ ba mươi năm, thiếu một năm cũng không được."
"Được, nếu Hoa Điêu thiếu một năm, ta sẽ chặt đầu ông chủ Nghênh Tiên lâu làm cầu đá!" Kim Trư khoác vai Trần Tích đi ra ngoài: "Đi thôi, tiệc ăn mừng ở Nghênh Tiên lâu này ta mời thay ngươi. Lúc trước ta còn lo ngươi nghĩ quẩn làm chuyện dại, giờ thấy ngươi thông suốt rồi, ta còn vui hơn cả ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này tình cảm giả dối đều không quan trọng, quyền lực nắm trong tay mới là thật!"
Hai người đi ngang qua nhà tù số bảy khu Giáp, Trần Tích vô thức nhìn vào trong nhà giam.
Hai hàng nước mắt của Bạch Lý chảy xuống gương mặt, cuối cùng hợp lại ở cằm, nhỏ xuống đất. Song sắt giữa hai người, tựa như một khe trời Thâm Uyên, xa không thể với.
Trần Tích quay đầu đi, vừa cười vừa nói: "Sao để Kim Trư đại nhân mời được, ta thăng chức lên Hải Đông Thanh, tự nhiên phải là ta mời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận