Thanh Sơn

Chương 203: Tiễn đưa

Viện nhỏ, sát thủ, mèo đen, thiếu niên, một khung cảnh cổ quái nhưng lại hài hòa đến lạ.
Kiểu Thỏ đứng trên mái hiên, nhìn Trần Tích đang ngồi bên bàn bát tiên chẳng coi ai ra gì, đột nhiên cảm khái:
"Thời gian trôi qua thật nhanh, hai tháng trước Vân Dương nói ngươi có thể sẽ áp đảo hai người chúng ta, ta còn không tin đâu, này mới trong nháy mắt, ngươi thật đúng là thành cấp trên của chúng ta rồi."
Trần Tích thành khẩn nói:
"Việc này cũng là đúng dịp, một mặt là ta thăng được nhanh, một phương diện khác cũng là bởi vì hai vị rớt đài nhanh hơn... Nhưng chỉ cần ta chậm một chút, hoặc là hai vị chậm một chút, đều sẽ không phát sinh loại chuyện này."
Kiểu Thỏ liếc mắt:
"Nói móc ai đấy? Sao ăn nói giống hệt Diêu thái y vậy."
Vân Dương sắc mặt lạnh xuống, hai tay hắn khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Trần Tích:
"Ngươi muốn làm cấp trên của hai người chúng ta, còn chưa đủ tư cách."
Trần Tích cười cười, trong lời nói nhượng bộ một bước:
"Ta cũng không phải muốn làm cấp trên của hai vị, mà là trong Ti Lễ Giám này đầy rẫy nguy hiểm, muốn cùng hai vị liên thủ mà thôi. Các ngươi cần trở lại vị trí cầm tinh, cần tài nguyên tu hành, cần con đường tu hành, mà ta thì cần người giúp đỡ, chỉ đơn giản như vậy."
Trần Tích tiếp tục nói:
"Về sau chúng ta âm thầm không cần câu nệ chức vụ, ta không phải cấp trên của các ngươi, các ngươi cũng không phải thuộc hạ của ta, thế nào?"
Sắc mặt Vân Dương dịu đi chút.
Kiểu Thỏ bỗng nhiên nói ra:
"Nhưng làm sao chúng tôi tin tưởng ngươi được? Ngươi đến Tĩnh Vương, quận chúa, thế tử còn có thể bán đứng, nếu như về sau ngươi lên được vị trí cao, cũng có khả năng bán đứng chúng ta y như vậy. Chậc, quận chúa đáng thương nha, hôm qua ta gặp nàng, trong mắt chẳng còn chút ánh sáng nào."
Bàn tay cầm đũa của Trần Tích khựng lại một chút, sau đó hắn giãn nét mặt cười nói:
"Nếu hai vị chế nhạo ta mà có thể nguôi giận, vậy thì thật là tốt quá rồi. Hay là các ngươi cứ nói thêm vài câu, nói xong chúng ta lại bàn chuyện chính sự."
Kiểu Thỏ 'Ai nha' một tiếng, che miệng cười nói:
"Không có ý chế nhạo ngươi, chỉ là chúng ta thấy 'vết xe đổ' của Tĩnh vương phủ, cũng sẽ có chút lo lắng thôi."
Trần Tích nghiêm mặt nói:
"Ta giúp hai vị, tự nhiên là có yêu cầu của ta. Lúc trước hợp tác cùng hai vị, một lần kiếm của hai vị năm mươi lượng bạc, không bằng chúng ta đổi sang cách hợp tác mới đi, ta giúp hai vị trở lại vị trí cầm tinh, hai vị mỗi người thanh toán cho ta năm ngàn lượng bạc."
Kiểu Thỏ trợn tròn hai mắt, hai tay chống nạnh, cúi người xuống nhìn về phía Trần Tích:
"Năm ngàn lượng, sao ngươi không đi cướp luôn đi? Chủ Hình ti Lâm Triều Thanh ngày nào cũng nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta đi đâu ra nhiều bạc như vậy chứ?"
Trần Tích lắc đầu:
"Đây không phải là chuyện ta cần suy tính. Hai vị cũng đừng gạt ta là không có tiền, Chủ Hình ti có lợi hại hơn nữa cũng có lúc sơ hở. Mặt khác, năm ngàn lượng bạc so với vị trí cầm tinh, cái gì nhẹ cái gì nặng hai vị trong lòng tự biết rõ."
Vân Dương sờ lên cổ, trầm giọng hỏi:
"Vạn nhất sau khi ngươi lên được vị trí cao rồi, quay lại trả thù ta và Kiểu Thỏ thì làm sao bây giờ?"
Trần Tích bật cười:
"Vân Dương đại nhân, trên đời này làm gì có 'thâm cừu đại hận' nào, chẳng qua cũng chỉ vì hai chữ danh lợi mà thôi."
Kiểu Thỏ dò hỏi:
"Thật không?"
Trần Tích gắp một miếng 'nồi sập Đậu Hủ' ăn, sắc mặt như thường nói ra:
"Ta đến Tĩnh Vương, quận chúa, thế tử còn có thể bán đứng, vì hai chữ danh lợi, chuyện gì ta cũng làm được."
Kiểu Thỏ vỗ tay tán thưởng:
"Ta đã nói chúng ta hợp nhau mà!"
Vân Dương nhíu mày:
"Kiểu Thỏ, tiểu tử này tâm cơ thâm trầm, đừng có bị hắn lừa."
Kiểu Thỏ chẳng hề để ý:
"Đừng lằng nhà lằng nhằng nữa, ngươi nếu không muốn hợp tác với Trần Tích, vậy ta sẽ tự mình hợp tác với hắn, ngươi không muốn trở lại vị trí cầm tinh, nhưng ta thì muốn."
Sắc mặt Vân Dương hơi sững lại, quay đầu nhìn về phía Trần Tích:
"Ngươi cần chúng ta làm cái gì?"
Trần Tích suy nghĩ một chút:
"Chuyện ta cần hai vị làm, có lẽ sẽ khá nhiều."
Dứt lời, hắn theo trong tay áo lấy ra một phong thư ném cho Vân Dương:
"Chuyện thứ nhất, chính là đem phong thư này đưa đến Trần phủ."
Vân Dương nhận lấy phong thư, nghi ngờ hỏi:
"Hiện tại?"
"Dĩ nhiên không phải bây giờ, mà là ngày mai, " Trần Tích chỉ đồ ăn trên bàn:
"Nếu muốn hợp tác, thì xuống đây cùng ăn bữa cơm chứ?"
Kiểu Thỏ liếc mắt nhìn Trần Tích:
"Có rượu không?"
Vân Dương liếc qua thức ăn trên bàn:
"Nhìn là biết khó ăn rồi, không ăn, đi."
Tiếng nói vừa dứt, hắn nhảy lên nóc nhà, kéo tay áo Kiểu Thỏ muốn rời đi.
Kiểu Thỏ không đi, nàng quay đầu nhìn về phía Trần Tích:
"Ngày mai Bạch Long sẽ đích thân áp giải quận chúa đến Kinh Thành, nếu như ngươi muốn gặp lại nàng một lần cuối, ta có thể nói cho ngươi lộ trình áp giải."
Nói xong, nàng quan sát biểu cảm của Trần Tích.
Nhưng biểu cảm của Trần Tích không có chút biến hóa nào, chỉ vừa cúi đầu ăn cơm, vừa hờ hững đáp lại:
"Gặp nàng làm gì, Kiểu Thỏ đại nhân tốt hơn hết là đừng nói lộ trình áp giải cho ta biết."
Kiểu Thỏ tán thán nói:
"Thật là vô tình a, Trần Tích, ngươi nhất định sẽ 'thẳng tới mây xanh'."
Vân Dương thúc giục:
"Đi!"
"Ồ!"
Đợi cho hai người biến mất không còn thấy bóng dáng, Trần Tích mới khe khẽ thở phào một hơi, hắn đặt đũa xuống, ngồi ngẩn người trong viện nhỏ thanh vắng.
Cùng hợp tác với hai kẻ 'xà hạt' như Vân Dương, Kiểu Thỏ, chẳng khác nào 'đi trên dây thép', 'tranh ăn với hổ', hơi không cẩn thận liền sẽ 'vạn kiếp bất phục'.
Ô Vân men theo nóc nhà đi tới, nhẹ nhàng nhảy đến trên mặt bàn:
"Không đánh sao? Ta còn chưa bao giờ dùng qua 'Lương gia đao pháp' đâu."
Trần Tích gắp một miếng thịt khô:
"Không đánh, dùng hai chữ danh lợi làm đao, là đủ rồi."
Sáng sớm hôm sau, gà gáy tinh sương.
Trần Tích đứng dậy đi vào trong viện, cởi sạch quần áo, dùng nước lạnh băng rửa sạch mùi rượu và bụi bặm trên người. Dường như muốn gột rửa con người quá khứ của mình, một lần nữa đổi một chiếc mặt nạ khác.
Mãi cho đến khi rửa đến toàn thân đỏ bừng, mới trở lại phòng ngủ dành cho học đồ.
Hắn đứng trước tủ quần áo lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng lấy ra bộ y phục do Lý Ký đặt may thay vào. Chiếc áo không cổ màu đen, đường may trên vạt áo tinh mịn căng phẳng, thật đẹp đẽ.
Trần Tích cầm vạt áo lên, vuốt ve đường may. Bên trong cất giấu chính là 'kim qua tử' hắn có thể dùng trong lúc khẩn cấp, là tâm tư chưa từng tỏ bày của thiếu nữ.
Hắn đi ra trong viện, soi bóng trên mặt nước trong chum, nhìn chính mình trong nước, thân hình thon gầy, vẻ mặt già dặn, ánh mắt kiên định.
Trần Tích đầu không ngoảnh lại hỏi Ô Vân:
"Ô Vân, ta bây giờ có giống một đại nhân vật không?"
Ô Vân liếc hắn một cái:
"Không giống."
Trần Tích cười nói:
"Không giống thì không giống vậy."
Hắn thu dọn xong một cái tay nải bằng vải bố, đeo chéo lên vai.
Trần Tích đi tới cửa, lại quay đầu nhìn thật sâu vào y quán, mãi đến khi cảm thấy nhìn đủ rồi, lúc này mới kéo cửa lớn xuống khóa lại, hòa vào dòng người đi chợ ban sớm.
Hắn thấp giọng hỏi:
"Bọn họ sẽ đi từ đâu?"
Ô Vân theo trong ngực hắn chui ra:
"Theo phố Thanh Bình từ Liễu phủ xuất phát, qua phố Vọng Xuân Môn chuyển sang ngõ Hồng Đậu, cuối cùng theo cổng Bắc ra khỏi thành. Thời gian không còn nhiều lắm, bọn họ giờ Thìn sẽ đi."
Trần Tích tăng nhanh bước chân, mãi đến khi dần chuyển thành chạy.
Hắn lách qua khe hở giữa dòng người và xe ngựa, chạy về hướng phố Thanh Bình.
Tới phố Thanh Bình, Trần Tích bất ngờ trông thấy một cỗ xe ngựa đang chậm rãi chuyển bánh từ trước cửa Liễu phủ, Bạch Long cùng mười mấy tên Giải Phiền Vệ mặc áo tơi hộ tống hai bên.
Bạch Long không nuốt lời, Trần Tích vì đối phương mà hiệu lực, đối phương liền không làm khó quận chúa. Hành trình vốn nên áp giải bằng lồng giam, đã được đổi thành xe ngựa thoải mái.
Nhưng Trần Tích không dám đến gần, hắn chỉ có thể đi song song ở con đường liền kề.
Từng dãy nhà cửa ngăn trở tầm mắt, chỉ khi cả hai cùng lúc đi qua một đầu hẻm nhỏ nào đó, ánh mắt của hắn mới có thể lại xuyên qua con hẻm nhỏ lát đá xanh chật hẹp, trông thấy cỗ xe ngựa kia.
Cứ như vậy đi một đoạn, dõi mắt nhìn một đoạn, một mạch đi theo từ phố Vọng Xuân Môn đến ngõ Hồng Đậu. Trên đường đi, Trần Tích vừa né tránh người đi đường cùng xe bò, vừa hết lần này đến lần khác nhìn về phía xe ngựa xuyên qua những con hẻm nhỏ.
Mãi cho đến khi có người từ trong xe ngựa vén rèm lên, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Trần Tích bỗng nhiên vô thức dừng bước, tránh đi ánh mắt của người đó.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, còn người kia thì vĩnh viễn đứng lại nơi đã qua.
Trần Tích quay người rời đi, đi về hướng ngược lại.
Xe ngựa hướng Bắc, Trần Tích hướng Nam, cả hai cách nhau bởi tường trắng, lầu son, mái ngói xám, phảng phất như cách cả dãy núi.
Ô Vân ngẩng đầu nhìn cằm Trần Tích:
"Không đi tiễn nàng sao?"
Trần Tích bình tĩnh nói:
"Không tiễn, chúng ta còn việc của chúng ta phải làm, không sớm thì muộn sẽ gặp lại thôi."
Ngõ Thúy Vân.
Trần Tích đứng trước cửa Trần phủ, hai con sư tử đá ngồi xổm hai bên trái phải, trong miệng ngậm quả cầu đá.
Hắn nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, cuối cùng hít sâu một hơi, nhấc chiếc vòng đập cửa hình đầu thú trên cánh cửa chính sơn đỏ lên gõ xuống, đông đông đông.
Két một tiếng, cửa mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận