Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 35: Người bán hàng rong tới (hạ) (2) (length: 8678)

Điềm Điềm không nhịn được, đẩy một miếng mứt táo vào miệng, lại đưa cho anh trai một miếng, mắt lấp lánh: "Ngọt lắm đấy."
Điền Đông gật đầu lia lịa, ừ một tiếng, nói: "Ngon thật."
Hắn cảm thán: "Trên đời này sao lại có nhiều đồ ăn ngon đến thế."
Điềm Điềm: "Ai nói không phải."
Điền Đông: "Ai, muội muội, ngươi nói sau này nhà chúng ta có mua được xe đạp không?"
Điềm Điềm: "Có thể chứ? Ngày tháng sau này càng ngày càng tốt, nhất định có thể."
Hai người mơ mộng về tương lai, Điền Đông vui vẻ nói: "Tốt quá, ta chưa bao giờ nghĩ chúng ta có thể sống sung sướng như bây giờ, không ngờ thật..."
Hai người vừa đi vừa nói, tâm tình vui vẻ.
Hai đứa trẻ con đi rồi, căn bản không ai để ý, mọi người đều đang dán mắt vào người bán hàng rong kia. Lúc này người bán hàng rong hoàn toàn bó tay, hắn bán hàng bao nhiêu năm nay, lần này là câm nín nhất, ai có thể ngờ, mua đậu phộng rang còn muốn chọn từng hạt một?
Hắn kiên quyết: "Đại nương, cái này thật sự không thể nhặt như thế được, nếu không thì bà nhặt xong còn lại, ta bán cho ai? Hơn nữa đậu phộng rang loại này, đều là cân trực tiếp, có thấy nhà nào đi chọn đâu."
Chu Tuyết Hoa giận dữ nói: "Sao lại không thể? Ngươi có ý gì? Có phải ngươi định bán đồ dởm cho bọn ta không? Ta nói cho ngươi biết, đồ của tiểu tử ngươi đúng là không trung thực chút nào!"
Nàng nheo đôi mắt xếch, tỏ vẻ vô cùng cay nghiệt.
"Ngươi cái này kẹo thì không cho chọn, đậu phộng cũng không cho chọn, có ai bán đồ như ngươi không?"
Người bán hàng rong thiếu chút nữa tắc thở, kẹo mà còn phải chọn là chọn cái gì?
Hắn nhã nhặn: "Đại nương, kẹo thì cái nào cũng như nhau, có gì đâu mà chọn, đồ này đều là cân theo lạng mà bán chứ."
"Chu Tuyết Hoa, ngươi có mua không thì bảo, không mua thì tránh ra, phiền phức chết đi được." Phương Xảo Chủy thấy Chu Tuyết Hoa thật là đáng ghét.
Nàng chế giễu: "Trước đây bà không phải cả ngày nói nhà mình giàu nhất làng sao? Đã giàu nhất rồi còn tính toán chi li như thế? Cứ làm lỡ mất thời gian, bọn ta còn mua được cái gì nữa?"
"Đúng đấy."
Nàng ta chiếm vị trí trước còn dây dưa lâu quá trời.
"Cần các người quản, lũ người xui xẻo, nhà nghèo rớt mùng tơi thì mua cái gì, mua nổi không? Ta mới là nhà giàu! Đừng tưởng là nhà ta giờ không bằng trước kia mà dám nói chuyện lớn tiếng với ta, trước kia còn không phải lẽo đẽo theo sau mông nịnh nọt!"
Chu Tuyết Hoa vô cùng tức giận.
Trần Lan Hoa cũng không khách sáo: "Bà tự soi gương mà xem mình là cái thá gì, lúc trước, bây giờ và cả sau này, ta Trần Lan Hoa cũng khinh thường bà."
Phương Xảo Chủy: "Thật là buồn cười, ai thèm để ý đến bà ta chứ, mặt dày mày dạn, ta trước kia thấy bà đã muốn nhổ vào rồi."
"Thôi thôi." Thạch Tú Quế đứng ra, dịu dàng nói: "Mọi người đều là chị em cùng làng cả, sao cứ phải thế này? Để người ta chê cười mất, thân thiện với nhau chẳng tốt sao? Các người sống thoải mái thì mới có sức cãi nhau, còn nhà ta..."
Nàng đỏ hoe mắt, nói: "Nhà ta thế này, nhìn các người mà còn ghen tị đến chết, các người thật là đang có phúc mà không biết hưởng."
Lan Ni Tử: "Nương, là tại con không tốt..."
Thạch Tú Quế: "Không sao, nhà mình nghèo nhưng có sĩ diện..."
Ánh mắt nàng đảo qua một lượt mấy ông bà lão trong thôn.
Điền Đại Ngưu đột nhiên lên tiếng: "Thím, ta biết nhà thím khó khăn, nhà thím khổ cũng như cả làng mình khổ, chúng ta không thể làm ngơ được, ta Điền Đại Ngưu không phải người như thế, thím chờ đấy!"
Hắn đi thẳng tới chỗ người bán hàng rong, nói: "Cho ta một cân đậu phộng, một cân hạt dưa và một cân cao lương."
Hắn nhanh chóng trả tiền, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đưa đồ cho Thạch Tú Quế, thành khẩn nói: "Thím, thím cầm lấy đi, nhà con tuy không giàu có, nhưng có thể giúp thím được chút này. Thím cầm lấy, bồi dưỡng sức khỏe, con biết nhà thím, nhà thím không phải là lười biếng, tại thân thể thím yếu thôi, cũng không còn cách nào. Bà con cô bác trong làng này, con làm như thế đấy, mọi người cứ nhìn thế mà xem sao? Mọi người trơ mắt nhìn thím khó khăn thế sao? Lòng dạ mọi người độc ác thế hả? Bà con cô bác giúp một tay đi!"
Lúc này đừng nói Trần Lan Hoa với bọn họ, ngay cả Điền Phú Quý - kẻ vốn kiến thức rộng lại ích kỷ cũng câm nín.
Chuyện này quả thật quá hoang đường?
Ngươi phải để vợ ra hầu người ngủ để kiếm tiền, mà còn ở đây làm việc tốt giúp đỡ người khác?
Cái đầu của ngươi đựng toàn nước thì mới làm ra chuyện như này được chứ?
Hơn nữa, ngươi nói coi, sao ngươi cứ lôi kéo chúng ta làm gì?
Mọi người đều im lặng không nói gì.
Nhưng lúc này Chu Tuyết Hoa lại nổi giận, nàng vốn đang bực tức, mở miệng liền chửi: "Đồ đầu heo não chó kia, mày thích bỏ tiền cho người ta dùng là việc của mày, dựa vào cái gì mà bắt bọn ta cũng phải giúp? Nhà nó không dễ dàng? Nhà nó không dễ thì nhà tao dễ chắc? Nhà nào chẳng có mỗi một người đàn ông làm được việc nặng? Sao? Mày là thèm cái con Lan Ni Tử nhà nó phải không? Mày cũng có vợ con rồi, mày thử nghĩ xem, mày mà có một mình thì chẳng ai thèm để ý đâu, còn dám có ý đồ xấu xa, đúng là không bằng cả chó."
Trần Lan Hoa lúc này cũng chẳng thiết gì chuyện mâu thuẫn với Chu Tuyết Hoa nữa, đứng cùng một chiến tuyến mà nói: "Đúng đấy, mặt mày xấu xí lại còn dám nghĩ nhiều, mày nói câu đấy thì có ý tốt gì? Còn bà con cô bác giúp nhà nó, người khó khăn hơn nhà nó thì thiếu gì, nhà nó khó khăn cái con khỉ! Mày đấy, mày thì là cái thứ củ tỏi gì hả? Ngươi mà còn lên tiếng, thế nào, cứ tưởng là mình tên Đại Ngưu thì là chất phác à? Cái bụng dạ quỷ quái của mày thì ai mà chả thấy, tính toán từng li từng tí, mặt mày như này rồi mà vẫn còn dám lên mặt, mày biết xấu hổ một chút được không, đồ trâu thái giám!"
Điền Đại Ngưu trở thành trâu thái giám.
"Phụt!" Không biết là ai bật cười.
Nhưng đa số mọi người lại tức giận, tức giận cái tên Điền Đại Ngưu rảnh rỗi sinh nông nổi, ai cũng có tiền trợ cấp, lại vừa được phát lương thực, thế sao lại không sống nổi chứ? Sao lại nghèo? Điều đó không thể nào!
Nói đi thì cũng phải nói lại, mọi người là mù chắc? Chả nhìn ra Lan Ni Tử suốt ngày đi làm cái gì à?
Lương thực nhà nó chắc không những không thiếu mà còn có thừa đấy chứ.
Thế mà còn muốn cả làng giúp đỡ?
Tôn Tuệ Phương càng tức giận chửi bới: "Trâu thái giám, mày đúng là trâu thái giám rồi, mày coi mày là người tốt chắc? Nếu không phải mày trộm đồ thì người ta đánh cho què cả chân tay ra đấy hả? Mày là đồ gian xảo thì còn bao nhiêu mưu ma chước quỷ nữa hả, đã thế còn dám tơ tưởng đến gái nhà người ta, mày biết xấu hổ một chút đi. Mày không nghĩ đến bản thân thì cũng nghĩ cho con cái chứ, mày muốn mất mặt nhưng con mày thì vẫn cần có mặt mũi chứ? Nhìn cái mặt mũi ngốc nghếch như quỷ sứ kia kìa, đúng là đồ chết tiệt, đồ xúi quẩy, không biết nói thì im mồm đi, lại còn muốn làm người cầm đầu à? Nhà lão nhà ta còn chưa thèm làm đấy. Mày thì có cái mặt mo gì mà dám nhảy ra đòi chủ trì công đạo hả? Mày nghĩ mày là thái giám hay là do mày vô liêm sỉ?"
Về chuyện này thì Điền lão thực lại có ý kiến: "Đúng đấy, mày còn dám nhảy ra hô khẩu hiệu, mày là cái thá gì! Cái chuyện làm lãnh đạo mà đòi hô hào này thì mày chưa xứng đâu!"
Điền lão thực ta đây mới là người một lòng một dạ muốn làm lãnh đạo!
Hễ ai mà tranh với ta đều là kẻ ngu xuẩn! Đều là kẻ thù, đều đáng chết!
Điền Đại Ngưu bị mắng cho một trận sấp mặt, chính hắn cũng không ngờ rằng, bọn người này sao mà vô tâm đến thế, đúng là không thể trông cậy vào bọn người này, đó chính là nỗi đau lớn nhất của hắn, hắn trợn mắt nhìn mọi người, giận đến nỗi thở không ra hơi.
Phương Xảo Chủy: "Mày làm gì thế? Trừng mắt như mắt trâu mà dọa người thì ai mà sợ? Cứ nhìn lại bản thân xem mày đã làm ra cái trò gì."
Điền Đại Ngưu: "A! A a a!"
Hắn không nhịn được mà hét lên, gào: "Ta không phải là thái giám, các ngươi ăn nói hàm hồ! Hàm hồ!"
Hắn cảm thấy, tất cả mọi người đang ức hiếp hắn, toàn thân và trái tim hắn đều hận không chịu nổi, nhưng hắn không dám đắc tội với cả làng, hắn lại vừa mất mặt vừa khó chịu, hắn gào lên hai tiếng thật lớn, sụp đổ không sao giải tỏa nổi, rồi một tiếng gào lên nữa, chân thì nhanh chóng chạy thẳng!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận