Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 41: Khảo thí chuyện này (hạ) (3) (length: 8346)

Nàng lại tìm kiếm, thấy Phương Xảo Chủy, nàng là chị em bạn thi cùng với nàng xấp xỉ tuổi, hai người lại sát nhau, Phương Xảo Chủy ở sau Trần Lan Hoa.
Ừ, nhìn nhìn những người khác.
Chu Tuyết Hoa ở sau Tôn Tuệ Phương, xem ra cũng là học lén.
Thạch Tú Quế... Nàng còn sau nữa một chút, nhưng mà ai mà ngờ được, nàng thi còn tốt hơn vợ chồng Điền Đại Ngưu, còn có Tống Xuân Cúc bọn họ, những người này không biết đầu óc có phải để ở nhà, thi còn không bằng mấy bà lão đâu.
Mặc dù không thi được mấy người đầu, nhưng Trần Lan Hoa đã rất thỏa mãn.
Nàng nắm tay, hếch cằm, tâm tình không tệ.
Chỉ cần không thi mấy hạng cuối, tất cả mọi người đều thấy vui.
Mà lúc này Điền Quý Tử ba người ngược lại đều ngây ngốc nhìn bảng, không thể tin mình lại thi thành ra như thế. Trần Lan Hoa liếc họ một cái, cảm thấy chẳng có gì lạ, đương nhiên không kỳ quái. Bọn họ cũng có chịu khó đọc sách đâu, càng không chịu khó ôn tập, cả ngày cứ quanh quẩn sau mông Lan Ni Tử, chẳng cần tâm trí vào việc học, làm sao mà giỏi được!
Như thế mà thi được điểm tốt mới là lạ.
Trần Lan Hoa hừ một tiếng, nghĩ công phu của lão đầu nhà mình cũng không uổng phí, đều thi mấy hạng đầu, càng đắc ý. Mấy đám thanh niên trẻ tuổi a, trẻ hơn mấy chục tuổi mà cũng không bằng lão đầu nhà nàng.
Hỏng bét!
"Mấy người phía trước xem xong thì lui ra đi, cho người khác xem với, mẹ ơi sốt ruột quá."
"Cũng không biết mình thi được như thế nào."
"Ta chắc chắn không thi được cao đâu, chỉ mong đừng đội sổ là được."
"Cuối sổ chắc là Quý Tử bọn họ chứ gì?"
"Nhỏ tiếng thôi, đừng kích động họ, tinh thần đã thất bại, học hành cũng thất bại, như vậy thì xui xẻo cả lũ luôn..."
"Ai mà chẳng thế, mấy người nói Lan Ni Tử có chút xui xẻo không, cả ba thằng này đều theo đuổi Lan Ni Tử, kết quả đều thi bét, trùng hợp quá nhỉ?"
Thật là, đúng là mê tín phong kiến dù muộn cũng đến.
Nhưng mà Trần Lan Hoa lần này lại thấy Lan Ni Tử oan uổng thật, chuyện này do chính bọn họ không ra sao, sao lại trách Lan Ni Tử được. Lan Ni Tử có bắt họ không được học đâu. To đầu cả rồi, chậc chậc.
Trần Lan Hoa liếc mắt: "Chuyện này có liên quan gì đến người khác, là tự mình không cố gắng, ta một bà lão sao còn thi tốt được?"
"Cũng đúng, chuyện này đâu thể liên quan đến Lan Ni Tử nhà ta nửa điểm được." Thạch Tú Quế cũng không muốn con gái mình bị mang tiếng xui xẻo, bằng không sau này sao được, đây là chuyện lớn: "Mấy người đừng có nói bậy."
Người vừa nãy nói lúng búng: "Ta chỉ nói đùa thôi."
"Mẹ ngươi có thể đùa những chuyện thế này hả?" Điền Thanh Hòe phẫn nộ: "Ngươi cứ nói xấu thanh danh của Lan Ni Tử vậy, thì được ích gì chứ? Lan Ni Tử là người tốt đó, lương tâm của ngươi không thấy đau à?"
"Đúng đó, ngươi quá đáng rồi, nói như vậy chẳng khác nào giết con gái người ta. Mày có tin tao đánh chết mày không." Khương Dũng Tuyền cũng rất phẫn nộ, chuyện này còn làm bọn họ phẫn nộ hơn việc thi không tốt.
Điền Quý Tử, Điền Quý Tử thì không nói gì, hắn vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau khổ mình là người đứng cuối, chỉ thấy quá đau khổ.
Hắn không sợ thi không khá, nhưng đội sổ thì thật mất mặt.
Hơn nữa, Điền Thanh Hòe và Khương Dũng Tuyền còn thi tốt hơn hắn, hắn còn mặt mũi nào mà gặp Lan Ni Tử nữa!
Ô ô ô.
Điền Quý Tử buồn bã gần chết, người cứng đờ cả ra.
Trần Lan Hoa liếc gã, gạt người trong đám đông đi ra, định về nhà nấu cơm.
Vừa đi chưa được mấy bước, đã nghe Tôn Tuệ Phương gào khóc: "Con trai của ta ơi, đều tại cái con hồ ly tinh kia hại con! Sao con lại thi đứng chót như vậy! Trời ơi, bất công quá..."
Trần Lan Hoa lắc đầu, cảm thán Tôn Tuệ Phương hát niệm đúng là quá dở.
Nàng ta làm ầm ĩ thì có ích gì, Điền Quý Tử không cố gắng thì vẫn học dốt.
Kết quả thi của đám người lớn vừa ra, các nhà lại nhao nhao lên, nhà nào thi tốt thì vui mừng, nhà nào không tốt thì gà bay chó chạy. Trần Lan Hoa sau khi về nhà cũng nghĩ lung tung: "Biết thế lão đầu tử ngươi có thể được đi theo chỉ tiêu của thôn ủy hội, thì cũng chẳng cần thức khuya học đến như vậy. Thật là uổng phí tiền điện."
Điền Viễn Sơn: "Ta thi đỗ là do thực lực của ta chứ có dùng chỉ tiêu gì đâu, thi cử khác mà, ta là phó thôn trưởng, phải lấy đức phục người chứ."
Điền Thanh Tùng: "Cha, là lấy thành tích phục người."
Điền Viễn Sơn: "Chỉ có mình con là giỏi thôi."
Hắn nói: "Ta lần này đi ra ngoài, con xem trong nhà có cái gì muốn mua không. Thôn ta họp bàn xong, ngoài việc đưa chúng ta ra huyện lượn một vòng, còn sẽ dẫn đi vòng chợ đầu mối, ở đó chắc đồ đạc gì cũng có, chúng ta có thiếu gì không?"
Trần Lan Hoa lắc đầu: "Không thiếu gì hết, chính phủ tốt, cho ta bao nhiêu đồ ngon, trong nhà cái gì cũng có. Ăn, mặc, dùng, đủ cả."
"Vậy cũng phải."
Điền Viễn Sơn nghĩ một chút rồi nói: "Con cứ nghĩ thử xem, ta cũng mang tiền, gặp được đồ tốt thì cũng mua một ít."
"Ừ."
Trần Lan Hoa xoay mông, vào nhà tính sổ.
Bọn họ tháng tám mới “đến” bên này, tháng Chín là được nửa tháng lương phụ cấp, không đủ nửa tháng. Rồi từ tháng Mười thì mới nhận đủ lương cả tháng. Ngày mai là lĩnh lương tháng hai, tính cả sáng mai lĩnh, thì sẽ là năm tháng lương phụ cấp.
Mỗi tháng cả nhà họ nhận được gần một nghìn tệ, còn chưa phát tháng hai, nên thực tế mới chỉ có bốn tháng, hiện giờ trong tay bà có ba nghìn sáu, tuy đã chi mất ba trăm tệ, nhưng mà toàn mua đồ lớn thôi.
Nhà bà sắm thêm chậu nước, còn sắm thêm giấy dầu vải các thứ, còn mua thêm trứng gà, đào tô bồi bổ thân thể. Chính là vì thế, giờ còn lại ba nghìn sáu cũng không ít, đây còn chưa tính tiền làm việc vặt.
Con cái làm việc vặt đều tự tích lũy, Trần Lan Hoa tự nhiên cũng phải lấy riêng phần của mình ra.
Cứ nghĩ đi, may một cái khăn lau nhỏ chẳng đáng một hào, chỉ có mấy xu, móc quả sơn tra cũng vậy, nhưng mà cân nặng của sơn tra cũng được, mỗi ngày đều kiếm được khá. Cộng thêm tranh thủ may khăn lau khi xem ti vi nữa. Góp gió thành bão, tiền riêng của bà đã được hơn ba trăm tệ rồi.
Đếm một chút, ba trăm hai tệ.
Thật là, con xem bà đã làm được bao nhiêu việc chứ.
Tiền của Trần Lan Hoa được chia làm ba phần, một phần là phụ cấp của thôn, đây là tiền chi tiêu của gia đình, phần này dùng riêng, phần nữa là do làm việc vặt, đây là vốn riêng của bà; và một phần nữa là mỗi tháng con gái đưa nộp một nửa, phần này sẽ để riêng lại làm của hồi môn cho nàng.
Thật ra thì còn một phần nữa, đó là tiền phụ cấp của lão đầu làm ở thôn ủy hội, nhưng lão đầu kia tự giữ, nên bà không tính vào. Tiền của Thanh Hòe cũng đưa về cho nhà bà, nhưng mà cũng do lão đầu kia cầm, không đưa cho bà.
Chi tiêu trong nhà, vì cả gia đình, đương nhiên là lấy từ công quỹ ra, bà tính xong thì gọi người: "Lão đầu, gia chủ."
Điền Viễn Sơn: "Sao?"
Trần Lan Hoa: "Lúc này quỹ của nhà ta, tổng cộng tiết kiệm được ba nghìn sáu, ông định mang đi bao nhiêu?"
Điền Viễn Sơn cũng không biết có thể mua được gì, dù chỉ có một ngày, nhưng ông cũng cảm thấy nên mang nhiều tiền một chút, lỡ trúng đồ tốt mà không có tiền thì phí, ông nói: "Vậy thì lấy hết sáu trăm cho ta đi."
Trần Lan Hoa đau lòng nhếch mép, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Được, theo ý ông, cho."
Tay bà run rẩy cả lên, đây là tiền đấy!
Nhiều tiền như vậy, phải tích cóp lâu lắm đó.
Một người một tháng mới được bấy nhiêu tiền lương, đây là sáu trăm đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận