Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 35: Người bán hàng rong tới (hạ) (4) (length: 16482)
Đây cũng là cái gọi là Ngọa Long Phượng Sồ à!
Người bán hàng rong Tiểu Ca mắt cá chết: "Cân không được."
Hắn khoát tay: "Tiếp theo."
"Sao lại cân không được? Mỗi thứ một hai khối cũng được chứ? Tiểu Ca này làm sao vậy, có tiền mà còn không biết kiếm, ngươi..."
Được thôi, vị này Ngọa Long Phượng Sồ là Khương Dũng Tuyền.
Hắn thật sự không có tiền riêng, cho nên mới mua như vậy, nhưng người ta không bán, cũng không chịu đi: "Ngươi phải bán cho ta, ngươi nhất định phải bán cho ta, đây là ta muốn tặng cho người khác..."
Hắn liếc Lan Ni Tử một cái, rồi nói tiếp: "Nếu như ngươi không bán cho ta, tức là phá hoại tình cảm của ta và người khác, ngươi phải chịu trách nhiệm."
Người bán hàng rong Tiểu Ca: "..."
Lại mắt cá chết!
"Đi đi đi!"
Cuối cùng hắn không nhịn được.
Hắn đã chịu đựng các bà lão mặc cả, muốn thêm đồ, còn phải nhẫn nhịn mấy tên tâm thần mua đi bán lại, hắn đã rất khổ rồi, lẽ nào còn muốn chịu đựng tên này mua sáu bảy thứ mà tổng cộng chỉ đáng một đồng bạc? Không bán lại còn muốn lên mặt đạo đức?
Hắn đã gây ra nghiệp chướng gì thế này!
"Ngươi không mua thì tránh ra đi."
Khương Dũng Tuyền: "Ngươi có ý gì, ngươi..."
"Khương Dũng Tuyền. Ngươi mau nhường đường, ngươi thế này không được, ra vẻ ta đây làm gì?"
"Đúng vậy."
Tổ tình địch hai người Điền Quý Tử và Điền Thanh Hòe hùng hổ tiến lên, rất đắc ý, bọn họ đâu có như cái tên Khương Dũng Tuyền kia!
Điền Quý Tử trong lòng càng nghĩ càng hừ: Hắn sẽ không mua đồ ở đây cho Lan Ni Tử nữa đâu? Lan Ni Tử thấy hết rồi còn gì là bất ngờ? Hắn muốn sự bất ngờ, vui sướng bất ngờ, một tiếng hót vang kinh động cả trời!
Hắn muốn mua đồ ở đây không có, hắn mới là người có chiêu sau.
Hắn còn có Điền Điềm giúp đỡ phía sau.
Hắn khác với người khác, hắn có người giúp mà!
Điền Quý Tử trong lòng đắc ý, Điền Thanh Hòe cũng vậy, vừa rồi hắn kì kèo cả buổi, cuối cùng Đại bá đồng ý cho hắn mượn trước mười đồng. Hắn không phải loại quỷ nghèo như Khương Dũng Tuyền kia, không có tiền có nhiều chuyện bất tiện. Hai người nhìn Khương Dũng Tuyền, đều mang vẻ kiêu ngạo.
Khương Dũng Tuyền: "Hai tên vương bát đản các ngươi..."
Lại xôn xao lên.
Người bán hàng rong Tiểu Ca im lặng xoa huyệt thái dương, hôm nay gió lớn quá sao? Sao mà đầu hắn bắt đầu đau thế này. Hắn càng đau đầu hơn chính là, sao mình lại muốn đến cái thôn cá thạch đảo này? Lúc ấy hắn nghĩ gì mà đến đây nhỉ?
À đúng, hắn nghĩ rằng, hòn đảo nhỏ này trước đây chưa từng có ai đến, người khác có lẽ không biết, mình đến sớm sẽ kiếm được tiền, đúng vậy, hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà sự thật thì...
Trong lòng hắn có chút ưu sầu.
Người ở hòn đảo nhỏ này, ai cũng có chút kỳ lạ.
Dù họ là dân buôn bán nhỏ khắp nơi bán hàng thu hàng, cũng đã gặp không ít người kỳ lạ. Thôn nào cũng có người khác thường, nhưng mà người khác thường ở cái thôn này sao có vẻ quá khác thường, mà số lượng cũng nhiều quá mức thì phải?
Hắn xoa thái dương, đang xem náo nhiệt, đột nhiên cảm giác có một bàn tay duỗi tới, hắn giật mình, túm lấy.
Là một bé trai.
Bé trai khoảng sáu bảy tuổi.
Quen quen!
À đúng rồi, đây chẳng phải là thằng bé vừa đi đấy sao?
Đây là Điền Đại Ngưu và Hòe Hoa con trai lớn, Điền Tiểu Húc! Thằng bé đi rồi không biết thế nào lại quay lại, thế mà không ai thấy, thằng nhóc này đang thò tay lấy hạt dưa à!
Người bán hàng rong hít một hơi sâu, nói: "Không trả tiền không được lấy!"
Hắn muốn chửi tên trộm, nhưng nghĩ tới đây có tên cha bệnh thần kinh, chắc chắn dạy con theo kiểu đánh từ bé đến lớn, đến lúc đó vác dao phay chém hắn thì sao! Mạng người có một, phải giữ lấy!
Hắn đẩy thằng bé ra, Điền Tiểu Húc cũng không giận, cười hì hì, hắn cười cợt nói: "Người ta mua đồ đều được lấy nhiều hạt dưa, mẹ con cũng phải có. Chú không thể thấy mẹ con trẻ lại dễ nói chuyện rồi bắt nạt người."
Nó nói: "Mẹ con vừa rồi quên không xin, nhưng chú phải cho con."
Người bán hàng rong: "Ai chả thế, người ta đều mua nhiều mà..."
"Con mặc kệ, chú không được bắt nạt mẹ con là phụ nữ, mẹ con mua cũng không ít mà!"
Người bán hàng rong thực sự không thích trêu chọc đám bệnh thần kinh này, nói: "Cho này."
Hắn vốc một nắm đưa cho thằng bé, nghiêm giọng nói: "Mau đi đi."
Đúng là không muốn làm cái mối buôn bán này nữa.
Điền Tiểu Húc hắc hắc một tiếng, sờ mó lung tung, len qua đám người, rồi lại chạy đi.
Người bán hàng rong hít sâu một hơi, haizzz, buôn bán khó khăn thật!
Ngày thường hắn cũng đi các đảo nhỏ khác, bán hàng thu mua cũng mất mấy tiếng, nhưng hầu hết là thu mua mất thời gian, còn bán hàng thì chẳng đáng bao, nhưng mà hòn đảo nhỏ này… chỉ mỗi việc bán hàng thôi mà đã hết quá lâu rồi, hắn cảm thấy mình đắng miệng khô họng, mà cũng không bán được bao nhiêu, chủ yếu là, những người này mua cũng không nhiều, mà lại còn đông nữa chứ.
Không để ý cái là, lại có người muốn tranh thủ à!
Cổ họng hắn đều khô khốc, chỉ cảm thấy tiền mình kiếm thật là vất vả, đúng là quá cực khổ.
Ô ô ô!
Không biết bao lâu nữa, đang tiếp tục bán đồ, đột nhiên, liền nghe một tiếng kêu gấp gáp, xé cả tim gan: "Cứu mạng với! Ai đến cứu ta với! Cứu mạng a!"
Mọi người theo hướng tiếng kêu mà nhìn, trời ạ!
Lạy chúa trên cao!
Cổ Hoài Dân phản ứng nhanh nhất: "Các cô các chị quay mặt đi chỗ khác, nhanh nhanh nhanh, trẻ con cũng vậy, đừng có nhìn, nhanh lên."
Từ rất xa, những người khác còn chưa thấy rõ đâu, Cổ Hoài Dân đã nhờ đôi mắt khá tốt của mình mà nhìn được, cái quái gì đây là Điền Đại Ngưu à!
Điền Đại Ngưu không mặc quần!
Đúng vậy, quần cộc cũng không có, ngao ngao cởi truồng chạy đến chỗ này, đây không phải là muốn mạng người ta sao?
Quan Lệ Na nhanh chóng tập hợp các phụ nữ lại một chỗ.
"Đừng có nhìn, đừng nhìn."
Nói thật, khoảng cách hơi xa, mọi người thật sự là không nhìn thấy gì.
Quan Lệ Na cũng không nhìn thấy, nhưng mà Cổ Hoài Dân mắt thật sự là rất tốt, hắn liền phát hiện ra ngay.
"Mọi người đừng quay đầu." Quan Lệ Na im lặng nói: "Hình như Điền Đại Ngưu không mặc quần."
"Cái gì!"
Mấy bà thím vừa rồi còn chuyển đi lập tức hưng phấn, mấy bà cô gan dạ lớn mật cũng giống như vậy, ngọ nguậy muốn động, hận không thể quay đầu lại xem rốt cuộc chuyện gì? Không phải là cởi truồng à? Các cô gái trẻ thì ngại ngùng, không dám nhìn.
Các bà thì có kiến thức hơn mà!
Nhưng mà thôi, Quan Lệ Na đã có lòng tốt thế này, các bà cũng không tiện làm quá lộ liễu mà!
Làm sao mà quay đầu cho được nhỉ?
Điền Đại Ngưu: "A a a! Cứu mạng với!"
Hắn từ trên núi chạy xuống, cả người muốn phát điên rồi, nhìn kỹ lại, mọi người mới phát hiện, trên mông hắn có một con rắn, con rắn kia cắn mông Điền Đại Ngưu không chịu nhả đâu, hắn chạy ngao ngao, con rắn cũng phiêu theo.
Người bán hàng rong Tiểu Ca: "Ngọa tào!"
Cái tên điên kia!
Hắn thật là có công đức gì mà có thể đến cái hòn đảo nhỏ này kiếm sống chứ!
Công đức gì chứ!
Mà lại còn thấy nhiều chuyện lạ thế này!
Cổ Hoài Dân: "Nhanh cản hắn lại, thế này thì không được."
Lúc này Điền Viễn Sơn lại thể hiện phong độ của một vị thôn trưởng lão làng, cất cao giọng: "Thanh Tùng Thanh Bách Thanh Lâm giữ hắn lại! Cẩn thận rắn!"
"Nhanh! Người khác tản ra, đừng để rắn cắn!"
Mọi người nhanh chóng lùi sang hai bên, để lại một khoảng trống ở giữa!
Điền Thanh Lâm xông lên trước, bằng vào thể hình vạm vỡ của mình, một cước phi, Điền Đại Ngưu ầm một tiếng ngã xuống đất.
Điền Thanh Lâm đúng là có sức mạnh của hổ, hắn túm lấy con rắn, quăng mạnh hai vòng, rồi ném xuống đất, con rắn trong chớp mắt liền không nhúc nhích nữa.
Việc này không cần người thứ hai, Điền Thanh Lâm thật sự có tài.
"Đại bá, xong rồi!"
Điền Viễn Sơn gật đầu: "Ngươi không sao là tốt rồi."
Điền Thanh Lâm: "Hề hề, cháu có sao đâu."
Điền Thanh Hòe im lặng lùi lại một bước, rồi liếc qua hai tình địch, nhíu mày ra hiệu, ý của hắn rất rõ ràng, các người xem, đó là anh trai của tao đấy! Lợi hại không? Anh trai của tao đấy! Ngưỡng mộ chưa!
Nhưng mà Điền Quý Tử và Khương Dũng Tuyền lại không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn Điền Đại Ngưu không rời mắt.
Rốt cuộc thì Điền Đại Ngưu lại làm cái trò mèo gì đây?
Cổ Hoài Dân: "Con Thanh Xà nhỏ, không có độc."
Bọn họ lên đảo cũng gặp vài lần rắn rồi, nhưng hầu hết đều không có độc, chưa từng gặp một con rắn độc nào, quả nhiên lần này cũng vậy, chỉ là một con Thanh Xà bình thường thôi.
Không độc.
Cũng không biết tại sao lại cắn Điền Đại Ngưu nữa.
Lúc này đầu Điền Đại Ngưu toàn là dấu chấm hỏi, hắn mãi mới phản ứng lại, không nhịn được, ô ô khóc nức nở.
Nếu nói, chuyện này thật sự không trách ai được, thậm chí... không trách được con Thanh Xà nhà người ta.
Chuyện này phải kể từ lúc Điền Đại Ngưu chạy ra ngoài, hắn cảm thấy mình bị mất mặt, bị hạ nhục trước mặt mọi người, chỉ muốn hét lên rồi rời khỏi cái nơi thị phi này, nên cứ thế ngao ngao mà chạy, một đường hoảng hốt chạy loạn, cũng chẳng để ý là hướng nào, nói tóm lại là cứ chạy.
Chạy một lúc lâu, đến khi hết hơi, mới sực nhận ra mình không có về nhà, mà lại chạy đến đầu thửa ruộng.
Hiện giờ là mùa đông, chỗ này trống không, Điền Đại Ngưu trong lòng khó chịu, lại nghĩ đến chuyện mọi người gọi mình là trâu thái giám, trong lòng chỉ cảm thấy hận, kỳ thực, kỳ thực hắn vẫn ổn mà... có điều chức năng không được mà thôi.
Điền Đại Ngưu càng nghĩ càng thất vọng, nhìn thấy nhà xí ở đầu ruộng, không kìm được bèn đi tới. Bởi vì bọn họ mới chỉ trồng một lứa rau vào mùa thu, chưa thực sự trồng trọt, nhà xí đầu ruộng cũng rất sạch sẽ.
Đó là kiểu đường hầm sạch sẽ, không có thứ gì, cũng không có mùi hôi thối, nói chung là rất "sạch sẽ" thôi.
Nhưng vì bọn hắn ở trên đảo Phong Đại, ngược lại gió thổi vào nhà vệ sinh toàn là đất và lá rụng, chỗ đó càng giống một cái phòng bẩn thỉu, không giống nhà vệ sinh chút nào. Hắn không nhịn được muốn xem thử, "mình" bị chửi rủa như vậy, rốt cuộc ra sao.
Chỉ là Điền Đại Ngưu không ngờ, mình lại xui xẻo đến thế.
Sau khi cởi xong hắn tự kiểm tra lại mình, liền thấy bực bội, rõ ràng đều ổn cả mà, sao lại không được chứ? Tại sao không được? Càng nghĩ càng tức, hắn vốn là người nhút nhát, không dám đánh ai, chỉ có thể gầm gừ đạp tường: "Mẹ nó, cái quái gì vậy!"
Hắn giận quá không chịu được, "Ấy..."
Không cẩn thận, đá trúng chân.
Hắn kêu lên một tiếng, ôm chân đứng im tại chỗ, cảm thấy mình quá thảm: "Mẹ ơi..."
Hắn lại bắt đầu đá lá rụng trên đất, chết tiệt...
Soạt!
Một con rắn bị đá ra.
"Ngọa Tào!" Lập tức mặt mày tím ngắt: "Bọn khốn kia khinh thường ta đã đành, ngươi con rắn nhỏ còn dám hù dọa ta! Mẹ nhà ngươi! Ta giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi!" Hắn dùng sức đạp mấy chân, lại một cước đá văng nó đi: "Cút đi!"
Hắn chống nạnh: "Cái quái gì vậy, ta nhìn ngươi... Ai không đúng, con rắn này ăn được mà! Dù sao nhà vệ sinh cũng dọn rồi, cũng không sao cả!"
Hắn vừa định tiến tới nhặt con rắn lên...
Tuy trong thôn có rắc một chút bột hùng hoàng, nhưng đều là quanh ủy ban thôn và chỗ ở của họ, chỗ đất này giữa mùa đông cũng không ai đến. Con Tiểu Thanh Xà đang ngủ đông khỏe mạnh ở đây, thế mà bị Điền Đại Ngưu đạp mấy cước, đá bay đi.
Không chỉ bị đá bay, nó còn suýt bị bắt, Tiểu Thanh Xà vội vàng trườn ra sau lưng Điền Đại Ngưu, Điền Đại Ngưu vẫn không phục, hùng hổ đưa tay bắt: "Ta bắt ngươi ăn là nể mặt ngươi đó, ngươi... A!"
Tiểu Thanh Xà, cắn một phát vào mông hắn.
Điền Đại Ngưu: "Buông ra, buông ra!"
"A a a! Buông ra đi!"
Hắn giãy thế nào cũng không hết, Điền Đại Ngưu trong nháy mắt cuống lên, trong lòng thậm chí nghi ngờ, con rắn này có độc hay không, có thể sẽ...
"Cứu mạng!"
Hắn bất chấp tất cả, lảo đảo bỏ chạy, quần bị hắn kéo sột soạt, Điền Đại Ngưu trượt một cái ngã xuống đất, con rắn kia vẫn chưa nhả ra, hắn mặc kệ, đá cả quần bông ra rồi tiếp tục chạy!
"Cứu mạng!"
Không thể chạy về thôn, trong thôn không có ai, đúng rồi, ra bờ biển, mọi người đều ở bờ biển.
Hắn vừa chạy vừa la!
"Cứu mạng, có độc! Rắn cắn ta..."
Điền Đại Ngưu chỉ cảm thấy mình thật quá xui xẻo, vừa khóc vừa mếu máo, hấp tấp chạy đến...
Sự tình phức tạp ư? Chẳng có gì phức tạp, nhưng Điền Đại Ngưu bị Điền Thanh Lâm đạp một cái, ngã xuống đất nửa ngày không đứng dậy nổi, Điền Thanh Lâm còn đang thắc mắc: "Rắn mùa đông không phải đều ngủ đông sao? Nó chui từ đâu ra thế? Sao lại cắn mông được?"
Điền Thanh Lâm không hiểu liền hỏi, dù sao có gì hắn đều hỏi đại bá mình.
Điền lão đầu nhi: "..."
Cái chuyện này, hắn làm sao mà biết được?
Bị rắn cắn không lạ, bị rắn cắn vào mông mới lạ, bị rắn cắn vào mông mà không mặc quần thì càng lạ hơn.
Điền lão đầu nhi lớn tuổi như vậy cũng không tài nào hiểu nổi.
Hắn thật lòng hỏi: "Đại Ngưu, ngươi làm gì thế? Con rắn này sao lại..."
"Quần của ngươi đâu?" Cổ Hoài Dân lại quan tâm chuyện này hơn, thằng này không thể cứ nằm bẹp ra đấy như vậy được? Còn có các nữ đồng chí nữa chứ!
Điền Đại Ngưu nằm rạp trên mặt đất, cảm thấy toàn thân đau nhức, ô ô khóc lên, trong lòng ấm ức lắm, thật sự rất ấm ức, đến cả một con rắn cũng bắt nạt hắn.
"Có... Có độc không?"
Hắn quan tâm nhất chuyện đó.
Cổ Hoài Dân: "Không có, chỉ là rắn lục thôi."
Tuy nói nhiều loại rắn độc nhìn không ra, nhưng loại Tiểu Thanh Xà này là phổ biến ở trong thôn, bọn họ là nông dân thì sao không biết được?
Điền Đại Ngưu thở dài một hơi, nói: "Chết tiệt, nó... Ta muốn ăn nó, ta muốn... A!"
Con rắn bị ngã không xa chỗ hắn, hắn vừa nhìn con rắn nhỏ vừa oán hận nghĩ ra trăm phương nghìn cách ăn nó, con rắn nhỏ kia vậy mà bỗng dưng nhúc nhích, cơ hồ nhanh như chớp giật, liền vụt ra.
Vèo vèo vèo, rắn nhỏ trượt theo mặt băng đi rất xa.
Điền Đại Ngưu: "Mẹ nó, bắt nó lại!"
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, rồi lại đồng loạt nhìn rắn, không một ai động đậy.
Điền Đại Ngưu tê tâm liệt phế: "Các ngươi nhìn cái gì, mau lên chứ!"
Không ai nghe.
Điền Thanh Lâm: "Đại bá, bắt không ạ?"
Hắn là người thực tế, trực tiếp hỏi Điền Viễn Sơn, Điền Viễn Sơn: "Nó đi xa như vậy rồi, thôi bỏ đi, ai biết mặt băng có an toàn không, bỏ đi thôi."
Rảnh hơi à?
Giúp hắn bắt!
Điền Thanh Lâm: "Vậy không bắt!"
"Ngươi ngươi ngươi, các ngươi..."
Điền Thanh Lâm: "Các ngươi cái gì! Nếu không phải ta, ngươi còn bị rắn cắn đây."
Điền Đại Ngưu: "Ô ô ô."
Lại khóc.
Điền Thanh Lâm cạn lời.
Điền Thanh Bách kéo tay áo anh trai, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi: "Anh nói cái gia môn không được về sau, có phải đều sẽ yếu đuối ủy mị như thế không? Sao lại khóc rồi?"
Điền Thanh Tùng: "..."
Điền Thanh Bách nhìn Điền Thanh Lâm một cái, không nhịn được lại nói: "Thanh Lâm thật đúng là con trai lớn của cha mình mà, có hắn ở, cha còn chẳng thèm để mắt tới hai anh em ta."
Điền Thanh Tùng: "Cút ngay cho ta, bớt nói nhảm bên tai ta đi."
Điền Thanh Bách: "..."
Anh trai mình tính tình lớn thật!
Màn nhạc ngắn này, không ai biết, ngược lại Trần Lan Hoa và Tôn Tuệ cùng mấy bà lão nhịn không được, vụng trộm nghiêng người nhìn sang, nói: "May mà hắn vốn dĩ đã không ra gì, nếu không hôm nay chạy một vòng không mặc đồ lót như thế này, thì cũng lạnh cóng mất. Đổi lại người khác, thì đó là một tai họa, còn với hắn thì chẳng có gì to tát cả."
Mọi người: "..."
Tuy có hơi quá đáng, nhưng mà, không thể không thừa nhận là có lý!
Đúng là chỉ có hắn mới thế thôi!
Người bán hàng rong lại một lần nữa kinh hãi: Ta có đức độ gì mà lại đến được hòn đảo nhỏ này thế! Chưa bao giờ thấy chuyện nào phi lý đến thế này!...
Người bán hàng rong Tiểu Ca mắt cá chết: "Cân không được."
Hắn khoát tay: "Tiếp theo."
"Sao lại cân không được? Mỗi thứ một hai khối cũng được chứ? Tiểu Ca này làm sao vậy, có tiền mà còn không biết kiếm, ngươi..."
Được thôi, vị này Ngọa Long Phượng Sồ là Khương Dũng Tuyền.
Hắn thật sự không có tiền riêng, cho nên mới mua như vậy, nhưng người ta không bán, cũng không chịu đi: "Ngươi phải bán cho ta, ngươi nhất định phải bán cho ta, đây là ta muốn tặng cho người khác..."
Hắn liếc Lan Ni Tử một cái, rồi nói tiếp: "Nếu như ngươi không bán cho ta, tức là phá hoại tình cảm của ta và người khác, ngươi phải chịu trách nhiệm."
Người bán hàng rong Tiểu Ca: "..."
Lại mắt cá chết!
"Đi đi đi!"
Cuối cùng hắn không nhịn được.
Hắn đã chịu đựng các bà lão mặc cả, muốn thêm đồ, còn phải nhẫn nhịn mấy tên tâm thần mua đi bán lại, hắn đã rất khổ rồi, lẽ nào còn muốn chịu đựng tên này mua sáu bảy thứ mà tổng cộng chỉ đáng một đồng bạc? Không bán lại còn muốn lên mặt đạo đức?
Hắn đã gây ra nghiệp chướng gì thế này!
"Ngươi không mua thì tránh ra đi."
Khương Dũng Tuyền: "Ngươi có ý gì, ngươi..."
"Khương Dũng Tuyền. Ngươi mau nhường đường, ngươi thế này không được, ra vẻ ta đây làm gì?"
"Đúng vậy."
Tổ tình địch hai người Điền Quý Tử và Điền Thanh Hòe hùng hổ tiến lên, rất đắc ý, bọn họ đâu có như cái tên Khương Dũng Tuyền kia!
Điền Quý Tử trong lòng càng nghĩ càng hừ: Hắn sẽ không mua đồ ở đây cho Lan Ni Tử nữa đâu? Lan Ni Tử thấy hết rồi còn gì là bất ngờ? Hắn muốn sự bất ngờ, vui sướng bất ngờ, một tiếng hót vang kinh động cả trời!
Hắn muốn mua đồ ở đây không có, hắn mới là người có chiêu sau.
Hắn còn có Điền Điềm giúp đỡ phía sau.
Hắn khác với người khác, hắn có người giúp mà!
Điền Quý Tử trong lòng đắc ý, Điền Thanh Hòe cũng vậy, vừa rồi hắn kì kèo cả buổi, cuối cùng Đại bá đồng ý cho hắn mượn trước mười đồng. Hắn không phải loại quỷ nghèo như Khương Dũng Tuyền kia, không có tiền có nhiều chuyện bất tiện. Hai người nhìn Khương Dũng Tuyền, đều mang vẻ kiêu ngạo.
Khương Dũng Tuyền: "Hai tên vương bát đản các ngươi..."
Lại xôn xao lên.
Người bán hàng rong Tiểu Ca im lặng xoa huyệt thái dương, hôm nay gió lớn quá sao? Sao mà đầu hắn bắt đầu đau thế này. Hắn càng đau đầu hơn chính là, sao mình lại muốn đến cái thôn cá thạch đảo này? Lúc ấy hắn nghĩ gì mà đến đây nhỉ?
À đúng, hắn nghĩ rằng, hòn đảo nhỏ này trước đây chưa từng có ai đến, người khác có lẽ không biết, mình đến sớm sẽ kiếm được tiền, đúng vậy, hắn đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà sự thật thì...
Trong lòng hắn có chút ưu sầu.
Người ở hòn đảo nhỏ này, ai cũng có chút kỳ lạ.
Dù họ là dân buôn bán nhỏ khắp nơi bán hàng thu hàng, cũng đã gặp không ít người kỳ lạ. Thôn nào cũng có người khác thường, nhưng mà người khác thường ở cái thôn này sao có vẻ quá khác thường, mà số lượng cũng nhiều quá mức thì phải?
Hắn xoa thái dương, đang xem náo nhiệt, đột nhiên cảm giác có một bàn tay duỗi tới, hắn giật mình, túm lấy.
Là một bé trai.
Bé trai khoảng sáu bảy tuổi.
Quen quen!
À đúng rồi, đây chẳng phải là thằng bé vừa đi đấy sao?
Đây là Điền Đại Ngưu và Hòe Hoa con trai lớn, Điền Tiểu Húc! Thằng bé đi rồi không biết thế nào lại quay lại, thế mà không ai thấy, thằng nhóc này đang thò tay lấy hạt dưa à!
Người bán hàng rong hít một hơi sâu, nói: "Không trả tiền không được lấy!"
Hắn muốn chửi tên trộm, nhưng nghĩ tới đây có tên cha bệnh thần kinh, chắc chắn dạy con theo kiểu đánh từ bé đến lớn, đến lúc đó vác dao phay chém hắn thì sao! Mạng người có một, phải giữ lấy!
Hắn đẩy thằng bé ra, Điền Tiểu Húc cũng không giận, cười hì hì, hắn cười cợt nói: "Người ta mua đồ đều được lấy nhiều hạt dưa, mẹ con cũng phải có. Chú không thể thấy mẹ con trẻ lại dễ nói chuyện rồi bắt nạt người."
Nó nói: "Mẹ con vừa rồi quên không xin, nhưng chú phải cho con."
Người bán hàng rong: "Ai chả thế, người ta đều mua nhiều mà..."
"Con mặc kệ, chú không được bắt nạt mẹ con là phụ nữ, mẹ con mua cũng không ít mà!"
Người bán hàng rong thực sự không thích trêu chọc đám bệnh thần kinh này, nói: "Cho này."
Hắn vốc một nắm đưa cho thằng bé, nghiêm giọng nói: "Mau đi đi."
Đúng là không muốn làm cái mối buôn bán này nữa.
Điền Tiểu Húc hắc hắc một tiếng, sờ mó lung tung, len qua đám người, rồi lại chạy đi.
Người bán hàng rong hít sâu một hơi, haizzz, buôn bán khó khăn thật!
Ngày thường hắn cũng đi các đảo nhỏ khác, bán hàng thu mua cũng mất mấy tiếng, nhưng hầu hết là thu mua mất thời gian, còn bán hàng thì chẳng đáng bao, nhưng mà hòn đảo nhỏ này… chỉ mỗi việc bán hàng thôi mà đã hết quá lâu rồi, hắn cảm thấy mình đắng miệng khô họng, mà cũng không bán được bao nhiêu, chủ yếu là, những người này mua cũng không nhiều, mà lại còn đông nữa chứ.
Không để ý cái là, lại có người muốn tranh thủ à!
Cổ họng hắn đều khô khốc, chỉ cảm thấy tiền mình kiếm thật là vất vả, đúng là quá cực khổ.
Ô ô ô!
Không biết bao lâu nữa, đang tiếp tục bán đồ, đột nhiên, liền nghe một tiếng kêu gấp gáp, xé cả tim gan: "Cứu mạng với! Ai đến cứu ta với! Cứu mạng a!"
Mọi người theo hướng tiếng kêu mà nhìn, trời ạ!
Lạy chúa trên cao!
Cổ Hoài Dân phản ứng nhanh nhất: "Các cô các chị quay mặt đi chỗ khác, nhanh nhanh nhanh, trẻ con cũng vậy, đừng có nhìn, nhanh lên."
Từ rất xa, những người khác còn chưa thấy rõ đâu, Cổ Hoài Dân đã nhờ đôi mắt khá tốt của mình mà nhìn được, cái quái gì đây là Điền Đại Ngưu à!
Điền Đại Ngưu không mặc quần!
Đúng vậy, quần cộc cũng không có, ngao ngao cởi truồng chạy đến chỗ này, đây không phải là muốn mạng người ta sao?
Quan Lệ Na nhanh chóng tập hợp các phụ nữ lại một chỗ.
"Đừng có nhìn, đừng nhìn."
Nói thật, khoảng cách hơi xa, mọi người thật sự là không nhìn thấy gì.
Quan Lệ Na cũng không nhìn thấy, nhưng mà Cổ Hoài Dân mắt thật sự là rất tốt, hắn liền phát hiện ra ngay.
"Mọi người đừng quay đầu." Quan Lệ Na im lặng nói: "Hình như Điền Đại Ngưu không mặc quần."
"Cái gì!"
Mấy bà thím vừa rồi còn chuyển đi lập tức hưng phấn, mấy bà cô gan dạ lớn mật cũng giống như vậy, ngọ nguậy muốn động, hận không thể quay đầu lại xem rốt cuộc chuyện gì? Không phải là cởi truồng à? Các cô gái trẻ thì ngại ngùng, không dám nhìn.
Các bà thì có kiến thức hơn mà!
Nhưng mà thôi, Quan Lệ Na đã có lòng tốt thế này, các bà cũng không tiện làm quá lộ liễu mà!
Làm sao mà quay đầu cho được nhỉ?
Điền Đại Ngưu: "A a a! Cứu mạng với!"
Hắn từ trên núi chạy xuống, cả người muốn phát điên rồi, nhìn kỹ lại, mọi người mới phát hiện, trên mông hắn có một con rắn, con rắn kia cắn mông Điền Đại Ngưu không chịu nhả đâu, hắn chạy ngao ngao, con rắn cũng phiêu theo.
Người bán hàng rong Tiểu Ca: "Ngọa tào!"
Cái tên điên kia!
Hắn thật là có công đức gì mà có thể đến cái hòn đảo nhỏ này kiếm sống chứ!
Công đức gì chứ!
Mà lại còn thấy nhiều chuyện lạ thế này!
Cổ Hoài Dân: "Nhanh cản hắn lại, thế này thì không được."
Lúc này Điền Viễn Sơn lại thể hiện phong độ của một vị thôn trưởng lão làng, cất cao giọng: "Thanh Tùng Thanh Bách Thanh Lâm giữ hắn lại! Cẩn thận rắn!"
"Nhanh! Người khác tản ra, đừng để rắn cắn!"
Mọi người nhanh chóng lùi sang hai bên, để lại một khoảng trống ở giữa!
Điền Thanh Lâm xông lên trước, bằng vào thể hình vạm vỡ của mình, một cước phi, Điền Đại Ngưu ầm một tiếng ngã xuống đất.
Điền Thanh Lâm đúng là có sức mạnh của hổ, hắn túm lấy con rắn, quăng mạnh hai vòng, rồi ném xuống đất, con rắn trong chớp mắt liền không nhúc nhích nữa.
Việc này không cần người thứ hai, Điền Thanh Lâm thật sự có tài.
"Đại bá, xong rồi!"
Điền Viễn Sơn gật đầu: "Ngươi không sao là tốt rồi."
Điền Thanh Lâm: "Hề hề, cháu có sao đâu."
Điền Thanh Hòe im lặng lùi lại một bước, rồi liếc qua hai tình địch, nhíu mày ra hiệu, ý của hắn rất rõ ràng, các người xem, đó là anh trai của tao đấy! Lợi hại không? Anh trai của tao đấy! Ngưỡng mộ chưa!
Nhưng mà Điền Quý Tử và Khương Dũng Tuyền lại không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn Điền Đại Ngưu không rời mắt.
Rốt cuộc thì Điền Đại Ngưu lại làm cái trò mèo gì đây?
Cổ Hoài Dân: "Con Thanh Xà nhỏ, không có độc."
Bọn họ lên đảo cũng gặp vài lần rắn rồi, nhưng hầu hết đều không có độc, chưa từng gặp một con rắn độc nào, quả nhiên lần này cũng vậy, chỉ là một con Thanh Xà bình thường thôi.
Không độc.
Cũng không biết tại sao lại cắn Điền Đại Ngưu nữa.
Lúc này đầu Điền Đại Ngưu toàn là dấu chấm hỏi, hắn mãi mới phản ứng lại, không nhịn được, ô ô khóc nức nở.
Nếu nói, chuyện này thật sự không trách ai được, thậm chí... không trách được con Thanh Xà nhà người ta.
Chuyện này phải kể từ lúc Điền Đại Ngưu chạy ra ngoài, hắn cảm thấy mình bị mất mặt, bị hạ nhục trước mặt mọi người, chỉ muốn hét lên rồi rời khỏi cái nơi thị phi này, nên cứ thế ngao ngao mà chạy, một đường hoảng hốt chạy loạn, cũng chẳng để ý là hướng nào, nói tóm lại là cứ chạy.
Chạy một lúc lâu, đến khi hết hơi, mới sực nhận ra mình không có về nhà, mà lại chạy đến đầu thửa ruộng.
Hiện giờ là mùa đông, chỗ này trống không, Điền Đại Ngưu trong lòng khó chịu, lại nghĩ đến chuyện mọi người gọi mình là trâu thái giám, trong lòng chỉ cảm thấy hận, kỳ thực, kỳ thực hắn vẫn ổn mà... có điều chức năng không được mà thôi.
Điền Đại Ngưu càng nghĩ càng thất vọng, nhìn thấy nhà xí ở đầu ruộng, không kìm được bèn đi tới. Bởi vì bọn họ mới chỉ trồng một lứa rau vào mùa thu, chưa thực sự trồng trọt, nhà xí đầu ruộng cũng rất sạch sẽ.
Đó là kiểu đường hầm sạch sẽ, không có thứ gì, cũng không có mùi hôi thối, nói chung là rất "sạch sẽ" thôi.
Nhưng vì bọn hắn ở trên đảo Phong Đại, ngược lại gió thổi vào nhà vệ sinh toàn là đất và lá rụng, chỗ đó càng giống một cái phòng bẩn thỉu, không giống nhà vệ sinh chút nào. Hắn không nhịn được muốn xem thử, "mình" bị chửi rủa như vậy, rốt cuộc ra sao.
Chỉ là Điền Đại Ngưu không ngờ, mình lại xui xẻo đến thế.
Sau khi cởi xong hắn tự kiểm tra lại mình, liền thấy bực bội, rõ ràng đều ổn cả mà, sao lại không được chứ? Tại sao không được? Càng nghĩ càng tức, hắn vốn là người nhút nhát, không dám đánh ai, chỉ có thể gầm gừ đạp tường: "Mẹ nó, cái quái gì vậy!"
Hắn giận quá không chịu được, "Ấy..."
Không cẩn thận, đá trúng chân.
Hắn kêu lên một tiếng, ôm chân đứng im tại chỗ, cảm thấy mình quá thảm: "Mẹ ơi..."
Hắn lại bắt đầu đá lá rụng trên đất, chết tiệt...
Soạt!
Một con rắn bị đá ra.
"Ngọa Tào!" Lập tức mặt mày tím ngắt: "Bọn khốn kia khinh thường ta đã đành, ngươi con rắn nhỏ còn dám hù dọa ta! Mẹ nhà ngươi! Ta giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi!" Hắn dùng sức đạp mấy chân, lại một cước đá văng nó đi: "Cút đi!"
Hắn chống nạnh: "Cái quái gì vậy, ta nhìn ngươi... Ai không đúng, con rắn này ăn được mà! Dù sao nhà vệ sinh cũng dọn rồi, cũng không sao cả!"
Hắn vừa định tiến tới nhặt con rắn lên...
Tuy trong thôn có rắc một chút bột hùng hoàng, nhưng đều là quanh ủy ban thôn và chỗ ở của họ, chỗ đất này giữa mùa đông cũng không ai đến. Con Tiểu Thanh Xà đang ngủ đông khỏe mạnh ở đây, thế mà bị Điền Đại Ngưu đạp mấy cước, đá bay đi.
Không chỉ bị đá bay, nó còn suýt bị bắt, Tiểu Thanh Xà vội vàng trườn ra sau lưng Điền Đại Ngưu, Điền Đại Ngưu vẫn không phục, hùng hổ đưa tay bắt: "Ta bắt ngươi ăn là nể mặt ngươi đó, ngươi... A!"
Tiểu Thanh Xà, cắn một phát vào mông hắn.
Điền Đại Ngưu: "Buông ra, buông ra!"
"A a a! Buông ra đi!"
Hắn giãy thế nào cũng không hết, Điền Đại Ngưu trong nháy mắt cuống lên, trong lòng thậm chí nghi ngờ, con rắn này có độc hay không, có thể sẽ...
"Cứu mạng!"
Hắn bất chấp tất cả, lảo đảo bỏ chạy, quần bị hắn kéo sột soạt, Điền Đại Ngưu trượt một cái ngã xuống đất, con rắn kia vẫn chưa nhả ra, hắn mặc kệ, đá cả quần bông ra rồi tiếp tục chạy!
"Cứu mạng!"
Không thể chạy về thôn, trong thôn không có ai, đúng rồi, ra bờ biển, mọi người đều ở bờ biển.
Hắn vừa chạy vừa la!
"Cứu mạng, có độc! Rắn cắn ta..."
Điền Đại Ngưu chỉ cảm thấy mình thật quá xui xẻo, vừa khóc vừa mếu máo, hấp tấp chạy đến...
Sự tình phức tạp ư? Chẳng có gì phức tạp, nhưng Điền Đại Ngưu bị Điền Thanh Lâm đạp một cái, ngã xuống đất nửa ngày không đứng dậy nổi, Điền Thanh Lâm còn đang thắc mắc: "Rắn mùa đông không phải đều ngủ đông sao? Nó chui từ đâu ra thế? Sao lại cắn mông được?"
Điền Thanh Lâm không hiểu liền hỏi, dù sao có gì hắn đều hỏi đại bá mình.
Điền lão đầu nhi: "..."
Cái chuyện này, hắn làm sao mà biết được?
Bị rắn cắn không lạ, bị rắn cắn vào mông mới lạ, bị rắn cắn vào mông mà không mặc quần thì càng lạ hơn.
Điền lão đầu nhi lớn tuổi như vậy cũng không tài nào hiểu nổi.
Hắn thật lòng hỏi: "Đại Ngưu, ngươi làm gì thế? Con rắn này sao lại..."
"Quần của ngươi đâu?" Cổ Hoài Dân lại quan tâm chuyện này hơn, thằng này không thể cứ nằm bẹp ra đấy như vậy được? Còn có các nữ đồng chí nữa chứ!
Điền Đại Ngưu nằm rạp trên mặt đất, cảm thấy toàn thân đau nhức, ô ô khóc lên, trong lòng ấm ức lắm, thật sự rất ấm ức, đến cả một con rắn cũng bắt nạt hắn.
"Có... Có độc không?"
Hắn quan tâm nhất chuyện đó.
Cổ Hoài Dân: "Không có, chỉ là rắn lục thôi."
Tuy nói nhiều loại rắn độc nhìn không ra, nhưng loại Tiểu Thanh Xà này là phổ biến ở trong thôn, bọn họ là nông dân thì sao không biết được?
Điền Đại Ngưu thở dài một hơi, nói: "Chết tiệt, nó... Ta muốn ăn nó, ta muốn... A!"
Con rắn bị ngã không xa chỗ hắn, hắn vừa nhìn con rắn nhỏ vừa oán hận nghĩ ra trăm phương nghìn cách ăn nó, con rắn nhỏ kia vậy mà bỗng dưng nhúc nhích, cơ hồ nhanh như chớp giật, liền vụt ra.
Vèo vèo vèo, rắn nhỏ trượt theo mặt băng đi rất xa.
Điền Đại Ngưu: "Mẹ nó, bắt nó lại!"
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, rồi lại đồng loạt nhìn rắn, không một ai động đậy.
Điền Đại Ngưu tê tâm liệt phế: "Các ngươi nhìn cái gì, mau lên chứ!"
Không ai nghe.
Điền Thanh Lâm: "Đại bá, bắt không ạ?"
Hắn là người thực tế, trực tiếp hỏi Điền Viễn Sơn, Điền Viễn Sơn: "Nó đi xa như vậy rồi, thôi bỏ đi, ai biết mặt băng có an toàn không, bỏ đi thôi."
Rảnh hơi à?
Giúp hắn bắt!
Điền Thanh Lâm: "Vậy không bắt!"
"Ngươi ngươi ngươi, các ngươi..."
Điền Thanh Lâm: "Các ngươi cái gì! Nếu không phải ta, ngươi còn bị rắn cắn đây."
Điền Đại Ngưu: "Ô ô ô."
Lại khóc.
Điền Thanh Lâm cạn lời.
Điền Thanh Bách kéo tay áo anh trai, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi: "Anh nói cái gia môn không được về sau, có phải đều sẽ yếu đuối ủy mị như thế không? Sao lại khóc rồi?"
Điền Thanh Tùng: "..."
Điền Thanh Bách nhìn Điền Thanh Lâm một cái, không nhịn được lại nói: "Thanh Lâm thật đúng là con trai lớn của cha mình mà, có hắn ở, cha còn chẳng thèm để mắt tới hai anh em ta."
Điền Thanh Tùng: "Cút ngay cho ta, bớt nói nhảm bên tai ta đi."
Điền Thanh Bách: "..."
Anh trai mình tính tình lớn thật!
Màn nhạc ngắn này, không ai biết, ngược lại Trần Lan Hoa và Tôn Tuệ cùng mấy bà lão nhịn không được, vụng trộm nghiêng người nhìn sang, nói: "May mà hắn vốn dĩ đã không ra gì, nếu không hôm nay chạy một vòng không mặc đồ lót như thế này, thì cũng lạnh cóng mất. Đổi lại người khác, thì đó là một tai họa, còn với hắn thì chẳng có gì to tát cả."
Mọi người: "..."
Tuy có hơi quá đáng, nhưng mà, không thể không thừa nhận là có lý!
Đúng là chỉ có hắn mới thế thôi!
Người bán hàng rong lại một lần nữa kinh hãi: Ta có đức độ gì mà lại đến được hòn đảo nhỏ này thế! Chưa bao giờ thấy chuyện nào phi lý đến thế này!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận