Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 83: Đều có tương lai riêng (4) (length: 7743)

"Quan tâm nàng thế nào thì nghĩ tới, chúng ta cứ học cho tốt là được."
Điền Điềm trèo lên giường trên, cảm thán: "Nói thật, ở đây tốt thật đấy. Ta còn có thể chạm tới nóc lều nữa cơ."
"Phì!"
Song Hỉ bật cười, nói: "Ngươi bớt giãy giụa ở trên đấy đi, ta còn ở dưới giường đây này."
"Biết rồi, biết rồi."
Điền Điềm cãi cọ.
Ở trường, đây là một trải nghiệm mới mẻ mà Điền Điềm và các bạn chưa từng có, xung quanh đều là những người xa lạ chưa quen, cái này khiến cô thấy rất mới lạ, tuy nói trước kia khi chạy nạn bọn họ cũng từng ngủ qua đêm ở miếu hoang hay gì đó và cũng gặp người lạ, nhưng lúc đó là cả thôn cùng nhau, đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Thải Vân ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng rồi bắt đầu đọc sách, còn Song Hỉ thì đi ra bên cửa sổ nhìn về phía đối diện, đối diện chính là phòng ngủ của các bạn nam, lúc này ở tầng một, tầng hai chỉ có lác đác mấy phòng ngủ sáng đèn, phần lớn đều tối om, nghĩ cũng phải thôi, giờ này chắc hẳn ai nấy đều đang trong giờ tự học tối. Nhưng nhìn lên trên thì ngược lại, các tầng trên cao hơn lại gần như phòng nào cũng có đèn sáng.
Song Hỉ: "Các tầng trên hẳn là học sinh lớp 6."
Thầy quản lý hậu cần từng nói rồi, bất kể là phòng học hay phòng ngủ, học sinh lớp 6 đều ở tầng cao hơn, càng xuống dưới là lớp 8, 9.
"Học sinh lớp 6 chắc không phải tự học buổi tối."
Nàng lẩm bẩm một câu, Điền Điềm ngó qua nhìn một cái rồi nói: "Kéo rèm cửa lại đi, chúng ta nhìn thấy đối diện được thì đối diện cũng nhìn thấy chúng ta đấy, mùa hè thay quần áo các thứ không an toàn đâu."
"Cũng phải."
Song Hỉ cũng trở về giường của mình, tuy chưa từng trải qua buổi tự học tối nhưng Song Hỉ cũng cảm thấy tự học tối chắc chắn sẽ rất nghiêm ngặt, "Haiz, hôm nay Tôn Linh Linh nói cô giáo là Diệt Tuyệt sư thái, các ngươi thấy ý là gì?"
Điền Điềm: "Chắc là... tương đối hung dữ?"
"Có thể đấy."
"Nghe giọng là biết rồi."
Điền Điềm: "Không biết những người khác thế nào."
Các nàng dù gì tuổi cũng lớn hơn chút, khả năng thích ứng tốt hơn, còn Điền Đào và những bạn kia học ở trường tiểu học, không biết ra sao nữa, Điền Đào thì học lớp năm rồi, mấy đứa trẻ này ít nhất cũng học đến năm hai, Điền Điềm cảm thán.
"Ai biết được, dù sao chúng nó đông, chắc là dễ thích nghi hơn."
"Cũng không nhất định, bọn nó tuổi không giống nhau, nếu cùng khối thì chắc chắn ở chung ký túc xá, nếu không thì sẽ bị tách ra." Mọi người bắt đầu thảo luận về mấy chuyện này, nói chuyện cũng nhiều hơn.
"Nhưng mà tò mò cũng vô ích, chúng ta đâu thể ra ngoài được. Thầy hậu cần chẳng nói sao? Ngoài cuối tuần ra, ngày nào cũng không được ra khỏi trường."
Cho dù là trường tiểu học ngay cạnh thì cũng gần như ở ngoài cổng trường rồi.
"Ừm, cũng đúng."
"Trường học nhiều quy tắc thật đấy."
"Nhiều quy tắc như vậy cũng đều là có lý do của nó."
Ba cô nương líu ríu, thời gian trôi cũng nhanh, rất nhanh đã đến lúc tan học buổi tối, Điền Điềm nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nhìn đồng hồ trên tay. Đây là đồng hồ mẹ cô mua cho lúc lên học.
Ba mươi lăm tệ, thật là đắt đỏ mà.
Cho nên Điền Điềm dùng rất cẩn thận.
"Chín giờ mười phút rồi, chắc là chín giờ tan học buổi tối."
"Chắc vậy."
So với việc Điền Điềm và các bạn đi học ngày đầu còn bỡ ngỡ, ở nhà thật ra cũng rất lo lắng cho các cô, Tống Xuân Mai cùng Vương Sơn Hạnh hai người hiếm khi không mấy xem TV, dù sao con cái đều không có ở nhà mà.
Bà xem TV một lát, cảm thấy bồn chồn, đứng dậy: "Tôi không xem nữa, về trước đây."
Vương Sơn Hạnh: "Cùng đi thôi."
Chị em dâu hai người cùng ra khỏi cửa, những người khác thì không quá để ý, mỗi khi trời tối xem TV thường có người đi đi lại lại, đi vệ sinh hay gì cũng là chuyện bình thường. Vương Sơn Hạnh nghĩ lung tung: "Cô nói xem, mấy đứa nhỏ ở nhà ta thấy ồn ào nhức đầu, chỉ mong chúng đi ra ngoài chơi, mà bây giờ chúng đi hết rồi thì ta lại không yên tâm. Cô nói Điền Điềm nhà cô vẫn còn được đấy, cái con bé biết điều, lại còn lanh lợi. Còn cái con Điền Đào nhà ta thì không ổn đâu, nó trước đây chỉ biết trốn sau lưng Điền Điềm và Thải Vân, nói chuyện còn không ra hồn nữa. Bây giờ ra ngoài ở không làm người ta lo lắng mới lạ đấy. Ai, cô nói có ai vì nó nói chuyện khó nghe mà tát nó không?"
Tống Xuân Mai giật giật khóe môi, cảm thấy Vương Sơn Hạnh suy nghĩ nhiều quá rồi.
Nàng thật tình nói: "Cô thấy có khả năng không? Không thể nào, thôn ủy hội bố trí cho bọn nó giáo viên của trường học, chắc chắn là sẽ cho chúng nó được sắp xếp phù hợp thôi. Không có vấn đề đâu."
Vương Sơn Hạnh: "Vậy thì cũng đúng, nhưng mà... Ai!"
Trong thôn một phát đi gần hai mươi đứa trẻ, còn có mấy đứa Thanh Liễu, Lan Ni Tử nữa, người tuy rằng không thiếu bao nhiêu, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nếu không phải ngày nào cũng bận bịu thì chắc là họ đã phiền muộn hơn nữa.
"Chị dâu, bên chỗ Đông Tử học còn bao lâu nữa?"
Tống Xuân Mai: "Còn phải học nữa đấy, cô tưởng học sửa xe, sửa thuyền là chuyện dễ à? Đông Tử nhà tôi bảo ít nhất phải học hai ba năm, cứ cho là giỏi đi nữa thì cũng phải ba năm. Tôi nghĩ rồi, đã học thì phải học cho tử tế, nửa vời thì không được."
"Đúng đấy."
Hai người cùng nhau đi về nhà, sắp đến cửa nhà thì thấy có hai người cùng đi vào nhà Điền Đại Ngưu bên cạnh.
Hai người kia chắc là đứng ở trước cửa nói chuyện, nhưng mà nghe được tiếng chị em dâu hai người nói chuyện nên mới rời đi, Tống Xuân Mai cau mày, đi đến cửa nhà Điền Đại Ngưu còn đặc biệt nhìn một cái.
Nhưng mà hai người kia sau khi vào cửa thì đã đóng cửa lại.
Vương Sơn Hạnh lẩm bẩm một câu: "Hòe Hoa lại làm gì đấy."
"Hay là do Điền Đại Ngưu làm gì đó?"
"Haizz, Thạch Tú Quế đi đã mấy ngày, ông ta còn phải buồn bã thêm mấy ngày nữa đấy, nhìn không ra gì mà vẫn còn là người si tình."
"Vậy cô nói, dạo này Điền Phú Quý ngày nào cũng lóng nga lóng ngóng, có khi nào lại lén phén không?"
Hai người nhỏ giọng nói thầm, rất là không hiểu.
Tống Xuân Mai nghĩ nghĩ rồi đi tìm cái thang, lặng lẽ trèo lên tường.
Vương Sơn Hạnh: "..."
Quả nhiên, mợ cả không được học cái gì tốt đẹp rồi, chị dâu đã đến độ đêm hôm khuya khoắt còn lén leo tường, đây thật là... Mang ta đi với!
Nàng cũng rất nhanh chóng huých Tống Xuân Mai một cái, dành cho mình một chỗ, rồi lặng lẽ cũng giẫm lên thang trèo lên, hai người núp trên thang, quả nhiên, trong nhà Điền Đại Ngưu thật sự không có Điền Phú Quý, cũng không phải là Điền Đại Ngưu thông đồng với ai.
Mà là... Tống Xuân Cúc.
Tống Xuân Mai nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi đoán là ả rồi mà."
Vương Sơn Hạnh kinh ngạc liếc nhìn Tống Xuân Mai một cái, thầm nghĩ bảo sao mà bà muốn leo tường xem trộm, nhưng mà hai cái con người Vương Hòe Hoa và Tống Xuân Cúc này có ngốc không vậy? Các cô nói chuyện thì tìm chỗ nào kín đáo chút đi chứ, hai người cứ vậy mà đứng sỗ sàng giữa sân là sao?
Tuy nói bây giờ sân đã mạnh hơn rất nhiều so với thời cổ đại, nhưng cũng có thể nghe thấy đấy.
Vương Sơn Hạnh thầm nghĩ, còn Tống Xuân Mai thì nhìn chằm chằm hai người kia.
Nhưng mà Tống Xuân Cúc và Hòe Hoa lại không để ý thấy bên cạnh có người nhìn trộm. Bọn họ nghe thấy có tiếng động vào sân và đóng cửa lớn, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa rất gần nhưng là nhà ai thì không biết được. Hai người im lặng một lúc, nhưng vì sau đó không có tiếng động nào khác nên lại yên tâm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận