Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 37: Một cái ổ chăn ngủ không ra hai loại người (3) (length: 8884)

Quan Lệ Na bật cười, nói: "Còn chưa định ra cách giải quyết, sợ các ngươi lại ầm ĩ lên đấy."
Điền Điềm: "Cũng phải nhỉ."
Nàng lại hỏi tiếp: "Vậy chuyện mấy người thi đầu đi vào thành thì sao..."
Quan Lệ Na: "Cái đó vẫn như cũ, không có gì thay đổi."
Điền Điềm xoa tay, lại vui vẻ trở lại. Có cơ hội ra ngoài như vậy, càng nhiều càng tốt.
Điền Điềm mừng húm.
Đừng thấy họ một lớn một nhỏ, nhưng mà lại có thể luyên thuyên không ngừng.
Điền Điềm tính tò mò cao, Quan Lệ Na lại rất vui vẻ giải đáp cho nàng, hai người trò chuyện hăng say.
Bên họ như thế, trong thôn thật ra cũng rôm rả không kém, dù sao đấy, bọn họ xuyên không đến đây hơn mấy tháng rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài đấy, thật đáng để mà tán chuyện đấy. Đặc biệt là người đến còn là người bán hàng rong nữa chứ.
Mọi người không tránh khỏi bàn tán những thứ đó có dùng được không.
Nhưng, chủ đề chính ngày hôm nay là Điền Đại Ngưu và Điền Phú Quý.
Hai vị này hôm nay đều là nhân vật chính.
Điền Đại Ngưu bị người cười nhạo không ít, hắn chạy một mạch về nhà, chỉ thấy mình thật quá là khó khăn, ông trời sao bất công với hắn như vậy. Hắn che quần áo chạy về, về đến nhà đã thấy hai mẹ con kia lại đang ăn cái gì, hắn giận sôi lên, xông tới tát một phát, mắng: "Đồ đàn bà phá của, ai cho phép ngươi tiêu tiền. Thật sự là không cho ngươi một đồng nào. Cho ngươi là lại tiêu xài."
Hắn tức giận đùng đùng, Hòe Hoa bị đánh đau, nàng ấm ức nhìn chồng mình, im lặng rơi nước mắt.
"Ngươi còn có mặt khóc à, đúng là xui xẻo!"
Hắn tức tối nói: "Chúng ta không được đều tại ngươi cả ngày khóc lóc mang cái xui xẻo đến, thật sự là sao ta lại lấy phải cái đồ sao chổi như ngươi chứ."
Hắn bực bội lên giường, nói: "Trời lạnh như vậy, còn không mau nhóm lò sưởi giường?"
Hòe Hoa ngoan ngoãn cúi đầu: "Vâng."
Nàng liếc nhìn Điền Đại Ngưu: "Quần của ngươi sao vậy?"
Lúc đi ra ngoài vẫn còn lành lặn mà, bây giờ sao lại rách đáy thế kia?
Điền Đại Ngưu lại càng nổi đóa, mắng: "Chẳng phải do ngươi làm ăn không xong, nếu như ngươi làm ăn xong xuôi thì ta làm sao mà xui xẻo thế này chứ? Ấy, may lại cho ta!"
Hắn cởi quần ném ra, thay quần đùi và quần giữ ấm vào, ừm, vẫn ấm áp.
Tuy Điền Đại Ngưu người này không ra gì, nhưng lại rất sùng bái chính phủ, hắn nói: "Đúng là chính phủ bên này tốt, nếu còn ở Điền gia thôn thì ta có mà chẳng có gì để thay đồ giặt cả."
Bây giờ quần bông tuy rách, nhưng vẫn có thể mặc quần giữ ấm, nên sẽ không đến nỗi không có quần mà mặc để đi ra ngoài.
Chính phủ phát đồ dùng cho bọn hắn, thật sự là có tác dụng.
Trước kia thật sự là không dám nghĩ đến có triều đình như vậy, quả nhiên là không thể so sánh được.
Hắn bĩu môi lẩm bẩm, còn nói: "Ngươi nấu cho ta chút canh gừng đi, ta lạnh hết cả người rồi, cho ra mồ hôi rồi hết lạnh."
Hòe Hoa: "Được."
Điền Đại Ngưu: "Ngươi nấu cho đặc vào, ta nói cho ngươi biết, trong nhà có người như ta đây gánh vác thì mới có ngày tốt, không thì ngươi đàn bà dẫn con, sẽ khổ đến cỡ nào? Không có đàn ông che chở. Ngươi cứ chờ người khác khinh bạc đi. Ngươi nhìn mấy bà góa, có ai sống tốt? Như cái bà Tôn ấy, chẳng phải chịu không nổi lại đi lấy chồng khác đấy sao."
Hòe Hoa trong lòng đồng cảm gật đầu, cả vùng mười làng tám thôn đều biết chuyện đó, những bà góa quả thật chưa từng có ai sống tốt.
Bọn họ lại quên, mẹ Tống Học Lễ là bà Tống cũng là quả phụ đấy, nàng vẫn một mình nuôi con trai lớn khôn đó thôi.
Mặc kệ.
Hòe Hoa cắm đầu vá quần, có chút nhíu mày, ui cái mùi gì vậy!
Thật đấy!
Nàng liếc nhìn chồng mình, nghĩ không biết sao lại bị rách thế kia, nhưng mà thôi, nàng cũng không hề nghi ngờ hắn đi làm loạn, chuyện đó đâu có khả thi đúng không? Nghĩ tới tên này chẳng ra cái thể thống gì, trong lòng nàng lại âm thầm khinh bỉ một chút.
Hòe Hoa mâu thuẫn như vậy, vừa cảm thấy đàn ông nên gánh vác việc nhà, che chở gia đình, nhưng trong lòng lại âm ỉ xem thường hắn chẳng ra gì, thật không tính là đàn ông. Quả là rất mâu thuẫn, nhưng mà dù trong lòng có mâu thuẫn như nào đi chăng nữa, ngoài miệng cũng không dám nói gì.
Nàng là phận đàn bà con gái, không thể nào tranh cãi với đàn ông.
Điền Tiểu Húc: "Nương, con ra ngoài chơi."
Hòe Hoa: "Đi đi."
Chờ con trai lớn lên là tốt rồi, nàng cũng có con trai đấy chứ.
Điền Đại Ngưu sao biết Hòe Hoa có nhiều tâm tư đến thế, nằm trên giường trùm chăn, quyết định ngủ một giấc.
Thời gian này mà, thật tốt!
Ngươi thấy đó, cái người da mặt dày thường hay mất mặt kia lại rất "kiên cường" đấy thôi, nếu mà đặt vào người khác, hôm nay làm ra nhiều chuyện mất mặt thế thì đã nửa đêm dậy vả mồm hai cái vì hối hận rồi.
Hắn thì hay rồi, chẳng có gì cả.
Hắn xoa xoa chỗ mông bị đau, cũng chẳng để ý, cắn chẳng nặng mà cũng chẳng có độc, vậy thì dại gì tốn tiền mua thuốc làm gì.
Uổng công mất tiền.
Điền Đại Ngưu trốn trong chăn, Hòe Hoa thì lại tất bật trong phòng, vừa nhóm lò sưởi, vừa nấu canh gừng, lại còn may quần áo, nàng vừa làm xong xuôi hết liền ra cửa đi dạo, lại nghe thấy Phú Quý bị bà Tôn đạp trúng háng, lúc này Hòe Hoa lại có chút lo lắng.
Điền Phú Quý không thể không được đấy!
Hòe Hoa trong lòng lo lắng vô cùng, cắn môi hận không thể lập tức đi qua nhà Điền Phú Quý, trong lòng càng oán trách Tống Xuân Cúc, sao mà không biết che chở cho chồng mình vậy. Nếu như bị đạp hỏng thì cô ta có gì hay?
Đúng là một con đàn bà vô tích sự.
Hòe Hoa lúc này chẳng muốn làm gì nữa, cứ nhìn chằm chằm vào nhà Điền Phú Quý, lưỡng lự không biết làm thế nào đến đó mà không để người ta nghi ngờ.
Hắn, hắn thật là không thể không được đấy!
Lẽ nào nàng Vương Hòe Hoa sinh ra đã là sao chổi khắc chồng?
Nếu không sao không được người này rồi lại không được người kia?
A phi phi phi!
Không thể nào, Điền Phú Quý chắc chắn là không sao, hắn mạnh mẽ như vậy cơ mà!
Đúng, không thể nào!
Hòe Hoa cứ đi qua đi lại trước cửa nhà mình, lại không phát hiện ra có người đang nhìn nàng đấy thôi.
Người này không ai xa lạ, chính là tổ "nhiều chuyện" trong thôn hai người, Trần Đại Chủy và Phương Xảo Chủy.
Đương nhiên Trần Lan Hoa cảm thấy phải gọi mình là đại danh mới đúng, gọi ngoại hiệu thì tính là gì chứ!
Nhưng mà lúc này Trần Lan Hoa và Phương Xảo Chủy đang nấp sau cửa nhà lão Điền, ghé mắt nhìn Hòe Hoa cứ như con lừa xay bột tại chỗ kia kìa. Trần Lan Hoa liền khó chịu, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói nàng đang làm gì vậy? Sao cứ như con ruồi không đầu thế kia?"
Phương Xảo Chủy: "Có khi nào quả cao su bé tí lại đánh nàng ấy rồi không?"
Trần Lan Hoa cẩn thận nhìn Hòe Hoa, quả nhiên thấy một bên mặt nàng có hơi đỏ, nàng xì một tiếng khinh bỉ, nói: "Đúng là không ra gì đàn ông."
Phương Xảo Chủy: "Hắn vốn đâu phải đàn ông."
"À, cũng đúng nhỉ."
Hai người lại tiếp tục nhìn Hòe Hoa, người này đang làm gì vậy nhỉ?
Hòe Hoa thì lại không biết người khác đang nhìn mình, do dự mãi, không tìm ra được lý do chính đáng nào để đi nhà Điền Phú Quý cả, đành cắn răng dậm chân về nhà.
Trần Lan Hoa: "?"
Phương Xảo Chủy: "?"
Thật sự là khó hiểu mà.
"Nương, các người đang chơi gì thế?"
Điền Thanh Liễu ra ngoài, tò mò nhìn hai người.
Trần Lan Hoa: "Suỵt, ngươi nhỏ tiếng thôi."
Điền Thanh Liễu thăm dò nhìn, ồ một tiếng, gật đầu nói: "Con hiểu rồi."
Trần Lan Hoa: "Ngươi làm gì đó?"
Điền Thanh Liễu: "Con đang làm cho chị con đôi giày, để mang qua cho chị ấy."
Trần Lan Hoa: "Đi đi đi đi."
Điền Thanh Liễu gật đầu, đi thẳng ra ngoài, Hòe Hoa liếc nhìn Điền Thanh Liễu, bĩu môi, không nói gì.
Thật ra Hòe Hoa rất ghen tị với hai cô con gái nhà Điền Viễn Sơn, nàng cũng ghen tị với nhà ít nói hiền lành nhà Lan Ni Tử, thậm chí ngay cả con gái của Thạch Đầu nhà họ Tống, nàng đều ghen tị như nhau. Hỏi vì sao ư, cái này cũng không có gì, chỉ là do các cô nàng đó sống tốt hơn nàng thôi.
Nghĩ đến đó, Hòe Hoa lại ghét mấy cô con gái chết tiệt này.
Khi còn trẻ nàng đã ghen tị, và cả những người cùng phận làm vợ như Tống Xuân Mai nữa, nàng cũng ghen tị, dựa vào cái gì mà Tống Xuân Mai, Vương Sơn Hạnh lại có thể đến nhà thôn trưởng Điền có điều kiện không tồi kia chứ? Phải biết rằng hai anh em nhà họ Tống tính tình không đến nỗi nào, còn có chút nghe lời vợ. Điều này làm người ta ghen tị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận