Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 51: Trọng phạt (2) (length: 7762)

Nàng trừng mắt nhìn vợ chồng Điền Đại Ngưu, rồi lại đau khổ rơi nước mắt, mắng: "Các ngươi không phải là người!"
"Chúng ta không phải là người? Ngươi là người? Các lão nhân trong thôn đến phân xử thử xem, tất cả mọi người ở đây, nghe ta nói!" Điền Đại Ngưu không muốn mang tiếng đánh nhau ức hiếp con gái nhỏ, nên cất cao giọng nói: "Buổi trưa hôm nay, ta ăn cơm xong, cảm thấy hơi mệt mỏi, nên muốn nằm nghỉ một lát, người ta không thể không đi ngủ được, cái này..."
"Điền Đại Ngưu, ngươi nói vào vấn đề chính đi."
"Đây chính là bắt đầu." Điền Đại Ngưu cảm thấy, hắn phải kể từ đầu, không kể từ đầu, sao mọi người hiểu được?
"Lúc ấy ta hơi buồn ngủ, nhưng lại nghĩ ngoài sân còn ít rau cỏ chưa làm, nên do dự có nên làm việc hay đi ngủ, ta cứ nghĩ đi nghĩ lại..."
Mọi người không nhịn được nữa: "Ngươi nói trọng tâm, kể từ khi nàng bước vào cửa ấy!"
Mẹ nó, đây là cái người gì vậy.
Còn bắt hắn phải kể chi tiết, hắn có phải muốn kể từ lúc chạy nạn không?
Thật quá vô lý.
Điền Đại Ngưu ấm ức, nhưng vẫn nói: "Nàng đến nhà ta gõ cửa, vợ ta..."
"Vì sao nàng tìm ngươi?"
Không thể đợi tên này nói nữa, cứ hỏi thẳng vậy.
"Nàng có chuyện gì? Một đứa con gái nhỏ tìm một người như ông thế này, không hợp lẽ lắm nhỉ?"
Điền Đại Ngưu: "Còn có thể vì sao nữa! Nàng cũng không phải loại tốt lành gì, vừa đến đã hách dịch bảo ta đi trêu ghẹo Điền Thanh Liễu! Các ngươi bảo nàng có phải người không?"
Đám người: "Hoắc!"
Mọi người thực sự không ngờ lại là như vậy, nhìn sang Điền Tú Hà, ánh mắt mang vẻ coi thường.
Điền Đại Ngưu: "Chúng ta cùng một thôn, dù không có họ hàng thật sự gì, nhưng vài chục năm trước những người lớn tuổi kia cũng từ làng họ Điền cũ cùng nhau chạy nạn đến thôn Điền mới này, một nhà từ đường một tổ tiên. Coi như là xa xôi cách trở, cũng là họ hàng, ta có thể làm vậy sao? Điền Thanh Liễu cũng coi như là em gái, ta gọi một tiếng đại muội tử cũng không có gì sai đúng không? Nàng đến đây lại nói vậy! Ta có thể sao? Chắc chắn là không thể! Ta không phải là loại thất đức đó! Nên ta đã mắng nàng một câu là đồ rắn độc phụ, kết quả nha đầu chết tiệt này lại đánh ta, ta đường đường là bậc trưởng bối, sao lại đánh nhau với một đứa con gái, các ngươi xem ta bị cào này, ta cố chịu mấy cái đấy! Còn suýt nữa bị kéo vào trứng, vợ ta thấy không xong, mới đánh nhau với nàng. Nhưng mà ngày hôm nay chuyện này, nói đi nói lại thì nhà ta mới oan ức."
Điền Đại Ngưu bộc phát sự cơ trí hiếm thấy trong đời, trút sạch hết tội về mình.
Hắn thực sự cảm thấy mình vô tội, hôm nay chuyện này, đâu phải do hắn gây ra!
"Các ngươi nói xem, chuyện này ta có sai không?"
Điền Tú Hà: "Ngươi nói dối!"
Nàng giận dữ hét lên.
"Ta chỗ nào nói dối? Ngươi coi ta là ngươi à?"
"Ngươi đánh ta!"
Điền Đại Ngưu: "Không sai, ta đánh ngươi, nhưng là ngươi động thủ trước kia mà? Lúc đó ta chỉ không kịp phản ứng nên mới đánh trả một chút, nhưng rất nhanh ta đã không động thủ nữa." Dù sao hắn rõ ràng là một đồng chí nam mà!
"Ta mắng ngươi ác độc thì có gì sai? Người ta Điền Thanh Liễu làm gì ngươi, mà ngươi muốn làm như vậy, dù sao thì chúng ta đều họ Điền, đều là đồng tông đồng tộc, nhưng ta dù gì cũng là trưởng bối, nếu như ta đi dây dưa với Điền Thanh Liễu, danh tiếng của nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng, chẳng phải ngươi ác độc?"
Điền Đại Ngưu còn muốn nhờ hai anh em nhà bên cạnh đến cày ruộng giúp, lúc này đương nhiên là muốn nói lời tốt đẹp với nhà bên. Cho dù không có quyết định này, hắn cũng sẽ không vì một người như Điền Tú Hà mà đắc tội với phó thôn trưởng.
Hắn không phải kẻ ngu mà!
Hắn có thể không sợ đắc tội Điền Phú Quý, Điền Phú Quý muốn kiếm vợ hắn, là phải bị hắn nắm đầu!
Nhưng hắn không thể đắc tội lãnh đạo.
"Lời Điền Đại Ngưu nói nghe có lý đấy, nếu chuyện kia xảy ra thật, thì Điền Thanh Liễu sẽ bị mang tiếng..."
"Đúng vậy, cái Tú Hà này học từ ai mà ra cái tính xấu xa như vậy. Điền Đại Ngưu mắng nàng ác độc là mắng đúng đấy."
"Ngày thường không thấy hai cô này có qua lại gì với nhau, sao cô ta lại tâm địa độc ác như thế?"
"Chắc chắn là do Chu Tuyết Hoa xúi giục, Chu Tuyết Hoa cũng chẳng phải là thứ gì tốt, suốt ngày ghen ghét người khác, chắc là ả xúi giục rồi?"
"Trước kia tôi còn thấy con bé Tú Hà nhà ông Điền đáng thương, giờ nhìn thì thấy chẳng phải là người lành lặn gì..."
"Đúng vậy, quá xấu tính."
...
Điền Đại Ngưu thấy tất cả mọi người đứng về phía mình, không khách sáo nói: "Các người xem chúng tôi bị nó đánh cho như này, sao chúng tôi lại đen đủi thế?"
"Đại Ngưu ca, anh mở cửa đi."
Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, Điền Đại Ngưu nhìn.
Không biết từ lúc nào, Điền Thanh Liễu đã đứng ngoài hàng rào nhà hắn, Điền Đại Ngưu không chút do dự, lập tức mở cửa.
Hắn không thể chịu đánh oan từ con tiện nhân Điền Tú Hà này.
Tốt nhất là để mọi người biết bộ mặt thật của nàng.
Còn chuyện Điền Tú Hà uy hiếp, hắn mới không sợ.
Nàng Điền Tú Hà dám liên lụy đến cả cha ruột mình sao?
Hắn mở cửa ngay, nói: "Thanh Liễu muội tử, cô..."
Điền Thanh Liễu bước tới, nhìn Điền Tú Hà chật vật, hỏi: "Tôi làm gì đắc tội cô?"
Trong mắt Tú Hà lóe lên vẻ ghen ghét, nhưng rồi nhanh chóng ngượng ngùng nhếch miệng, nhỏ giọng nói: "Tôi không biết chị đang nói gì."
Nàng chính là vậy, hễ gặp đông người là lại tỏ vẻ yếu thế, ra vẻ đáng thương. Nhưng nếu chỉ cần đứng ở vị trí thượng phong một chút, nàng lại sẽ đắc ý ngay. Bây giờ mọi người đang nhìn, nàng đương nhiên không dám nhận.
Dù sao, dù sao thì nàng đáng thương thế này, mọi người sẽ tin nàng thôi đúng không?
"Điền Đại Ngưu nói bậy!"
Nàng lắc lắc ngón tay, nói: "Tôi không biết ông ta nói gì, tôi chỉ là đi ngang qua rồi bị hai vợ chồng họ lôi vào đánh cho một trận."
Nàng thực sự là, đến nói dối cũng không biết nói à!
Khóe miệng mọi người đều co rút, lời này, ngươi lừa trẻ con lên ba à.
Điền Thanh Liễu cười khẩy một tiếng, nói: "Cô thấy tôi không có đầu óc à?"
"Tôi vốn không có. Đều là họ oan cho tôi, đều là...A!"
Điền Thanh Liễu đột ngột vung tay, mạnh tay giáng xuống má Điền Tú Hà, nàng chán ghét ra mặt: "Cô đúng là khiến tôi ghê tởm!"
Nói xong, xoay người rời đi.
"Ngươi!"
Điền Tú Hà ôm mặt, không thể tin được mình lại bị đánh.
Điền Thanh Liễu vô cùng tức giận, Điền Điềm lập tức đuổi theo cô cô nhỏ, đi theo cô vào nhà, cô bé dịu dàng nói: "Cô ơi, cô đừng tức giận, nếu còn giận, thì đi đánh thêm cho nó vài cái, dù sao thì mình không thể giấu trong lòng được, cứ kìm nén trong lòng là dễ sinh bệnh, nó đã dám làm chuyện xấu thì phải chịu người ta trả thù chứ! Cô đi đánh nó đi!"
Điền Thanh Liễu vốn đang rất tức, nhưng nghe đến đó lại bật cười, nói: "Con bé này, ăn nói linh tinh gì thế!"
Điền Điềm: "Con có nói linh tinh đâu? Con nói toàn là thật."
Cô bé nghiêm túc: "Đi, con dẫn cô đi đánh cho hả giận."
Có lẽ là Điền Điềm quá kiên trì, Điền Thanh Liễu cũng không giận đến thế nữa, cô ngậm ngùi nói: "Được rồi, cô cũng không giận lắm, nhưng mà con xem sao người ta lại có thể xấu xa như thế nhỉ?"
Điền Điềm cũng không biết nữa.
Nhưng Điền Điềm lại thật lòng nói: "Vậy thì hồi mình còn chạy nạn, chẳng phải mình còn gặp nhiều người xấu hơn thế sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận