Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 61: Có hi vọng (4) (length: 7820)

Nàng quay người nhấc phích nước nóng lên, cảm thấy rỗng không, nói: "Ta để ngươi đun chút nước nóng, uống chút nước ấm."
Điền Thanh Liễu đỏ mặt, vừa rồi nước nóng bị nàng rót vào túi chườm ấm rồi.
"Ngươi đi mua trước đi, tự ta có thể nấu nước."
Điền Điềm: "Tốt như vậy, ta cho ngươi đun lên, tiện thể làm nóng cả giường luôn, cái nồi nấu nước này cũng sẽ không bị đổ ra. Ta đun lên rồi đi ngay, sau đó ngươi tự nhìn đun xong thì rót vào phích, ta đi thôn ủy hội."
"Được."
Điền Thanh Liễu: Ô ô, cháu gái ta thật sự là vừa chu đáo lại quan tâm, làm gì có cô gái nào tốt thế chứ!
Điền Điềm rất nhanh đun nước xong, lúc này mới đi ra ngoài, đầu tháng năm thời tiết cũng không phải là rất lạnh, nhưng không chịu nổi gió lớn, hải đảo này là thế, gió thổi điên cuồng, từng đợt gió rít. Không lạnh, nhưng không thể mặc ít, nếu không gió lùa vào sẽ buốt lạnh.
Điền Điềm không muốn bị ốm đâu.
Nàng một mình cầm đèn pin đi ra, nhưng mà không có bật, cái này là để cô cô yên tâm mới mang theo, kỳ thực không cần dùng đến. Đường ở thôn xóm này, nhắm mắt lại cũng đi đến thôn ủy hội được. Bọn họ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, mà lại, đêm nay trăng rất sáng mà.
Điền Điềm đi về phía thôn ủy hội, đi chưa bao xa, đã thấy Điền Đại Ngưu lén lén lút lút một mình đến gõ cửa nhà Lan Ni Tử.
Điền Điềm: "?"
Đêm hôm khuya khoắt, dù là một đứa bé mới mười ba tuổi, cũng biết chuyện này không đúng!
Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa, thế là đúng sao?
Điền Điềm dù sao cũng thấy khó tin. Nhưng đường chỉ có một con đường này, Điền Điềm cũng không thể bay qua, nàng hắng giọng một cái, ra hiệu cho người kia biết mình tới. Điền Đại Ngưu giật mình quay đầu, lập tức trấn tĩnh lại, cho là không sao, dù sao hắn gõ cửa có thể là "Có việc" thôi mà.
Hắn cố ý nói lớn tiếng: "Điền Điềm à, sao cháu lại đi tản bộ ngoài đường vào đêm khuya thế? Không đi thôn ủy hội xem tivi à?"
Điền Điềm: "Cháu giờ mới đi."
Điền Đại Ngưu: "Vậy chúng ta đi cùng, chú còn muốn tìm Khương đại gia có chút việc, nhà ông ấy không ai mở cửa, chắc cũng ở thôn ủy hội xem tivi. Cháu chẳng phải ban đêm không đi xem tivi à? Sao hôm nay lại đến?"
Điền Điềm: "Cháu đến mua ít đồ."
"Ồ, thế à!" Điền Đại Ngưu cũng không thực sự muốn trò chuyện với Điền Điềm, hắn tự cho là đã giải thích qua, nên không để Điền Điềm trong lòng, dù sao Điền Điềm là con bé thế này cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Hắn giơ tay: "Vậy chú đi xem tivi."
Điền Điềm gật đầu, còn mình tiếp tục đi về phía ký túc xá, lớn tiếng: "Bàn thúc, Bàn thúc, chú ở đâu? Cháu muốn mua ít đồ."
Bàn thúc không ra, Trương Hoành ngược lại ra, nói: "Chú dẫn cháu qua đi, Bàn thúc không có ở nhà, buổi chiều chú ấy ra đảo rồi."
Điền Điềm: "Ồ."
Trương Hoành dẫn Điền Điềm đi đến quầy bán quà vặt, hỏi: "Cháu muốn mua gì à?"
Điền Điềm: "Đường đỏ."
Mặt Trương Hoành bỗng nhiên đỏ lên.
Điền Điềm: "?"
Tuy đường đỏ thì đỏ thật, nhưng chú cũng không cần đỏ mặt chứ?
Kỳ quái thật.
Điền Điềm: "Chú Trương Hoành, chú sao thế?"
Đột nhiên, Điền Điềm nhớ đến trên giường cô cô để một bộ đồ đàn ông, cái bộ quần áo đó, trông giống cái bộ mà chú Trương Hoành thường mặc ghê. Điền Điềm cau mày, cô bé cảm thấy mình lại phát hiện ra chuyện lớn.
Trương Hoành: "Không sao, đi, chú lấy cho cháu."
Hai người nhanh chóng vào quầy bán quà vặt, mấy kiến trúc trong thôn đều ở gần nhau, cũng rất tiện, Trương Hoành: "Gần đây dự báo thời tiết bảo có mưa, trời trở lạnh, ra ngoài nên mặc nhiều vào."
Điền Điềm ngẩng đầu lên nhìn một chút, nói: "Trăng sáng lắm."
Trương Hoành cười: "Có trăng không có nghĩa là trời không mưa đâu, chúng ta ở trên đảo cũng mấy năm rồi, ở đây chính là như vậy, mùa xuân mưa nhiều, đảo Cá Thạch lại càng vậy, mấy đứa đi học bình thường thấy thời tiết không tốt thì nhớ đi ủng vào, kẻo chân bị ướt, hơi lạnh vào người không tốt. Cũng đừng có dính nhiều nước lạnh."
Điền Điềm nháy mắt mấy cái, cứ thấy lời chú Trương Hoành không phải là đang dặn dò mình, mình cũng đâu phải đứa trẻ lên ba lên năm, đương nhiên có thể nghe ra được điều không ổn. Nhất là câu cuối, nghe qua đã biết không phải muốn dặn mình.
Điền Điềm cúi mắt, ồ một tiếng.
Trương Hoành: "Đây, đường đỏ của cháu."
Hắn tự lấy tiền, sau đó nói: "Tối trời không an toàn, chú đưa cháu về nhé."
Điền Điềm lại nháy mắt mấy cái, mọi người trên đảo đều không có người ngoài, lại đều sống trên một con đường, quen đến không thể quen hơn, không cần thiết thế đâu? Mấy đứa nhỏ ở đảo còn nhỏ hơn nàng, đêm khuya cũng chạy đi chạy lại. Chả sợ bóng tối tí nào.
Nhưng Điền Điềm vẫn dứt khoát: "Được ạ. Cảm ơn chú Trương Hoành."
Trương Hoành: "Đi thôi."
Hắn khóa cửa lại, Điền Điềm ngẩng đầu nhìn Trương Hoành, hỏi: "Chú Trương Hoành, năm nay chú bao nhiêu tuổi ạ?"
Trương Hoành: "Hai mươi ba."
Điền Điềm ồ một tiếng, nói: "Vậy trông không ra chút nào ạ."
Trương Hoành cười hỏi: "Trông không ra gì? Vậy cháu thấy chú lớn hay nhỏ?"
Điền Điềm dứt khoát: "Đương nhiên là nhỏ rồi ạ, cháu cứ tưởng chú với mấy chú Thanh Hòe không chênh lệch nhiều. Chú trẻ mặt ghê, mà cũng đúng ạ, chú chắc chắn lớn hơn mấy chú ấy, chú biết nhiều thứ hơn, toàn đi học."
Cô bé ghen tị: "Cha cháu còn không biết bằng chú nhiều thế."
Trương Hoành: "Chú tốt nghiệp cấp hai rồi không đi học nữa, chú không giỏi đọc sách, tốt nghiệp xong đi bộ đội, đừng thấy chú năm nay hai mươi ba, thực ra ở bộ đội nhiều năm rồi, những thứ này đều là học ở bộ đội. Chú lên đảo được ba năm rồi."
Điền Điềm: "Thế bộ đội tốt thật, thời cổ đại không có đi lính được đâu, có câu chuyện ‘trai tốt không làm lính’. Mỗi lần có nghĩa vụ quân sự, mọi người có tiền đều sẽ chi tiền để trốn. Nếu không có khi không về được."
Cái này cổ đại với hiện đại không thể so được mà.
Nàng nghĩ linh tinh: "Vương gia cướp đất đánh nhau, cũng chẳng màng đến binh sĩ, khắp nơi bắt người. Chỉ có anh trai ta, nó cũng đâu có lớn, mà cũng bị tính vào, còn có cả ông nội nữa, rõ ràng là người già rồi, vẫn phải ra trận theo quy tắc, mà có dùng tiền cũng chẳng được, thật là thất đức."
"Vậy người cổ đại khó khăn thật đấy, nhưng hiện đại đi bộ đội khác với cổ đại, không phải muốn đi là được. Thể chất không tốt, muốn vào bộ đội cũng không được, cái này đáng tự hào lắm đấy."
Điền Điềm: "Cháu biết ạ."
Nàng nói: "Chú và mấy chú Triệu, chú Vương đều là làm lính mà."
Trương Hoành gật đầu.
Điền Điềm lại hỏi: "Vậy, chú Trương Hoành, chú là người ở đâu thế ạ?"
Trương Hoành: "Sao cháu lại hỏi chú vậy?"
Điền Điềm: "Cháu chỉ là hỏi chuyện thôi, bọn cháu đến đây lâu rồi, cả ngày gặp chú Trương Hoành, cũng chẳng biết chú Trương Hoành người ở đâu, bạn tốt mà lại như vậy."
Trương Hoành lại bị chọc cười: "Chú là bạn tốt của cháu hả?"
Điền Điềm: "Coi như vậy ạ."
Nàng mạnh dạn nói: "Dù sao cả nhà cháu đều xem chú là bạn thân. Chú giúp bọn cháu nhiều lắm mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận