Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 40: Khảo thí chuyện này (thượng) (4) (length: 8787)
"A, cái này cũng quá ác độc rồi?" Song Hỉ kinh sợ.
Không thể không nói, ở thôn của họ, chuyện người trong nhà đánh trẻ con là thường tình, đó là chuyện sớm đã quen thuộc, mọi người không cảm thấy có gì, nhưng chỉ vì học không giỏi mà bắt phạt đứng ở ngoài cửa giữa mùa đông, cái này thì quá bất thường rồi.
Điền Điềm: "Bây giờ đang là ba chín, cô cô và dượng sẽ không đồng ý đâu."
Thải Vân bất lực: "Bà nội ta rất cố chấp, ba mẹ ta chắc là không cản nổi..."
Điền Điềm không nghĩ vậy, nàng cảm thấy dượng cả nói chuyện rất có tác dụng, nhà họ rõ ràng là dượng làm chủ. Cho nên a, chỉ cần dượng không vui thì sẽ không đến nỗi vậy. Điền Điềm vỗ vỗ Thải Vân, nói: "Không đến mức đâu, ba ngươi mới là chủ nhà."
Hổ Tử ở một bên nghĩ vẩn vơ: "Mấy người lớn này, bọn họ muốn giành hạng nhất như vậy, sao không tự mình đi thi đi. Bọn họ cũng có phải là không có thi đâu. Chính họ làm không được, còn muốn cầu bọn ta mấy đứa con nít nhất định phải làm được, thật là không cân nhắc đến tình hình thực tế."
"Tình hình thực tế gì?"
Hổ Tử hùng hồn: "Làm cha mẹ đều không xong, là thùng rác phế vật, làm con nít thì mạnh được đến đâu? Dù sao cũng là con ruột."
"Phụt!" Điền Điềm và mấy cô bé đều bật cười, ngay cả những người khác trong phòng học cũng lộ ra nụ cười, mặc kệ ngày thường thế nào, quan hệ tốt hay không, lúc này mọi người đều đứng cùng một chiến tuyến.
Lời Hổ Tử nói rất đúng đó.
Đã muốn giành hạng nhất như vậy, sao không tự mình giành?
Dựa vào mấy đứa con nít làm gì?
Điền Điềm dễ dàng nói: "Anh Hổ Tử, lời này của anh mà để bác Cả Khương nghe thấy, đảm bảo sẽ đánh anh."
Hổ Tử: "Ách..."
Thật đấy, hắn vội nói: "Mấy người giữ bí mật cho ta nhé."
Mọi người cười tủm tỉm, giữ bí mật?
Thôn của họ có cái rắm bí mật a!
"Điền Điềm. Lần này cậu còn có thể thi nhất không?" Trân Hà đột nhiên mở miệng hỏi.
Nàng nhìn chằm chằm Điền Điềm, muốn dựa vào vẻ mặt của nàng để nhìn ra đôi chút.
Điền Điềm thật sự là không thích người nhà họ, con bé Trân Hà này không hiểu gì cả, cứ hay xáp vào, nhưng mà Điền Điềm không cảm thấy đây là nó muốn kết bạn tốt với mình, hai nhà họ đã như vậy bao nhiêu năm rồi, còn làm ra vẻ hòa thuận làm gì?
Điền Điềm giọng điệu rất nhạt: "Sao tớ biết được."
"Cậu..." Trân Hà còn muốn nói thêm vài câu, Điền Điềm đã đứng lên, nói: "Trưa rồi, về nhà thôi."
"Đúng đúng đúng, về nhà ăn cơm."
"Ai mẹ ơi, sáng mai không cần lên lớp, thật tốt."
"Cũng không phải, haiz, thi xong đợt này chúng ta có thể được nghỉ lâu đó!"
"Tháng hai nghỉ một tháng."
"Ngọa Tào, dài vậy, tớ lâu lắm rồi không được trải nghiệm cảm giác nghỉ nhiều ngày như vậy."
Từ khi bắt đầu đi học, bọn họ được nghỉ nhiều nhất là một ngày rưỡi, nghỉ cả tháng thì không ai dám nghĩ. Lần này thật sự là quá hiếm hoi. Nhưng mọi người đều biết a, đây là kỳ nghỉ dài cuối cùng. Chờ đến tháng Ba, chính thức phân ban nhanh chậm xong, sợ là sẽ phải học muốn chết luôn.
Haiz, nghĩ tới đã thấy sợ.
Nhưng mà, chuyện xa xôi như vậy có thể tạm thời không nghĩ, vẫn là nên nghĩ chuyện vui của đợt này đã.
Giống như là Hổ Tử bọn họ cũng không cảm thấy mình có thể thi được hạng mấy, cho nên trong lòng không có gì gánh nặng, cứ đợi đến lúc có thành tích rồi thì chơi.
"Haiz, thời gian này thật tốt."
"Đi thôi, về nhà ăn cơm trưa."
"Ai, chiều đi trượt băng nhé?"
"Được đấy!"
Năm nay mùa đông nhà nào củi lửa cũng đầy đủ, lương thực cũng dồi dào, cuộc sống thoải mái hơn không ít, ngay cả đám trẻ con cũng có tâm trí chơi, nếu là đặt năm trước lúc còn ở Điền gia thôn thì, dù là mùa đông cũng phải làm việc, cuộc sống không dễ dàng.
Điền Điềm đội mũ găng tay vào, đi theo mấy đứa bạn nhỏ ra khỏi phòng học, hôm nay người lớn đi cũng rất chậm, ai bảo tất cả mọi người đều thi cử đâu. Thi xong thì không tránh khỏi phải bàn luận một chút, Điền Điềm nhìn thấy mẹ mình, vội vàng chạy tới, "Mẹ, mẹ thi thế nào?"
Tống Xuân Mai nhăn nhó một chút, nói: "Quỷ mới biết được."
Điền Điềm phì một tiếng bật cười, nàng lại thấy chú Quý Tử, lập tức bỏ mẹ mình chạy lên trước: "Chú Quý Tử, chú thi thế nào?"
Điền Quý Tử biểu hiện còn nhăn nhó hơn, nhưng rất nhanh khôi phục lại, sau đó nói: "Chú thấy, chắc có thể vào top đầu. Nhưng không phải là chú không muốn thi đâu, chú có năng lực như thế, chú chủ yếu là không muốn để mọi người quá buồn thôi, cô nhìn đi toàn là các bác, các thím, các chị dâu, chú phải nhường mọi người chứ. Chú chỉ đáp bừa một chút, hỗ trợ mọi người một tí thôi."
Khóe miệng Điền Điềm co giật, thật sự là nửa điểm cũng không tin đâu.
Nàng chân thành nói: "Chú Quý Tử."
Điền Quý Tử: "Hả?"
Điền Điềm: "Chú thật là khoác lác."
Nụ cười Điền Quý Tử cứng đờ trên mặt, lẩm bẩm: "Con bé này..."
Khuyết điểm lớn nhất của con bé này chính là nói thật!
Thấy rõ mà không nói toạc ra, không tốt sao?
Thật là vậy mà.
Hắn nhỏ giọng: "Thế còn con thi thế nào? Có vào được top đầu không? Chú còn trông cậy vào con mang cho chú đồ nữa đấy."
Điền Điềm: "Con cũng không biết nữa, nhưng mà con thấy chắc là được. Con cảm giác con làm bài rất tốt, nhưng con cũng không dám chắc trình độ người khác ra sao, dù sao thì nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn."
Điền Quý Tử: "Thế thì cũng đúng, nhưng mà chú tin vào thực lực của con. Con bé này giống chú."
Điền Điềm: "..."
Chú Quý Tử à, chúng ta thật là khác nhau một trời một vực.
Con giống chú chỗ nào chứ?
Chú nói câu này, chính chú có tin không?
Nói nữa, con mà giống chú, con mới xong đời đó.
Điền Quý Tử không để ý đến ánh mắt câm nín của Điền Điềm, cảm thấy mình nói chẳng sai chút nào.
Hắn nói: "Dù sao con cũng nhớ đến ước định của chúng ta."
Điền Điềm: "Dạ."
"À mà, các con khi nào có thành tích? Cũng là ngày kia sao?" Điền Điềm hỏi.
Mặt Điền Quý Tử méo mó một chút, nói: "Bọn chú là sáng mai, chấm bài của bọn chú trước, cô nói xem có muốn mạng không? Mai là có thể biết rồi."
Nghe hắn nói thì hay, nhưng thật ra hắn cũng không hề muốn sớm biết thành tích của mình đâu. Hắn thì biết chắc mình không thể thi vào top đầu rồi, nhưng vấn đề là, hắn sợ mình thi cuối bảng đó!
Nếu như thi cuối mấy hạng thì thật là mất mặt.
Đặc biệt là, nếu như hắn thi không bằng Điền Thanh Hòe và Khương Dũng Tuyền thì coi như là đại sự.
Không phải sẽ mất mặt với Lan Ni Tử hay sao?
Hắn sầu ơi là sầu.
Đột nhiên, Điền Quý Tử nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi: "Lan Ni Tử thi thế nào? Chú chỉ sợ nó thi tốt, đến lúc đó Thanh Hòe với Dũng Tuyền đều có thể đi ra ngoài xem xét, mỗi mình chú không được, thế thì chú mất mặt lắm! Haiz!"
Hắn nghĩ đến chuyện này cũng đau đầu.
Lan Ni Tử và Điền Quý Tử không chênh nhau nhiều lắm, nhưng mà do kẹt ở ngưỡng mười tám tuổi, Lan Ni Tử học cùng lớp với con bé Điền Điềm.
Điền Điềm nghĩ ngợi một chút về những biểu hiện của Lan Ni Tử ngày thường, nàng không hề do dự, nói: "Vậy thì chú cứ yên tâm, cô ta chắc chắn không thi vào được top năm đâu."
Điền Quý Tử: "..."
Thế thì chú yên tâm cái gì?
Hắn nói: "Không đến mức đó chứ? Lan Ni Tử không phải thành tích rất tốt sao? Cô ta lại xinh đẹp lại thông minh, sao lại không thể thi tốt được?"
Điền Điềm buồn bực nhìn Điền Quý Tử, tò mò hỏi: "Chú từ đâu mà thấy cô ta thông minh thế?"
Điền Điềm nghĩ nghĩ rồi nói: "Được rồi, cứ cho là cô ta thông minh đi, con cũng cảm thấy cô ta không thi tốt được đâu, cô ta đâu có chăm học lắm đâu."
Tuy nói ngày thường mọi người đều học như nhau, không có bài kiểm tra gì xem ai giỏi hơn ai, nhưng mà cả ngày học cùng nhau, thái độ lên lớp của ai thế nào vẫn có thể nhìn ra được, Lan Ni Tử không có để tâm vào việc học, con nít cũng nhìn ra được.
Điền Quý Tử: "Không thể nào chứ?"
Điền Điềm: "Dù sao đợi khi nào có kết quả thì chú sẽ biết."
Điền Điềm và Điền Quý Tử lẩm bẩm đủ rồi, thấy đã gần đến nhà, liền nhảy chân sáo bỏ đi.
Điền Quý Tử vẫn còn đang lẩm bẩm: "Sao mà cô ta lại không thể vào top mấy được chứ? Cô ta tốt như thế mà."
Trong mắt người yêu hóa Tây Thi, thật là không sai.
Nhưng mà Điền Quý Tử cũng chẳng rảnh để quan tâm Lan Ni Tử ra sao nữa, bởi vì nửa ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày thứ hai, so với mấy đứa nhỏ còn có thể cố gắng thêm một ngày, người lớn lại như đi dự đám tang, sáng sớm đã từng người vội vã đi về phía phòng học của ủy ban thôn.
Sáng sớm hôm sau, người lớn đã đi hết, Điền Điềm như tên trộm xông tới, nói: "Anh ơi, mình đến trường học nghe lén đi."
Không thể không nói, ở thôn của họ, chuyện người trong nhà đánh trẻ con là thường tình, đó là chuyện sớm đã quen thuộc, mọi người không cảm thấy có gì, nhưng chỉ vì học không giỏi mà bắt phạt đứng ở ngoài cửa giữa mùa đông, cái này thì quá bất thường rồi.
Điền Điềm: "Bây giờ đang là ba chín, cô cô và dượng sẽ không đồng ý đâu."
Thải Vân bất lực: "Bà nội ta rất cố chấp, ba mẹ ta chắc là không cản nổi..."
Điền Điềm không nghĩ vậy, nàng cảm thấy dượng cả nói chuyện rất có tác dụng, nhà họ rõ ràng là dượng làm chủ. Cho nên a, chỉ cần dượng không vui thì sẽ không đến nỗi vậy. Điền Điềm vỗ vỗ Thải Vân, nói: "Không đến mức đâu, ba ngươi mới là chủ nhà."
Hổ Tử ở một bên nghĩ vẩn vơ: "Mấy người lớn này, bọn họ muốn giành hạng nhất như vậy, sao không tự mình đi thi đi. Bọn họ cũng có phải là không có thi đâu. Chính họ làm không được, còn muốn cầu bọn ta mấy đứa con nít nhất định phải làm được, thật là không cân nhắc đến tình hình thực tế."
"Tình hình thực tế gì?"
Hổ Tử hùng hồn: "Làm cha mẹ đều không xong, là thùng rác phế vật, làm con nít thì mạnh được đến đâu? Dù sao cũng là con ruột."
"Phụt!" Điền Điềm và mấy cô bé đều bật cười, ngay cả những người khác trong phòng học cũng lộ ra nụ cười, mặc kệ ngày thường thế nào, quan hệ tốt hay không, lúc này mọi người đều đứng cùng một chiến tuyến.
Lời Hổ Tử nói rất đúng đó.
Đã muốn giành hạng nhất như vậy, sao không tự mình giành?
Dựa vào mấy đứa con nít làm gì?
Điền Điềm dễ dàng nói: "Anh Hổ Tử, lời này của anh mà để bác Cả Khương nghe thấy, đảm bảo sẽ đánh anh."
Hổ Tử: "Ách..."
Thật đấy, hắn vội nói: "Mấy người giữ bí mật cho ta nhé."
Mọi người cười tủm tỉm, giữ bí mật?
Thôn của họ có cái rắm bí mật a!
"Điền Điềm. Lần này cậu còn có thể thi nhất không?" Trân Hà đột nhiên mở miệng hỏi.
Nàng nhìn chằm chằm Điền Điềm, muốn dựa vào vẻ mặt của nàng để nhìn ra đôi chút.
Điền Điềm thật sự là không thích người nhà họ, con bé Trân Hà này không hiểu gì cả, cứ hay xáp vào, nhưng mà Điền Điềm không cảm thấy đây là nó muốn kết bạn tốt với mình, hai nhà họ đã như vậy bao nhiêu năm rồi, còn làm ra vẻ hòa thuận làm gì?
Điền Điềm giọng điệu rất nhạt: "Sao tớ biết được."
"Cậu..." Trân Hà còn muốn nói thêm vài câu, Điền Điềm đã đứng lên, nói: "Trưa rồi, về nhà thôi."
"Đúng đúng đúng, về nhà ăn cơm."
"Ai mẹ ơi, sáng mai không cần lên lớp, thật tốt."
"Cũng không phải, haiz, thi xong đợt này chúng ta có thể được nghỉ lâu đó!"
"Tháng hai nghỉ một tháng."
"Ngọa Tào, dài vậy, tớ lâu lắm rồi không được trải nghiệm cảm giác nghỉ nhiều ngày như vậy."
Từ khi bắt đầu đi học, bọn họ được nghỉ nhiều nhất là một ngày rưỡi, nghỉ cả tháng thì không ai dám nghĩ. Lần này thật sự là quá hiếm hoi. Nhưng mọi người đều biết a, đây là kỳ nghỉ dài cuối cùng. Chờ đến tháng Ba, chính thức phân ban nhanh chậm xong, sợ là sẽ phải học muốn chết luôn.
Haiz, nghĩ tới đã thấy sợ.
Nhưng mà, chuyện xa xôi như vậy có thể tạm thời không nghĩ, vẫn là nên nghĩ chuyện vui của đợt này đã.
Giống như là Hổ Tử bọn họ cũng không cảm thấy mình có thể thi được hạng mấy, cho nên trong lòng không có gì gánh nặng, cứ đợi đến lúc có thành tích rồi thì chơi.
"Haiz, thời gian này thật tốt."
"Đi thôi, về nhà ăn cơm trưa."
"Ai, chiều đi trượt băng nhé?"
"Được đấy!"
Năm nay mùa đông nhà nào củi lửa cũng đầy đủ, lương thực cũng dồi dào, cuộc sống thoải mái hơn không ít, ngay cả đám trẻ con cũng có tâm trí chơi, nếu là đặt năm trước lúc còn ở Điền gia thôn thì, dù là mùa đông cũng phải làm việc, cuộc sống không dễ dàng.
Điền Điềm đội mũ găng tay vào, đi theo mấy đứa bạn nhỏ ra khỏi phòng học, hôm nay người lớn đi cũng rất chậm, ai bảo tất cả mọi người đều thi cử đâu. Thi xong thì không tránh khỏi phải bàn luận một chút, Điền Điềm nhìn thấy mẹ mình, vội vàng chạy tới, "Mẹ, mẹ thi thế nào?"
Tống Xuân Mai nhăn nhó một chút, nói: "Quỷ mới biết được."
Điền Điềm phì một tiếng bật cười, nàng lại thấy chú Quý Tử, lập tức bỏ mẹ mình chạy lên trước: "Chú Quý Tử, chú thi thế nào?"
Điền Quý Tử biểu hiện còn nhăn nhó hơn, nhưng rất nhanh khôi phục lại, sau đó nói: "Chú thấy, chắc có thể vào top đầu. Nhưng không phải là chú không muốn thi đâu, chú có năng lực như thế, chú chủ yếu là không muốn để mọi người quá buồn thôi, cô nhìn đi toàn là các bác, các thím, các chị dâu, chú phải nhường mọi người chứ. Chú chỉ đáp bừa một chút, hỗ trợ mọi người một tí thôi."
Khóe miệng Điền Điềm co giật, thật sự là nửa điểm cũng không tin đâu.
Nàng chân thành nói: "Chú Quý Tử."
Điền Quý Tử: "Hả?"
Điền Điềm: "Chú thật là khoác lác."
Nụ cười Điền Quý Tử cứng đờ trên mặt, lẩm bẩm: "Con bé này..."
Khuyết điểm lớn nhất của con bé này chính là nói thật!
Thấy rõ mà không nói toạc ra, không tốt sao?
Thật là vậy mà.
Hắn nhỏ giọng: "Thế còn con thi thế nào? Có vào được top đầu không? Chú còn trông cậy vào con mang cho chú đồ nữa đấy."
Điền Điềm: "Con cũng không biết nữa, nhưng mà con thấy chắc là được. Con cảm giác con làm bài rất tốt, nhưng con cũng không dám chắc trình độ người khác ra sao, dù sao thì nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn."
Điền Quý Tử: "Thế thì cũng đúng, nhưng mà chú tin vào thực lực của con. Con bé này giống chú."
Điền Điềm: "..."
Chú Quý Tử à, chúng ta thật là khác nhau một trời một vực.
Con giống chú chỗ nào chứ?
Chú nói câu này, chính chú có tin không?
Nói nữa, con mà giống chú, con mới xong đời đó.
Điền Quý Tử không để ý đến ánh mắt câm nín của Điền Điềm, cảm thấy mình nói chẳng sai chút nào.
Hắn nói: "Dù sao con cũng nhớ đến ước định của chúng ta."
Điền Điềm: "Dạ."
"À mà, các con khi nào có thành tích? Cũng là ngày kia sao?" Điền Điềm hỏi.
Mặt Điền Quý Tử méo mó một chút, nói: "Bọn chú là sáng mai, chấm bài của bọn chú trước, cô nói xem có muốn mạng không? Mai là có thể biết rồi."
Nghe hắn nói thì hay, nhưng thật ra hắn cũng không hề muốn sớm biết thành tích của mình đâu. Hắn thì biết chắc mình không thể thi vào top đầu rồi, nhưng vấn đề là, hắn sợ mình thi cuối bảng đó!
Nếu như thi cuối mấy hạng thì thật là mất mặt.
Đặc biệt là, nếu như hắn thi không bằng Điền Thanh Hòe và Khương Dũng Tuyền thì coi như là đại sự.
Không phải sẽ mất mặt với Lan Ni Tử hay sao?
Hắn sầu ơi là sầu.
Đột nhiên, Điền Quý Tử nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi: "Lan Ni Tử thi thế nào? Chú chỉ sợ nó thi tốt, đến lúc đó Thanh Hòe với Dũng Tuyền đều có thể đi ra ngoài xem xét, mỗi mình chú không được, thế thì chú mất mặt lắm! Haiz!"
Hắn nghĩ đến chuyện này cũng đau đầu.
Lan Ni Tử và Điền Quý Tử không chênh nhau nhiều lắm, nhưng mà do kẹt ở ngưỡng mười tám tuổi, Lan Ni Tử học cùng lớp với con bé Điền Điềm.
Điền Điềm nghĩ ngợi một chút về những biểu hiện của Lan Ni Tử ngày thường, nàng không hề do dự, nói: "Vậy thì chú cứ yên tâm, cô ta chắc chắn không thi vào được top năm đâu."
Điền Quý Tử: "..."
Thế thì chú yên tâm cái gì?
Hắn nói: "Không đến mức đó chứ? Lan Ni Tử không phải thành tích rất tốt sao? Cô ta lại xinh đẹp lại thông minh, sao lại không thể thi tốt được?"
Điền Điềm buồn bực nhìn Điền Quý Tử, tò mò hỏi: "Chú từ đâu mà thấy cô ta thông minh thế?"
Điền Điềm nghĩ nghĩ rồi nói: "Được rồi, cứ cho là cô ta thông minh đi, con cũng cảm thấy cô ta không thi tốt được đâu, cô ta đâu có chăm học lắm đâu."
Tuy nói ngày thường mọi người đều học như nhau, không có bài kiểm tra gì xem ai giỏi hơn ai, nhưng mà cả ngày học cùng nhau, thái độ lên lớp của ai thế nào vẫn có thể nhìn ra được, Lan Ni Tử không có để tâm vào việc học, con nít cũng nhìn ra được.
Điền Quý Tử: "Không thể nào chứ?"
Điền Điềm: "Dù sao đợi khi nào có kết quả thì chú sẽ biết."
Điền Điềm và Điền Quý Tử lẩm bẩm đủ rồi, thấy đã gần đến nhà, liền nhảy chân sáo bỏ đi.
Điền Quý Tử vẫn còn đang lẩm bẩm: "Sao mà cô ta lại không thể vào top mấy được chứ? Cô ta tốt như thế mà."
Trong mắt người yêu hóa Tây Thi, thật là không sai.
Nhưng mà Điền Quý Tử cũng chẳng rảnh để quan tâm Lan Ni Tử ra sao nữa, bởi vì nửa ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày thứ hai, so với mấy đứa nhỏ còn có thể cố gắng thêm một ngày, người lớn lại như đi dự đám tang, sáng sớm đã từng người vội vã đi về phía phòng học của ủy ban thôn.
Sáng sớm hôm sau, người lớn đã đi hết, Điền Điềm như tên trộm xông tới, nói: "Anh ơi, mình đến trường học nghe lén đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận