Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 34: Người bán hàng rong tới (thượng) (1) (length: 8647)

Chuyên nghiệp, chính là không tầm thường.
Nhớ ngày đó mới vừa lên đảo, mặc kệ là lợp nhà theo chỉ dẫn hay là thiết kế, đều có người đặc biệt tới làm, người trong thôn họ, chỉ là bán chút sức lao động. Nhưng có một số người cũng lớn tuổi, tự nhận là biết nhiều, trong lòng vẫn lẩm bẩm, cảm thấy chỗ này không nên thế này, chỗ kia không nên như thế, cũng may lúc ấy họ đều nơm nớp lo sợ, nửa điểm không dám hé răng, chỉ làm theo, cho nên chút lời xì xào nhỏ cũng không có lan truyền ra.
Nhưng đến mùa đông mọi người mới phát hiện, người ta làm cái này đều là có bài bản cả, trên đảo gió không nhỏ, trời cũng lạnh, họ lợp nhà như vậy, cả con đường vì hai bên đều là nhà, ngược lại rất chắn gió, ngay cả phòng ở đắp lên cũng tốt, vô cùng giữ ấm.
Như trước đây phòng đất lùa gió bốn phía kia thì hoàn toàn không phải chuyện.
Nói về phòng ở hiện tại so với trước kia, đây mới gọi là "nhà", trước kia thì chỉ như ổ chó.
Ừm, hơi phóng đại.
Nhưng lại giống như không hề phóng đại.
Tóm lại, trời lạnh mọi người càng cảm nhận được ở trong phòng này thật tốt.
Trời lạnh xuống, tuyết cũng rơi khá nhiều, trận này vừa tan, trận khác lại đến. Chỗ bọn họ gần biển, gió lớn thổi qua, thật là lạnh thấu xương, gió thổi đau cả đầu. Nhưng mặc kệ thời tiết thế nào, vẫn phải lên lớp.
Mọi người phân ca, mỗi sáng sớm có bốn người thay phiên, đến sớm hơn mười lăm phút để nhóm lò. Hai phòng học đều có lò, nhiệt độ phòng học cũng không tệ, nói thật, mỗi ngày cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đến lớp, mọi người trong thôn đảo Đá thật ra rất vui.
Đúng vậy, vui vẻ!
So với khoảng thời gian trước buồn bực, bây giờ lại rất vui.
Bởi vì, tiết kiệm được củi đốt!
Ít nhất mỗi ngày buổi sáng lên lớp ở đây cũng không cần nhà mình tốn củi đốt.
Cho nên gần đây mọi người đi học rất hăng hái, còn học thế nào thì là chuyện khác. Thấy thời gian trôi đi, sắp hết năm rồi, hàng năm đến Tết, ai nấy đều bận rộn.
Năm nay ngoài bận rộn, còn phải thi nữa chứ.
Hiếm có buổi chiều hôm nay không có lớp, Trần Lan Hoa không bắt bọn nhỏ giúp việc nhà, mà lại bảo: "Mấy đứa đi mà xem sách đi, còn cách kỳ thi không bao lâu nữa. Mấy đứa vẫn nên nghiêm túc học nhiều vào."
Nàng còn mong được nhờ vả ra ngoài kia mà.
Ánh mắt Trần Lan Hoa đảo quanh mấy đứa nhỏ, cuối cùng vẫn dừng trên người Điền Điềm, khả năng thi tốt nhất là cháu gái lớn. Giờ nàng chỉ mong lão già đừng có tranh giành cái suất với nàng, nếu mà mình thi tốt đoạt được danh ngạch thì thôi chứ, Trần Lan Hoa thật sự không dám nghĩ tới.
Cái này không phải làm khó lão bà bà sao?
Thử xem có nhà ai mà lão bà bà đi học không? Đúng là trò đùa mà!
Mà nói đi thì cũng phải để lớp trẻ còn đường chứ. Cái này nếu lớp trẻ thi mà không được mà lại là lão bà bà được, đây chẳng phải rất mất mặt sao? Vì giữ mặt cho lớp trẻ, Trần Lan Hoa cảm thấy mình thi không được, không phải là do mình kém mà là do quan tâm đó thôi.
Nàng quan tâm mấy người trẻ tuổi không có cơ hội đó.
Thật là một lão bà tốt bụng.
"Thanh Liễu con cũng đi học đi, suốt ngày chỉ nghĩ tích cóp tiền riêng, cũng phải có chút văn hóa chứ." Trần Lan Hoa nói câu này không phải là kiếm chuyện, nàng thật có chút ghen tị với Quan Lệ Na. Xem người ta cũng là con gái, Quan Lệ Na tự tin bao nhiêu.
Con gái nhà mình thì lại khác, giống như con chuột con ấy.
Nhưng mà so với những người khác trong thôn, lại cảm thấy con gái mình cũng tốt chán.
Cứ so sánh thì sẽ thấy phấn chấn ngay.
Trần Lan Hoa: "Liễu à, con phải cố gắng lên đó, đám con gái các con, ít nhất con cũng phải đứng đầu chứ."
Lão bà này tuy mình không được, nhưng vẫn hi vọng người trong nhà được, thế không phải cũng có thể khoe khoang đó sao?
À không, không phải khoe khoang, nàng là thật sự tự hào vì người nhà mình giỏi giang đó mà!
Trần Lan Hoa nhếch mép, nói: "Vào nhà đọc sách đi."
"Dạ."
Mấy người đều ở nhà chính, tuy nói mỗi người đều có phòng riêng, nhưng mà vào mùa đông ban ngày đều ở một phòng, nếu như phòng nào cũng đốt lò hay là sưởi ấm giường thì thật là lãng phí. Trần Lan Hoa dẫn mấy đứa con trai con dâu làm việc ở gian ngoài nhà chính.
Mấy người trong nhà đang móc quả táo mèo, còn Trần Lan Hoa thì dẫn mấy người phụ nữ may khăn lau.
Việc này làm cả tháng rồi, qua hai tháng rồi, vẫn cứ có mãi.
Trần Lan Hoa bực mình nói: "Bọn họ làm gì mà cần nhiều táo mèo vậy?"
Làm hết cái này, Trần Lan Hoa cảm giác những người trong thôn mình cũng có thể móc được một núi táo mèo nhỏ rồi. Nhưng bên kia lại cứ một mực muốn lấy nữa.
Điền Điềm ló đầu, một tay vịn khung cửa, nói: "Cháu biết, cháu biết, cháu nghe đại phu Quan nói rồi, đừng thấy chỗ mình là chỗ nhỏ, nhưng cái xưởng đóng hộp của huyện ta là một trong số mấy nhà máy đóng hộp lớn nhất cả nước đó. Hàng đi đặc biệt nhiều, mà bán chạy nhất chính là đào đóng hộp và táo mèo đóng hộp. Nên mới cần nhiều như vậy."
Trần Lan Hoa trừng mắt: "Đi học đi! Chỗ nào cũng có mặt con."
Điền Điềm lập tức rụt về, mọi người ngồi ở trên giường, đặt bàn ăn trên giường, mấy người vây quanh bàn ngồi học, mặc dù chương trình học giống nhau, nhưng mà tiến độ học của mỗi người lại hoàn toàn khác nhau, nên ai học của người nấy.
Buổi chiều muộn, tuy trời lạnh nhưng lại có chút ánh nắng, Trần Lan Hoa: "Năm nay ăn tết, chúng ta lại có thể ăn một cái tết no bụng."
Năm nay ăn tết muộn, là trong hai tháng nữa mới ăn tết, tuy rằng còn một thời gian nữa mới tới Tết, nhưng mà cũng là vào cuối tháng 12 rồi, sắp sang năm mới, mọi người đều có chút mong chờ. Trần Lan Hoa lo liệu ăn uống nghỉ ngơi trong nhà, cũng phải lên kế hoạch một chút.
"Tết mua một cân đường phèn, mua thêm ít hạt dưa, lạc gì đó, mình rang lên ăn cho thơm miệng."
Chủ đề này thật là khiến người thèm thuồng, Điền Điềm mấy đứa tuy học nhưng tai cũng không nhịn được mà vểnh lên nghe. Nghe kỹ xem có những gì.
Trần Lan Hoa: "Tối ba mươi làm một con cá, thịt cũng không thể thiếu, tối giao thừa làm sủi cảo... Tết năm ngoái lúc đó chúng ta còn ở trên núi chạy nạn, cơm còn không có mà ăn, không có đón một cái năm mới tử tế nào, năm nay phải ăn một cái tết cho thật đàng hoàng."
"Chắc chắn rồi."
Mấy người đều rất tán thành.
Trần Lan Hoa: "Ta nói cho các con biết, chúng ta..."
"Đại Chủy, Đại Chủy!" Giọng kích động truyền đến, thở hồng hộc.
Trần Lan Hoa lập tức: "Mồm miệng lanh lợi hả, ta đây nè."
Đây là hai người "Miệng" nổi tiếng là chị em bạn già, Phương Xảo Chủy cũng không chờ ngoài cửa, mà đi thẳng vào trong, bước chân vội vã, không nói hai lời đẩy cửa ra, cũng không ngoài dự đoán mọi người đều có ở nhà, nói: "Đại Chủy, Đại Chủy à, đại sự! Có chuyện lớn rồi!"
Trần Lan Hoa: "Làm sao thế?"
Phương Xảo Chủy: "Cái kia, cái kia, mau ra bờ biển, ở bờ biển có người bán hàng rong tới!"
Trần Lan Hoa: "Cái gì?"
Nàng thật sự kinh hãi, cái này là... Một phát liền ném cái khăn lau nhỏ đang may dở đi, một bước chân lao ra ngoài: "Thật hay giả vậy? Có người bán hàng rong tới sao?"
Phương Xảo Chủy cũng kích động đến mức môi run rẩy, nói: "Chứ sao, là người bán hàng rong, con trai của ta đi bờ biển định đập đá bắt cá, kết quả gặp phải người bán hàng rong. Người bán hàng rong đó không chỉ bán đồ mà còn mua cả hải sản khô đó. Trời ơi là trời, bà có đi không thì bảo!"
Chuyện này làm sao có thể không đi?
Đừng nói Trần Lan Hoa, ngay cả những người khác cũng ngạc nhiên, tất cả đều khiếp sợ đứng dậy. Điền Đông còn nhanh chóng từ trên giường tụt xuống, trong tích tắc nói vài câu thôi đã xỏ giày vào xong rồi, đúng là quá nhanh.
Cái gia đình này á, cứ hễ thấy chuyện náo nhiệt là y như rằng sẽ bộc phát một tốc độ vượt ngoài dự kiến.
Trần Lan Hoa: "Đi đi đi. Đương nhiên phải đi rồi. Trừ người của công ty, ta còn chưa thấy dân đen nào ở ngoài kia cả. Nhanh lên, đi thôi đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận